Phó Thần có thói quen, lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, hắn không mở mặt ngay lập tức mà vẫn làm bộ như đang ngủ, nghe ngóng âm thanh xung quanh xem có nguy hiểm hay không, đồng thời cũng có thể phán đoán phần nào tình cảnh của bản thân.

Đó là thói quen hình thành sau vài lần lâm vào hiểm cảnh. Việt hít phải bột phấn bay ra từ quan tài kia là chuyện không ngờ tới, bởi vậy hắn có thể nhận thấy người thiết kế ra cơ quan trong hang động này chẳng những tinh thông máy móc mà còn hiểu biết về tâm lý con người. Phải nắm chắc được suy nghĩ kẻ khác mới dễ dàng lừa họ vào tròng.

Sau khi bình phục ý thức, Phó Thần có thể cảm nhận được một vài âm thanh như tiếng lửa cháy tí tách, tiếng binh khí va chạm, tiếng đồ ăn sôi lên, còn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm về phía mình, giống hệt với cảm giác khi ở tòa thành hoang, khiến người ta hít thở băng nề. Phó Thần cảm thấy việc này hết sức quái lạ, cho nên hắn mới không mở mắt ngay lập tức.

Hắn muốn biết kẻ kia từ đâu đến, có mục đích gì.

Sau đó, hắn chợt nghe tiếng Thiệu Hoa Trì lấy lọ thuốc ra, những viên dược hoàn va chạm lách cách trong bình xứ, cùng với giọng nói có chút lo lắng của Tiểu Mục, không khó để đoán Thiệu Hoa Trì định làm gì. Chắc là hắn hôn mê quá lâu, muốn dùng thuốc gì đó khiến hắn tỉnh lại đây mà. Chẳng qua chỉ là mấy ngày nay, hắn quá mệt mỏi, thân thể cần nghỉ ngơi nên mới thế, lúc này đã thần thanh khí sảng rồi.

Một lúc sau, Thiệu Hoa Trì ra lệnh cho bọn lính xoay người lại, sau đó hơi thở của y chậm rãi lại gần. Tuy rằng rất nhẹ, nhưng trong cảnh bố bề yên tĩnh này lại hết sức rõ ràng. Người đang hôn mê không thể tự nuốt đồ vật, y muốn đút cho hắn sao?

Thiệu Hoa Trì tự mình làm những việc nhỏ nhặt như thế, bảo sao quân của Thụy vương lại hết sức tôn sùng vị chủ soái này. Đối với người ngoài như hắn còn vậy, huống gì là người khác. Một Thụy vương dốc lòng quan tâm đến thuộc hạ, ai mà chẳng thích. Nghe La Hằng nói bọn họ chỉ là một nhánh nhỏ, lực lượng thật sự của Thụy vương còn đang đóng quân ở ngoài thành Mộ Dương.

Hắn cảm thấy động tác của Thiệu Hoa Trì càng lúc càng không ổn, chẳng lẽ y định là thế? Hắn muốn nói cho Thiệu Hoa Trì biết, thật ra đút thức ăn cho người đang hôn mê có rất nhiều cách, không cần phải tiếp xúc thân mật như vậy. Phó Thần bỗng nhiên nhớ tới một hình ảnh, đó là lần hô hấp nhân tạo dưới nước ở hồ Dịch Đình. Nhưng mà đó cũng là cách cứu người khi không biết phải làm sao thôi.

Khi Thiệu Hoa Trì nghiêng người tới gần, Phó Thần có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Hắn không thể mong y nghĩ lại mà thay đổi ý định nữa, cho nên đành phải mở mắt ra.

