*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 17:

Editor: Tâm Meoo 555

Từ xưa đến nay Thẩm Quý Thanh luôn ôn hòa nho nhã, hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hình tượng nho nhã của ngày thường có thể nói không còn sót lại chút nào, không chỉ có các bá quan buộc tội thất đức, bá tánh cũng thất vọng tột cùng, thanh danh lại càng xuống dốc không phanh.

Từ lâu Ôn Sở Sở vẫn đem đến cho người khác một ấn tượng dịu dàng giống như người trong mộng của vô số nam nhân, cũng bởi sự việc trên mà mất hết hình tượng, hơn nữa trong hôm diễn ra yến tiệc, huynh đệ Tô thị cố tình xa lánh hờ hững với nàng ta, khi yến tiệc kết thúc, sau khi phủ Thừa tướng hủy bỏ hôn ước với Tấn Vương, lời đồn đã lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Nói trước kia Tô Trường Nhạc bị ngã ngựa, đều là mưu tính của Ôn Sở Sở, nàng ta vì đoạt chức vị Tấn Vương phi mà không từ thủ đoạn, không tiếc ra tay tàn nhẫn với tỷ muội thân thiết của mình.

Sau khi Tô Trường Nhạc trở thành kẻ ngốc, nàng vốn là trò cười trà dư tửu hậu cho toàn bá tánh kinh thành, hiện giờ sau khi Tứ hoàng tử và Ôn Nhị xảy ra chuyện như vậy, mọi người lại mang vẻ thương xót cho nàng.

Lúc trước nổi danh kinh thành, mỹ nhân đệ nhất kinh thành bị ngã thành kẻ ngốc đã đành, hiện giờ ngay cả phu quân cũng bị người khác cướp lấy.

Những lời này, cho dù ngày thường Tô Trường Nhạc không ra khỏi cửa, vẫn nghe được một vài tin tức trong miệng của nha hoàn trong phủ.

Hiện giờ đã qua mười mấy ngày kể từ hôm diễn ra yến tiệc, Tô Trường Nhạc biết, bên ngoài có những lời đồn đại có liên quan đến Ôn Sở Sở và Thẩm Quý Thanh, nhất định còn khó nghe gấp chục lần, thậm chí gấp trăm lần so với những gì nàng nghe được.

Những điều đó, kiếp trước nàng đã từng trải qua, chỉ là một đời này, người trở thành trò cười trong miệng mọi người, lại là Ôn Sở Sở.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao xưa nay Thẩm Quý Thanh luôn bình tĩnh tự chủ, bỗng nhiên lại uống đến say mèm trong yến tiệc, rồi lại phạm phải sai lầm?

Ngay tại lúc Tô Trường Nhạc nghĩ mãi không thông, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Nhạc Nhạc, huynh có thể tiến vào hay không?"

Là giọng nói của nhị ca Tô Thiên Dương.

Hiện giờ đã đến mùa đông, trong phòng đốt địa long, chân tường còn có vài chậu than, ấm áp thoải mái, Tô Trường Nhạc không muốn ra khỏi cửa, nên mặc y phục giản dị một chút.

Nàng vốn đang lười nhác nghiêng người nằm trên giường mỹ nhân*, đang chăm chú nhìn một tập tranh, bên hông đắp một chiếc chăn gấm hơi mỏng, dáng người lả lướt, có thể nói là bày ra không sót thứ gì.

Giường mỹ nhân*:hình ảnh

Nghe thấy lời huynh trưởng nói, Tô Trường Nhạc nhẹ nhàng lên tiếng: "Nhị ca chờ muội một lát."

Sau khi yến tiệc kết thúc, Bình Nhi ra cửa mua đồ gặp phải đạo tặc, đạo tặc không chỉ cướp sạch hết bạc, mà còn đánh gãy tay chân nàng ta.

Bình Nhi bị thương quá nặng, gần như mất luôn nửa cái mạng, hiện giờ người hầu hạ bên cạnh Tô Trường Nhạc chỉ còn lại Tứ Hỉ.

