Gần đây, vị nào trong cung được người ta bàn tán nhiều nhất? Nếu Đức phi là số hai, mà giờ phải gọi Cẩn phi mới đúng, thì không ai là số một.

Trước kia nàng là người được kẻ khác tôn sùng nhất, dù là thế gia hay được hoàng đế chiếu cố hay là địa vị ở hậu cung. Nhưng lần này, để tài được bàn tấn lại không giống trước kia.

Các phi tần đều hâm mộ nàng có nô tài tốt, chẳng những không kéo chân nàng mà còn biết tìm cơ hội nâng nàng lên. Lúc trước, các phi tử tin tức nhanh nhạy đều hay Đức phi đoan trang ưu nhã đặc biệt sủng ái tiểu thái giám này. Thái giám họ tên là gì không rõ, nhưng chẳng qua chỉ là nô tài, chẳng đáng cho các nàng ghi nhớ.

Nhưng lần này lại khác. Thái hậu không thể sống thiếu nha phiến, nghe đồn tiểu nô tài kia liều chết xông vào cứu được một thùng. Hoàng thượng và thái hậu đương nhiên muốn thưởng lớn cho hắn, ai ai cũng hiểu chuyện này rất đỗi bình thường. Thế nhưng khi hoàng thượng hỏi muốn thưởng gì, tiểu thái giám lại nói: "Đức phi vẫn luôn dạy nô tài, hầu hạ hoàng thượng và thái hậu đều là phận sự, làm đúng phận sự sao dám xin thưởng."

Xem hắn nói cái gì này, nói tới nói lui cũng không rõ hoàng thượng và thái hậu quan trọng ra sao, nhưng ai cũng cảm nhận được tấm lòng thành khẩn đối với Đức phi. Mà tiểu thái giám này rõ ràng có thể tranh thủ cơ hội này để thăng chức, dù không thăng chức cũng có thể xin nhiều ngân lượng. Thế nhưng nhất quyết không cần, một lòng vì chủ. Biết tìm đâu được một nô tài trung thành, lại còn biết nói chuyện như thế.

Ở đâu có, các nàng muốn mua một tá!

Nô tài như thế, đừng nói Đức phi, nếu các nàng có thì cũng sủng ái hết mực.

Thực ra Phó Thần biết, xin hoàng đế tấn chức chắc chắn không được đồng ý. Hắn quả thực thăng chức quá nhanh, hoàng đế nhìn thì ngu ngốc nhưng về cơ bản làm việc cũng có nguyên tắc riêng, bằng không gia nghiệp đồ sộ đã sớm bị hắn làm cho bại hoại rồi.

Nhờ mấy lời này, khiến thái hậu tán thưởng Đức phi thêm mấy câu, nói nàng biết cách dạy hạ nhân, có lòng hiếu thuận, cảm động cực kỳ.

Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, không biểu hiện rõ thái độ, chỉ nói: "Việc này để sau hãy bàn."

Tuy thánh chỉ của hoàng thượng không được ban ra nhưng một thái giám như vậy lại có thể khiến các phi tần vô cùng hâm mộ, thậm chí còn có chút ghen tức. Ngươi nói xem, Đức phi đã có nhi tử tốt rồi, sao ngay cả nô tài cũng tốt như thế, chẳng nhẽ thứ tốt gì trên đời cũng rơi vào tay Đức phi hết hay sao? Vinh sủng từ khi hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử đến nay không hề suy yếu, Tam hoàng tử xuất sắc hơn người, đại nữ nhi được gả đi hòa thân là chuyện ích nước lợi nhà, tiểu nữ nhi được gả cho Thẩm đại nhân thăng tiến nhanh chóng, bản thân cũng chiếm vị trí cao trong tứ phi. Vất vả lắm mới đợi được đến lúc nàng ta bị giáng tội, cuối cùng mới hạ được cái bàn thờ này, thì lại được một tên nô tài trợ lực, chưa đến vài ngày đã gỡ hòa cho nàng ta một ván.

Chỉ trong chốc lát, Hi Hòa cung của Đức phi lại náo nhiệt lên không ít.

Mà thái độ của hai đại nhân vật lớn nhất trong cung cũng khiến cho cung nhân thầm đoán, thái hậu khen ngợi Đức phi, phải chăng có nghĩa bà ta cũng có chút bất mãn với hoàng thượng. Còn hoàng thượng thì không nói gì về chuyện này, thậm chí không thèm nể mặt thái hậu. Nói cách khác, hoàng thượng đối với hoàng hậu vẫn còn niệm tình.

Có cảm giác, trong cung lại sắp nổi lên sóng gió rồi !

.

Phía sau Trọng Hoa cung, hai kẻ giả trang thái giám im lặng lẻn vào, lấy danh nghĩa là Ngũ hoàng tử đến đưa thuốc bổ nho Thiệu Hoa Trì. Ai nấy đều biết, Thiệu Hoa Trì vẫn còn dưỡng thương ở Dưỡng Tâm điện. Ngũ hoàng tử này tuy rằng thân phận thấp, nhưng cũng không nhân cơ hội để móc nối quan hệ. Chỉ chút điểm ấy thôi cũng khiến người ta nói y huynh hữu đệ cung, là huynh trưởng tốt.

Sau khi đi đến chỗ không người sau điện, cả hai lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Chỉ chỉ về hướng cánh cửa đóng chặt, ý nói chính là nơi này.

Người kia xác nhận xong liền gật đầu.

Hai người gõ cửa, hết sức quang minh chính đại. Chuyện này là đương nhiên, nếu đã là thái giám thông thường thì việc gì phải che che giấu giấu, hơn nữa người trong Trọng Hoa cung đều là bất ngờ gom lại, tổ chức rất rời rạc. Dù là nô bộc cũng chẳng thấy mấy phần trung thành. Hai người này thậm chí còn chẳng cần thông báo đã vào được trong điện.

Thất hoàng tử này chẳng đáng gây lo lắng!

Bọn họ định sau khi phá cửa, nháy mắt lấy mạng mấy người bên trong, sau đó cứu đám thích khách bị bắt, đây chính là nhiệm vụ lần này.

Không ai lên tiếng trả lời, hai thái giám nghĩ ngợi một lát, liền mở cửa đi vào.

Đưa mắt nhìn quanh, trên mặt đất có mấy vũng máu, trong không khí cũng nồng nặc mùi tanh, nhưng trong phòng lại không một bóng người.

"Người đâu!"

Đi đâu cả rồi! Chẳng phải được tin thấy sau khi bắt được ba thích khách, Thất hoàng tử vẫn nhốt chúng trong này sao? Chuyện này liên quan đến an nguy của Thẩm đại nhân, bọn họ đã nghĩ, một là đến cứu người, còn nếu tình hình không cho phép, hoặc ba người kia đã bại lộ thân phận, thì từ cứu người có thể biến thành giết người diệt khẩu.

Bọn họ tìm kiếm xung quanh, tinh thần vô thức nóng vội, bỗng nhiên, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực.

Không xong rồi!

Bọn họ nhận thấy có điểm bất thường.

Từ trong góc tối phía sau giường, ba bóng người chậm rãi bước ra. Bọn họ nặng nề ngước nhìn.

Họ nhận ra hai người trong số đó, chính là hai thái giám thường theo hầu bên cạnh Thất hoàng tử. Người còn lại thì hoàn toàn không biết. Dáng vẻ của thiếu niên này anh tư bột phát, vóc người cao gầy, mi mục ôn hòa, có chút khí tức lịch sự tao nhã của người đọc sách, loại tướng mạo chỉ cần liếc qua một lần là khiến người ta có thiện cảm.

Thiếu niên này mặc trang phục thái giám từ tam phẩm, từ tư thế bước ra có thể ngầm đoán được hắn là kẻ cầm đầu. Người đó từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cái liếc mắt khiến người ta gai lạnh sống lưng.

Khí thế không giận mà uy này, sao có thể xuất phát từ một tiểu thái giám.

Bọn họ vẫn nhớ rõ, trước khi, Thẩm đại nhân đã dặn dò, quốc sư đoán sự việc lần này e rằng có kẻ ngoài dự kiến nhúng tay vào, lệnh cho bọn họ thấy người này thì phải báo lại ngay. Chẳng lẽ đây chính là người đã phá vỡ kế hoạch.

Ngay sau đó, cảm giác áp bách kia liền biến mất. Nét mặt Phó Thần tựa như mới tắm rửa xuân phong, nhìn qua có vẻ cực kỳ dễ gần, nói với hai thái giám bên cạnh, "Ván cược này các ngươi thua rồi, nhớ phải giữ đúng lời hứa."

Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, Phó Thần đã tiếp xúc với hai vị dũng sĩ mấy lần, quan hệ vô cùng hòa hợp, thậm chí còn thường xuyên cá cược với nhau.

Đối với mấy thứ máy móc chỉ biết nghe lệnh, không có dục vọng gì, về mặt này đương nhiên là Phó Thần giỏi hơn. Mấy người họ chỉ có hứng thú với những chuyên như thích khách, ám sát, đấu võ, vậy thì cứ đúng bệnh mà cốc thuốc, đem chuyện này ra đặt cược.

Cái lợi chính là, nhanh chóng kết thân chỉ trong vòng mười ngày.

"Bọn ta xin phục ngài rồi!" Quỷ Tị trả lời. Lúc trước, vì Thất hoàng tử phân phó nên bọn họ mới giữ thái độ tôn kính với Phó Thần. Bản thân bọn họ chính là tinh anh, có thể khiến bọn họ cúi đầu khâm phục không phải là kẻ có tài phú, địa vị, mà phải vượt qua bọn họ trong chính lĩnh vực sở trường.

Quỷ Hợi và Quỷ Tị bây giờ thật tâm bội phục Phó Thần. Lần trước Phó Thần đến đã phóng đoán được, đối phương nhất định phái người tới cứu. Mấy ngày nay, Phó Thần vẫn ung dung ở Hi Hoàng cung sơn móng tay cho Mục Quân Ngưng, lúc thì tỉa hoa, lúc thì vẽ tranh, không sốt ruột tí nào.

Còn về nguyên nhân, mấy ngày trước đối phương án binh bất động. Bọn họ đang đợi mấy "thân phận thực sự" của mầy thích khách này bị Thiệu Hoa Trì phơi bày. Bọn họ đã chuẩn bị xong một loạt kế hoạch đối ứng lúc đó rồi.

Thế nhưng Thiệu Hoa Trì lại cứ án binh bất động, giấu tiệt chuyện mình bị ám sát.

Mấy ngày trôi qua rồi, vẫn không thấy mấy tên mật thám bị xử lý, đối phương bắt đầu sốt ruột.