Trong mắt hắn phản chiếu rất rõ gương mặt kinh ngạc của Phó Thần. Đáy mắt y lộ ra thứ cảm xúc nào đó không thể cắt nghĩa. Tuy chỉ thoáng qua thôi, nhưng hình như y sửng sốt vì Phó Thần lại tỉnh nhanh như thế. Lúc đầu, động tác của Thiệu Hoa Trì cứng đờ, nhưng vẻ mặt thì khôi phục rất nhanh. Y từ tốn đứng dậy, rời khỏi người Phó Thần, tiếng nuốt khe khẽ phát ra trong yết hầu, không thèm nhìn sang bên cạnh, "Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì không cần phiền phức nữa."

Thiệu Hoa Trì: Chết tiệt, nuốt chửng viên thuốc mất tiêu rồi.

"Ngài....." Phó Thần ngồi dậy khỏi mặt đất, muốn nói lại thôi, tựa như định cảm ơn, nhưng lại cảm thấy tư thế ban nãy quá mức thân mật với hai người đàn ông, vậy thì kỳ cục quá, dù bọn họ chẳng có gì để mà phải chột dạ. Bảo sao trước đấy Thiệu Hoa Trì dặn binh lính quay mặt đi.

"Ban nãy muốn đút thuốc cho ngươi, nhưng ngươi đã tự tỉnh thì không cần nữa." Thiệu Hoa Trì chẳng hề e dè, hào phóng thừa nhận chuyện mình định làm, thẳng thắn đến không thể nghi ngờ.

Thái độ này là bình thường, chẳng có gì để xét nét.

"Đa tạ Thụy vương điện hạ." Nếu nhìn từ góc độ của Vương Đại thì Thiệu Hoa Trì quả thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ người khác.

"Thuận tay mà thôi." Thiệu Hoa Trì thờ ơ nhún vai, kiểu như việc chẳng có gì đáng nói, không cần ca ngợi, "Vậy giờ ngươi nghĩ thế nào?"

Thiệu Hoa Trì đứng quay lưng về phía Phó Thần, không để người khác thấy gương mặt y.

Y nói đến chuyện lần trước, muốn Phó Thần theo hầu mình.

Phó Thần không biết vì sao Thiệu Hoa Trì lại phải cố chấp như vậy với một thương nhân. Năm năm trước, Thiệu Hoa Trì thiếu nhân lực, mỗi thuộc hạ đều hết sức quý giá, nhưng năm năm nay, dù hắn không cố tình thăm dò nhưng Thanh Nhiễm và Tiếu Duệ cũng báo cáo tình hình kinh thành cho hắn tương đối đầy đủ. Hơn nữa, Thiệu Hoa Trì từng là chủ tử của Thanh Nhiễm, cho nên những thông tin về thất điện hạ đương nhiên sẽ chi tiết hơn những kẻ khác. Phó Thần biết, bên cạnh Thiệu Hoa Trì nhất định không thiếu nhân tài.

Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác vô căn cứ thôi, hắn không nhất thiết phải để tâm nhiều. Không chừng mọi chuyện đúng như Thiệu Hoa Trì nói, chẳng có lý do gì hết, đơn giản là vừa mắt mà thôi.

"Xin cho tiểu nhân mười ngày." Mười ngày là đủ để hắn rời khỏi đám người này, đến được thành Mộ Dương, hoàn toàn thoát khỏi tay Thiệu Hoa Trì. Đương nhiên giọng điệu của hắn không giống một thương nhân thông thường, nhưng con người với con người, đương nhiên phải có sự khác biệt, hắn không muốn đứng dưới trướng y cũng là chuyện bình thường. Sau này, hắn đổi thân phận mới, Thiệu Hoa Trì muốn tìm ra hắn thì cũng chỉ là mò kim đát bể. Thôi cứ coi cuộc gặp gỡ lúc này là bữa tiệc vui nho nhỏ trong đời đi.

Thiệu Hoa Trì cũng không cảm thấy bị xúc phạm, "Vậy thì nhỡ cho kỹ, ngươi chỉ có mười ngày thôi."

Phó Thần cau mày, trong lòng lại cảm thấy nặng nề khó hiểu.

