Quạ đen đậu trên điện Phụng An kêu từng hồi, linh cữu Tề Đan Yên tạm thời đặt trong điện.
Lúc Hạng Tuế Thiêm cưỡng ép Kính Hiên đi vào, Cẩm Tú vừa mới giúp Tề Đan Yên thay quần áo, nhét một viên dạ minh châu vào trong miệng nàng.
Thấy Hoàng Thượng tới, Cẩm Tú vội vàng quỳ xuống, bẩm báo: "... Hoàng, Hoàng Thượng, Thái hậu đã thay quần áo xong, Tử Ngư... bị tiểu Đông tử mang... Đi... Bây giờ e rằng đã đi theo Thái hậu, nô tì..."
"Ngươi làm rất khá, không hổ là chưởng sự ma ma kế tục do Trẫm dày công bồi dưỡng." Kính Hiên vô cùng đắc ý, tiến lên xoa xoa đầu Cẩm Tú đang cúi thật thấp, giống như khen ngợi con chó nhỏ vậy.
Hạng Tuế Thiêm yên lặng đi tới bên cạnh quan tài, thấy Tề Đan Yên tái nhợt nằm bên trong, váy áo lộng lẫy, đội mũ phượng tinh xảo, bên gối đặt rất nhiều đồ vật bằng vàng, bằng ngọc.
Nàng ngủ thật bình thản, không một tiếng động nào. Hạng Tuế Thiêm vươn tay ra khẽ chạm vào gương mặt nàng, chỉ thấy trắng nõn hơi hơi sần sùi, nhìn xuống, ngón tay bám một lớp bột màu trắng, nhìn lại những nơi bị hắn chạm qua, làn da dần chuyển thành màu đen mờ mờ.
Trúng độc mạnh, da mới có thể chuyển màu đen.
Nhất thời, trán Hạng Tuế Thiêm nổi lên gân xanh, xoay người căm tức nhìn Kính Hiên, cứ thế Kính Hiên bị hù dọa lui về phía sau mười bước.
Kính Hiên nhớ trước kia học lịch sử,ông tổ Hạng gia là Hạng Võ có con mắt kép (1), chỉ cần trợn mắt là có thể dọa lui cả một quân đội, đến đời Hạng Tuế Thiêm, có thể dọa lui cả một quân đội hay không thì không dám nói, tóm lại là hù dọa hắn đến tháng rồi.
(1) Nguyên văn: Trùng đồng tử. Là một loại bệnh lý. Con mắt có hai con ngươi, biểu hiện là hai con ngươi dính liền nhau hoặc sát nhau, giống như số 8 nằm ngang.
Kính Hiên núp sau lưng Cẩm Tú, thò đầu ra nói: "Hạng Tướng quân, ngươi muốn gặp Thái hậu, Trẫm cũng cho ngươi gặp. Ngươi có đồng ý đám cưới Trẫm vừa mới nói hay không? Thái hậu cũng đã chết rồi, ngươi cũng không nên ôm oán thù mãi, để nàng bình yên mai táng tại Hoàng lăng đi. Ngươi nghĩ Trẫm không giữ lại mật chỉ đúng không? Ngươi dám động vào ta, cho dù ngươi có giết được ta hay không, có ra được khỏi Hoàng cung hay không, Thái hậu cũng sẽ bị ném ra bãi tha ma làm mồi cho chó hoang!"
Hạng Tuế Thiêm đột nhiên cười lớn, vịn vào quan tài, nhìn Tề Đan Yên, cười được mấy tiếng, sau đó là một tràng cười điên cuồng.
"Hắn điên rồi..." Kính Hiên thì thầm với Cẩm Tú.
Cẩm Tú nham hiểm nói: "Hoàng Thượng không thể giữ lại hắn, nhất định phải chém đầu cả nhà Hạng thị.”
"Cả nhà? Tức là cả Hoàng Hậu cũng chém? Không được."