Sợ thích khách làm lộ bí mật, mặt khác cũng để tìm tòi bí mật ở chỗ Thất hoàng tử, cho nên bọn họ mới sai người tới đây.

Ý của Quỷ Hợi Quỷ Tị là, muốn bản thân chủ động ra ngoài tìm kẻ đứng sau. Phó Thần thấy thế, nhân tiện cược một ván.

Nhìn hai thái giám kia nhũn chân ngã ra đất, Quỷ Hợi cúi người móc độc dược trong miệng bọn họ ra. Trông thấy hai gương mặt có chút quen thuộc, hắn nói: "Là người của Ngũ hoàng tử."

Ngũ hoàng tử là người chẳng ai nhớ rõ. Mẹ y là cung nữ bên cạnh Đức phi, Phùng thị. Sau này do được hoàng đế để mắt mà thăng chức thành quý nhân lục phẩm. Tất nhiên Phó Thần biết còn một tin tức không ai hay, trong lần đánh cờ ở chủ điện, hắn thuận miệng hỏi.

"Ta nghe nói Phùng quý nhân lúc trước là người bên cạnh nàng?" Khi chỉ ở một mình với Muc Quân Ngưng, Phó Thần đã quen xưng "ta".

Bọn họ ngồi ngay ngắn đối diện trên bàn thấp. Phó Thần cúi lưng xuống nhìn, trêu chọc Mục Quân Ngưng còn đang nhăn mày khổ sở nghĩ nước đối phó.

"Đúng vậy." Đương nhiên nàng biết cái người trước mặt này muốn tìm hiểu không phải mấy chuyện tìm hiểu một chút là ra. Mà chuyện ấy cũng chẳng có gì phải giấu hắn, cho nên cứ thẳng thắn khai báo, "Lúc đầu ả bị phân đến chỗ ta, ta đã tra được ả là người của hoàng hậu, đoán chắc ả sẽ có hành động bất thường. Lúc ấy ta đã cực kỳ nổi bật, cho nên ả mới nghĩ biện pháp để khi bản thân phạm sai lầm, ta cũng không thể xử lý ả."

Nói lại chuyện năm xưa, nàng cũng không để ý, rõ ràng tâm tư còn để ở bàn cờ.

Có đôi khi nàng dồn hết sức chú ý cho mấy việc cỏn con lại khiến Phó Thần buồn cười, tiếu ý có phần chân thật, "Cho nên ả mới thật sự ra tay, thu hút sự chú ý của hoàng thượng, đoạt được đế sủng ngay tại địa bàn của nàng. Hoàng hậu nương nương vừa ngăn cản vừa phản kích, một khiến nàng tạm thời thất sủng, hai là bồi dưỡng phe cánh của mình, ba là có thể ở cạnh giám sát nàng?"

Hồi ấy mỗi ngày thỉnh an, nàng đều bị các phi tử khác vây quanh "ân cần thăm hỏi", nói bóng nói gió hỏi nàng, sai cung nữ giúp mình cố sủng*, lại bị đoạt mất sự sủng ái, có cảm tưởng ra sao? Người khác cho là nàng vì địa vị của mình nên không tiếc hy sinh cung nữ mỹ mạo bên cạnh để cố sủng. Ai ngờ hoàng thượng vẫn để Phùng quý nhân ở trong thiên điện của nàng, để cho hai người "tỷ muội tình thâm." Mỗi ngày Phùng thị tới thỉnh an, nàng đều phải đối phó tới mức nhàm chán. Nếu không phải do Phùng thị mang thai ngũ hoàng tử mới chính thức đưa được người ra khỏi Phúc Hi cung, thì hiện tại nàng cũng chẳng được yên bình.

*Cố sủng: nghĩ là củng cố địa vị được sủng ái đó, dịch sang tiếng Việt thì hơi ngang nên ta vẫn để Hán Việt, các nàng thông cảm.

"Sao ngươi lại hiểu nhiều như thế, cứ như thể lúc ấy ngươi cũng có mặt vậy." Đối với một thái giám mà có thể lý giải được những thủ đoạn này như Phó Thần, Mục Quân Ngưng quả thật có chút sợ hãi. Chuyện hậu cung, nếu không phải lăn lộn nhiều năm trời thì cũng chẳng hiểu được khúc chiết trong đó. Có đôi khi, trong những lúc nói chuyện thường ngày, nàng vẫn bị lời lẽ, hành động của hắn làm cho kinh diễm.

Phó Thần không đáp, đây chẳng qua là kinh nghiệm tích góp khi làm bác sĩ tâm lý kiếp trước, vô thức thành bệnh nghề nghiệp ở kiếp này, thích phân tích, thích nghiên cứu.

Cho nên Ngũ hoàng tử thế lực đơn bạc, mẫu thân có thân phận thấp, sau khi thành niên liền theo đại hoàng tử.

Nhìn tình hình hiện tại, xem ra hoàng hậu tính thật không sai. Nếu hồi đó theo nhị hoàng tử thì hôm nay sẽ bị chèn ép cùng nhau. Nhưng nếu theo phe Đại hoàng tử thì vẫn còn bảo trụ được một quân cờ. Vừa có thể thám thính hướng đi của Đại hoàng tử, thậm chí khi cần thiết, có thể thành vật hy sinh.

Dùng vật hy sinh này để đối phó với Thất hoàng tử, phái người đi ám sát rồi giá họa cho đại hoàng tử.

Nghe cũng rất hợp lý.