Phó Thần đã tỉnh lại, cho nên sau khi ăn uống xong, bọn họ sẽ tiếp tục lên đường. La Hằng không đi vào báo cáo, có nghĩa là Thiệu Mộ Tiễn và quốc sư hẳn vẫn đang án binh bất động. Đó cũng là suy nghĩ ban đầu của Thiệu Hoa Trì. Nếu đã không bắt được chủ soái thì có giết toàn bộ binh lính trên kia cũng chẳng có tích sự gì.

Lúc xuống đây, người trong đội đã mang theo đầy đủ lương thực. Lúc đói đến hoa mắt thì dù có là nước lã với lương khô cũng ngon miệng.

Phó Thần cũng như đám lính, được chia cho một miếng bánh cứng tới độ suýt nữa gãy răng.

Hắn vẫn nên tranh thủ uống nhiều nước một chút. Trong hang động này, nước vô cùng quý giá.

Loại bánh ngâm nước nóng để ăn này mới xuất hiện từ thời Hàm triều. Lúc này, kỹ thuật lên men chưa tân tiến, dù đã có công nghệ cơ bản nhưng gia công bột mì rất phức tạp, không phải thứ mà người dân bình thường có thể ăn. Trong thời điểm hành quân đánh trận, thứ tốt nhất đương nhiên là lương khô, vừa có thể chịu được vận chuyển đường dài, vừa có thể bảo quả nhiều tháng. Nhưng những thứ này đương nhiên chẳng có mùi vị gì hết. Thứ ngon nhất chắc chỉ có thịt sấy. Binh lính của Thiệu Hoa Trì được phát nhiều hơn so với những nơi khác một chút, trong thịt còn có chút muối. Còn ở nơi khác, chỉ chủ soái mới được hưởng đặc quyền như vậy.

Phó Thần liếc mắt nhìn Thiệu Hoa Trì. Kể tử sau khi hắn tỉnh lại, y vấn cứ đứng trầm tư, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Dường như nhận ra ánh mắt Phó Thần, Thiệu Hoa Trì quay lại, không nóng không lạnh nói với người đang im lặng gặm bánh mì, "Rảnh rỗi quá thì nghĩ cách đi, nhìn ta làm gì."

Bàn tay Thiệu Hoa Trì giấu dưới ống tay áo chậm rãi siết chặt, nhưng nét mặt vẫn bình thản như cũ.

Ý nói, dù ta muốn thu nhận ngươi thì ngươi cũng phải biểu hiện ra mình có tư chất xứng đáng chứ. Giờ ta cũng đang bó tay đây.

Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn Phó Thần có vẻ châm chọc. Một thương nhân như ngươi mà dám không biết xấu hổ, nhìn dung nhan điện hạ. May sao là điện hạ không trách tội ngươi đó. Ngươi thấy điện hạ đẹp lắm có phải không, chăng có gì lạ hết. Nói cho ngươi biết, dù điện hạ luôn che một nửa gương mặt, nhưng chỉ nửa mặt còn lại thôi cũng khiến hàng vạn cô nương ở Loan kinh chết mê chết mệt. Mấy năm nay, ngài càng lúc càng tuấn mỹ. Nếu không phải điện hạ là chủ soái, lại vô cùng uy phong, thì ngay cả bọn họ cũng nhìn đến ngây ngẩn. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi.

Phó Thần cũng nghe thấy tiếng binh lính xung quanh cười khúc khích, dù da mặt có dày đến đâu cũng phải xấu hổ. Thiệu Hoa Trì là chủ soái, hắn muốn biết sắp tới y định làm gì cho nên mới ngẩng lên nhìn. Chỉ có mấy giây thôi mà cũng bị Thiệu Hoa Trì nói ngay giữa thanh thiên bạch nhật cho người khác nghe, tự nhiên lại trở thành ý nghĩa khác.

Phó Thần lặng lẽ dạ một tiếng, cúi đầu gặm bánh mì.

