“Tiểu thư, đã đến giờ thị tẩm rồi.” Tiểu Thúy thấy Cam Đình Đình lúc này vẫn chẳng để ý tới liền lên tiếng nhắc nhở.

Thị tẩm? “Tiểu Thúy, ta hỏi em, nước ta tên gọi là gì?”

“Tên, em không rõ tiểu thư có ý gì, chẳng phải là An quốc sao?”

An quốc? An quốc? Thiên a, thế nào lại không có trong sách lịch sử cô được học, là kiến thức lịch sử của cô quá kém hay trong sách không hề ghi chép? Cái gì mà An quốc chứ, cái tên quỷ quái, thật khó nghe. “Hoàng thượng tên gì?”

“Chuyện này em không biết.”

“Thị tẩm có phải là sau khi tắm xong sẽ ngồi đợi người đưa đến tẩm điện của Hoàng thượng?” Không phải là triều đại trong lịch sử, Cam Đình Đình không rõ liệu việc thị tẩm này có ngoại lệ gì chăng.

“Dạ phải. Khi nãy ma ma đã thông báo, lát nữa sẽ có người tới đưa tiểu thư đi.”

Thôi rồi thôi rồi, lát nữa đã phải đi, vậy làm sao lo liệu? Lão nhân sáu mươi tuổi không phải là vẫn tinh lực cường tráng đấy chứ, chẳng phải bảo là thể nhược đa bệnh đó sao? Ông ta sẽ không làm gì cô chứ? Tâm lý Cam Đình Đình trở nên bất an.

“Tiểu Thúy, em đi xem họ đã đến chưa?”

“Dạ.”

Dù có làm đủ cách, Cam Đình Đình cũng không thể trấn an bản thân, cô lo lắng đến độ bước tới bước lui mãi trong phòng. Miệng liên tục còn lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Cô không muốn mất đi lần đầu tiên với người đáng tuổi cha mình.

“Tiểu thư, bọn họ đã đến, đang hầu ở bên ngoài.” Tiểu Thúy vào bẩm báo.

“Ta đi đây.” Cam Đình Đình chỉnh trang lại y phục, cố gắng trì hoãn sự bất an, bước ra ngoài.

“Tiểu thư.”

“Ta không sao, em ở đây chờ ta.” Cam Đình Đình xoay người ngồi vào kiệu.

Lắc lư lại lắc lư, chỉ trong chốc lát, Cam Đình Đình đã thấy cỗ kiệu dừng lại.

“Hoàng hậu nương nương, đến rồi.” Một tên thái giám vén màn kiệu, đỡ tay Cam Đình Đình bước xuống.

“Càn Thanh cung?” Cam Đình Đình ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn treo trước cửa.

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang chờ người ở bên trong.” Một tên thái giám cung kính nói.

Cô kháo, thế nào lại để một mình cô đi vào. Vào thì vào, ai sợ ai. Cam Đình Đình cất bước tiến vào trong.

“Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương.” Một nam tử thấy Cam Đình Đình liền quỳ xuống.

Nhi thần? Hoàng ngạch nương? Là gọi cô sao? Cam Đình Đình nhìn chung quanh một lượt, dường như chẳng có bóng dáng người nào khác quanh đây.

“À — ngươi —- đứng lên đi —–” Từ lúc nào cô có đứa con lớn như vậy chứ!

“Tạ ơn Hoàng ngạch nương.”

Nam tử kia đứng lên, tuy bốn phía đều giăng đèn lồng, nhưng Cam Đình Đình lại không nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ thấy vóc dáng cao cao, rất khôi ngô.

“Vậy nhi thần xin cáo lui.” Nam tử lui ra ngoài.

Mới mười sáu tuổi, cô đã có con lớn như vậy, thoạt nhìn còn muốn lớn tuổi hơn cả cô. Thiên a, đây là bị kịch loại gì vậy! Cam Đình Đình chẳng kịp nghĩ nhiều, tiếp tục cất bước tiến sâu vào trong.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Mấy tên thái giám cùng mấy ả cung nữ thấy Cam Đình Đình cũng quỳ xuống.

“Đứng dậy cả đi.”

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Sau khi đứng lên, hái giám cùng cung nữ đều lui cả ra ngoài.

Cam Đình Đình bước vào trong phòng, đập vào mắt cô là một người nằm trên giường, vận y phục hoàng sắc. Không cần đoán Cam Đình Đình cũng biết đó là Hoàng thượng. Cam Đình Đình thận trọng bước đến, sau mới quỳ xuống, khẽ nói, “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

“Đứng lên đi.”

Giọng nói già nua khiến Cam Đình Đình vô cùng thất vọng, trong lòng cô vốn có một tia mong đợi nhỏ nhoi, ấy thế mà…

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Cam Đình Đình đứng lên, nhìn về phía người trên giường.