Kính Hiên cười hắc hắc: "Ta vừa mới chấp chính đã giết cả nhà Hạng thị, sẽ làm tất cả võ tướng khủng hoảng cùng bất mãn. Ta muốn giữ lại Hạng Tuế Thiêm, dù sao hắn cũng điên rồi."
"Ta đồng ý với ngươi." Hạng Tuế Thiêm cắt đứt hai người nói chuyện, gương mặt quay về lạnh lùng vốn có: "Mai táng Thái hậu thật tốt, ta đồng ý với ngươi."
Đợi Thái hậu mai táng xong xuôi, đầu tiên hắn sẽ giết vua diệt gian thần, sau đó san bằng Khuyển Nhung, đem toàn bộ thi thể chôn sau mộ Đan Yên, cho nàng một đội quân bảo vệ, đây mới là mục đích chính hắn âm thầm tính toán.
"Rất tốt." Kính Hiên cười nói: "Người đâu, chọn ngày tốt cử hành tang lễ! Còn nữa Trẫm muốn đích thân viết thư cho tộc trưởng Khuyển Nhung, để hắn nhanh nhanh đem nữ nhi cùng của hồi môn đưa đến Kinh thành."
Hạng Tuế Thiêm đứng tại chỗ rất lâu, tâm tình không rõ.
Kính Hiên đề phòng nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi hắn bước ra ngoài điện, lúc này mới xụi lơ trên mặt đất, vỗ ngực hô to: "Phù...! Mịa nó! Cuối cùng phải dùng kế hoãn binh mới giữ được một cái mạng! Thái hậu chưa mai táng chắc chắn hắn không tha cho ta đâu, cho nên ngày mai táng Thái hậu phải cùng ngày cử hành hôn lễ, ổn định Khuyển Nhung trước rồi nói sau! Ai u, làm Hoàng Đế thật không dễ, sớm biết thì đã để em trai mất sớm của ta làm rồi!"
Cẩm Tú thấy vậy liền vội vàng tiến lên kéo hắn đứng dậy, vừa mới khom lưng, trên cổ đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào, nơi cổ họng chợt lạnh, lúc đoản kiếm rút ra, máu tươi ở động mạch giống như súng nước phun trào ra ngoài.
Kẻ đầu têu thói xấu Kính Hiên gương mặt đầy máu, ghê tởm vứt bỏ đoản kiếm, nôn ọe một hồi: "Hừ hừ hừ! Sặc chết ta, ngào ngào ngào!"
Tiểu Ca tử vội vàng chạy vào, móc khăn ra lau mặt cho Kính Hiên.
"Loại tiện tỳ này cầm ít bạc là có thể bán đứng chủ tử mình, giữ lại cũng không dùng, chi bằng cho chôn theo Thái hậu." Kính Hiên khinh thường nói, đuổi Tiểu Ca tử ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hắn và quan tài.
Kính Hiên nặng nề ho khan hai tiếng, Tiểu Đông tử cùng Tử Ngư từ trong góc chui ra, ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn.
"Trẫm thật vất vả mới bảo toàn tính mạng từ trong tay Hạng Tuế Thiêm."
Trong lòng Kính Hiên vẫn còn sợ hãi, giảm thấp âm lượng xuống: "Hai người các ngươi nghe cho kỹ đây, một lát nữa mà Thái hậu không tỉnh lại, rất giống chết thật. Các ngươi ở lại túc trực bên linh cữu kêu khóc vài ngày, cho nàng uống nước, chờ nàng tỉnh dậy, liền đưa nàng xuất cung theo mật đạo mà Trẫm tìm được. Tử Ngư..."
Tử Ngư mang theo xấu hổ cùng sùng bái, dập đầu nói: "Tử Ngư nguyện nghe theo Hoàng Thượng sai bảo."
Hôm nay mới biết, Tiểu Hoàng đế tài trí hơn người, nhìn xa trông rộng, nắm trong tay nửa mật chỉ còn lại, mấy năm nay đều âm thầm tìm cách giúp Tề Đan Yên chạy trốn bảo vệ tính mạng, trước tiên thu mua Cẩm Tú làm gián điệp bán tin tức, thu mua Tiểu Đông tử không thành, biết Thái giám này trung thành, liền giao những nhiệm vụ quan trọng hơn.