Tô Trường Nhạc đứng dậy khoác một lớp cẩm y thêu hoa màu vàng cam, lúc này mới để cho Tứ Hỉ ra mở cửa.

Khi Tô Thiên Dương tiến vào, trong tay còn mang theo một cái lồng sắt nhỏ, trên lồng sắt có che một miếng vải đen, nhìn không ra bên trong có chứa cái gì.

Tô Trường Nhạc tò mò mở to mắt, đi từ trên giường mỹ nhân đến trước bàn gỗ, tươi cười xán lạn: "Nhị ca mang cái gì đến cho muội thế?"

"Muội đoán thử xem?" Tô Thiên Dương cố ý úp úp mở mở, "Có điều đây không phải là đồ mà ta chuẩn bị, thái tử điện hạ phái người đưa tới, nói đưa đến cho muội."

Từ sau cái ngày Tuyên Đế giải trừ hôn ước giữa Thẩm Quý Thanh và Tô Trường Nhạc, Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không màng đến vết thương trên tay, có thể nói cứ hai, ba ngày lại chạy tới phủ Thừa tướng, mặt ngoài nói muốn tìm Tô Thiên Dương, nhưng trên thực tế lại muốn gặp Tô Trường Nhạc.

Đáng tiếc Tô mẫu và Tô Trạch đều bảo vệ nữ nhi một cách chặt chẽ, đặc biệt là đại ca Tô Ngọc, ngày ấy biết được tâm tư của Thái Tử đối với muội muội, càng đề phòng đến nơi đến chốn với hắn.

Nếu Tuyên Đế không đồng ý cho Thẩm Tinh Lan phụ trách việc ngày hôm ấy, bọn họ đương nhiên sẽ không để cho Tô Trường Nhạc có tiếp xúc với Thái Tử.

Những ngày này Thẩm Tinh Lan chưa thấy Tô Trường Nhạc một lần nào, vô cùng buồn bực.

Cuối cùng chỉ có thể nhờ cậy tri kỷ bằng hữu tốt Tô Thiên Dương, tặng lễ vật cho Tô Trường Nhạc, hắn lo lắng trong mấy ngày hai người không gặp gỡ, nàng đã ném vị Thái Tử ca ca này ra sau đầu.

Tô Trường Nhạc nhớ tới những lời nói của Thẩm Tinh Lan ngày ấy, không hiểu sao lỗ tai lại nóng lên.

Thật ra kiếp trước, sau khi hai người thành thân không bao lâu, nàng đã mơ hồ hiểu ra, Thẩm Tinh Lan có ý với nàng, nàng chỉ không biết, hóa ra hắn đã có suy nghĩ muốn cưới nàng từ sớm như vậy.

Nếu như từ rất lâu trước kia hắn đã thích nàng, vì sao mỗi khi gặp nhau, hắn đều phải bắt nạt nàng, chọc cho nàng tức giận?

Tô Trường Nhạc mấp máy miệng, quyết định không thèm nghĩ đến tên quỷ ấu trĩ Thẩm Tinh Lan, cong mắt cười nói: "Không đoán, nhị ca mau nói cho muội rốt cuộc hắn tặng lễ vật gì."

Ý cười trên mặt Tô Thiên Dương càng lớn hớn, nâng miếng vải đen lên, bên trong là một con anh vũ thuần trắng.

Màu sắc lông vũ xinh đẹp, tiếng kêu cũng dễ nghe, đôi mắt Tô Trường Nhạc bỗng chốc sáng lên, gần như vừa liếc mắt đã thích, cảm thấy tim nàng mềm nhũn, ý cười trên mặt càng không thể ngăn được.

Trước kia nàng chỉ từng thấy anh vũ có màu sắc lộng lẫy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại anh vũ sắc trắng như thế.

Tô Thiên Dương: "Đây là anh vũ mà sứ giả phiên bang cống nạp cho Đại Tề năm nay, chỉ có một con, mấy ngày trước Hoàng Thượng mới ban thưởng cho thái tử điện hạ, hôm nay điện hạ bèn nhờ người đưa đến đây, nói phải đưa cho muội."

Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nhị ca nói, lỗ tai vốn có hơi nóng, trong tức khắc càng nóng như bị bỏng.

Nhưng ngay tại lúc nàng cong lưng, muốn tới gần nhìn anh vũ một chút, thì tiểu gia hỏa này đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca!"

Tô Trường Nhạc: "......"

Mặt nàng "bùng" đỏ ửng, ngay cả vành tai trắng nõn cũng nhiễm một lớp ửng đỏ.

"Đây, đây, ai đã dạy nó nói thế!"

Tô Thiên Dương nén cười, quay đầu đi, giơ tay quẹt mũi, lắc đầu giả ngu: "Ta cũng không biết, có lẽ là tiểu thái giám Đông Cung dạy nó."

Tiểu thái giám sẽ dạy nó nói những lời như thế? Nhị ca nàng lại muốn dỗ nàng như đứa trẻ bảy tuổi!

Nàng không tin, sao Đông Cung lại có tên tiểu thái giám nào dám gọi Thẩm Tinh Lan là Thái Tử ca ca.

Tô Trường Nhạc lùi về sau vào bước, bước nhanh trở lại ngồi trên giường mỹ nhân, chu miệng, giận dữ nói: "Ta không cần, nhị ca mau đưa nó trở về trả cho Thái Tử."

Tô Thiên Dương rủ mi xuống: "Nhị ca nhớ rõ trước kia khi muội ở biên quan, chỉ nuôi một con anh vũ ngũ sắc, khi đó muội rất thích nó, khi tới kinh thành cha đã thả con anh vũ kia đi, muội còn tức giận hồi lâu, muốn cha bắt cho muội một con nữa, khi đó điện hạ biết muội vẫn luôn muốn nuôi anh vũ, mới đặc biệt đưa nó đến cho muội, sao giờ lại không cần nữa?"

Tô Trường Nhạc bỗng dưng nghẹn họng.

Hiện giờ ở trong mắt mọi người, nàng chỉ mang kí ức trước năm bảy tuổi, hoàn toàn không có khái niệm nam nữ khác biệt, cũng không thể nói với nhị ca nuôi tiểu gia hỏa này ở trong phòng, mỗi ngày nó đều kêu Thái Tử ca ca, làm người ta hiểu lầm thì phải làm sao.

Tô Thiên Dương thấy mặt mũi muội muội đỏ bừng, hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao mặt muội lại đỏ như vậy, có phải do trong phòng đốt nhiều than quá?"

Thấy nàng nóng đến mức cả phần cổ cũng đỏ lên, hắn lại nhíu mày phân phó: "Tứ Hỉ, mang mấy chậu than ở chân tường kia ra ngoài đi."

Ngay tại lúc Tứ Hỉ đi qua dọn chậu than, Tô Trường Nhạc tiếp tục tỏ vẻ tùy hứng: "Tóm lại hiện tại muội không thích anh vũ nữa, muội không cần, nhị ca mau trả nó về cho Thái Tử."

Tô Thiên Dương lắc đầu: "Việc này không thể, nếu muội không cần, thì tự mình mang trả cho Thái Tử."

Trong lúc hai người nói chuyện, con chim anh vũ sắc trắng kia vẫn còn kêu Thái Tử ca ca, kêu không ngừng nghỉ.

Tô Trường Nhạc càng nghe mặt càng đỏ lên, cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa đứng dậy, đi đến trước mặt tiểu gia hỏa, thở phì phò chống nạnh nói: "Trừ việc kêu Thái Tử ca ca ra, ngươi còn có thể nói những câu khác hay không?"

Anh vũ nghiêng cái đầu nhỏ, trong nháy mắt nhìn vào nàng, vỗ cánh kêu: "Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp, Nhạc Nhạc thật là xinh đẹp."

Tô Trường Nhạc: "......"

Nhất định phải trả con anh vũ này về mới được, Thẩm Tinh Lan toàn dạy nó những thứ lung tung.

