Bờ hồ ban nãy còn rất xôn xao, chỉ qua một cái chớp mắt, tất cả mọi người, kể cả chủ soái cũng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ ngất đi không biết bao lâu.

Một bóng người xuất hiện trên bờ. Sau khi xác định những người kia đã hôn mê mới từ từ đi ra. Hắn ta giống như một người rừng, hết sức luộm thuộm, tư thế bước đi cũng quái lạ. Hắn chọc chọc vào người đám lính, thấy họ không phản ứng gì mới đánh bạo đi tới đi lui, như thể đang tìm kiếm món đồ chơ nào đó.

Mũi hắn khẽ giật, thử ngửi mùi trên người mình, sau đó lại dò bước tới nơi phát ra mùi hương kia.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một nam nhân có khuôn mặt gồ ghề, lồi lõm. Hắn không biết gì về dung mạo, không có khái niệm xấu đẹp, chỉ đến gần Phó Thần, ngửi ngửi mấy cái, gương mặt tràn đầy vẻ vui sướng. Rõ ràng là một người trưởng thành nhưng lại rúc vào Phó Thần như đứa trẻ.

Trong động không có mặt trờ mặt trăng, không biết biết rằng ở bên ngoài đã từ ngày chuyển sang đêm. Phi Khanh đang đả tọa ở một bãi đất trống trải trong thành hoang. Y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời chi chít sao đêm.

Chuỗi phật châu trong tay bị kéo quá mạnh, đứt tung, văng vãi trên mặt đất.

Ngự Cơ tinh đã xuất hiện từ hai mươi mấy năm trước, vẫn luôn ẩn nấp đâu đó trên bầu trời. Dù tồn tại nhưng ánh sáng chập chờn lúc chớp lúc tắt. Vậy mà trong mấy năm nay, lần đầu tiên nó hiện trở lại trên không trung. Sao có thể như thế được. Nếu không xuất hiện thì y còn có thể tự nhủ với bản thân mình rằng hoàng thượng đã trấn áp khí tức cua Sát Phá Lang. Vận số của Thất Sát tinh gần như đã tận, suốt năm năm không có động tĩnh. Tuy thủ lĩnh của Sát Phá Lang chưa chết, nhưng cũng không thể làm gì, đó là sự thật.

Truyền thuyết suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết. Thất Sát muốn liên kết mười tinh châu, thu thập đủ chín người ở khắp đông tây nam bắc là chuyện vô cùng khó tin. Trong quá trình này, chỉ sơ sảy một chút là mất mạng.

Trước kia, khi Đế Vương tinh bắt đầu tỏa sáng rực rỡ trên trời đêm, dù là Sát Phá Lang hay bảy phụ tinh đều chỉ le lói ảm đạm, gần như không sáng, thậm chí giống như chưa từng xuất hiện. Ngự Cơ tinh kia chẳng hạn, sự tồn tại của hắn mờ nhạt như thế, Thất Sát sao có thể tìm ra.

Vậy mà hôm nay, phụ tinh thứ năm sau tụ hợp rồi.

......

Thiệu Hoa Trì khẽ nâng mí mắt nặng nề. Vẫn là chỗ đó, bên cạnh hồ nước. Y khẽ giật ngón tay, ho một trận.

Y mơ hồ trông thấy bóng người biến mất trong chớp mắt. Thiệu Hoa Trì ôm đầu, nheo mắt nhìn kỹ, nhưng lại chẳng còn ai ở đó cả.

Xung quanh không thay đổi chút nào. Khoan đã, cảm giác này.....

Lúc cúi đầu, y mới phát hiện trước khi hôn mê, mình vẫn nắm chặt tay người kia không chịu buông. Thiệu Hoa Trì như bị điện giật, rút tay ra, ánh mắt có vẻ chột dạ.

Còn chưa xác định được thân phận người ta, xúc động làm cái gì.

Phó Thần vẫn chưa tỉnh, sức lực ý chí của hắn đã đến cực hạn. Những binh lính ngã ngang ngã dọc xung quanh cũng vẫn ngủ li bì.

Thiệu Hoa Trì biết mình sinh ra đã mang độc trong người, cho nên mới tỉnh lại nhanh như vậy.

Ao nước vẫn phẳng lặng như gương, không có bất cứ âm thanh nào, khiến cho mọi cảm quan của thân thể đều phóng đại gấp bội.

Chỉ trừ bảy cỗ quan tài trên mặt ao nước đen đã biết mất.