Tử Ngư tự cho mình là kín kẽ, không ngờ từ lâu đã bị Kính Hiên thâu tóm trong lòng bàn tay. Bọn họ bị Hoàng Thượng sắp xếp diễn một vở kịch lớn, chẳng qua vì lúc đầu Tề Đan Yên cứu Kính Hiên một mạng, hắn luôn ghi nhớ trong lòng, quyết định giúp nàng xuất cung tự tìm đường kiếm sống.
Thấy Hạng Tuế Thiêm và nàng tình cảm sâu nặng, chính hắn ở Hoàng Cung cũng biết lòng người lạnh mỏng, cho nên tính toán tác thành cho hai người.
Cuối cùng ngay cả Hạng Tuế Thiêm cũng bị lừa gạt.
"Sau khi xuất cung tìm một chỗ cho Thái hậu điều dưỡng thân thể, thuốc này vẫn còn độc tính. Trong thời gan này không được phép liên lạc với Hạng Tuế Thiêm, không ngờ hắn thật sự muốn giết Trẫm, đồ xấu xa, Trẫm muốn ngược hắn, ngược chết hắn!" Kính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dạ!" Tử Ngư lau nước mắt nói.
"Tiểu Đông tử, ngươi đối với chủ tử rất trung thành. Từ Ninh cung không có chủ, ngươi cũng không có nơi nào để đi, sau này đến hầu hạ Trẫm. Tiểu Ca tử trung thành, nhưng không lanh lợi bằng ngươi." Kính Hiên phủi mông một cái, đi ra khỏi điện Phụng An.
Tề Đan Yên được đặt Thụy hiệu (2) là: "Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái hậu", hai tháng sau "Mai táng".
(2) Danh hiệu sau khi chết của vua, quan
Người đời sau đọc sử sách Đại Càn có ghi chép lại: "Tề Thái hậu, người đất Thục, tôn hào Thánh Thuận Thái hậu. Hoàng Đế băng hà, tham gia giải quyết chính sựu. Làm tấm gương khuyên bảo ấu Đế, không dám biếng nhác; buông rèm nhiếp chính, không dám lơ là. Tám năm đột ngột hoăng tại Từ Ninh cung, hưởng thọ ba mươi mốt. Hoàng Đế cảm động tấm lòng nhân từ đức độ, ban tôn hào Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái hậu, an táng tại Hoàng lăng."
Ngược lại vì dìu dắt Ấu Đế, vất vả quá độ mà phát bệnh qua đời, mỹ danh lưu lại ngàn đời.
Hạng Tuế Thiêm nhận được ân chuẩn đặc biệt từ Hoàng Thượng, sau đại tang của Thái hậu, là đám cưới với con gái tộc trưởng Khuyển Nhung.
Vì muốn trấn an, đồng thời gia tăng uy hiếp với Uy Viễn tướng quân, Kính Hiên ban cho hắn chức tước cao nhất, chỉ sau Thân Vương.
Thật ra Hạng Tuế Thiêm chẳng hề thấy cảm động, hôn lễ tiến hành, hắn đã sớm lấy được Hổ Phù điều động binh tướng, bao vây kinh thành. Vào đêm thành hôn, đầu tiên là giết công chúa Khuyển Nhung, sau đó tắm máu Tử Cấm thành.
Kính Hiên nhận được mật báo, ba mươi dặm ngoài Kinh thành đã bị bao vây, Hạng Tuế Thiêm muốn tạo phản.
Kính Hiên nghĩ thầm, mưu phản gì, Hạng Tuế Thiêm muốn giết cả nhà ta đấy! Cũng may hắn đã có con át chủ bài là Tề Đan Yên, a ha ha!
Nghĩ tới đây, Kính Hiên phất tay áo lên, nói: "Hạng Tướng quân đang diễn tập quân sự, chúng ta không cần lo lắng. Hôm nay là ngày vui của hắn, phái nhiều người một chút tới phủ Tướng quân giám sát... A, không phải, không phải, là tới chúc mừng, cần đảm bảo hắn vào động phòng thuận lợi!"
