Edit: Lăng Mộ Tuyết

Beta: Hà Tiểu Ngư

―― Nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng, nếu muốn thành công, phải nhẫn nại. Cổ nhân nói đúng, bày bố đi, đám tiểu bạch các người chuẩn bị bị lừa đi!

Đảo mắt, ta đã xuyên đến Thừa Hi quốc kỳ lai này được một thời gian dài rồi, lúc đến vẫn là đầu hè, trong nháy mắt, đã sắp đến mùa đông. Sắp hết năm rồi!

Hạ Hầu Lâm không đếm xỉa tới ta, mỗi ngày đều sống ngọt ngọt ngào ngào với lão công của nàng. Đôi khi nhìn thấy bọn họ ân ái thành bộ dạng kia, ta lại không nhịn được, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ ngửa mặt lên rống dài một tiếng. Hu hu hu, làm sao có thể như vậy? Quá đả kích người mà, ta rõ ràng là một đứa nhỏ không ai thương mà!

Càng làm cho ta buồn bực thêm chính là, Đổng Lăng Văn đã trở về. Đương nhiên rồi, hết năm rồi, tướng lĩnh biên quan cũng cần phải về kinh báo cáo công tác chứ! Chẳng qua là, hắn vừa về đến nơi, ta đáng thương nhìn Như Nguyệt chuồn mất. Tuy ta ngầm đồng ý, nhưng ta vẫn cảm thấy rất ai oán. Về phần Hạ Hầu Duật, sau khi người này kết thành đồng minh với ta, không còn suốt ngày chạy đến cung Phi Phượng của ta nữa. Chỉ là nghe nói gần đây hắn bề bộn nhiều việc, Hạ Hầu Dận ném cho hắn một đống việc. Amen, người tài thật vất vả mà!

Mà sau khi ta thẳng thắn nói với đại nhi tử thì hắncũng rất ít khi tới cung Phi Phượng. Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bắt đầu cảm thấy tịch mịch. Trong cung Phi Phượng, bỗng nhiên trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo rét buốt.

May mà, mỗi ngày tiểu nhi tử đều đến trò chuyện với ta, điều này khiến ta có chút an ủi, lại có chút sợ hãi. Ánh mắt Hạ Hầu Du cũng rất phức tạp, tuy rằng cho tới bây giờ hắn chưa hề nói gì, chỉ như lão thần mỉm cười khắp nơi, nhưng ta lại cảm thấy, so với Hạ Hầu Dận, Hạ Hầu Du không nóng không lạnh, ngược lại càng khiến tinh thần ta không yên, có chút sợ hãi.

Bởi vì ta không biết rốt cuộc một người rõ ràng như vậy đang suy nghĩ cái gì?

Cho nên ta chỉ có thể thật cẩn thận, nhưng lại không nhịn được trầm luân trong sự dịu dàng của hắn.

Vào đông, gần tối, ta ngồi bên cạnh hỏa lò mơ màng đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh. Ừm, gần đây cuộc sống trôi qua quá nhàm chán, Như Nguyệt bị ta thả về, bên cạnh chẳng có ai trò chuyện cùng. Song, như vậy cũng tốt, tâm tư an tĩnh lại, có thể sắp xếp một chút chuyện ta nên làm.

Ví dụ như, Thu Liên.

Hạ Hầu Lâm đã từng nói, Thu Liên này là người đáng tin cậy. Đã được một tháng kể từ ngày Hạ Hầu Lâm xuất giá rồi, cũng nên hành động thôi. Vì thế, ta nói với hoàng hậu Thu Nhược Thủy, muốn Thu Liên tới cung Phi Phượng của ta làm người hầu.

Đây là một tỳ nữ trung hậu, liên tục hầu hạ hai đời hoàng hậu ở trong cung, nhưng vẫn còn rất trẻ, cẩn thận mà lại trầm tĩnh. Người trung tuổi, thật khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ tin cậy. Khi nhìn thấy Thu Liên, ta đã cảm thấy như vậy.