Phó Thần không tỏ rõ ý kiến với suy đoán của Quỷ Hợi và Quỷ Tị.

Hắn nhìn kỹ mọi bộ phận thân thể hai kẻ kia, không phải dịch dung, sau đó lại quan sát bàn tay, tóc, ngũ quan, biểu cảm. Lúc Quỷ Hợi nhắc đến "Ngũ hoàng tử", một kẻ con ngươi lấp lóe, mi mắt run run, kẻ còn lại thì cúi đầu.

Điểm này khiến Phó Thần có chút hoài nghi, chẳng lẽ không phải là Ngũ hoàng tử.

Đúng lúc này, một người từ ngoài cửa đi vào, bước chân vững chai nghiêm nghị, một bên vai bị thương chưa lành, chính là Thất hoàng tử.

Quỷ Hợi Quỷ Tị đang định hành lễ thì bị y ngăn lại. Y chỉ yên lặng, chăm chú nhìn Phó Thần, không hề quấy rầy.

Phó Thần nhanh chóng bắt đầu thẩm vấn, "Tiếp theo, ta hỏi các ngươi vài câu, chỉ cần các ngươi trả lời được, ta có thể đảm bảo cho các ngươi bình an rời đi."

Vừa nghe nói có thể rời đi, tin thần hai kẻ kia đều có chút phấn chấn, "Được, ngươi cứ hỏi."

"Thường ngày, Ngũ hoàng tử dậy giờ dần, sau khi rửa mặt thì rời phủ, giờ mão vào cung, tới thư phòng, đúng không?"

"Đúng." Hai thái giám trả lời không chút do dự.

"Ngũ hoàng tử không giỏi thư pháp nhưng chơi cổ cầm lại rất điêu luyện, đúng không?"

"Đúng."

Phó Thần liên tục đặt ra nhiều câu hỏi về Ngũ hoàng tử. Nếu không phải lần này có việc cần nói ra, thì chắc không một ai biết hắn ngầm nắm trong tay nhiều tin tức đến vậy. Ngay cả một vị hoàng tử bị xem là người vô hình cũng có thể biết rõ tường tận.

Cho đến khi Phó Thần hỏi càng lúc càng kỹ, càng tỉ mỉ chi tiết, bọn họ mới bắt đầu ngập ngừng. Hắn cứ thế từ từ dẫn dắt bọn họ đi đến đáp án mà hắn muốn biết, không ai hiểu những câu hắn hỏi trước đó rốt cuộc có mục đích gì.

Những vấn đề này không thể hỏi ngay từ đầu, bởi hai kẻ kia chắc chắn sẽ nói dối, vậy nên Phó Thần mới đưa ra thật nhiều câu hỏi không liên quan.

Cho đến khi Phó Thần hỏi xong toàn bộ, hai thái giám đã mơ mơ màng màng như lạc trong sương mù, mà những người khác cũng hoang mang không hiểu.

"Bọn họ không phải là người của Ngũ hoàng tử, nói cách khác, bề ngoài là tùy tùng của Ngũ hoàng tử nhưng thực ra là mật thám." Điều đó có nghĩa khả năng Đại hoàng tử sai người ám sát Thiệu Hoa Trì có thể bị loại trừ.

"Vì sao, ngươi nói đi." Thiệu Hoa Trì hỏi Phó Thần.

Nhìn thấy Thất hoàng tử, Phó Thần mới làm như vừa chợt nhận ra, đang định hành lễ thì bị một bàn tay đỡ lấy cổ tay. "Không cần đa lễ, Phó Thần."

"Vâng, điện hạ." Phó Thần dùng sức một chút, im lặng rút tay về. "Lúc nô tàu bắt đầu tra hỏi, ánh mắt của bọn họ rất thẳng, chứng minh họ nói thật. Nhưng sau đó, nô tài hỏi càng lúc càng chi tiết, thậm chí còn đề cập đến chuyện lần này vì sao lại tới đây thì bọn họ lại trả lời quá nhanh, không cần thời gian để hồi tưởng, điều này rất có khả năng bọn họ nói dối. Vì thế nô tài đặc biệt quan sát ngôn ngữ, nét mặt bọn họ, biểu hiện có chút khác thường, đó chính là đặc trưng của việc ngụy trang. Sau đó nô tài lại hỏi thêm vài câu, bọn họ bắt đầu có dấu hiện hoảng loạn, chứng tở họ không bàn trước đến vấn đề này, không biết phải trả lời ra sao, cho nên sẽ tìm cách viện cớ. Trong lúc suy nghĩ lý do thì cổ và vai sẽ có mấy động tác đặc thù. Đến lúc nghĩ xong thì lập tức bình tĩnh trả lời. Nói xong còn sợ nô tài không tin cho nên lại càng tìm cách giải thích. Nô tài còn cố tình im lặng suy nghĩ thật lâu, trong lúc đó, bọn họ lại nói thêm thật nhiều chuyện nữa để đánh lạc hướng..."

Phó Thần đưa ra một loạt phân tích của bản thân, nói xong mới nhìn sang Thất hoàng tử.

"Đây đều là suy đoán của ngươi? Căn cứ vào mấy thứ giả dối hư ảo gì đó..."

"...." Phó Thần sững người. Những thứ hắn học được ở hiện đại mà đem về cổ đại, quả là quá mức tiếp thu, khiến người khác nghi ngờ. Phó Thần âm thầm trách bản thân không chịu suy nghĩ thấy đáo, "Vâng."