Thiệu Hoa Trì mới nôn một trận, đám Tiểu Mục cũng không biết giờ y có muốn ăn hay không, nhưng vẫn dâng lên một phần. Chủ soái ăn hay nhịn là việc của chủ soái, còn bọn họ cứ đúng trách nhiệm mà làm.

Thiệu Hoa Trì liếc mắt nhìn, thấy đồ ăn có vẻ không tệ, phất phất tay, không thèm để ý. Bây giờ dù có ăn vào thì cũng sẽ nôn ra thôi, miệng y chỉ toàn một vị chua loét. "Cho Vương Đại đi. Các ngươi đều cường tráng như trâu bò, hắn thì yếu ớt, cho hắn bồi bổ một chút."

Từ lúc Thiệu Hoa Trì nôn xong đã qua mấy canh giờ nhưng cứ nhìn thấy thức ăn là bụng dạ lại muốn lộn tùng phèo.

Thêm một trận cười vang nữa, giọng nói của Thiệu Hoa Trì cũng có chút đùa cợt. Phó Thần là người tỉnh lại cuối cùng, hơn nữa cũng không phải lính của Thiệu Hoa Trì, bị nói vậy cũng chẳng biết biện minh làm sao. Đám lính biết chủ soái cố tình nói đùa dể xoa dịu áp lực sau khi vừa chết năm người trong đoàn. Đồng thời, một câu đùa nho nhỏ của y lại khiến Phó Thần dễ dàng hòa nhập hơn với binh lính.

Phó Thần lại lén nhìn Thiệu Hoa Trì. Thất hoàng tử không giỏi ăn nói, nhưng Thụy vương rất giỏi. Y kéo gần khoảng cách giữa hắn và những người khác mà không để lại chút dấu vết nào. Không thể không khen ngợi Thiệu Hoa Trì là một chủ soái tinh tế, chu đáo, như thể một người hoàn toàn khác so với năm năm trước đây.

Phó Thần cầm bát lên, ăn bát mì của chủ tướng trong cái nhìn chằm chằm của những người khác.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì vẫn tập trung nhìn vào bóng đêm. Y có thể thấy bờ bên kia lờ mờ hiện ra. Thật đúng là thách thức kinh nghiệm của con người. Chỉ tiếc đây là lần đầu y thám hiểm hang động, chẳng biết tham khảo từ đâu.

Lúc y đi Tây Bắc, phụ hoàng giao cho một nhiêm vụ quá sức, là tìm kiếm long mạch. Long mạch từ xưa đến nay vẫn luôn là vùng đất quan trọng nhất đối với hoàng triều. Truyền thuyết nói rằng long mạch có thể quyết định vận khí của cả một triều đại.

Tuy ban nãy nhìn thấy mắt ưng, y đã biết nơi này không phải long mạch, cũng không phải hang động chưa được khai phá, mà đã có bàn tay con người tác động vào.

Vậy phải làm sao để qua bờ bên kia?

Lúc Phó Thần húp nước mì, hắn đột nhiên phát hiện ra, trong chỗ tối, tựa như có thứ chuyển động. Đó là gì?

Hắn đứng bật dậy, nhìn chằm chằm về phía xa, nhưng bóng dáng vừa bị hắn phát hiện kia đã nhận ra nguy hiểm, biến mất ngay lập tức.

Có lẽ nó bị mùi đồ ăn hấp dẫn. Phó Thần không biết đấy là người hay động vật, bởi vì cách di chuyển đó quá khác người bình thường, dung mạo cũng không nhìn rõ.

"Ngươi phát hiện ra gì à?" Thấy Phó Thần đứng dậy, Thiệu Hoa Trì hỏi.

Phó Thần gật đầu, "Nhưng ta không chắc lắm."

Sau khi mọi người ăn uống xong, dọn dẹp đồ đạc, Thiệu Hoa Trì tập hợp mọi người lại, "Ban nãy ta đã cho các ngươi vài canh giờ, vậy thì hãy nói ra suy nghĩ của mình đi."