Chỉ là, ta cũng không để cho Thu Liên biết ý đồ của ta. Tuy Hạ Hầu Lâm nói nàng rất đáng tin, nhưng ta còn phải quan sát một chút. Dù sao nàng cũng là người của Thu Nhược Thủy, cho nên mấy ngày nay, ta để nàng đi theo bên cạnh ta, trò chuyện với ta, quản lý một vài chuyện lớn nhỏ trong cung Phi Phượng. Ta quan sát nhân phẩm của nàng, đồng thời cũng để bồi dưỡng cảm tình.

Lòng tin giữa người và người, là phải có thời gian tiếp xúc. Ta nghĩ, muốn thu phục Thu Liên cũng phải như vậy. Vì thế, ta ngầm để cho Hạ Hầu Duật điều tra bối cảnh của Thu Liên giúp ta.

Trước khi sang năm mới, ta kêu Thu Liên xuất cung, cũng bố trí một ngôi nhà nhỏ ở trong kinh thành cho nàng. Thu xếp ổn thỏa cho mẫu thân của nàng, cũng để hai nha hoàn hầu hạ chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày. Thì ra, tuy rằng Thu Liên đã vào cung được mấy năm,nhưng sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân nàng vẫn sống một mình ở cố hương. Trước đó vài ngày lại bệnh nặng, nàng đang lo không biết phải làm thế nào, mà ta lại làm như vậy, coi như giải quyết được nỗi lo của nàng. Ta cũng đáp ứng nàng, cố gắng sắp xếp cho nàng sớm ngày xuất cung.

Như vậy, Thu Liên đối với ta coi như là quyết một lòng, tuy thủ đoạn có cũ, nhưng hữu dụng là được rồi. Ta vẫn không nói cho Thu Liên biết mục đích của ta, nhưng ta cũng đã sớm quan sát thấy, cung nữ thái giám trong hậu cung, quả thực Thu Liên có khả năng cao hơn mọi người. Nếu Thu Liên có thể giúp ta, ta đây có thể bình yên xuất cung. Ngay cả Ngôn Khải, ta cũng không cần phí nhiều tâm tư, mà đi thẳng vào vấn đề gọn gàng dứt khoát nói chuyện với hắn. Người này thực sự trung hậu, ta đưa tín vật của Hạ Hầu Lâm ra hắn liền im lặng, cũng không hỏi ta cần hỗ trợ chuyện gì, trực tiếp đáp ứng ta. Chuyện này cũng đúng tâm ý của ta, nhiều lời chỉ sợ hắn sẽ mang đến mầm tai họa, như vậy vừa lúc.

Xuất cung cần có quần áo, lương khô, xe ngựa, ngân lượng, những thứ này ta cũng không có nhàn rỗi. Hạ Hầu Duật âm thầm mua một khu nhà cực kỳ bình thường ở Kinh Giao, chuẩn bị một chút bạc vụn, những việc khác đều tránh sử dụng ngân phiếu. Ta không cần ngân phiếu, việc này chỉ cần điều tra sẽ ra manh mối, cho nên, ta để hắn giúp ta chuẩn bị ngân lượng, cũng không cần quá nhiều, cố gắng không để người khác chú ý.

Ngay cả Hạ Hầu Duật này, tuy trong lòng ta còn đang đề phòng, chẳng qua hiện nay xem ra, dù sao mục đích của ta đã quyết định, như thế cũng không sao nữa rồi.

Dù sao, trăm sông đổ về một biển thôi!

Những thứ này ta cũng đã chuẩn bị tốt, mà thiếu chính là cơ hội.

Mà cơ hội chúng ta đang đợi này cũng đã đến.

Khi Đổng Lăng Văn tiễn Như Nguyệt về Cung Phi Phượng, ta biết cơ hội chúng ta đợi đã lâu đã đến. Ta cho Như Nguyệt một ánh mắt, Như Nguyệt lập tức hiểu ý. Ta ngẩng đầu nhìn Đổng Lăng Văn, để Thu Liên cho cung nữ thái giám chung quanh lui ra, sau đó quỳ xuống trước Đổng Lăng Văn.

Đổng Lăng Văn bị hành động của ta làm hoảng sợ, vội vàng đỡ ta dậy, ta lắc đầu: "Đổng tướng quân, ai gia có việc muốn nhờ, nếu ngươi không đáp lại, ta sẽ không đứng dậy."