Quỷ Hợi và Quỷ Tị là những chuyên gia về thấm vấn phạm nhân, lúc nghe xong giải thích của Phó Thần cũng thấy như được xua tan mây mù. Bọn họ cẩn thận ngẫm lại ký ức về những lần thẩm vấn trước kia, quả đúng là ít nhiều đều có những biểu hiện như vậy. Chỉ trừ phi đối phương biểu hiện quá lộ liễu, nếu không bọn họ sẽ không phát hiện ra kẻ nào ngụy trang. Nghe Phó Thần tổng kết lại, tự đáy lòng ngập tràn cảm giác khâm phục.

Thấy hai dũng sĩ như con rối gỗ kia cũng phải lộ ra anh mắt tôn sùng như thế với Phó Thần, thất hoàng tử lặng lẽ nuốt xuống sự tín nhiệm không nói nên lời. Từ sau cái tát lần trước, tuy Phó Thần vẫn tôn kính với y, nhưng Thiệu Hoa Trì có thể cảm thấy sự lạnh lùng được giấu kín. Bây giờ y cũng hối hận khi ấy mình quá xúc động, nhưng mặt khác cũng tự nghĩ mình không sai. Phó Thần đúng là không biết điều, được chính y ra tay giáo huấn, nô tài còn phải lấy đó làm vinh hạnh, đâu có thứ hạ nhân nào dám tỏ thái độ như hắn.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở về. Y ho nhẹ vài tiếng, hỏi Quỷ Hợi, "Ba người kia khai chưa?"

"Đã khai, là Thẩm đại nhân." Quỷ Hợi vừa nghĩ đến ba thích khách kia cùng bộ dạng thảm thương của bọn họ khi cầu xin hắn cho chúng ngủ một giấc cuối cùng. Quả nhiên ý chí của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Đều là cao thủ trong các dũng sĩ, từng chịu qua vô số hình phạt mà không biết sợ, lại vì một giấc ngủ nhỏ nhoi mà đầu hàng. Vừa nghĩ đến bộ dạng cái gì cũng khai sau bảy ngày không ngủ của ba thích khách, bọn họ cũng thấy ớn lạnh sống lưng.

Nếu bản thân bị áp dụng chiêu này, chắc chắn bọn họ cũng không chịu nổi.

Nghĩ ra cái ý tưởng giết người không thấy máu như thế, Phó gia thật sự là nhân vật sâu không lường được.

Chẳng trách sao còn nhỏ tuổi như thế mà đã được điện hạ coi trọng. Tên mật thám Thái Bình kia cũng là chạy đủ đường ngang ngõ tắt mà lần này chó ngáp phải ruồi. Có lần, hắn nhận việc báo cáo những hoạt động thường ngày của Phó Thần cho chủ tử, chủ tử thoáng chốc vui vẻ ra mặt, nhưng lại ra lệnh phải lén lút làm việc, không được để cho Phó Thần phát hiện ra.

Tuy nhiên, cái chuyện theo dõi hoạt động thường ngày của một nô tài hạ đẳng, nghe có chút là lạ.

"Thẩm đại nhân nào?" Thiệu Hoa Trì lục lọi ký ức. Kinh thành nhiều quan viên như thế, họ Thẩm còn là họ thường gặp, phải có đến vài người.

"Quan dưới quyền Hữu tướng, trưởng sử Thẩm Kiêu Thẩm đại nhân."

Phó Thần nhìn hai thái giám, biểu hiện của bọn họ đã chứng minh hết thảy, quả nhiên không phải là người của Ngũ hoàng tử.

Vì sao kẻ chủ mưu vụ ám sát Thất hoàng tử lại là Thẩm Kiêu? Một quan viên tiền đồ vô lượng ở triều đình, rốt cuộc làm thế có mục đích gì?

Phó Thần mơ hồ cảm thấy, có một cái lưới khổng lồ đang âm thầm phủ lên bọn họ.

Thẩm Kiêu, những từ liên quan đến cái tên này hiện ra trong đầu Phó Thần. Thanh Liêm, quan phụ mẫu, Thanh thiên đại lão gia, được văn nhân võ tướng hết mực tôn sùng, còn có một thân phận khác nữa được người ta chú ý: Hôn phu của Tứ hoàng nữ. Đây là một giai thoại được lưu truyền rộng rãi khắp dân gian. Tứ hoàng nữ là nữ nhi của Đức phi. Đức phi sinh được hai tử hai nữ. Đại nhi tử chết non, nghe đâu là bị hại chết. Đại nhi nữ, vốn là nhị công chúa, đã được gả đi hòa thân. Chỉ còn lại Tam hoàng tử và Tứ hoàng nữ, mà tứ hoàng nữ đã được gả cho chính vị đại nhân Thẩm Kiêu này đây.

Bảy năm trước, Thẩm Kiêu là Trạng Nguyên được khâm điểm. Đế hỏi y có nguyện vọng gì, y đáp, đã sinh lòng ngưỡng mộ với dáng vẻ kinh vi thiên nhân của công chúa tại quỳnh lâm yến.

