*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời sáng, Kim Tịch Nhân tỉnh rượu, huyện Thái dương kêu thình thịch, Kim Tịch Nhân đau đầu đến mức muốn cử động cũng không thể.

Có người mở cửa đi vào.

Kim Tịch Nhân trong lòng vừa động, lập tức ngẩng đầu “Thư”

Viên Đồng Tư dùng ánh mắt thương hại nhìn người nằm trên sopha, hình như là đại minh tinh đang nhầm lẫn.

“Anh đến rồi”

“Đương nhiên, tôi không đến cậu có thể làm được gì sao?” Buông thứ gì đó trong tay, Viên Đồng tư đi vào bếp nấu nước.

Uống thuốc, Kim Tịch Nhân đỡ trán, ngồi yên trên sopha không nhúc nhích “Trước kia cũng không phải chưa say, sao bây giờ đầu đau như vậy?”

“Cậu cũng biết đau sao, biết còn uống nhiều như vậy”

“Cũng không nhiều lắm”

“Đối, đem rượu vang đỏ Mạc Tư Phàm ủ kỹ uống hết, chờ anh ta nổi giận thì cậu tốt rồi”

“Trách không được, tôi nói mà, làm sao uống bia mà có thể gục được”

Bắt tay lên trán, Kim Tịch Nhân chậm rãi nói “Đồng Tư, hôm nay tôi phải nghỉ ngơi”

“Biết rồi, đã sửa lại lịch làm việc cho cậu”

“Cảm ơn”

Một lát sau, Kim Tịch Nhân lại hỏi “Đồng Tư, muốn tôi phải làm thế nào anh ấy mới chấp nhận tôi?”

Viên Đồng Tư cười “Cái này tôi giúp không được, hoàn toàn phải dựa vào chính cậu”

“Anh ta vì cái gì không để ý tới tôi, trước kia vẫn hoàn hảo mà”

“Ai bảo cậu không yên phận làm bạn với anh ta”

Kim Tịch Nhân nói thản nhiên “Đúng vậy, tôi không cam lòng. Tôi muốn độc chiếm anh ấy, tôi không muốn để anh ta cùng một chỗ với người khác”

“Nhân, cậu không cần làm chuyện quá phận mới tốt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với cậu và công ty đều không tốt”

Kim Tịch Nhân bất đắc dĩ “Tôi biết. Tôi sẽ không như vậy. Tôi sẽ không làm chuyện quá phận”

Tinh thần kém như vậy nhưng Kim Tịch Nhân vẫn chuyên tâm làm việc.

Mạc Tư Phàm mắt đầy ý xấu, lúc nào cũng không quên trêu chọc lão hữu, chỉ vì rượu ngon bị uống sạch sẽ.

Nụ cười chói lòa của Kim Tịch Nhân đã không còn, cậu luôn mang theo vài phần u buồn, trong suốt thời gian chụp ảnh, Mạc Tư Phàm không quên khen ngợi “Mĩ nhân đúng là đủ chuyên nghiệp, nụ cười như nắng ban mai chỉ dùng để xuất hiện trong việc quảng bá sản phẩm trong siêu thị, trang phục thời trang cao cấp chân chính thì tất cả người mẫu đều phải có đủ loại biểu cảm khuôn mặt quái dị”

Kim Tịch Nhân đứng trước phông nền, biểu cảm khuôn mặt cùng tư thế thay đổi liên tục, Mạc Tư Phàm một mặt chụp ảnh, một mặt gật đầu “Tốt lắm, mĩ nhân, chính là biểu cảm u buồn lại tươi trẻ này, lại u buồn thêm một chút, biểu hiện thống khổ một chút, ánh mắt, ánh mắt gợi cảm một chút, tốt lắm, thực phấn khích, tôi yêu cậu, mĩ nhân”

Nhân viên hậu trường đứng một bên nghe xong đều phát lạnh.

Kết quả cho ra một bộ ảnh hiệu quả vô cùng tốt, biểu cảm u buồn, Kim Tịch Nhân trong dáng vẻ thâm trầm mang theo một chút ánh mắt mê mang, khóe miệng hơi nhếch lên nhẹ nhàng, trong loạt ảnh thực sự có một lực hấp dẫn thanh thuần, ngay cả Viên Đồng Tư cũng kinh ngạc không thôi.

Mạc Tư Phàm quả nhiên bất phàm.

Giờ giải lao Kim Tịch Nhân miễn cưỡng ngồi một bên, không như thường lệ cùng Mạc Tư Phàm bàn bạc công việc hoặc cãi nhau ầm ĩ với nhân viên hậu trường.

Viên Đồng Tư sửa sang lại trang sức trên người cậu, đem thắt lưng, vòng cổ, nhẫn, vòng tay thu lại, lơ đãng nghe nhân viên hậu trường nói chuyện.