"Thái hậu, những năm gần đây ngươi chiếu cố Như Nguyệt thay ta, ta cảm tạ ngươi còn không kịp. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi cần, ta đương nhiên hỗ trợ, thái hậu, người như vậy, thần không dám nhận."

"Ngươi nhận nổi, Đổng tướng quân, ta đối với Như Nguyệt, trước là ta có lỗi với các ngươi, ngươi không trách cứ ta, ta đã thật cao hứng. Hiện giờ, ta muốn cầu ngươi một chuyện, nhưng nếu làm không tốt có khả năng sẽ liên lụy ngươi và Như Nguyệt, cho nên, tuy là yêu cầu quá đáng, vẫn hi vọng tướng quân có thể giúp ta." Ta không chịu đứng dậy, bởi vì ta biết chuyện quan trọng ở chỗ Đổng Lăng Văn. Dù sao việc này, nguy hiểm có một chút lớn...

"Việc này..." Dễ nhận thấy Đổng Lăng Văn bị ta làm cho hoảng sợ, nhưng hắn không hổ là Danh Tướng Đệ Nhất của Ngân Nguyệt vương triều ta, do dự chốc lát liền gật đầu sau đó đỡ ta đứng dậy: "Thái hậu, người đứng lên đi, mặc kệ là chuyện gì, thần đáp ứng người là được."

Ta đứng dậy, sau đó thở dài nhìn Như Nguyệt và Đổng Lăng Văn. Ta cũng không muốn sự việc thành như vậy, nhìn thế nào hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất.

"Đổng tướng quân, ta muốn sang năm mới để ngươi và Như Nguyệt thành hôn, sau đó nếu muốn tới biên cương, ngươi hãy dẫn theo Như Nguyệt cùng đi." Vì Như Nguyệt, cũng là vì ta.

"Vì sao?" Đổng Lăng Văn chấn động, nhưng cũng dễ nhận thấy, ý nghĩ mau chóng thành hôn này hắn vẫn tán thành.

"Bởi vì ta hi vọng tướng quân có thể mượn hôn lễ này, để cho ta chạy ra khỏi hậu cung." Mắt ta cũng không chớp nhìn hắn, một chút cũng không phải nói đùa.

Tuy thái sơn có sập trước mặt Đổng Lăng Văn cũng không biến sắc. Nhưng lần này, hắn đã biến sắc.

Ta nhàn nhạt cười: "Tướng quân, người không có nghe lầm. Ta muốn chính là vĩnh viễn thoát khỏi hậu cung nơi quỷ quái này."

"..." Đổng Lăng Văn hoàn toàn bị ta làm cho sụp đổ.

"Ngay cả việc xuất cung, ta đã có cách. Nhưng hôn lễ của ngươi, càng náo nhiệt càng thuận lợi cho ta đục nước béo cò. Ta sẽ tận lực không lưu lại dấu vết, không cho ngươi và Như Nguyệt gặp phiền toái, ngay cả những chuyện sau đó, ta cũng đã an bài tốt rồi, không nhọc ngươi lo lắng, ta cần chỉ là một điểm chuyển giao." Đúng vậy, nếu không có cơ hội thích hợp, chỉ sợ ngay cả cửa thành ta cũng không đi ra được.

Nhưng, nếu bắt lấy cơ hội này, vậy thì không giống vậy.

"Lăng Văn, giúp thái hậu đi, chẳng lẽ người muốn nhìn nàng sống cả đời trong hậu cung mà uổng phí thanh xuân sao?" Như Nguyệt bắt đầu nói giúp ta: "Mặc kệ trước kia như thế nào, thái hậu hiện tại, ngươi nhẫn tâm sao?"

Đổng Lăng Văn cầm lấy tay Như Nguyệt, sau đó bình tĩnh nhìn ta: "Ngươi nắm chắc mấy phần?"

"Mười phần, nếu ngươi nguyện ý làm bộ như không biết, hơn nữa nguyện ý phối hợp với ta." Ta rất có tự tin.