Chuyện gan to bằng trời như thế, dám mở miệng nói muốn nữ nhi của hoàng thượng, chính là muốn bị hỏi tội đây. Nhưng Tấn Thành vốn không kị chuyện yêu đương nam nữ, lại khá thưởng thức chàng thanh niên dám dũng cảm theo đuổi tình yêu này. Trong mấy lần Tấn Tành đế vi hành, vui chơi ở Giang Nam, trong cung lại xuất hiện thêm mấy vị phi tử xuất thân bình dân nữa. Chẳng những không cầm gậy đánh uyên ương, còn muốn giúp tác thành cho một đôi tài tử giai nhân. Nghe nói sau khi kết hôn, bọn họ cầm sắt hòa minh, cực kì ân ái, trở thành đề tài cho bao nhiêu thoại bản cùng vở kịch trong dân gian, đặt tên là "Kim chi quỳnh lâm duyên".

Thanh danh của Thẩm Kiêu khiến Phó Thần vô thức liên tưởng đến quốc sư Phi Khanh cũng danh vọng độc nhất vô nhị như thế. Phi Khanh vì muốn nhà nhà an lạc, còn Thẩm Kiêu muốn bán mạng vị dân. Thời điểm hai người này xuất hiện cách rất xa nhau, nhưng đều đạt được sự tôn sùng của bách tính trong vài năm hoặc mười mấy năm, thậm chí còn khiến cho Tấn Thành đế kiêng kị. Cùng một loại phương pháp, rốt cuộc là trùng hợp, hay là có âm mưu.

Nếu bọn họ liên kết với nhau, thì muốn thay đổi cả Tấn triều cũng không phải việc gì khó.

Phó Thần cũng bị chính liên tưởng khó hiểu của mình làm cho ngẩn người.

Thấy Phó Thần có chút bất cẩn, Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng chạm vào hắn, "Sao vậy, thân thể không khỏe ư?"

Phó Thần lắc lắc đầu, bỗng nhiên hỏi Thiệu Hoa Trì một câu không đầu không cuối, "Điện hạ đã bao giờ nghe qua câu, dân là nước, vua là thuyền, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền?"Tư tưởng này của Phó Thần quá mức mới lạ, chưa từng nghe đến bao giờ, khiến cho Thiệu Hoa Trì thoáng chốc như bị sét đánh ngang đầu. Y tranh đoạt đế vị chỉ để bảo toàn mạng sống. Phải tranh khi còn cơ hội, nếu không tranh chính là tự sát. Mẫu phi đã không còn, sống ở hậu cung cũng chẳng biết dựa vào ai, không tranh không được. Y chưa từng nghĩ sau khi giữ được mạng rồi thì phải làm gì. Y từ nhỏ sống trong thâm cung nội viện, không hiểu được suy nghĩ của bách tính. Ít nhất, trong mắt Phó Thần. Thất hoàng tử kém xa Tam hoàng tử. Dù bản thân có ưu điểm riêng, cũng có chút bóng dáng của Tấn Thành đế, nhưng lệ khí quá nặng, hỉ nộ bất thường, không thể đảm nhận trọng trách lớn. Nếu không có nhiều người tài giỏi cạnh tranh, không chừng có thể thành hoàng đế, nhưng mà thật không may, có nhiều hoàng tử ưu tú lắm.

"Chủ tử, Phó gia, ba người kia xử lý thế nào đây?" Thấy bọn họ nói chuyện xong, Quỷ Hợi hỏi. Đáng lẽ bọn họ chỉ cầm hỏi Thất điện hạ, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã tôn trọng Phó Thần ngang chủ tử.

Mà Thiệu Hoa Trì còn đang chìm đắm trong ý nghĩa sâu xa của câu nói kia, không hề để ý, lập tức xua tay, "Xử lý đi."

Y đã biết thân phận hai người này, xem như đã khai thác xong mọi giá trị. Vừa nhìn đã biết chỉ là đám râu ria, chẳng phải nhân vật mấu chốt, còn đáng để y bận tâm sao.

Hai thái giám đang chuẩn bị bị lôi đi, đến một nơi không ai biết mà xử lý. Trong cung ngày nào chẳng có chuyện nô tài lặng lẽ biến mất. Chỉ cần không to chuyện, phụ nội vụ cũng cố tình không tra xét kỹ, sau đó đem thi thể giấu đi. Một thái giám nhìn Phó Thần lật lọng, vùng vẫy chống trả bị lôi đi, kêu lớn: "Đợi đã, nếu đã không có đường sống, vị công công này, ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu cuối cùng."

Phó Thần vẫn không trả mạng cho bọn họ. Suy nghĩ vì đại cục, hắn thật sự không có khả năng thả mấy kẻ này đi, cũng tự thấy thẹn trong lòng, nên xem như đồng ý, "Nói."

"Ngài khiến bọn ta trúng độc bằng cách nào? Lúc trước khi vào, bọn ta đã rất cẩn thận." Trước đó, bọn họ có dùng thuốc giải độc thông thường U hoàng thanh. Ngay từ đầu, họ đã định sẵn, dù không tìm thấy người cũng cố gắng không chạm vào vật dụng trong phòng, cho nên rốt cuộc Phó Thần đã hạ độc bọn họ vào lúc nào?

"Ta đã hạ Đoạn Hồng Tràng lên cửa phòng. Thứ này không màu không mùi, kết hợp với U Hoàng thanh có thể sinh ra thứ độc trí mạng, khiến người ta vô lực. Cảm xúc càng khẩn trương, độc phát càng nhanh." Mà càng là người võ nghệ cao cường thì càng dễ trúng chiêu, chứ người bình thường thì chắc đã vô sự.

Hai thái giám kinh hãi, nhìn Phó Thần đầy khó tin.