Hôn lễ vẫn tiến hành như bình thường, cả quá trình Hạng Tuế Thiêm không hề đổi sắc mặt, còn có vẻ rất nôn nóng, khi kết thúc Tam vái, liền xoay người rời đi, bỏ mặc Tân nương. Hỏi hắn đi đâu? Lấy bội kiếm. Hắn thu kiếm về bên hông, ra lệnh cho Hạng Thanh Phong sơ tán khách khứa trước. Cuối cùng, nét mặt có chút tàn nhẫn độc ác, đẩy cửa động phòng ra.
Mấy bà bà ở trong phòng không biết tình hình bên ngoài, thấy Hạng Tuế Thiêm đi vào, liền vội vàng chuẩn bị cho hai người uống rượu giao bôi, bốc một nắm táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt dưa, rắc lên chăn đệm, với ý nghĩa "Sớm sinh quý tử".
Theo Hạng Tuế Thiêm, không cần những lễ nghi rườm rà này, vẻ mặt hắn tối lại, quát một tiếng "Cút ra ngoài.", hai bà bà liền chạy mất, vừa chạy vừa bàn luận.
"Chưa từng thấy chú rể nào nôn nóng như Tướng Quân."
"Nghe nói nhịn hơn bốn mươi năm mới tìm được nữ nhân, chẳng trách nôn nóng là phải."
"Gấp gáp quá không làm ăn được đâu, ha ha~~"
"Đúng vậy, sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng."
Hạng Tuế Thiêm đứng trước giường gỗ Tử Đàn, đây là nơi hắn và Tề Đan Yên thân mật lần đầu tiên, bây giờ, một cô gái mặc áo đỏ, trùm khăn đỏ, ngồi yên bên mép giường, hoặc là trong lòng nàng đang chờ đợi hắn vén khăn lên.
Hắn còn nhớ rõ lúc đưa tang Tề Đan Yên, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói lọi, không có vẻ xơ xác tiêu điều của một đám tang, thậm chí chim khách còn bay tới kêu loạn.
Nàng là người hiền lành ngây ngô, không một chút đề phòng với tất cả mọi người, dễ dàng thỏa mãn, nếu ở lại đất Thục, nàng đã sớm gả vào một gia đình khá giả, sinh mấy con gái, sống bình thản một dời.
Nếu nàng thật sự có thể sống bình thản một đời, hắn tình nguyện cả cuộc đời này không muốn thấy nàng trở thành Thái hậu. Hắn đã cố hết sức che chở cho nàng, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ nàng được.
Cho dù Thụy Hiệu vĩ đại tới mức nào, lễ tang hoành tráng ra sao, đều không bằng nàng còn sống. Lúc lâm triều, hắn vẫn có ảo giác nàng đang ngồi sau bức rèm che, lặng lẽ nhìn hắn.
"Ngươi đi đi." Hạng Tuế Thiêm rút thanh kiếm ra từ lâu, bỗng thu kiếm về: "Ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, ngươi quay về Khuyển Nhung đi, đừng bao giờ quay lại Trung Nguyên nữa."
Dù sao cô gái này cũng là người vô tội, trước đây hắn khó có thể chấp nhận sự thật, quyết chí diệt tộc Khuyển Nhung, bây giờ nghĩ lại Tề Đan Yên chết chẳng hề liên quan đến Khuyển Nhung, có lẽ cô gái này cũng ngây thơ như Tề Đan Yên, để nàng về cố hương, sống bình thản một đời cũng tốt.
Tân nương khẽ động đậy, hình như lôi từ trong tay áo ra thứ gì đó, một thỏi vàng chói lọi nằm trong tay nàng.
Hạng Tuế Thiêm nhíu mày lại, mắt nhìn chằm chằm thỏi vàng kia.
Tân nương ném thỏi vàng gần chân hắn, "Cạch" một tiếng, ngay sau đó bóp giọng nói: "Tướng quân, người rớt tiền rồi."