Tiểu Vượng nói với Hồng Hồng “Hôm trước tôi thấy Khuất Triển Thư ở trên đường”

“Thật sự?”

“Uhm, anh ta đi mua gì đó, Khuất tiên sinh ở cửa hàng, có rất nhiều nhân viên ngoái nhìn, người vừa cao lại vừa đẹp trai, mặc Tây trang, mang kính mắt, phong thái của người trí thức không giấu đi đâu được, tôi chào hỏi anh ấy, anh ấy cũng thân thiết nói chuyện với tôi”

“A, hâm mộ quá, tôi không có cơ hội tốt như vậy. Thấy anh ta ở nơi nào?”

“Siêu thị, anh ấy mua đồ dùng, hình như sắp đi công tác”

“Đi đâu?”

“Không biết”

Viên Đồng Tư trong lòng khẽ động.

Ăn một chút điểm tâm, Viên Đồng Tư cũng vừa biết tình hình thực tế. Thì ra là Khuất Triển Thư được chọn làm đại biểu đi Tân Phúc, tham gia hội nghị của các chuyên gia ngành thư viện, thương thảo cách lưu giữ sách báo cùng với việc xuất bản, thời gian tầm hai tuần.

Suy nghĩ một chút, Viên Đồng Tư đem sự tình nói cho Kim Tịch Nhân.

“Anh ấy phải đi công tác?”

“Phải”

Kim Tịch Nhân thở dài một tiếng “Cái này, mọi người không thấy…” Tâm tình càng thêm u buồn.

Mạc Tư Phàm nhìn Viên Đồng Tư, nhìn lại Kim Tịch Nhân “Đồng Tư, anh đem chuyện này nói cho mĩ nhân, nếu bị nhân viên tòa nhà phát hiện báo cáo lại, chuyện này rất không tốt”

Kim Tịch Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, biểu cảm mờ mịt.

“Ngu ngốc quả nhiên chính là ngu ngốc”

Kim Tịch Nhân giữ chặt Viên Đồng Tư“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, các anh có ý gì?”

Viên Đồng Tư ôn hòa nói “Tôi biết làm như vậy đối với Khuất tiên sinh mà nói là không công bằng, nhưng tôi không muốn nhìn cái dạng này của cậu, cuối cùng vẫn đứng về phía cậu. Yên tâm đi, Khải Kì có quen biết kiến trúc sư của công ty thiết kế, không có vấn đề gì”

“Trang hoàng nhà cửa cho tôi sao? Khuất Triển Thư không ở sẽ không ồn ào đến anh ấy. Nhưng mà không phải đã trang hoàng xong rồi sao? Còn trang trí cái gì nữa?”

Mạc Tư Phàm gõ lên trên trán Kim Tịch Nhân một cái “Ngu ngốc, ý Đồng Tư là khi Khuất tiên sinh không ở, làm thêm một cánh cửa ở phòng khách nhà cậu, khi nào muốn sang thăm hàng xóm thì đi, anh ta không mở cửa cho cậu thì cậu tự mở cửa cho mình sang”

Kim Tịch Nhân như vừa tỉnh mộng, giữ chặt Viên Đồng Tư “Cám ơn, cám ơn” Lại mạnh mẽ ôm Viên Đồng Tư “Đồng Tư, tôi thích anh nhất”

Viên Đồng Tư đẩy Kim Tịch Nhân ra“Được rồi, phải cảm ơn tôi thì tốt nhất là làm việc cho tốt”

Kim Tịch Nhân đưa tay cúi người “Phải”

Công ty thiết kế ngay lập tức đến trổ một cái cửa trong phòng khách nhà Kim Tịch Nhân. Chuyện này làm rất đơn giản, không kinh động đến tòa nhà với các hàng xóm khác.

Kim Tịch Nhân có thể đột nhiên thoải mái đi vào nhà hàng xóm, Viên Đồng Tư bố trí nhân viên làm cửa bên phòng Kim Tịch Nhân, chìa khóa do cậu giữ, nói cách khác, Kim Tịch Nhân khi nào muốn vào nhà Khuất Triển Thư là có thể công khai đi vào, mà chủ nhà không cho cũng có thể vào, quyền chủ động trong tay Kim Tịch Nhân.

Mấy trợ lý của Kim Tịch Nhân cũng có phần tham gia.

Hồng Hồng không phải không có lo lắng “Người ta có thể kiện chúng ta. Cái này có hình phạt không?”