Ngoài cung đã sắp xếp xong toàn bộ. Mặc kệ hắn như thế nào, dù sao ít nhất cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Không nói vẹn toàn, ít nhất cũng nên mạo hiểm thử một lần.

Dù sao ta cũng đã nghĩ thông suốt, chẳng qua cũng chỉ chết già trong thâm cung thôi, ta cũng không tin bọn họ thật sự phải làm như vậy.

Nhưng thái hậu trốn cung, quả thật là chuyện cực kỳ ghê gớm!

"Một khi đã như vậy, như thế thần toàn lực phối hợp." Anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân. Ta biết, lấy lòng cũng có lúc hữu dụng, bằng không Đổng Lăng Văn vẫn còn chưa chịu ngoan ngoãn nhận lời.

Ta hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Như Nguyệt: "Chúng ta đi cầu kiến hoàng thượng đi. Như Nguyệt, Đổng tướng quân, sau khi ngươi trở về thì chuẩn bị thành thân đi, mặt khác, nha đầu thị vệ trong nhà, chọn lựa người trung thành và tận tâm một chút."

Đổng Lăng Văn hiểu ý, chắp tay mà đi.

Ta nhẹ nhàng thở ra, tựa vào trên người Như Nguyệt: "Như Nguyệt, kế tiếp ngươi phải vất vả rồi."

"Thái hậu, có thể gả cho Lăng Văn, có thể giúp được người, Như Nguyệt chết muôn lần cũng không chối từ." Nha đầu kia thật sự cực kỳ trung tâm, cho nên dù như thế nào, ta đều sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may.

Xuất cung, ta nhất định phải có.

Quay đầu, ta nhìn thoáng qua Thu Liên. Ta cố ý không có để cho nàng rời khỏi, mà để cho nàng hầu hạ bên cạnh, cũng chỉ là muốn xem lựa chọn của nàng.

"Thu Liên, hiện giờ ngươi đã biết ta cần ngươi giúp ta chuyện gì rồi chứ? Chuyện cho tới bây giờ, ngươi có thể lựa chọn buông tha. Không đứng ở bên phía ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Thu Liên, ngươi nên biết chuyện ta muốn làm là gì." Ta nhàn nhạt liếc nhìn Thu Liên một cái, chờ đợi câu trả lời của nàng.

"Đối với Thu Liên mà nói, tâm trạng của thái hậu, Thu Liên có thể lý giải, ân tình của thái hậu đối với Thu Liên, Thu Liên cũng không gì báo đáp, chỉ là nếu Thu Liên... Lại vẫn xin thái hậu chiếu cố mẫu thân nô tỳ." Thu Liên nói xong quỳ xuống, vẻ mặt quật cường.

Ta thở dài, nha đầu kia, thật là quá quật cường.

"Đứng dậy đi, Thu Liên, không phải ta đang ép ngươi, mà đang cho ngươi lựa chọn. Nếu ngươi không muốn, ngươi có thể xuất cung ngay lập tức, cuộc sống sau này, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngươi. Hoàng thượng cũng không phải người không phân biệt phải trái, thái hậu mất tích, hắn cũng không có thể không kiêng nể gì mà tìm kiếm. Cho nên mạng của ngươi tuyệt đối không gặp nguy hiểm. Chỉ là, chuyện này vẫn nguy hiểm, ngươi hiểu chưa?" Ta lắc lắc đầu, những cổ nhân này, sao không có việc gì lại luôn thích đặt cái chết trên miệng vậy chứ?

"Nô tỳ đã nói, chuyện của thái hậu, nô tỳ nhất định toàn lực ứng phó." Thu Liên đứng lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ta, lộ ra kiên nghị.

Ta gật gật đầu: "Vậy cứ như thế đi. Kế hoạch của chúng ta, bắt đầu từ hôm nay, mọi người mọi chuyện đều phải cẩn thận, nhớ kỹ không được hành sự lỗ mãng."

Mọi sự đều đủ, chỉ thiếu gió đông.

Ta khép y phục trên người lại. Hiện tại, nên tới Ngự Thư Phòng, Hạ Hầu Dận nhất định ở đó. Sớm định xong hôn sự của Như Nguyệt và Đổng Lăng Văn, ta cũng có thể an tâm sớm một chút.