Sát khí trong mắt Hạng Tuế Thiêm đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, thân thể cứng ngắc vì cuộc chiến sắp tới chậm rãi thả lỏng, hắn cố gắng nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra, tân phòng vẫn đèn đuốc sáng lạn như cũ, màn hồng giăng đầy bốn phía, tân nương vẫn ngồi bên mép giường, quần áo đỏ thắm, đôi giày gấm đỏ nạm vàng khẽ rụt lại, bàn chân thành hình chữ bát.
Hạng Tuế Thiêm tiến lên một bước, vén khăn hồng lên.
"Được lắm, Hạng Tuế Thiêm! Hài cốt của ta còn chưa lạnh, chàng đã đồng ý cưới công chúa Khuyển Nhung!" Tề Đan Yên duỗi ngón trỏ, tức giận chỉ thẳng mặt Hạng Tuế Thiêm.
"Nếu không có Tử Ngư dẫn ta trốn khỏi cung nhờ đường hầm bí mật, rồi thay mận đổi đào, để cho ta giả làm công chúa Khuyển Nhung, thì chàng thành tân lang của người ta thật rồi! Chàng có còn lương tâm hay không? Ta vì chàng sinh quỳ mà đau đớn như thế, vậy mà chàng dám cùng nữ nhân khác kết hôn! ! Đồ khốn kiếp! Kẻ bạc tình! ! Chàng không phải là người huhuhu!"
Hạng Tuế Thiêm hóa đá tại chỗ, nhìn Tề Đan Yên khóc lóc làm loạn, hắn chẫm rãi nhìn về phía Đông, trong lòng chỉ có một suy nghĩ…
Cầu Kính Hiên, con mịa nó. (╰_╯)
Tiểu Ca tử khom lưng đi vào đại điện: "Hoàng Thượng, Hoàng hậu ở bên ngoài điện cầu kiến."
"Không gặp!" Hoàng Hà lũ lụt, Kính Hiên vô cùng nghiêm túc xem tấu chương, lần này mất hết kiên nhẫn xua tay.
Tiểu Ca tử đi ra ngoài một lúc, lần này là Tiểu Đông tử đi vào, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đi rồi."
"Ai cho nàng đi?" Kính Hiên vứt tấu chương sang một bên, giầy cũng không kịp xỏ liền chạy ra ngoài: "Hạng Vũ! Đứng lại!"
Vẻ mặt Hạng Vũ có chút lúng túng, xoay người nói: "Hoàng Thượng vạn phúc."
"Vạn phúc?" Kính Hiên ra lệnh cho cung nữ thái giám tránh đi, trào phúng nói: "Hoàng hậu bị cấm túc mấy tháng, vừa mới được miễn, liền chạy ngay tới thỉnh an Trẫm, có phải tỉnh ngộ ra, biết mình sai rồi hay không?"
"Thần thiếp đã hiểu lầm Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng rộng lượng tha thứ." Sắc mặt Hạng Vũ lúc trắng lúc xanh, ngày hôm qua Tiểu Đông tử tới cung Phượng ý truyền khẩu dụ Hoàng Thượng xóa bỏ lệnh cấm.
Tiểu Đông tử còn len lén nói cho nàng biết, Kính Hiên để Tề Đan Yên lấy thân phận công chúa Khuyển Nhung gả cho Hạng Tuế Thiêm, từ Thái hậu trở thành phu nhân Tướng Quân, còn miễn cho Hạng Tuế Thiêm không phải đóng quân biên cương, để hắn ở lại Kinh thành.
Lúc này Hạng Vũ mới biết, thật ra Kính Hiên không thâm hiểm như vậy, thì ra hắn làm tất cả cũng vì muốn tác thành cho bá phụ và Thái hậu. Mặc dù biết Kính Hiên mượn chuyện này thu phục hoàn toàn Hạng Tuế Thiêm, cuối cũng vẫn vì bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế cùng giang sơn, tuy trong lòng Hạng Vũ cảm kích nhưng vẫn còn chút sợ hãi với Kính Hiên.