Viên Đồng Tư cũng tính trước “Sẽ không, đến lúc đó chúng ta biểu hiện thật tốt, hẳn là chỉ bị tuyên lệnh đi phục vụ xã hội, chắc chắn vài giờ lao động công ích. Khuất tiên sinh là người chính trực, anh ta sẽ không muốn phức tạp mọi việc, có thể tức giận nhưng không thưa kiện chúng ta, trừ phi Nhân làm chuyện quá đáng. Yên tâm, mức độ nhẫn nại của Khuất tiên sinh rất cao”

“Nếu thực sự thưa kiện thì chúng ta làm sao bây giờ?”

Viên Đồng Tư ngắm Kim Tịch Nhân “Vậy không còn cách nào khác, một đám nhân viên chúng ta đi hầu tòa”

Tiểu Vượng mắt mi sầu khổ nhìn Hồng Hồng “Từ sau khi Nhân thích Khuất tiên sinh, tôi như thế nào cảm thấy mình giống như trở thành culi”

Trong lúc Khuất Triển Thư không có nhà, Kim Tịch Nhân hàng đêm vẫn ngủ ở sopha của Khuất Triển Thư, cậu chỉ cần kết thúc công việc về đến nhà liền lập tức đi qua cửa phòng khách vào phòng Khuất Triển Thư, xem tivi, nghỉ ngơi, có khi ở ban công ngắm biển, hoặc vào thư phòng chọn vài cuốn sách để xem, ở trong nhà Khuất Triển Thư, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.

o.o.o

Chấm dứt hội nghị, Khuất Triển Thư bay về Hương Đảo, trước tiên về hội sở báo cáo công việc.

“Vấn đề của thư viện giải quyết được không?” Lí Bá Văn, chủ tịch Đồ thư quán cười hỏi Khuất Triển Thư.

“Được, hội đồng đã đồng ý cất giữ ở chỗ chúng ta, không cần đưa đến Bắc Kinh. Thành phố cũng nên có những sách cuốn sách quý giá như vậy. Nhưng chúng ta cần phải tu sửa một chút phòng chứa sách, cải thiện thiết bị ổn định nhiệt độ để bảo quản tốt số sách cổ này”

“Tốt. Như vậy vấn đề kinh phí còn cần cậu ra mặt trước hội đồng chính phủ xin tài trợ”

“Tôi sẽ làm. Tôi lập tức bắt tay vào công việc”

Lí Bá Văn nhìn trợ thủ trước mắt. Lí Bác Văn đã từng làm giảng viên đại học ở Hương Đảo, Khuất Triển Thư là sinh viên của ông, sau khi du học trở về, trở thành trợ thủ đắc lực. Lí Bá Văn xem Khuất Triển Thư như con. Những năm gần đây thân thể ông không tốt, vô cùng hy vọng Khuất Triển Thư có thể thay thế ông, cho nên tạo rất nhiều cơ hội cho anh, mọi công việc đều vô cùng tín nhiệm anh.

“Đi công tác vất vả, cậu trở về nghỉ ngơi đi”

Khuất Triển Thư cười cười “Không vất vả, tôi cảm thấy rất có thu hoạch, đã có hai thư viện đồng ý trao đổi sách với chúng ta làm triển lãm. Đi ra ngoài một chuyến, thực sự cảm thấy đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dạm đường”

“Ở Châu Âu bốn năm, cậu còn đi chưa đủ sao?”

Khuất Triển Thư cười, đôi mắt đen sáng ngời “Không đủ, có thể thấy rằng còn rất nhiều thứ để học”

“Cậu mới làm việc không tới hai năm, không thể lại đi. Thành phố bồi dưỡng cậu, ít nhất phải làm việc cho tôi tám mười năm sau rồi mới nói”

“Vâng, thưa thầy”

Lí Bá Văn đánh giá Khuất Triển Thư một chút “Người trẻ tuổi quả nhiên không thể nhốt trong nhà. Lúc trước khí sắc của cậu không tốt lắm, bộ dáng như là có tâm sự, tôi đã nghĩ cho cậu đi ra ngoài một chuyến thì tốt rồi, quả nhiên”

Khuất Triển Thư cười che giấu “Không có, có thể là do mệt mỏi thôi”

“Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi”

Mang theo vali hành lí nho nhỏ, Khuất Triển Thư trở lại chỗ ở trên Tĩnh lộ.

Vừa mở cửa ra, Khuất Triển Thư có một loại cảm giác quen thuộc đã lâu.

Đặt hành lí ở phòng khách, Khuất Triển Thư đi vào bếp, định nấu nước pha café, đột nhiên phát hiện bên cạnh bồn rửa tay có một lon bia, cầm lên xem, không khỏi tự nói với chính mình “Kỳ quái, mình không phải đã dọn dẹp gọn gàng rồi mới đi sao?”

Đột nhiên, một âm thanh tràn ngập vui sướng vang lên ở sau lưng “A, anh đã về rồi”

Khuất Triển Thư hoảng sợ, lập tức quay đầu lại.