Thiệu Hoa trì không phải kẻ độc đoán, ngang ngược. Vào thời điểm cần thiết, y cũng sẽ hỏi ý kiến những người bên cạnh.

Đám lính bắt đầu trình bày kế hoạch để qua sông. Từ đầu đến cuối, Phó Thần không lên tiếng lần nào. Hắn biết bản thân mình chẳng qua chỉ là một thương nhân, mạo muội cắt ngang vào lúc này sẽ khiến người ta mất cảm tình.

Thiệu Hoa Trì lại liếc mắt sang Phó Thần, "Ngươi cũng là một người trong đoàn của ta. Ban nãy ngươi đuổi bầy dơi đi cũng không tồi, mau nói xem ngươi nghĩ thế nào?"

Lời của Thiệu Hoa Trì cũng có ý nhắc nhở, khiến người khác nhớ lại những gì hắn vừa làm ban nãy. Quả thật hắn đã cứu bọn họ một lần. Nếu lúc này mà là một thương nhân khác phát biểu ý kiến, như Nghiêu Lục chẳng hạn, thì dù đám lính ngoài mặt không nói nhưng trong lòng nhất định sẽ bất mãn.

Quả nhiên Thiệu Hoa Trì vừa nói xong, những người khác không hề tỏ vẻ mất lòng. Một chủ soái vừa làm việc tùy tâm tùy ý mình, nhưng cũng đồng thời quan tâm đến cảm nhận của cấp giới, Thiệu Hoa Trì chính là loại người như vậy. Phó Thần im lặng thoáng nhìn Thiệu Hoa Trì, rồi nói, "Không biết mọi người có nhận ra không, ở đây chỉ có một đường sát vách núi để đi xuống, vậy thì lối ra chắc hẳn phải thông lên trên. Nếu lối đi không ở trên mặt đất, vậy thì đường duy nhất để ra chỉ có thể là phía trên mà thôi."

Đó là điều Phó Thần nghĩ tới từ đầu. Muốn băng qua thì chỉ có cách hút cạn hồ nước đen kia, nhưng rõ ràng là không có cách. Mà vì nước này ăn mòn mọi thứ nên cũng chẳng thể vượt qua. Người tạo ra cơ quan chẳng đời nào lại xây một đường cụt mà không có lối thoát, cho nên đương nhiên phải có đường ra ở đâu đó cho bọn họ.

"Ta nghĩ chúng ta thử kiểm tra trên đầu mình xem sao." Phó Thần kết luận.

Nghe Phó Thần nhắc nhở, Thiệu Hoa trì cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang động tối đen, nói với thân binh bên cạnh, "Ném đuốc lên trên."

Đuốc đương nhiên không thể chạm tới đỉnh động, nhưng nếu ném lên cao thì có thể thấy được bên trên trong chốc lát.

Khả năng nhìn trong đêm của y không tồi, có thể mơ hò trông thấy thứ gì đang đong đưa. Sau khi binh lính ném đuốc lên không thì càng nhìn rõ. Đó là một sợi dây thừng buộc với con đường ban nãy, nối liền hai bên vách núi. Y cảm thấy có thứ đang đung đưa là vì một con dơi bị thương ban nãy vướng vào đó.

Trong tích tắc, cây đuốc lại lần nữa rơi xuống ao nước đen, xung quanh lại chìm vào bóng tối, nhưng Thiệu Hoa Trì đã biết cách đi tiếp theo.

"Tất cả mọi người, quay ngược trở lại, có thể qua bờ bên kia." Quả như lời Phó Thần nói, người thiết kế cơ quan không thể tạo ra một nơi có vào mà không có ra, nhưng muốn ra thì phải suy nghĩ.

Bọn họ quay lại vách đá lần nữa, cẩn thận bước lên con đường sát vách núi nhỏ hẹp. Sợi dây thừng ở trên đầu bọn họ, nhưng lúc đi xuống, họ cũng không nhìn thấy bên trên.