Thiệu Hoa Trì trấn tĩnh lại, nhớ đến những việc xảy ra trước khi ngất đi. Y im lặng nhìn khuôn mặt hôn mê của Phó Thần. Vẫn gương mặt xấu xí đó, nhưng y lại không rời mắt được. Nếu người này tỉnh lại, y sẽ không thể quang minh chính đại quan sát hắn nữa.

Càng nhìn, trái tim đập càng nhanh, gần như muốn văng khỏi cổ họng. Lòng bàn tay y đẫm mồ hôi, thân thể căng cứng như thép.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ rồi không biết phản đợi đến khi nào. Người này phòng bị hết sức cẩn thận, dù hắn không phải Phó Thần đi chăng nữa cũng chẳng phải kẻ đơn giản tầm thường.

Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì bở vì quá mức nghiêm túc nên gần như tỏa ra sát khí. Y nhất định phải thật bình tĩnh, mới có thể lột mặt nạ của tên hồ ly xấu xa này.

Ban đầu, Vương Đại không có điểm nào đáng ngờ. Chiều cao, dung mạo, dáng người, khẩu âm, giọng nói, cử chỉ, thói quen, động tác, không có dấu vết dịch dung, không có sẹo, không có nốt ruồi sau tai.........

Chỉ cần không có những đặc điểm này thì đương nhiên không phải Phó Thần.

Lúc trước, y đã gặp phải vô số người có điểm tương đồng nhưng đều không phải. Đây là người duy nhất có dáng vẻ khác biệt hoàn toàn, nhưng cũng là người duy nhất khiến y suýt nữa mất khống chế, thậm chí là còn làm không biết bao nhiêu chuyện dở người.

Chỉ cần là người không mắc bệnh hoang tưởng thì không đời nào lại có thể liên tưởng hai người này với nhau, thế mà y lại không sao ngăn được cảm giác sôi trào trong tâm khảm này.

Nhưng ngoài mặt không có điểm nào đáng ngờ, còn đằng sau lại xuất hiện vô vàn nghi vấn, chẳng qua không thể xem đó là chứng cớ được. Lần đầu gặp mặt, dù đối diện với lang vương nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh chạy về phía mình. Kẻ này thân thủ tốt, tiến lùi hợp lý, không vì thân phận y mà nịnh nọt lấy lòng, lúc tức giận cùng cực vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện. Ánh mắt sắc bén như dao khiến y sôi trào nhiệt huyết, móng tay, khớp xương ngón tay giống Phó Thần như đúc. Quá nhiều điểm nửa thật nửa giả đều xuất hiện trên cùng một người.

Nhưng thứ khiến Thiệu Hoa Trì kinh ngạc nhất vẫn là người này luôn có khả năng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề trong thời khắc quan trọng, kiến thức uyên bác....Và một điểm đáng ngờ lớn nhất, là không có chứng cớ thật sự nào để xác nhận.

Không để lại bất cứ chứng cớ nào mới là cách làm việc của người đó.

Hắn bao giờ cũng kín kẽ mọi bề, đầu tiên là tỏ ra khiêm tốn, tầm thường, không thu hút sự chú ý của người khác, sau đó......tránh né !

Cho nên Thiệu Hoa Trì mới hạ quyết tâm khiến cho đối phương có muốn tránh né thế nào cũng không tránh được, chính là việc bỏ thuốc vào nước tắm của hắn. Người kia mẫn cảm thái quá với thân phận thái giám của mình, cho nên ngay cả khi tắm cũng mặc quần. Nhưng lúc ấy, dù đối phương có mặc hau không thì Thiệu Hoa Trì cũng có thể vạch trần thân phận hắn.

Kết quả là, mặc....

Thiệu Hoa Trì nín thở. Trong không khí im lặng quỷ dị này, y dường như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cảm thấy máu toàn thân đang chảy dồn và cánh tay vừa nhấc lên kia.

Có phải hắn hay không, chỉ một động tác thôi!

Thiệu Hoa Trì chậm rãi nâng tay, hướng tới thân dưới của Phó Thần, muốn chạm đến.

Ngay khi vừa chạm đến đai quần của Phó Thần, hắn bất chợt tỉnh dậy không hề báo trước, đôi mắt trống rỗng, nắm chặt bàn tay đang định cở quần của mình.

Khi trông thấy ánh mắt không có tiêu cự của Phó Thần, đám mây mù trong tâm trí Thiệu Hoa Trì như bị cắt bỏ hoàn toàn. Vành mắt nóng rực gần như muốn bốc cháy.

Thật sự....là hắn.

Là hắn.......