Kim Tịch Nhân, gương mặt nổi tiếng đang đứng cách mình ba bước, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời.

Khuất Triển Thư nhìn nửa ngày, suy nghĩ anh đã cho cậu ta vào nhà khi nào? Không có a?

Kim Tịch Nhân đến gần “Pha café sao? Tôi cũng muốn uống, đã lâu không uống café anh pha” Nói xong ngồi thẳng trên ghế phòng bếp.

“Cậu, cậu khi nào thì, tôi nói là, tôi khi nào thì…” Khuất Triển Thư lắp bắp nói.

Kim Tịch Nhân chỉa chỉa về phía sau.

Nhìn theo phương hướng cậu chỉ, Khuất Triển Thư thấy giữa một mặt tường trong phòng khách, rõ ràng có một cánh cửa đang mở.

“Tôi không nhớ rõ, tôi là nói, tôi cũng không nhớ rõ có cánh cửa này”

Rốt cuộc, Khuất Triển Thư mới phản ứng lại “Cậu làm??? trong lúc tôi đi vắng, làm một cánh cửa?”

Khuất Triển Thư cảm thấy thực không còn gì để nói.

Kim Tịch Nhân mang vẻ mặt vô tội nhìn Khuất Triển Thư “Đúng vậy, ai bảo anh không mở cửa cho tôi”

Khuất Triển Thư trưng ra vẻ mặt khó có thể tin “Cậu, cậu rất… cậu thực sự là…”

Kim Tịch Nhân trên mặt là ý cười, nhìn Khuất Triển Thư.

Khuất Triển Thư không thể nhịn được nữa, gằn giọng “ Cậu có biết làm như vậy tôi có thể kiện cậu!”

Kim Tịch Nhân vẻ mặt nhu thuận gật đầu “Biết. Đồng Tư nói, không cần ngồi tù, chỉ phục vụ xã hội, chắn chắn làm vài giờ lao động công ích”

Khuất Triển Thư tức giận nhắm mắt lại.

Buông vật gì đó trong tay, Khuất Triển Thư đi đến kéo Kim Tịch Nhân đang còn ngồi trên ghế “Mời cậu đi ra ngoài”

“Không”

“Nơi này là nhà của tôi, mời cậu ra ngoài”

Kim Tịch Nhân lắc đầu “Không”

Khuất Triển Thư rõ ràng lôi kéo Kim Tịch Nhân đi về hướng cửa.

Kim Tịch Nhân gạt tay Khuất Triển Thư, khí lực của cậu so với Khuất Triển Thư lớn hơn.

Đằng sau đôi kính mắt, đôi mắt đen láy không chút tình cảm,lạnh như băng nhìn Kim Tịch Nhân “Cậu không đi, tôi gọi bảo vệ”

“Tôi muốn gặp anh”

Nhìn đôi mắt nâu chất chứa tình cảm cực nóng của Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư nhất thời không thể nói gì.

Kim Tịch Nhân chu môi, vẻ mặt ủy khuất “Anh làm gì tức giận như vậy, tính tình anh không phải luôn luôn rất tốt sao?”

“Tôi làm một cánh cửa trên tường nhà cậu, cậu nguyện ý không?” Khuất Triển Thư lớn giọng quát hỏi.

“Nguyện ý”

Khuất Triển Thư tức giận thở dài.

“Tôi nhớ anh, muốn gặp anh. Anh lại không mở cửa cho tôi, tôi chỉ còn cách làm như vậy” Kim Tịch Nhân mềm giọng, như làm nũng, làm cho Khuất Triển Thư thấy bất đắc dĩ.

“Cậu không nhất định làm cho tôi đuổi cậu đi, nhất định phải làm cho tôi tuyệt tình cậu mới có thể không dây dưa với tôi sao?”

“Anh vì cái gì đối xử lạnh như băng với tôi” Kim Tịch Nhân lên án  “Lần đầu tiên gặp anh, anh liền không để ý đến tôi, lúc sau cũng giữ thái độ lạnh như băng, nhưng anh lại chăm sóc tôi, nấu cơm cho tôi, nói chuyện cùng tôi, anh rốt cuộc muốn thế nào, thái độ của anh như vậy làm tôi giống như lọt trong sương mù, tôi chịu không nổi”

“Tôi đã nói rồi, nếu hành vi của tôi làm cậu hiểu lầm, tôi thành thật có lỗi. Nhưng tôi nghĩ tôi đã nói rõ cho cậu hiểu, cho nên, mời cậu rời đi, không cần lại đến quấy rầy tôi”

“Nếu tôi nói tôi không đi đâu hết?”

