“Cái gì? Vân Nam quốc? Huynh nói Vân Nam là một quốc gia?”

“Phải, là quốc gia hảo hữu với Đình quốc ta.”

“Huynh đến đó làm gì?”

“Chỉ là đi — đi —-”

“Huynh mau nói ta biết.” Cam Đình Đình nóng nảy nói.

“Đi — đi làm phò mã —”

“Phò mã?” Cam Đình Đình choáng váng.

“Ngày mai ta lên đường, nên muốn đến cáo biệt cô.”

“Huynh từng gặp qua công chúa Vân Nam quốc sao? Huynh thích nàng ta sao?”

“Không có, ta không biết.”

“Nếu huynh chưa từng gặp qua, vậy sao biết được có thích nàng ta hay không, thế thì sao phải đồng ý.” Cam Đình Đình tức giận nói.

“Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, ta —-”

“Huynh — huynh cái gì. Dù là thánh chỉ, không nguyện ý thì không thể tùy tiện đáp ứng. Huynh để ta đi nói với Hoàng Bộ Thần.” Cam Đình Đình chạy biến ra ngoài tựa như làn gió.

“Thái —-” Không ngờ lại có người lo lắng cho hắn, có người vì hắn — trong lòng Hoàng Bộ Vũ có một loại cảm giác lạ, đáng tiếc ——

“Hoàng Bộ Thần, Hoàng Bộ thần —” Cam Đình Đình bất chấp tất cả, chạy vội đến ngự thư phòng.

“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ngài —-” Một tên thái giám muốn ngăn cản Cam Đình Đình, liền bị cô gạt phăng sang một bên.

“Hoàng Bộ Thần, Hoàng —-” Khi bước vào ngự thư phòng, Cam Đình Đình trợn tròn mắt. Tình cảnh trong ngự thư phòng lúc này thật khiến người ta muốn thổ huyết.

“Nô tài đáng chết, không ngăn được Thái hậu nương nương.”

“Ngươi lui ra đi.” Hoàng Bộ Thần thản nhiên đứng dậy, nhìn tên thái giám phất tay.

“Hoàng thượng.” Nữ tử quần áo xốc xếch dưới thân Hoàng Bộ Thần nũng nịu nói.

Ngất, không ngờ lúc này lại được chiêm ngưỡng Xuân Cung đồ. Cam Đình Đình vội hoàn hồn, chỉ vào mặt cô gái kia nói, “Ngươi cút xuống cho bổn cung, bổn cung có chuyện cần nói với Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng, nàng ta là ai vậy? Sao lại hung dữ như thế.” Nữ tử chẳng coi lời Cam Đình Đình ra gì, còn nhào đến ôm vai bá cổ Hoàng Bộ Thần.

Cô hung dữ? Cô kháo, tẫn nhiên dám ở trước mặt cô làm càn, được lắm, giỏi lắm. Cam Đình Đình không nói lời nào, đi tới kéo nữ tử kia xuống, giáng cho nàng ta hai cái tát, sau mới truyền lệnh, “Người đâu, lôi ả ta xuống.”

“Chuyện này —-” Hai tên thái giám nhìn Cam Đình Đình với vẻ khổ sở.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng cứu thiếp —” Nữ tử kia khổ sở đáng thương nhìn Hoàng Bộ Thần.

“Y theo lời Thái hậu nương nương nói mà làm.” Hoàng Bộ Thần chỉnh trang lại y phục, lạnh lùng nói.

“Rõ.” Nữ tử bị hai tên thái giám lôi ra ngoài.

Không còn nghe thấy tiếng khẩn cầu của cô gái kia nữa, Cam Đình Đình mới quay sang nhìn Hoàng Bộ Thần, “Ngài — ngài – ngài dám tùy tiện phát sinh quan hệ bất chính tại ngự thư phòng.”

“Quan hệ bất chính? Thái hậu nương nương nói sai rồi, đây là chuyện trẫm cần giải quyết.” Thái độ Hoàng Bộ Thần như bất mãn.

Người này đúng là không biết xấu hổ, bỏ đi, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, cô đến đây vì chuyện của Hoàng Bộ Vũ mới quan trọng. “Vì sao ngài để Vũ đi Vân Nam quốc?”

“Vũ? Gọi thật thân mật, chẳng lẽ Thái hậu nương nương vừa ý Thập nhất đệ?” Hoàng Bộ Thần nhìn Cam Đình Đình, nét mặt hết sức vô lại.

“Vừa ý? Hắn là đệ đệ của ngài.”

“Chính vì là đệ đệ, cho nên đệ ấy mới đồng ý làm chuyện cống hiến cho sự hòa bình của Đình quốc.”

“Ta mặc kệ cái gì hòa bình cái gì cống hiến, nói chung ta là không cho phép Vũ đi Vân Nam.” Cô vất vả lắm mới tìm được một người bạn, sao có thể cứ như vậy —-

“Cô cho phép hay không cho phép hắn cũng phải đi.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng đáp.

“Ngươi, lãnh huyết vô tình, không phải người.” Cam Đình Đình chẳng thèm giấu giếm nói thẳng.

“Ta có phải người hay không còn chưa đến lượt cô lên tiếng.” Lời nói của Cam Đình Đình đã chọc giận Hoàng Bộ Thần, hắn lạnh lùng đứng lên, tiến về phía Cam Đình Đình uy hiếp.

Bầu không khí sặc mùi nguy hiểm, khiến Cam Đình Đình thấy áp lực, giống như có thể bị nuốt lấy bất cứ lúc nào. “Cái kia —- ngươi —” Cam Đình Đình ấp úng không biết nói gì cho phải.

“Nếu Thái hậu quầy rầy chuyện tốt của trẫm, vậy tiếp theo nên để Thái hậu nương nương thay thế nhỉ. Trẫm đây rất vui lòng.” Hoàng Bộ Thần vừa nói vừa vươn tay kéo Cam Đình Đình sát về phía mình.