"Bây giờ Hoàng hậu lại ngoan ngoãn quá đi, mấy tháng trước còn giống mụ đàn chanh chua hất toàn bộ điểm tâm của Trẫm, chỉ thẳng lỗ mũi mắng Trẫm là đồ không ra gì, không giống vẻ mặt lúc này."
Kính Hiên đầy đắc chí rung đùi, ra sức châm biếm đả kích: "Từ trước tới nay Hoàng hậu luôn cao cao tại thượng, đột nhiên đến thỉnh an Trẫm, Trẫm không chịu nổi đâu. Chỉ sợ ngày nào đó Hoàng Hậu lại mất hứng, chạy tới mắng mỏ Trẫm, dù sao Trẫm cũng là Hoàng Thượng, thật sự rất mất mặt."
Hạng Vũ nghe xong, lại khôi phục bản tính, trợn mắt nhìn hắn một cái: "Hoàng Thượng nói không sai, nếu ta khiến Hoàng Thượng ghét bỏ như thế, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng nữa! Hoàng Thượng nên nghe theo đề nghị của Trăm quan, lựa chọn cô nương con nhà quý tộc để Hậu Cung thêm phong phú!" Dứt lời, nàng giận đến mức giẫm mạnh một cái, xoay người rời đi.
"Này này! Hoàng hậu! Hoàng hậu!" Kính Hiên vươn ra ra, gọi nàng hai tiếng mà không được: "Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Này, này, này! Nàng đừng tức giận nữa, ta chỉ nói chơi thôi..."
Kính hiên rất không có tiền đồ đuổi theo, lôi kéo tay áo nàng, liền bị nàng hất ra, hắn lại mặt dày đuổi theo: "Tiểu Vũ? Đừng giận nữa... Ta sai rồi, ta sai rồi! Tới cung của nàng dùng cơm trưa được không? Buổi tối cũng vậy! Lâu lắm rồi ta chưa được ăn chân giò hun khói hầm măng cùng món gan vịt hầm rượu do đầu bếp của nàng làm! Tiểu Vũ, đừng đi nhanh như vậy, nàng làm bánh hoa hồng cho ta được không..."
Tiểu Đông tử cùng Tiểu Ca tử thấy Kính Hiên theo đuôi Hạng Vũ, chỉ biết ngao ngán thở dài, lắc đầu.
Lời cuối.
Tương truyền rằng, vốn dĩ Uy Viễn tướng quân không muốn cưới công chúa Khuyển Nhung, sau khi thành thân lại cực kỳ che chở, còn không cho nam nhân khác nhìn thấy nàng, ra khỏi cửa luôn mang theo mạng che mặt.
Có người nói nàng xinh đẹp như tiên nữ, có người nói nàng xấu như Vô Diệm.
Công chúa Khuyển Nhung sinh cho Uy Viễn tướng quân ba người con, hai trai một gái, vô cùng thân thiết với Quỳ Nhi do Uy Viễn tướng quân từ biên cảnh mang về như anh em ruột thịt, tất cả mọi người đều nghi ngờ Quỳ Nhi chính là con ruột của Uy Viễn tướng quân và công chúa Khuyển Nhung lén lút sinh ra lúc tướng quân đóng quân phía Bắc.
Nhân Võ Hoàng đế Cầu Kính Hiên cùng Hoàng Hậu Hạng gia vô cùng ân ái, thậm chí từ chối nạp phi, cho dù Trăm quan nhiều lần khuyên can, hi vọng Hoàng Thượng bổ xung hậu cung, khai chi tán diệp, nhưng hắn chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Kính Hiên cùng hoàng hậu sinh bảy người con, ba con trai, bốn con gái. Dưới sự cai trị của Nhân Võ Hoàng đế, Đại Càn vẫn hưng thịnh như trước, ngoại tộc không còn xâm lăng, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai cũng khen đương kim Hoàng thượng là lãnh đạo tài ba.Hoàn chính văn