Người này chẳng những đoán được bọn họ sẽ dùng trước U hoàng thanh, mà thậm chí còn hạ dược ở nơi bọn họ tuyệt đối không đề phòng. Lúc gõ cửa không ai trả lời, bọn họ sẽ kéo dài thời gian chờ ở cửa, vô tình hít nhiều thuốc bột. Hắn còn lợi dụng cảm xúc khẩn trương của bọn họ khi không thấy người trong phòng, làm tăng sức vận chuyển trong cơ thể. Từ lúc bọn họ bước vào phòng này, đã hoàn toàn nằm trong tính toán của Phó Thần.

Người này thật đáng sợ. Một kẻ thiên túng kỳ tài như thế, nếu ở phe của Thẩm đại nhân thì chính là hổ thêm cánh, đoạt thiên hạ dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại ở phe địch, thậm chí các chủ tử còn không biết sự tồn tại của hắn. Địch trong tối ta ngoài sáng, không hề có biện pháp phòng bị, dù có bị tính kế cũng không thể phản kháng.

"Ta thật hối hận, vì sao không cẩn thận một chút. Chí ít cũng phải giữ mạng quay về báo cho chủ tử, nhất định phải diệt trừ ngươi, bằng không sẽ trở thành mối họa lớn!" Tiểu thái giám căm hận nói.

Gã thậm chí có cảm giác, nếu không diệt trừ kẻ này, đợi hắn lớn mạnh thì không còn kịp.

"Tiêu diệt hắn?" Thiệu Hoa Trì như nghe thấy chuyện nực cười, cười lạnh một tính, cúi thấp người, nắm lấy cổ đối phương. Y dùng sức mà siết, rắc một tiếng, cắt ngang lời kẻ kia đang nói dở. Đây chính là lần đầu Thiệu Hoa Trì tự mình động thủ, lấy đi sinh mạng bằng chính đôi tay. Năm ấy, y gần mười lăm tuổi.

Y rất sợ hãi, đó rõ ràng là một mạng người, nhưng lại kiềm chế bản thân để không run rẩy.

Y không được phép kinh sợ, cũng không dám kinh sợ. Đứng trước mặt thuộc hạ, y vĩnh viễn phải thẳng lưng không ngã, bất cứ cảm xúc yếu đuối nào cũng không nên xuất hiện.

Dù trong lòng sợ hãi nhưng không có một chút hối hận. Y không thể nào hình dung được, lúc nghe đối phương nói muốn xử lý Phó Thần, lửa giận vô danh lại bốc lên ngùn ngụt, "Các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội, ai cũng không thể đụng vào hắn. Hắn là quốc sĩ của ta, trí giả của ta, tiên sinh của ta!"

Thái giám kia đương nhiên không nghe thấy, cho đến khi hơi thở tắt hẳn, cặp mắt tràn ngập sát khí kia còn trừng lên nhìn Phó Thần.

Thiệu Hoa Trì thậm chí còn quyết định móc hai mắt gã ra, cho gã khỏi trừng.

Thái giám còn lại nhìn thấy đồng bạn chết, bỗng nhiên bộc phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể. Kết cục của hành động cưỡng chế như vậy chính là nổ tan xác mà chết, nhưng sau khi nghe những lời cuối cùng của đồng bọn, gã vẫn liều lĩnh mà lao vào Phó Thần.

Trong tích tắc đó, Phó Thần chợt ngửi thấy một thứ mùi hương lạ lùng, lóe lên rồi mất.

Kẻ đó còn chưa kịp tiếp cận hắn, đã bị Quỷ Hợi ra tay, đá một cú trí mạng. Máu nóng bắn lên mặt Phó Thần, vẫn còn lưu lại khí tức của người sống.

Nháy mắt sau đó, Phó Thần đã bị Thiệu Hoa Trì giữ lấy cánh tay, quan sát từ đầu đến cuối, "Ngươi có bị thương không?"

"Tạ điện hạ, nô tài không bị thương." Phó Thần sửng sốt. Mùi vị ban nãy khiến hắn trong lòng có chút bất an. Hắn có cảm giác, việc thái giám kia tự phát nổ như vậy, có phải rất vô nghĩa không? Biết rõ mình sẽ chết, sao còn cố tình chết nhanh hơn? Lại nhìn thấy khắp người mình một thân đầy máu. Tuy vào hậu cung đã lâu, nhìn thấy chuyện máu me cũng nhiều, nhưng một người hiện đại như hắn vẫn không sao quen được. Trong hoàn cảnh mạng mình cũng chỉ tính được sớm chiều, hắn không còn bao nhiêu cảm xúc đồng tình hay thương hại, "Không biết điện hạ có thể cho phép nô tài tắm rửa không?"

Bộ dạng này làm sao mà ra ngoài được, đặc biệt là về chỗ Mục Quân Ngưng, hắn biết giải thích đống máu này ra sao? Quần áo nhất định phải thay rồi.

"Tắm?" Thiệu Hoa Trì vừa nghe, sắc mặt có chút không ổn.

Phó Thần dường như đã quên, y đang ở tuổi cực kỳ dễ xúc động. Mà Phó Thần thì đã sớm trải qua những năm tháng như vậy, khả năng kiềm chế của hắn còn tương đối mạnh, không dễ dàng động tình. Cho nên hắn đương nhiên không nhận ra, nếu là thời hiện đại, Thiệu Hoa Trì chính là trong độ tuổi dậy thì, trong đầu sẽ vô thức lấy người gần gũi với mình làm đối tượng để ảo tưởng.

Mà Thiệu Hoa Trì đã bị nữ tử làm hại nhiều lần. Có cung nữ, có phi tần, lại thêm những đau khổ y phải chịu đựng từ nhỏ vì bị hủy dung, người người kỳ thị, phụ hoàng xem thường, những chuyện đó cũng do đám phi tần gián tiếp gây ra. Trong ảo tưởng của y, sẽ vô thức loại trừ các ả.

Lần gần đây nhất Thiệu Hoa Trì dùng năm ngón tay cô nương để giải quyết nhu cầu, trong đầu y hiện lên hình ảnh Phó Thần dùng tay giúp y. Ban đầu, chủ yếu là vì y không biết cách làm thế nào để bản thân đạt được khoái hoạt, cho nên hồi tưởng lại lần trước Phó Thần làm ra sao để bắt chước lại, chẳng biết vì sao mà kém như vậy. Nghĩ nghĩ một hồi, y nhắm mắt lại, hình ảnh cúi mi nhu thuận, lông mi như cánh bướm, ngón tay thanh mảnh như ngọc của Phó Thần hiện lên, chỉ vài cái đã khiến hồn y bay vút lên mây....

Khụ khụ khụ khụ.

Đối với thời đại còn tương đối bảo thủ với chuyện giới tính, Thiệu Hoa Trì ngay cả nghĩ đến cũng thấy ngượng ngùng, không nhìn được mà ho khan, sắc mặt đỏ bừng.

"Nô tài thất lễ, vậy...." Phó Thần cho rằng Thiệu Hoa Trì giận đến đỏ mặt, chắc sắp răn dạy hắn không biết quy củ.

Nếu không phải tình thế bắt buộc, hắn cũng không muốn ở đây mà tắm rửa, bí mật thân phận rất dễ lộ ra.

"Khụ, đừng nghĩ nhiều, chuyện nhỏ thôi." Thiệu Hoa Trì mặt không đổi sắc, nhìn không rõ hỉ nộ, thản nhiên nói, "Phía sau chủ điện Trọng Hoa cung có xây bể tắm, ngươi đến đó trước, ta sẽ sai cung nữ lấy xiêm y cho ngươi thay giặt."

Trọng Hoa cung được xây dựng theo kiến trúc ưa thích của Tấn Thành dế. Ban nó cho Thiệu Hoa Trì cũng đủ thấy hắn thật tâm muốn bồi thường y.

"Vâng, điện hạ khoan dung, nô tài chỉ cần một thùng tắm là được." Bể tắm, điên sao? Một nô tài sao có tư cách dùng nơi của chủ tử. Thiệu Hoa Trì làm vậy khiến Phó Thần có chút hoang mang, ngày càng cảm thấy Thất hoàng tử này có có điểm không đáng tin.

"Được rồi, không nhiều lời nữa, bản điện hạ còn không keo kiệt chút nước." Nói xong, không đợi Phó Thần từ chối, Thiệu Hoa Trì đã ra ngoài, chuẩn bị sai hạ nhân.

Không phải vấn đề này.

Phó Thần nhìn về phía Quỷ Hợi Quỷ Tị đang cố hết sức xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân, "Có phải điện hạ hơi kỳ lạ không?"

"Bọn nô tài không dám vọng nghị chủ tử."

"Phó Thần không muốn chờ ở đây với hai khối thi thể, mùi máu tươi tanh nồng khiến hắn không thoải mái. Khi ra tới cửa, bỗng nghe tiếng Quỷ Hợi nói, "Nhưng chủ tử đối với ngài rất tốt."

Phó Thần nhếch môi cười, nhưng đáy mắt không hề có chút tiếu ý.

Hắn đi vào nội viện, nhìn bầu trời xa xăm. Tính toán thời gian này, Lương viện sử hẳn là đã vượt qua đội ngũ kia, đến Võ Định Pha rồi nhỉ?

Võ Định Pha, chính là nơi hắn hẹn Kỳ quý tần.

Mà Lương Thành Văn đang được Phó Thần nhớ đến ấy, vài ngày trước xuất phát, ra roi thúc ngựa, viện lý do ra ngoài tìm thuốc giải độc cho thất hoàng tử mà thuận lợi rời cung.

Mỗi năm trong Thái Y viện đều sẽ phái người tiến đến vi thất hoàng tử tìm. Mỗi năm, Thái y viện đều phái người đi tìm dược liệu cho thất hoàng tử, tất nhiên đó chỉ là để ứng phó bề ngoài. Nhưng từ khi thất hoàng tử trở nên được sủng ái, hạng mục này lại trở thành công việc nghiêm túc.

Bảo Lương Thành Văn tự mình đi đón Kỳ quý tần cũng khiến Phó Thần thấy yên tâm.

Từ lúc xuất phát khỏi kinh thành cho đến hiện tại đã băng qua bao nhiêu hương quận, một nhóm người đang bị nha dịch áp tải, đi từ chỗ hoang vu đến đo thành kế tiếp.

* Lời editor: Sau chương này các thím có rút ra được kết luận nào không ạ? Vâng, bạn nhỏ Phó tiểu công công mười bốn tuổi của chúng ta đang cặp kè (làm zai bao) cho một BÀ MẸ BỐN CON đó ạ !!! Khẩu vị mặn chát !