Khuất Triển Thư đứng yên một lúc lâu, nhìn Kim Tịch Nhân, sau đó quay người đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Kim Tịch Nhân ngồi xuống sopha, đắc ý cười “Tôi chỉ biết, anh a, cho dù tức giận, nói chuyện cũng không to giọng, Đồng Tư nói, anh là du học sinh Anh quốc, bị nhiễm tác phong của bên đó. Đúng rồi, anh còn muốn uống café không, tôi sẽ không nấu được như anh, nhưng có thể pha cho anh uống”

Phòng đọc sách một mảnh yên lặng, không lời đáp lại.

Kim Tịch Nhân tự biên tự diễn ở sopha, mở tivi.

Thời gian kế tiếp, Chỉ cần Kim Tịch Nhân chấm dứt công việc, sẽ trở về nhà Khuất Triển Thư.

Khuất Triển Thư cảm thấy bản thân đã muốn suy nhược thần kinh. Mỗi ngày đều phải đối mặt Kim Tịch Nhân, điều này làm cho anh rất thống khổ. Rõ ràng biết là tình yêu không có khả năng sẽ có kết quả, nhưng vẫn bị Kim Tịch Nhân nhanh tay trói chặt, Khuất Triển Thư không thích cảm giác bị trói buộc. Anh không phải không có lo lắng, nếu bên cạnh là một thanh niên bình thường nhiệt tình yêu thích mình, có lẽ là có thể phát triển tình cảm.

Nhưng Kim Tịch Nhân thì không được, cậu là đại minh tinh, siêu sao cao cao tại thượng, Khuất Triển Thư cho rằng bản thân không xứng với người kia, hơn nữa, đoạn tình cảm luyến lưu này một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Khuất Triển Thư buồn rầu không thôi, đến tìm Viên Đồng Tư xin giúp đỡ.

“Chuyện này tôi chỉ sợ không có cách nào” Viên Đồng Tư cũng nói một cách thẳng thắn“Cậu ta rất cố chấp, anh biết đấy, cậu ấy đã thực sự bị làm hư, cậu ta khi vào nghề thật hoàn hảo, một phút vụt sáng đến bây giờ vẫn là có một không hai. Nghề nghiệp của chúng tôi rất kỳ quái, thời điểm anh nổi tiếng, người khác đều săn đón, chịu đựng anh, bất luận làm cái gì đều được, một khi không còn nổi tiếng, liền một bước bị đá xuống bùn, rốt cuộc không có đường trở lại. Kỳ thật, Nhân xem như không tồi, tùy hứng cũng thật tùy hứng, nhưng công việc thì thật sự chuyên tâm, cũng không kiêu ngạo”

Khuất Triển Thư khẩn cầu “Anh cũng biết tôi cùng cậu ta không thể nào được”

“Vấn đề hiện tại là Nhân không cho rằng như vậy”

“Rốt cuộc muốn tôi thế nào cậu ta mới có thể hiểu được?”

Viên Đồng Tư cười trấn an Khuất Triển Thư “Tôi nghĩ cậu ta sẽ không làm ra chuyện tình quá đáng”

Khuất Triển Thư nhíu mày “Bây giờ còn không tính quá đáng sao?”

Viên Đồng Tư cúi đầu “Thực xin lỗi. Tôi thành thực có lỗi”

“A, tôi cũng không phải đang trách anh”

“Không. Lúc đầu đem Nhân trở thành hàng xóm của anh là an bài của tôi. Tôi đã điều tra thân phận của anh, cảm thấy anh học thức cao, là người có địa vị, nhân phẩm tốt, là người chính trực, anh cùng Nhân qua lại sẽ không truyền ra tin tức về cuộc sống riêng của Nhân, hơn nữa, Nhân có thể học hỏi được rất nhiều ở anh. Tôi thực sự không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy”

Khuất Triển Thư nhìn bốn phía xung quanh một chút “Tôi nghĩ, tôi nên chuyển đi”

Viên Đồng Tư xua tay “ Cậu ta sẽ tìm được chỗ của anh. Khải kì có quen biết với thám tử tư, cậu ta muốn tìm anh cũng không phải việc khó”

Thở dài một tiếng, Khuất Triển Thư giọng nói mờ mịt “Tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“Có lẽ, anh nên cùng Nhân nói chuyện lần nữa. Cậu ấy vẫn nghe lời anh, cậu ấy cho rằng mọi đạo lý anh nói đều là chính xác, bàn lại một lần anh sẽ thuyết phục được cậu ấy”

Khuất Triển Thư gật gật đầu “Cũng chỉ có thể như vậy”

Đêm đó, Khuất Triển Thư lại một lần nữa đàm đạo cùng Kim Tịch Nhân, ý đồ muốn thuyết phục cậu.

Nghe xong tự bạch của Khuất Triển Thư, Kim Tịch Nhân trầm mặc. Một lát sau, cậu cúi đầu “Anh chán ghét tôi như vậy?”

“Không, tôi cũng không chán ghét cậu, chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng những cái khác, không có khả năng”

Kim Tịch Nhân ngẩng đầu nhìn Khuất Triển Thư, mím môi một chút “Anh là một trong số ít  người tôi quen mà sẽ không lợi dụng tôi. Rất nhiều người kết bạn với tôi vì cho rằng tôi có giá trị lợi dụng, tôi đang nổi tiếng, có thanh danh, nhưng anh sẽ không như vậy, tôi tin tưởng anh. Tôi không có nhiều bạn bè, vẫn luôn một mình, tôi thực cô đơn. Sau khi quen anh, anh chăm sóc tôi, chính tôi cũng không biết vì cái gì, bất tri bất giác thích anh, tôi muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng anh một chỗ. Tôi sai lầm rồi sao?”

Khuất Triển Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tịch Nhân, khuôn mặt thật ấn tượng, đường cong khuôn mặt thập phần hoàn mỹ, lông mi dài, đôi mắt to sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển, lóe ra tinh quang, sóng mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi hồng nhạt, hơi hơi mở ra, thật sự là một thanh niên anh tuấn, nếu, nếu cậu là một người bình thường, có lẽ, có lẽ, nhưng cậu không phải, cậu là người mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng Châu Á, cậu đi đến đâu đều bị nhận ra, không có khả năng, không có khả năng.

Nhưng Khuất Triển Thư vẫn là nhượng bộ “Có lẽ, chúng ta có thể làm bạn bè bình thường, giống như cậu cùng Viên Đồng Tư”

“Nhưng tôi thích anh. Tình cảm của tôi đối với anh không giống với những người khác. Tôi nhớ rõ trong sách anh cho tôi xem có một câu, nói tình yêu chân thật cùng ho lao là hai thứ che giấu không được. Anh muốn tôi lừa dối chính mình, tôi làm không được”

“Tôi không thể chấp nhận cậu. Mặt trời không mọc ở đằng Tây, cậu hiểu chưa?”

Kim Tịch Nhân cố chấp lắc đầu.

Rơi vào đường cùng, Khuất Triển Thư xem như đã đối thoại xong.

Kim Tịch Nhân cũng bất đắc dĩ như vậy, cậu chạy đi tìm Mạc Tư Phàm kể khổ.

“Tôi thấy hai người đều làm lành một chút, vậy mới tốt”

“Có ý tứ gì?”

“Cậu lỗ mãng, ngang nhiên ép buộc người khác thích cậu, cái này rất không có khả năng, không bằng lui từng bước, hai người trước làm bạn bè, sau đó, có lẽ anh ta sẽ thích cậu”

Kim Tịch Nhân dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn Mạc Tư Phàm “Thật vậy chăng?”

“Rất có thể”

“Vậy anh cùng Đồng Tư, thời gian quen biết rất dài, cũng là bạn bè, vì cái gì Đồng Tư đối với anh…”

Mạc Tư Phàm đánh một quyền vào giữa bụng Kim Tịch Nhân, Kim Tịch Nhân đau đớn xoay người kêu to “Lão Mạc, cậu dám mưu sát tôi”

“Câm mồm, tiểu tử ngươi còn nói những loại từ ngữ này, coi chừng ta cướp đi bát cơm của ngươi”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Kim Tịch Nhân, Mạc Tư Phàm đưa tay vuốt hai má cậu “Mĩ nhân, đây chính là ưu điểm duy nhất của cậu, nếu còn muốn giữ lại khuôn mặt xinh đẹp này thì sẽ không nói đến chuyện của tôi và Đồng Tư”

Kim Tịch Nhân không chú ý tới ngữ khí uy hiếp của Mạc Tư Phàm, đưa hai tay vỗ vỗ má “Ưu điểm duy nhất của tôi”

“Vô nghĩa, nếu không phải dựa vào khuôn mặt tiềm năng này, cậu cho rằng bộ dáng hiện tại của cậu là cái bộ dáng gì, cậu có thể có hôm nay, toàn bộ dựa vào khuôn mặt này. Lo mà bảo vệ cho tốt đi”

Kim Tịch Nhân suy sụp ngã ngồi xuống “Tôi biết, bởi vì trong cảm nhận của anh ấy, tôi chính là chỉ có cái vỏ ngoài cho nên anh ấy mới không thích tôi”

Nhìn Kim Tịch Nhân thương cảm lại ủy khuất, Mạc Tư Phàm thân thiết sờ sờ đầu cậu “Không phải, cậu vẫn còn rất nhiều ưu điểm, nếu có thể không tùy hứng, lời nói ác độc, đùa giỡn đàn anh, ăn ngon lại nằm, động tay động chân, trêu ghẹo lung tung, cậu vẫn là không tồi”

Kim Tịch Nhân nhìn chằm chằm Mạc Tư Phàm, kêu to từng chữ “Mạc. Tư. Phàm”

o.o.o

Nghe theo lời khuyên của Mạc Tư Phàm, Kim Tịch Nhân không còn từng bước ép sát Khuất Triển Thư, cũng bắt đầu ngủ ở nhà mình, Khuất Triển Thư ra mòi thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt tốt lên không ít.

Bắt đầu chuyển sang tháng mười một, Kim Tịch Nhân lại bận rộn hơn, trừ bỏ việc tuyên truyền thương hiệu thời trang ở ngoài, nhiều thương gia đều đến hẹn mời cậu tham dự nghi thức đón lễ Giáng sinh cùng với các hoạt động tuyên truyền sản phẩm.

“Chỗ cậu đại diện phát ngôn trang phục, không thể cự tuyệt, nhất định phải đi”

“Có đến mười nhà, nhiều như vậy” Kim Tịch Nhân bất mãn.

.

Thời gian cuối tuần, Kim Tịch Nhân tự mình đến chỗ biên đạo múa khiêu vũ, gặp bạn tốt trong giới là Lâm Phong.

Lâm Phong là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đương thời, tự mình viết nhạc, cực có tài hoa, lớn lên đẹp trai cá tính, tài năng âm nhạc của anh làm khuynh đảo cả đất nước. Bởi vì có chung một biên đạo múa và nhiếp ảnh gia với Kim Tịch Nhân nên hai người quen biết lẫn nhau, trở thành bạn bè, quan hệ riêng không tồi.

Lâm Phong trước lễ Giáng sinh sẽ mở đại nhạc hội của mình, cho nên gần đây một mực tích cực luyện múa để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Hai người bạn tốt khó có dịp gặp mặt, tán gẫu thực sự vui vẻ.

Nhìn thấy Kim Tịch Nhân nhảy hăng say nồng nhiệt, Lâm Phong đột nhiên nói “Mĩ nhân, có thể mời cậu làm khách quý cho đại nhạc hội của tôi không?”

“Tôi sẽ không ca hát”

“Ai nói nhất định phải hát, cậu có thể khiêu vũ, tôi muốn mời cậu cùng nhảy với tôi ở buổi biểu diễn, đúng vậy, mĩ nhân, cậu tham gia không?”

Kim Tịch Nhân ngừng nhảy “Tôi phải hỏi công ty một chút”

Lâm Phong vỗ tay mạnh mẽ hoan nghênh “Tôi muốn tìm một người nhảy thật tốt, chúng ta cùng nhau nhảy, hiệu quả nhất định rất tốt, sao lại không sớm nghĩ tới nhỉ? Tôi lập tức thương lượng với công ty”

Rất nhanh, quản lý công ty Lâm Phong cùng công ty đĩa nhạc ra mặt kí hợp đồng với Khải Kì.

Viên Đồng Tư cũng hiểu hiển nhiên là đối phương có lợi “Nhân là gương mặt hàng đầu, cùng nhảy với Lâm Phong đương nhiêu sẽ có sức hút lớn. Mặc kệ hai người nhảy cái gì đều là đầu đề thu hút dư luận. Tôi cảm thấy có thể không cần tham dự”

Lâm Phong lại đưa ra chiêu bài tình bằng hữu, cùng Kim Tịch Nhân thương lượng một lần nữa, công ty quản lý cùng công ty đĩa nhạc của hắn lại ra giá thù lao rất cao.

Kim Tịch Nhân đã gần như bị thuyết phục, tính toán biểu diễn. Khải Kì rốt cuộc đồng ý tham dự.

Thời gian kế tiếp, Kim Tịch Nhân thường thường luyện nhảy cùng Lâm Phong, ảnh chụp cảnh hai người luyện tập ở phòng tập tung ra, lập tức trở thành thông tin giải trí nóng hổi.

Tình hình đặt vé vào cửa đại nhạc hội của Lâm Phong phi thường tốt.

Viên Đồng Tư cũng nhận ra, Kim Tịch Nhân không muốn tham dự hoạt động kinh doanh như vậy, cậu càng nguyện ý luyện nhảy, cùng lúc thực hiện sở thích cá nhân, về phương diện khác thì như vậy có thể đúng hẹn về nhà.

Phát hiện ánh mắt cô đơn khi ngồi một mình của Kim Tịch Nhân, Viên Đồng Tư nhượng bộ, anh thôi không phân công công việc, để thời gian lưu lại cho Kim Tịch Nhân.

Lần đầu tiên chính thức diễn tập cho đại nhạc hội, phóng viên đến đưa tin.

Viên Đồng Tư đứng trong đám người bên ngoài, nhìn thấy trong phòng tập Kim Tịch Nhân đang nhảy cùng Lâm Phong trước gương, bọ họ ngoài việc nhảy chung điệu clacket cùng tước sĩ vũ ở ngoài, còn có một đoạn lạt thân vũ.

Kim Tịch Nhân mặc áo thun đen, quần thể thao rộng thùng thình, dùng một khăn trùm đầu màu trắng quấn tóc ra sau, ở trước gương, cùng Lâm Phong tựa vào nhau nhiệt tình khiêu vũ, ngôn ngữ cơ thể thập phần nóng bỏng.

Hai người khiêu vũ với nhau, Lâm Phong từ phía sau vỗ về thắt lưng Kim Tịch Nhân, Kim Tịch Nhân nhún vai, ngoái đầu nhìn lại, đôi môi hồng nhạt hơi khép mở, lộ ra đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi, mắt to khép hờ, khóe miệng một mạt cười yếu ớt, mang theo một loại mị lực hấp dẫn thanh thuần.

Chung quanh phát ra tiếng thét chói tai.

Viên Đồng Tư cười, ra mòi hiệu quả tuyên truyền hoàn toàn đạt được.

Hồng Hồng ở một bên cười “Nếu hình ảnh như vậy được chụp đem ra tuyên truyền cho đợt này, không biết sẽ chết bao nhiêu người”

Viên Đồng Tư khẽ nhíu mày, anh đã nhìn ra bộ dáng hấp dẫn này của Kim Tịch Nhân không phải vì cố ý tuyên truyền, cậu tựa hồ là đang luyện tập, chẳng lẽ là lúc luyện tập sẽ hấp dẫn Khuất Triển Thư sao?

Buổi diễn chấm dứt, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Lâm Phong cười với Kim Tịch Nhân “Mĩ nhân, đoạn lạt vũ vừa rồi, thật sự là không thể chê, quá khiêu khích, may mà tôi định lực cũng đủ, bằng không sẽ bị cậu mê chết”

Kim Tịch Nhân một mặt uống rượu một mặt hỏi “Cậu sẽ động tâm sao?”

Lâm Phong gật đầu “Có lẽ. Biểu cảm rất hấp dẫn. Truyền ra ngoài, vô phương cưỡng lại”

Nhìn Kim Tịch Nhân trong mắt lóe lên tia sáng, Viên Đồng Tư có chút lo lắng.

Đêm đó, Khuất Triển Thư về đến nhà, Kim Tịch Nhân tất nhiên là đang ngồi trong nhà. Vừa thấy Khuất Triển Thư trở về, lập tức từ sopha nhảy lên “Anh đã trở lại”Nói xong, cầm lấy tập công văn trên tay Khuất Triển Thư.

“Tôi đã về” Khuất Triển Thư lạnh nhạt chào hỏi Kim Tịch Nhân, sau đó đi vào phòng đọc sách, đóng cửa lại.

“Có đói bụng không, có muốn ăn cái gì đó không?”

“Không cần”

Mãi đến hơn 10h, Khuất Triển Thư mới từ phòng đọc sách đi ra uống nước

Kim Tịch Nhân ở sopha kêu “Thư, anh có thể tới xem cái này không?”

Khuất Triển Thư đi lại đây.

“Đây là ý gì?” Chỉ vào nội dung tờ báo trên tay, Kim Tịch Nhân hỏi.

“Đây là chỉ đạo cũ, báo chí chính phủ đưa tin quá chậm”

“Nói thẳng không phải tốt lắm sao, nói như vậy thật quái dị”

Khuất Triển Thư ngồi một chỗ khác trên sopha, lấy báo chí ra đọc.

Kim Tịch Nhân nhìn thấy Khuất Triển Thư cúi đầu đọc báo, sợi tóc đen nhánh buông xuống trên cái trán trơn bóng, phía sau cặp kính, đôi mắt đen sáng ngời, bởi vì mi mắt hơi nhìn xuống, có thể nhìn thấy lông mi rũ bóng, Khuất Triển Thư là mắt một mí, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng có một nếp gấp ở phía trên, Khuất Triển Thư một thân nồng đậm phong độ người trí thức, làm cho kim Tịch Nhân say mê, đặc biệt khi anh đọc sách, có một loại vẻ đẹp trí tuệ.

Kim Tịch Nhân không tự chủ được dựa gần vào.

Cảm giác hơi thở Kim Tịch Nhân thổi đến hai má mình, Khuất Triển Thư ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt Kim Tịch Nhân.

Kim Tịch Nhân nhìn Khuất Triển Thư, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm khóe môi, khuôn mặt anh tuấn thuần khiết, lộ ra tình sắc mê người.

Khuất Triển Thư theo bản năng trốn tránh, muốn đứng dậy. Người trước mặt này bình thường thoạt nhìn như vô hại, đột nhiên lại biến thành chất mê khiến người phạm tội