Chỉ có hắn mới mặc quần trong lúc tắm rửa. Chỉ có hắn mới tỉnh dậy theo bản năng ngay cả lúc đang hôn mê, nếu có người muốn động vào quần của mình.

Phản ứng giống nhau như đúc. Dung mạo, dáng người có thể thay đổi, ngữ khí có thể lừa dối, nhưng ánh mắt thì không !

Phó Thần, nếu ngươi có giỏi thì thử hóa trang cả ánh mắt mình đi!

Thiệu Hoa Trì nắm lấy tay Phó Thần. Ngươi dùng hết cách này đến cách khác che giấu ta. Sao ngươi có thể tàn nhân như vậy?

Tàn nhẫn như vậy?

Phó Thần, rốt cuộc ngươi có trái tim hay không?

Thiệu Hoa Trì hận lắm. Suýt chút nữa, suýt chút nữa y đã bỏ lỡ người này rồi.

Y há miệng, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng thở dốc trong yết hầu, như cái ống bễ lò rèn cũ kĩ.

Mắt lại đau như xát ớt, cay xé, ngập tràn hơi nước.

"A....a....." Khốn kiếp......Ngươi thật đáng chết !

Thiệu Hoa Trì vung một nắm đấp, nhưng lúc gần chạm xuống mặt Phó Thần thì lại chuyển hướng, nện thẳng xuống mặt đất. Máu chảy ròng ròng mà không cảm thấy đau.

Nhát mắt, hai má ướt đầm.

Từng giọt nước mắt rơi tí tách. Trong suốt năm năm, dù xảy ra bất cứ chuyện gì y cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Nam nhi không dễ khóc, nước mắt chảy vào trong, nhưng giờ lại không ngừng rơi như hồng thủy tràn đê.

Nước mắt nhỏ giọt trên mặt Phó Thần, nóng bỏng đến thiêu đốt tâm can.

Biểu cảm trên mặt Thiệu Hoa Trì gần như vặn vẹo, nước mắt nước mũi ròng ròng, chẳng còn chút hình tượng uy nghi nào cả. Y cười đến cuồng loạn, ".......Ngươi lại lừa gạt ta......"

Đúng là loại chuyện ngươi sẽ làm. Ta vĩnh viễn không thắng được ngươi, bởi ta không bao giờ tàn nhẫn được như ngươi.

Thiệu Hoa Trì che mặt mình. Nước mắt chảy qua khe hở cuả những ngón tay. Y như vậy thật khó coi, yếu đuối không chấp nhận được.

Đường đường là Thụy vương, sao có thể mất mặt như thế.

"Ngươi có biết ta đã phải trải qua những gì hay không? Năm năm, hơn một ngàn ngày ngày đêm đêm, ta cảm thấy mình đã phát điên rồi. Ta tự nói với mình, dù ta có điên cũng phải kéo theo ngươi đến địa ngục với ta." Thiệu Hoa Trì nâng Phó Thần trên mặt đất, kéo vào lòng mình, cọ cọ gương mặt hắn. Nước mắt vương trên má y đọng lại trên hàng mi của Phó Thần.

Thiệu Hoa Trì run rẩy vuốt ve gương mặt gồ ghề, cố bỏ đi dáng vẻ dọa người của mình lúc này.

Cho ta chút thời gian, một chút thôi. Lát nữa, ta có thể quay lại là Thụy vương uy vũ.

Y gần như nghẹn thở, phát tiết hết những nỗi đau trong một năm quen biết, năm năm xa cách. Suốt năm năm, y đi khắp đại giang nam bắc, gặp được một trăm chín mươi chín người có bóng dáng tương tự, thậm chí còn giống đến bảy tám phần, nhưng mỗi lần người đó quay lại nhìn y, hy vọng lại vỡ tan như bong bóng, hụt hẫng hoàn toàn.

Mọi đau đớn chuyển thành nụ cười, cuối cùng là vẻ mặt vui sướng. Y vừa khóc vừa cười, nhớ tới cảm giác đất trời sụp đổ khi nhìn thấy cái xác cháy đen kia.

Cảnh tượng ấy y vĩnh viễn không thể nào quên, dù biết chỉ là giả.

Trước mắt y tối đen. Thiệu Hoa Trì cào vai Phó Thần, muốn bình ổn lại cảm xúc dữ dội trong lòng, khiến thân thể không ngừng run rẩy.

Y vẫn ôm lấy Phó Thần như trước, vuốt ve khuôn mặt như tìm thấy bảo vật mình đánh mất từ lâu, "Còn sống là được, sống....là được."