Lam Tử, ngươi nói đi." Nữ Vương ừhm một tiếng rồi nhìn người đứng đầu đội có bộ giáp nhìn như một khổi lôi đầu sói ra lệnh.

"Chúng thần bất tài tới nay vẫn chưa điều tra ra rõ được tình hình bên dưới, có thể nói nó vô cùng... tà quái. Cả vùng chướng khí đen như một hắc động không gì không cắn nuốt, sinh vật, thực vật, và vật chất chứa năng lượng một khi đã vào thì sẽ không trở ra được. Cũng vì thế thần có thể nhận định đây không phải là trùng động hay hắc động do thế lực khác tập kích tạo ra. Vì hắc động ít nhất còn có thể dùng máy quét siêu xạ từ để tìm hiểu, nhưng đám khí này không một loại rada nào của bên ta có thể xuyên thấu qua." Giọng nói Lam Tử đầy biểu cảm cung kính từ trong Meka phát ra.

Ngưng một hồi lâu Tuyết Nữ Vương mới hỏi tiếp. "Hừm… Tình hình bên Xích Diêm tử vực thế nào?"

"Bẩm Nữ Vương, vẫn như cũ không có biến động gì." Lam Tử trả lời vô cùng ngắn gọn.

"Được rồi, các ngươi tiếp tục giám sát khối khí đó chặt chẽ cho ta. Không có lệnh không ai được phép tự ý đi vào, trái lệnh… Nếu ai cả gan trái lệnh đi vào đó rồi thì các ngươi cũng trả còn mạng để mà trở về lãnh phạt." Nói lạnh nhạt một câu rồi nàng ta liền biến mất không để lại một chút dấu tích.

"Haiz... Cũng may chỉ là đối diện với một cái hoá thân, nếu đứng trước bản thể của ngài không biết tim ta có thật sẽ bị ánh mắt đó làm cho đóng băng như trong lời đồn không." Lam Tử liếc nhìn ở dưới góc phải mắt mình thì thấy hình ảnh một tên đàn em đầu đỏ bên dưới có thêm hàng chữ danh tự Khỉ đang lào thào trong kênh mật thoại của bốn người.

"Nói thế mới biết đội trưởng chúng ta cừ ra sao. Nhìn sáu thằng quái thú kia kìa, đến cả thở cũng không dám thở." Lần này trong đầu Lam Tử màn hình lại chèn lên trên thêm hình ảnh một gã buộc tóc dài râu ria lởm chởm trong miệng gậm lấy hai ống thép thuốc lá, bên dưới có dòng chữ ‘Gà’, đang phì phò đầy khói trắng nói.

"Haha..." Cả đám bốn người phì cười.

Lam Tử quay qua nhìn tên nhân tộc cuối cùng trong đội, trong não hắn liền hiện thêm ra một khung thông tin vô cùng chi tiết về bộ giáp meka của người trước mắt, bên trên ô thông tin còn đính kèm một tấm hình của một cậu bé đầu trọc khoản bảy tám tuổi. "Chuột này! Em có làm sao không đấy? Không phải đang coi phim xx?"

"Hả...Kh...ông, không...hề có! Đừng có đùa...như thế" Cậu bé Chuột bối rối lắc đầu vung tay quây quẩy từ chối.

"Không? Sao mặt lại đỏ như đít khỉ thế kia?" Lam Tử tỏ vẻ khó hiểu nói.

"Đội trưởng, mông em không hề đỏ! Không tin em vạch ra cho anh xem!" Tên tóc đỏ biệt hiệu Khỉ nhảy dựng lên phân bua.

"Hắc hắc, thôi đi Khỉ, đừng thất đức quá, nếu làm ta nôn ra hết ở trong đây thì thật là một ác mộng." Tên buột tóc được gọi là Gà kinh hoảng la toán cả lên.

"Thằng ngốc, anh mày nói là giống loài khỉ thật, chú mày muốn biến thành khỉ thật àh." Lam Tử phất tay bỏ qua rồi lại nhìn Chuột nói tiếp. "Nhưng nếu quả thật như thế thì Chuột lại là người cừ nhất ở trong đội rồi nhỉ"

"Kaka...hắc hắc..."

"Đúng đúng... Anh đây cũng phải bái phục tiểu đệ rồi àh nha. Nhớ khi xưa bằng lứa tuổi của chú, anh đây chỉ biết tu luyện khô khan luôn giữ mình trong sạch"

Cả ba đang bò càng ra cười thì một tên mặt trâu trong sáu tên quái thú mở miệng ồ ồ nói. "Đội trưởng, người nhìn!"

Lam Tử liền thu lại vẻ cười cợt, liếc mắt nhìn theo hướng ngón tay thô kệch đen sì của tên trâu điên đang chỉ. Hình ảnh bên dưới lập tức không ngừng được phóng to lên trong đầu, nháy mắt hắn đã thấy ngay chính giữa đám chướng khí đen chợt có vài tia sáng lập lòe bảy màu, như một vì sao lẻ loi giữa đêm tối.

...

Đồng thời lúc này khu vực ở bên ngoài hắc khí, trên không hay dưới đất đang nổ ra có hơn mười mấy trận đấu pháp, tiếng nổ kinh thiên liên tục vang vọng cả một góc trời.

“Tất cả cút hết cho ta.” Bổng một tiếng rống chấn động thương khung khiến tâm thần những tên đang đỏ mắt chém giết bên dưới phải bừng tỉnh. Nếu là tồn tại Nguyên Anh kỳ thì đầu óc chỉ hơi chấn động một chút rồi khôi phục như cũ, nhưng còn những tên có tu vi Kim Đan trở xuống linh lực trong nội thể bị tán loạn như ngựa thoát cương, mất đi khống chế nhao nhao té bổ nhào xuống đất, nhẹ thì mắc phải cành cây chỉ gãy tay gãy chân, nặng thì rớt xuống vực sâu phải chịu cảnh thịt nát xương tan.

“Thất Sát Hổ Vương-Tây Kiệt Môn ở đây, mấy tên gia hoả các ngươi khôn hồn thì cút hết cho ta.” Lại là cái giọng oang oang lúc nãy, một lần nữa được phát ra từ một lão tử trông độ vừa vào ngũ tuần. Phía sau lão còn một người trung niên vận hoàng bào nho nhã lễ độ, ánh mắt ngưng tụ dễ làm người khác kinh sợ.

“Tây Kiệt môn đến rồi, chúng ta đi."

"Thất Sát Hổ Vương Hợp Thần lão quái, phía sau lão còn một vị cao nhân nữa thì phải?"

"Là chân nhân Hoá Thần kỳ, chán sống thì các ngươi cứ ở lại ta đi trước."

Chúng tu sĩ sợ hãi lũ lượt kéo nhau bỏ đi, không đầy nữa phút cả rừng người đã chạy mất hút sau rặng núi phía xa, để lại một bầu không khí nặng trĩu với mùi máu tanh vẫn còn luẩn quