Nếu hắn tìm cơ hội tỉnh lại bây giờ thì có thể đối diện với nguy cơ bại lộ bất cứ lúc nào.

Theo hướng Phi Khanh chỉ, bọn họ trôn thấy căn phòng trống không, chẳng có bất cứ điểm gì khác biệt. Mặt đất được ghép từ những khối đá tảng, bóng loáng, dù nhìn kỹ đến mấy cũng không thấy đường ra đâu hết.

Phi Khanh bước đến, dùng chân đá đá thử vào bức vách, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

"Sao ngươi lại có vẻ hiểu biết chỗ này hơn cả ta vậy?" A Nhất cau mày. Việc xây dựng cứ điểm ở đây đều cho chủ công chỉ đạp, hắn dám chắc ngoài Ứng Hồng Loan ra thì không ai biết rõ tình hình.

Nhưng chỉ cần suy luận là có thể tìm hiểu được thôi. Vạn vật trên thế gian đều để lại vết dấu, đừng nói do con người xây dựng, dù được thiên nhiên tạo thành cũng thế, chẳng qa không phát hiện ra thôi. Phi Khanh chỉ dựa vào những chi tiết nho nhỏ trong căn phòng này để tìm được cách sử dụng. Bản thân A Nhất cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt "chịu khó quan sát một chút là ra vấn đề, không cần ngươi phải giảng giảu" của Phi Khanh, A Nhất cảm giác như vừa nuốt phải ruồi. Đám mưu thần này kiêu ngạo cũng không phải vô căn cứ. Chính vì bọn họ đầu óc vượt xa người thường nên mới tự tin như thế.

Lúc này, A Tứ còn đang vừa theo dõi xem Thất Sát có động tĩnh gì hay không, vừa để ý đến người trên lưng mình.

"Thằng oắt này, ta biết mi tỉnh rồi. Còn không mau xuống đi, nặng chết cha." Thấy hơi thở của tên nhãi trên lưng mình thay đổi, rõ ràng là tỉnh rồi mà còn giả vờ ngủ, hắn vừa bực vừa buồn cười. Dù Lý Ngộ đã cao hơn trước rất nhiều, nhưng trong mắt họ, hắn vẫn luôn là đứa trẻ năm xưa.

"Không, đệ muốn nằm trên lưng Tứ ca cơ." Lý Ngộ vừa nói vừa cọ cọ vai A Tứ, nhìn rõ sung sướng.

"Cút mau ! To xác như vậy rồi mà còn muốn nhõng nhẽo đòi sữa à!" A Tứ thẳng lưng, quăng Lý Ngộ trên người mình xuống. Nếu không phải lo lắng vết thương trên vai Lý Ngộ thì đã cho hắn một cú đấm rồi. Thằng nhãi không bớt lo được tí nào.

Phó Thần lập tức hình dung vóc dáng, chiều cao, gương mặt của A Tứ, xác định vị trí mắt và phía phát ra âm thanh để điều chỉnh hướng nhìn cho chuẩn xác.

A Tứ nhìn đôi mắt vẫn trong trẻo của chàng thanh niên, trừ lòng trắng nơi khóe mắt có chút tơ máu và quầng mắt thâm đen do không được nghỉ ngơi đầy đủ, chợt thấy có chút đau lòng. Hắn cũng biết tuy Lý Ngộ thường ăn nói chẳng ra sao nhưng bụng dạ không xấu, nếu không thì làm sao có thể khiến bọn họ nhớ đến hắn sau khi A Tam qua đời.

Nhắc đến A Tam, ánh mắt A Tứ nhìn Lý Ngộ càng hiền hòa.

Trái lại, A Nhất vẫn lạnh nhạt như thường. Lúc đầu, hắn cảm thấy Lý Ngộ sau khi tỉnh lại có gì đó khang khác, nhưng thấy hắn vẫn thản nhiên trêu chọc A Tứ, nghi ngờ đó cũng tan đi.

Pho Khanh liếc nhìn Lý Ngộ một cái. Y tin rằng viên dược bảo mệnh kia nhất định sẽ phát huy tác dụng, cho nên thấy Lý Ngộ tỉnh dậy vui vẻ nhảy nhót, vẻ mặt cũng yên tâm hơn. Phi Khanh vốn là kẻ ngạo mạn, dù bề ngoài luôn nho nhã khiêm nhường, nhưng sự kiêu căng đã ăn vào xương máu, không thể xóa đi. Nhất là vào thời kỳ trọng văn khinh võ, những mưu sĩ được y coi trọng ít ỏi vô cùng, Lý Ngộ là một trong số đó.

Lý Ngộ đã ổn, mọi người đều dồn hết sự chú ý về nơi họ tim nhóm Thất Sát sắp đi ra.

Sau hơn mười năm liên tục truy đuổi, đây là lần đầu tiên hai bên đối mặt trực tiếp.

"Cái gì đây?" A Tứ nhìn thứ bột trắng trên tay Phi Khanh.

Vẻ mặt Phi Khanh lộ rõ sự căng thẳng, đưa mắt nhìn Lý Ngộ, ý nói ngươi tự trả lời hắn đi, giờ ta không rảnh trò chuyện với họ. Y chỉ huy thuộc hạ bố trí vài cạm bẫy đơn giản quanh phòng. Những cái bẫy này có thể tấn công được Thất Sát hay không thì còn phải chờ may rủi.

Y không dám khinh thường chút nào. Vài giờ trước, y đã đoán được kẻ này khó đối phó, cho nên y đã chặn mọi đường thoát quanh khu vực, chuẩn bị tất cả các khả năng, có thể nói y đã chăng ra thiên la địa võng, không đường thoát thân. Thế mà đám Thất Sát vẫn thoát được một lần, lần này y nhất định phải cẩn thận hơn.

Lý Ngộ cẳng thẳng đến nỗi tim suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực, dáng vẻ cà phất cà phơ cũng biến mất. Trong căn phòng này, ngoài hắn ra còn hơn mười cao thủ, bao gồm Phi Khanh, A Nhất, A Tứ. Hắn vừa phải đảm bảo ánh mắt của mình không có gì khác thường, vừa phải nói chuyện cho chuẩn xác, vừa phải quan sát động tĩnh xung quanh, sau đó phán đoán suy nghĩ của Phi Khanh và tiến độ di chuyển của nhóm Ẩn vương.

Dù là Phó Thần cũng sắp không ứng phó được nữa.

Còn về thứ bột phấn mà Phi Khanh đem ra ban nãy, hắn chỉ thoáng ngửi một cái, nhưng đã nhận ra mùi gay mũi đặc trưng. Hắn nheo mắt, vội kéo A Tứ đi ra gần cửa lớn.

Thấy vậy, Phi Khanh khẽ cười. Y biết, Lý Ngộ tất nhiên nhận ra thứ này.

A Tứ ngơ ngác hỏi, "Lao sao vậy? Đó là gì?"

"Không được ngửi, đó là bạch lân (phốt pho trắng), dùng làm vũ khí." Chính xác, là một thứ vũ khí nguy hiểm. Dù không muốn thừa nhận nhưng việc thứ này xuất hiện ở đây là có liên quan đến Phó Thần.

Khi ấy, hắn theo Lý Biến Thiên đi tế tổ, trên đường đi ngang qua một bãi tham ma. Nghe nói đó là nơi Kích quốc mai táng những vị công thần, đều là bậc tôn giả đáng kính. Thấy nhiều ánh sáng ma trơi lơ lửng trên mộ, nhiều tùy tùng sợ hãi quỳ xuống bái lạy không ngừng. Người thì khấn như gặp thần linh, người già không ngừng niệm chú bằng ngôn ngữ của ma giáo Thích Già.

Phó Thần thấy vậy, chợt nhớ đến chuyện nhiều năm trước kia, để dọa Lý đại công công Lý Tường Anh, hắn cố tình tạo ra mấy thứ gọi là hồn ma bóng quế. Nghĩ lại chuyện cũ, bỗng dưng mỉm cười. Hắn sống cở Kích quốc lâu quá rồi, không biết lại có ngày mình thấy nhớ quê nhà Tấn quốc như vậy.

Lý Biến Thiên không giống những người bình thường khác. Hắn không tin thần không tin quỷ, đương nhiên chẳng sợ những thứ này, giống như một người nằm ngoài thế gian. Thất thằng nhóc bên cạnh chẳng những không sợ mà còn len lén cười, hắn bỗng thấy mình như tìm được một đồng loại khác, có chút hiếu kỳ hỏi, "Cười cái gì mà cười. Không nói ra nguyên nhân, trẫm sẽ trừng trị ngươi đích đáng."

Vừa nói vừa vò đầu thằng nhóc bất trị nhà mình.

Phó Thần nghĩ chỉ là một cuộc nói chuyện vui, nên giải thích nguyên nhân có ma trơi.

Lý hoàng nghe xong, trong lúc Phó Thần còn không ý thức được mình đã nói ra thông tin quan trọng cỡ nào, hắn đã âm thầm nghĩ cách dùng thứ vật chất tầm thường này để tiến hành thí nghiệm, cuối cùng tinh chế được bạch lân. Đương nhiên Phó Thần không nói cho Lý Biến Thiên biết, nhiệt độ cháy của bạch lân là 40 độ, hay những từ chuyên môn hóa học khác. Hắn chỉ giải thích bằng những từ ngữ dân gian. Dù Lý hoàng không quá hiểu biết về những thứ này, nhưng chẳng quan trọng. Hắn có một nhóm nhân tài được bồi dưỡng bao năm, cuối cùng nhờ bọn họ dày công nghiên cứu, thứ vũ khí hóa học này đã ra đời.

Bất cứ ai từng đọc sách về chiến tranh Lebanon đều từng nghe đến phốt pho trắng. Năm đó, quân đội Israel đã sử dụng vũ khí hóa học này ở Lebanon, nhưng vì sự tàn áo của nó nên bị quốc tế cấm sản xuất. Suốt năm năm ở Kích quốc, Phó Thần không hề biết đến sự tồn tại của bạch lân, thậm chí Lý Biến Thiên cũng không hề nói với hắn nửa lời. Giờ đây hắn không thể nào không hoài nghi, toàn bộ thời cuộc đều nằm trong bàn tay Lý hoàng hay không.

Phó Thần khẽ run rẩy. Hắn sợ. Chỉ là câu chuyện hắn thuận miệng nói ra thôi mà dẫn đến một thứ vũ khí chiến tranh nguy hiểm? Nhiều người đã phải nối ngày nối đêm nghiên cứu không ngừng chỉ vì một phỏng đoán không có bao nhiêu khả năng thành hiên thực? Trên mọi mặt, Lý hoàng là người duy nhất khiến cho Phó Thần cảm thấy lạnh sống lưng, không chỉ có sức tưởng tượng kinh người, mà cả sự tàn nhẫn không từ thủ đoạn.

A Nhất nhìn thấy vậy, nghĩ bụng cái thứ bột trắng trắng nhỏ xíu kia có gì mà đáng sợ. Trông chẳng có vẻ gì là nguy hiểm hết.

Căn bản hắn vốn đã ghét Lý Ngộ nên không thèm tin, cúi xuống ngửi thử tay Phi Khanh. Một lúc sau, hắn có cảm giác xoay mòng mòng, lập tức lao ra khỏi phòng nôn thốc nôn tháo.

A Tứ trợn tròn hai mắt. Ví dụ này quả là có sức thuyết phục.

"Có người gọi nó là vi lân, có người gọi là bạch lân hoặc hoàng lân, dính vào da sẽ không bị bỏng, nhưng chỉ cần ma sát hoặc nhiệt độ phòng đạt tới mức độ nhất định nào đó thì sẽ bốc cháy. Nuốt vào bụng thì nôn mửa, ói máu, thậm chí suy kiệt toàn thân mà chết, tim, gan, thận đều sẽ bị nó phá hủy.

Nghe Lý Ngộ giải thích những hậu quả kinh hoàng của bạch lân, A Tứ bất giác siết chặt tay hắn, cực kỳ cảm kích.

Lý Ngộ mà không nhanh chân lôi hắn ra ngoài thì chắc gì hắn cũng như A Nhất.

Bản thân Phi Khanh cũng ngạc nhiên chẳng kém. Có nhiều đặc điểm bản thân y còn chẳng biết mà Lý Ngộ lại nắm rõ như lòng bàn tay. Thứ này mới được các bậc thầy thuốc nổ chế tạo ra nửa năm trước, còn chưa thành phẩm hoàn toàn, không biết vì sao Lý Ngộ lại có thông tin. Chẳng lẽ chủ công tin tưởng Lý Ngộ đến thế? Không những lúc trước sai người bảo vệ Lý Ngộ mà còn cho Lý Ngộ bách hồn truy, giờ thì ngay cả bí mật quốc gia cũng bị hắn nắm tường tận.

Suy nghĩ nát óc vẫn không có câu trả lời, Phi Khanh chỉ có thể kết luận do Lý Biến Thiên quá sủng ái Lý Ngộ mà thôi.

Nhưng vậy có phải tin sủng quá mức rồi không?

"Nếu hít vào thì sao?" A Tứ thuận miệng hỏi.

"Hít một chút thì không có vấn đề gì lớn, cò nếu hít lâu thì có khả năng trúng độc, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến các cơ quan nội tạng. Nhưng mà, Phi ca, huynh định dùng cách này đối phó vớ Thất Sát sao? Đúng là ý hay!" Lý Ngộ cười toe toét. Hắn không gọi Phi đại nhân như lúc trước nói chuyện mà thuận miệng đổi luôn cách xưng hô.

Không ai biết bàn tay Lý Ngộ âm thầm siết chặt dưới gấu áo.

Xem ra tên Lý Ngộ ưa quậy phá kia đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Phi Khanh mặc kệ thằng nhóc không nên thân đó, quay đầu nhìn cái bẫy đã thiết kế gần xong, rồi rời khỏi căn phòng. Những người khác cũng bước ra ngoài, chờ đợi con mồi rơi vào bẫy.

Phi Khanh đưa mắt nhìn Lý Ngộ, mỉm cười, "Chẳng cái gì qua mắt được ngươi."

Thái độ này xem như ủng hộ Lý Ngộ.

Thậm chí phần nào chấp nhận giao cho hắn quyền lực của y ở Tấn quốc.

Lưng Lý Ngộ lúc này đã ướt đầm.

Mồ hôi trên tóc mai chảy xuống tâm mặt nạ da người. Đang cuối mùa hạ, nhiệt độ không khác giữa mùa bao nhiêu, chừng ba hai đến bảy độ. Lúc này là sáng sớm, hừng đông lộ vài tia sáng vàng nhạt, chiếu lớp bụi mờ lơ lửng trên không trung. Nếu cảm nhận một chút sẽ thấy, bây giờ chừng trên ba mươi độ.

Chỉ cần động tay động chân một chút với thứ bột trắng này thì sẽ xảy ra chuyện không thể lường được. Thứ này không phải bạch lân thông thường mà chỉ là bán thần phẩm. Có khả năng nó chứa công dụng kinh hồn nhất, chạm vào da thịt là bốc cháy.

Bỗng nhiên, A Tứ đưa tay sờ lưng Lý Ngộ, "Sao lại ướt thế? Không sao chứ?"

"Nóng quá đấy mà." Tuy Lý Ngộ bình tĩnh trả lời, nhưng vẻ mặt lại rất khó chịu.

Chắc là miệng vết thương lại đau rồi. Dù sao cũng trúng một mũi tên, lại còn tẩm độc. A Tứ có chút lo lắng nhìn hắn. Nóng chỗ nào mà nóng, rõ ràng là mồ hôi lạnh. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than thằng nhóc cậy mạnh.

Phi Khanh sai người bỏ thêm ít thuốc nổ. Phó Thần nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trái tim càng nặng nề. Trừ Ẩn vương là người mới hợp tác ra, những người trong kia đều từng cùng hắn vào sinh ra tử. Năm năm bôn ba khắp Tấn quốc và Kích quốc, sao hắn có thể không có cảm xúc gì. Huống chi, bọn họ còn từng vứt bỏ mọi thứ để theo hắn.

Theo sắp xếp của Phi Khanh, chẳng còn một lỗ hổng nào thoát ra được. Dù người bên kia có thông minh đến mấy chắc cũng chẳng lường được, lối ra duy nhất lại là cửa vào địa ngục.

Hắn tin với năng lực của Ẩn vương và linh nghiệm của Thanh Nhiễm, bọn họ sẽ tránh được hai lần sập hầm. Nhưng khi tìm được lối ra, họ sẽ dễ dàng khinh suất, đó là bản năng tư nhiên thôi. Phi Khanh cũng biết lợi dụng điều này.

Bỏ thuốc nổ xong, tất cả mọi thứ đã đâu vào đấy, bọn họ đóng kín cửa cơ quan, biến căn phòng ban nãy thành một nhà gian kiên cố.

Phó Thần lúc này mới biết thế nào gọi là một giây dài tựa trăm năm.

Không biết bao lâu sau, có tiếng động bên trong. Tất cả mọi người đều nín thở, lắng nghe mọi chuyển động trong phòng.

Bởi vì đó là hầm bí mật nên người bên ngoài không thể nhìn thấy những gì đằng sau bức tường, hơn nữa, khả năng cách âm cũng rất tốt. Nhưng nếu tiếng động đủ lớn, mà người bên ngoài lại toàn cao thủ, thì đương nhiên có thể nhận ra.

Phi Khanh châm thuốc nổ. Những tia lửa lách tách nối nhau, từ từ lan vào bên trong phòng.

Nghe từng tiếng pháo xèo xèo tỏa khói, tim Phó Thần như bị ai đó siết chặt, cả người đờ đẫn.

Một ngụm máu dâng lên trong lồng ngực, nhưng hắn cố nuốt vào. Hắn không thể để sự hy sinh của họ trở nên lãng phí. Hắn không được xúc động.

Phó Thần, ngươi không thể chạy đến dù chỉ một bước....Bước một bước này, ngươi sẽ không còn đường thoát !

Dù giờ có xông lên thì tình hình cũng chỉ càng tệ hơn.

Đúng, ngươi là kẻ lãnh huyết vô tình như thế. Ngươi có thể nhìn những người này bị thiêu đốt đến không còn cả tro tàn mà.

Ngươi vốn không phải người ở thế giới này, cần gì phải quan tâm.

Nhưng từng gương mặt sống động vẫn không ngừng hiện ra trong đầu Pho Thần. Người thân của ngươi là người, họ thì không phải sao? Họ đều có hơi ấm, biết đau, biết cười, còn dám kiên trì theo chủ, còn dám che chở cho ngươi dù thịt nát xương tan? Chỉ vài giờ trước thôi, họ vẫn còn cùng ngươi xông pha và chốn nguy hiểm.

Hắn vốn tưởng tim mình đã chết lặng, nay lại quằn quại trong cơn đau không thể kiềm chế.

Lòng bàn tay run rẩy siết chặt. Khoang miệng bị cắn nát, ngập mùi máu tươi.

Không ai phát hiện ra, Phó Thần vì bi phẫn quá mức mà gương mặt đã để lộ sơ hở.

Nửa canh giờ trước, Thiệu Hoa Trì và những người khác ở ngay dưới căn phòng đã trông thấy kho vũ khí, vô kình kinh hãi. Những thứ này không do người Tấn quốc làm ra, thậm chí khắp tấn quốc e rằng không ai có năng lực tàng chứa nhiều vũ khí đến thế. Nếu đã chuẩn bị vũ khí thì phải chăng muốn làm phản? Y hình dung ra đủ mọi chuyện tồi tệ, bao gồi lý do tại sao đầu của tổ phụ lại xuất hiện ở đây....

Bất chợt, y nhớ tới bãi mìn ở núi Thái Thường lúc trước.

Cả y và những người khác đều cho rằng những thứ đó bỗng dưng xuất hiện, nhưng hoàn toàn không phải. Giả sử ở núi Thái Thường cũng có mật đạo như thế này, ẩn náu nhiều năm không ai biết, chỉ đến lúc quan trọng nhất mới dùng, vậy thì chúng rốt cuộc đẫ mai phục ở đó bao năm. Và nếu quả thật là như thế, thì chúng kiên nhẫn đến mức nào mà có thể âm thầm ẩn náu tới khi Phó Thần xuất hiện mới ra tay?

Tuy giả thiết này không có căn cứ nào, nhưng Thiệu Hoa Trì cảm thấy vô cùng hợp lý.

Rốt cuộc chúng chỉ có một cứ điểm, hay rải rác khắp nơi.

Nghĩ lại thấy không rét mà run.

Bây giờ, việc đầu tiên y cần làm là phá hủy chố này. Số vũ khí kia không còn sử dụng được nữa thì chúng dùng gì để châm ngòi chiến tranh. Nếu là Phó Thần, hắn sẽ làm gì?

Thiệu Hoa Trì dẫn người ra khỏi kho thuốc nổ, đi một đoạn đường dài nữa. Lần này lại không có cơ quan nào. Nghĩ cũng phải, nếu chỗ nào cũng đầy cạm bẫy thì người phe họ sao vào lấy vũ khí được.

Khi bọn họ đi đến điểm cuối cùng của con đường thì bỗng nhiên, cánh cửa sau lưng đóng sập lại như bị cuồng phong thổi. Đương nhiên không có cơn gió nào hết, chỉ là một loại ảo giác về âm thanh thôi. Cánh cửa đóng kín, không hề báo trước.

Bọn họ biết giờ họ đã bị nhốt tại đây. Đám Thanh Nhiễm và Tùng Dịch nghĩ mọi cách phá cửa nhưng không hề lay chuyển được.

"Đừng đập nữa. Dựa vào sức người bình thường không thể phá được đâu. Nhất định sẽ có cách khác." Bốn phía xung quanh đều được xây bằng đá tảng, không có đường nào thoát ra.

Nhưng sao có thể chứ. Nếu nơi này là kho vũ khí thì phải có đường đi thông qua để ra được bên ngoài, chứ hang đá mà họ đã dùng để vào đây rõ ràng không phải con đường thuận tiện để vận chuyển.

Thiệu Hoa Trì gõ khắp các vách tường nhưng không có gì thay đổi.

"Điện hạ, khi cảm thấy bế tắc, hãy thử đảo ngược hướng tư duy." Năm xưa, lúc Phó Thần còn là thái giám đã từng nói thế. Thực ra, Thiệu Hoa Trì có thể xem là một trong ba hoàng tử thông minh nhất. Ít nhất, trong mắt Phó Thần, trừ tam hoàng tử và cửu hoàng tử ra thì không ai phân cao thấp được với y. Nếu không, sao y có thể sống sót an toàn trong hoàng cung giữa hoàn cảnh bất lợi trập trùng như thế. Chẳng qua đôi khi y vẫn cần người gợi ý một chút thôi. Thấy Thiệu Hoa Trì học một biết mười, kẻ nửa làm thầy nửa làm nô bộc như phó Thần cũng có cảm giác rất thành tựu.

"Đảo ngược hướng tư duy là thế nào?" Thiệu Hoa Trì nghe không hiểu một từ hiện đại như thế.

"Tức là nghĩ ngược lại, nghĩ đến điều người ta không dám nghĩ, có khi đó lại là câu trả lời."

Điều người ta không dám nghĩ. Thiệu Hoa Trì nhìn mặt đất, sau đó lại nhìn lên đỉnh đầu. Y cầm lấy trường kích trong tay Tùng Dịch, gõ thử từng tảng đá trên trần. Cuối cùng, y phát hiện ra một chỗ có tiếng vang không bình thường.

Quả nhiên có lối ra.

Biết điều này, hai nhóm người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ muốn thoát ra khỏi đây lắm rồi.

Lúc đám Tùng Dịch đang định cạy phiến đá trên trần, chuyển bị lao lên, thì một suy nghĩ chợt hiện ra.

"Kẻ địch đáng sợ nhất là những kẻ sẽ nhân lúc ngài tưởng mình sắp giành chiến thắng để đâm ngài một nhát. Lúc khổ tận cam lai là lúc tinh thần thả lỏng, mất cảnh giác nhất."

Lúc thân tín định lấy chiếc thang bên cạnh để đi lên trên qua tảng đá vừa mới cạy ra, Thiệu Hoa Trì nheo mắt. Sao thang lại xuất hiện ở đây? Có phải quá may mắn hay không?

"Chờ đã, để ta xem." Thiệu Hoa Trì nói.

......

Trong mật thất phát ra những tiếng kêu gào đau đớn rát tai, liên tiếp không ngừng như tiếng một bầy quạ bị nướng sống. Nhưng những tiếng gào thét ấy lại là tiếng nhạc du dương nhất với Phi Khanh.

Phi Khanh cuối cùng cũng nở nụ cười. Bạch lân phát huy tác dụng. Chắc chắn chẳng ai nghĩ tới, vừa chui lên khỏi sàn nhà đã có bạch lân từ trên trời rơi xuống.

Lúc này, những người khác đều chỉ chăm chăm nhìn về phía mật thất, Phó Thần càng lúc càng lộ nhiều sơ hở nhưng không ai quan sát hắn.

A Nhất vừa nôn xong một trận, cuối cùng mới dễ chịu hơn, quay về phía phát ra âm thanh. Bỗng nhiên, hắn trông thấy ống tay áo Lý Ngộ khẽ run. Hình như hắn giấu gì trong đó. Nắm tay?

Hắn đang...chịu đựng?

Ngọn lửa hừng hực bốc cả ra bên ngoài căn phòng.

Ầm, ầm !

Dù mật thất có vẻ kiên cố, nhưng lúc này cũng hơi lung lay, phát ra âm thanh vụn vỡ. Nhưng may thay, nó đủ vững chãi, chỉ có ít đất đá rơi ụng, sau đó lại bình thường như cũ.

Đôi mắt mù lòa như chảy một hàng lệ.

Đó là mồ hôi tích quá nhiều trên mặt, đọng thành giọt, chảy thành hàng.

Ký ức xa xôi văng vẳng vọng lại như bóng ma. Mọi thứ cảm xúc xoay vòng, bi thương, vui sướng, thống khổ, xúc động, tạo nên những ảo giác lạ lùng....

"Phó ca, đừng khóc." Tiếng Cát Khả vang lên.

"Ta không khóc, khóc phải chảy nước mắt." Ta nào có tư cách khóc.

Ta là Thiên sát cô tinh mà, ha ha ha ha...

Phó Thần muốn cười, cười thật lớn, cười đến rơi nước mắt. Nhưng lúc này, có lẽ cả tuyến lệ của hắn cũng khô cạn mất rồi.

Bữa tiệc kết thúc. Cảm ơn. Xin chào.