Tô Trường Nhạc nóng đến mức mặt đỏ bừng, nắm lấy miếng vải đen, luống cuống nâng lồng sắt lên, trong phòng ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Muội phải trả nó lại cho Thái Tử như thế nào?" Hai tai nàng đỏ rực, "Ngày mai hắn có đến phủ tìm nhị ca không? Đến lúc đó muội sẽ trả anh vũ lại cho hắn."

Tô Thiên Dương nhún vai: "Không biết, gần đây điện hạ rất bận rộn."

"Bận rộn cái gì?"

Tô Thiên Dương nhìn nàng một cái đầy hàm ý, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Hôm sau, mỗi ngày Tô Trường Nhạc đều đợi Thẩm Tinh Lan tới phủ Thừa tướng tìm nhị ca, không nghĩ tới rằng Thẩm Tinh Lan giống như lời Tô Thiên Dương nói, gần như bận tối tăm mặt mũi, năm, sáu ngày trôi qua, chưa từng tới phủ Thừa tướng.

Con anh vũ kia, chỉ cần gỡ miếng vải đen ra, sẽ kêu Thái Tử ca ca không ngừng, Tô Trường Nhạc lại không đành lòng để nó đói chết hoặc bị lạnh đến chết, đành phải lén lút nuôi nó ở trong phòng.

Hơn nữa cũng giống như lời Tô Thiên Dương nói, nàng vẫn luôn thích anh vũ, rất muốn nuôi một con, nếu như Thẩm Tinh Lan không dạy nó nói lung tung, nàng nhất định sẽ rất vui mừng nuôi dưỡng nó.

Mấy ngày qua đi, Tô Trường Nhạc phát hiện bất kể dạy nó như thế nào, nó đều không học nói câu khác, chỉ biết kêu Thái Tử ca ca, trong lòng nàng lại bực mình.

Con anh vũ này quả nhiên giống hệt chủ nhân của nó, làm người khác bực mình.

Cuối cùng không còn biện pháp, Tô Trường Nhạc lại tìm đến nhị ca, hỏi hắn có thể mời Thẩm Tinh Lan đến phủ Thừa tướng một chuyến hay không.

Tô Thiên Dương lại lắc đầu, nói: "Từ sau yến tiệc, mỗi lần Thái Tử tới phủ Thừa tướng, nương đều không cho muội đi gặp hắn, nếu như ta thật sự mời được điện hạ đến, thì bọn muội cũng không gặp được."

Tô Trường Nhạc nhớ tới vài lần trước, khi Thẩm Tinh Lan tới phủ Thừa tướng, mẫu thân quả thực luôn cố ý cho người ngăn cản, không cho nàng đi ngoài đại sảnh.

Giọng nói nàng nhỏ đi: "Vậy khi nào mới có thể trả Tiểu Bạch lại cho hắn?"

Tiểu Bạch là nhũ danh nàng tạm thời đặt cho anh vũ, bởi vì dù sớm hay muộn cũng phải trả nó lại cho Thẩm Tinh Lan, nàng không lo lắng việc đặt tên, sợ đến lúc đó sẽ không nỡ.

Tô Thiên Dương im lặng trong chốc lát, mới nói tiếp: "Chờ lát nữa nhị ca sẽ giúp muội hẹn với Thái tử điện hạ, ngày mai nghĩ cách mang muội ra khỏi phủ, đến lúc đó muội có thể trả Tiểu Bạch lại cho hắn."

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Tinh Lan: Chỉ cần mỗi ngày Tiểu Bạch đều kêu Thái Tử ca ca, Niếp Niếp sẽ không quên cô.

Tô Trường Nhạc:......

Thái Tử thật sự là 🐕 mà, hắn còn có rất nhiều chiêu, đặc biệt sau khi đại hôn, bỗng nhiên lại có chút mong chờ viết cuộc sống sau khi thành thân +__+

Ta sắp không nhịn được, ta muốn viết ngọt ngọt ngọt, thật nhiều ngọt!