"Nơi này đã đóng ít nhất hai mươi năm, nhưng sợi dây này còn rất mới." Phó Thần ngẩng đầu, để ý chi tiết này. Nếu thật sự qua 20 năm, không có bất cứ sự bảo dưỡng nào thì một sợi dây thừng hẳn phải mốc meo, mục nát rồi.

"Ý ngươi là, trong này có người, còn thường xuyên thay mới cạm bẫy?"

"Có lẽ vậy." Phó Thần không phủ nhận phỏng đoán này.

Thiệu Hoa Trì gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. Y sai một thân binh giỏi leo núi nhất lên thử độ chắc của dây thừng. Người đó ra hiệu không vấn đề gì.

"Được, đừng vội." Thiệu Hoa Trì nói, rồi bảo binh lính chậm rãi leo lên.

Dây thừng bắc ngang qua hồ nước đen, cho nên người nào bước lên cũng phải thật dè chừng, còn đáng sợ hơn so với đường sát vách núi dốc đứng ban nãy.

May mà cả quá trình diễn ra thuận lợi. Khi người cuối cùng đẽ đến được đường núi ở bên kia hồ nước, ai nấy đều không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

"Khoan đã, đừng xuống vội." Phó Thần nhớ đến nhà tù trong thủy lao ngày trước, con chó ngao cùng hàng loạt mũi tên giấu trong tường, mà hang động lần này còn phức tạp hơn nhiều, "Trên ngươi người có thứ gì không cần dùng không, ném xuống dưới thử xem.

Để đi thăng bằng trên dây thừng, bọn họ không thể mang quá nhiều đồ trên người, cho nên những thứ không cần thiết đều bỏ lại bên kia.

Tiểu Mục trong cái khó ló cái khôn, lột áo giáp trên người xuống, "Đây được không?"

Phó Thần nhìn qua, gật đầu.

Có đồ để ném là được.

Tiểu Mục quăng áo giáp về phía trước. Trong nháy mắt, tiếng máy móc chuyển động vang lên. Vách đá vốn rất nguyên vẹn bỗng dưng mở ra ra như chạm vào công tắc nào đó, xuất hiện hàng loạt lỗ nhỏ. Hàng loạt mũi tên bắn ra từng đó, khiến cho tấm áo giáp cùng mặt đất xung quanh bị đâm chi chít, không còn chỗ nào trống.

Nhìn chẳng khác gì bờ bên kia, thế mà bờ bên này đã thành con nhím rồi.

Tất thảy binh lính đều nuốt nước bọt kinh hãi. Nếu ban nãy bọn họ vui sướng nhảy xuống luôn thì giờ bọn họ sẽ nằm kia.

"Vương Đại, sao ngươi biết cả việc này?" Tiểu Mục không thể không ca ngợi.

"Lúc trước ta đã đọc qua ít sách về cơ quan." Chứ làm sao mà nói ta từng gặp cái tương tự được.

Không ngờ lại vừa lúc chạm phải cặp mắt như cười như không của Thiệu Hoa Trì, cứ như y biết rõ hết. Cảm giác này rất không ổn, nhất là đối với Phó Thần. Hắn cảm thấy như thể mình trong suốt toàn thân, bị người ta nhìn xuyên thấu. Nhưng Thiệu Hoa Trì có thể thấu cái gì chứ? Nếu nhận ra thân phận của hắn thì sao còn án binh bất động?

Sau khi xuống dưới, trước mắt bọn họ là một cánh cổng cao ít nhất mười mét, làm từ đồng xanh, bên trên có vết rỉ sét loang lổ, nhưng dùng vũ khí nện vào thì chẳng hề trầy xước, đủ biết chúng vững chắc cỡ nào. Hoa văn điêu khắc trên đó vô cùng phức tạp, nào chim nào cây cỏ, mà chim trên đó hiển nhiên là tê tước và chim ưng, tượng trưng cho Khiển Tộc.

Thậm chí, có thể trông thấy viên đá vô cùng quý hiếm nạm trong chỗ lõm của mắt tê tước, cực kỳ xa xỉ. Nghe đồn vào thời điểm hưng thịnh, Khiển tộc là chủng tộc giàu có nhất, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hoa văn chim ưng ở đây và bên ngoài bức tường có lẽ do cùng một người làm ra.

Thiệu Hoa Trì nhìn con chim ưng già, lại nhớ tới ban nãy Phó Thần tự làm mình bị thương để mở cửa, vội tóm lấy tay hắn, "Khoan đã, ta muốn biết có nhất thiết cần máu của ngươi không, hay máu người khác cũng được. Ngươi khoan hãy thử."

Ngươi muốn tự hại mình, ta không cản, miễn là ta không nhìn thấy.

Không đợi Phó Thần nhiều lời vô ích, y sai một binh lính đi tới. Người đó trèo lên độ cao cách mặt đất bảy tám mét, cắt đứt ngón tay mình, nhỏ vào mắt chim ưng. Một lát sau, tiếng cánh cổng lớn chuyển động bắt đầu vang lên.

Sao thế nhỉ, Phó Thần có chút ngạc nhiên. Thật ra, lúc đầu hắn tưởng nhất định phải dùng máu của mình, bởi vì theo lưu truyền, muốn mở kho báu của Khiển tộc thì nhất định phải là người có huyết mạch Khiển tộc mới làm được. Một kẻ giả mạo như hắn, độ tinh khiết trong máu thấp, có lẽ sác xuất mở ra cũng rất nhỏ.

Mà nơi này, theo những gì hắn nghiên cứu khi còn ở chỗ Lý hoàng, chắc hẳn là kho báu mà Lý hoàng luôn tìm kiếm.

Bọn họ không bước vào ngay. Người lính vừa cắt máu kia đã nhảy xuống.

Sao có thể thuận lợi như thế được. Theo lý tuyết, một nơi được bảo vệ bởi cánh cổng lớn như thế thì nhất định sau đó phải có cạm bẫy. Vậy mà giờ chỉ mở một cái là ra.

Có thể nào?

Phó Thần im lặng nhìn đám lính, bỗng nhiên nói nhỏ với Thiệu Hoa Trì, "Điện hạ, hãy đếm lại số người, ta thấy có gì đó không ổn."

Lúc nãy có một người lính bị thương do bầy dơi, năm người chết trong hồ, trừ Phó Thần và Thiệu Hoa Trì, hẳn phải còn mười bốn.

Chỉ cần người đề nghị là Phó Thần thì Thiệu Hoa Trì đương nhiên không có ý kiến. Y đếm một lúc, dư ra một người !

Sao có thể thế được ! Những thân binh này y đều quen mặt, hơn nữa nếu có người lạ xông đến thì những người xung quanh phải phát hiện ra, vậy mà nãy giờ không ai có cảm giác gì.

Mười lăm, vẫn là mười lăm, gương mặt nào cũng quen thuộc. Y cảm thấy như bị một thùng nước lạnh dội thẳng từ đầu đến chân.

"Vị vừa rồi lấy máu, hãy bước ra đây." Phó Thần nói.

Không một ai bước ra. Lúc Thiệu Hoa Trì đếm lại lần nữa, lại thấy chỉ có mười bốn người. Người kia biến đi đâu?

Chẳng lẽ có kẻ vẫn luôn ẩn mình theo dõi chúng ta nãy giờ?

Hay là yêu ma quỷ quái nào đó.

Thiệu Hoa Trì không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng quá mực dị thường.

Sau khi nói cho mọi người biết, ai nấy đều ớn lạnh sống lưng, quay đầu nhìn người bên cạnh mình.

Có lẽ, ngay từ đầu đã có kẻ trà trộn vào đoàn, ăn uống, trò chuyện, leo dây thừng, còn giúp họ mở cửa.

Nhưng bọn họ vẫn không phát hiện ra !

Vừa nghĩ đến đã sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát.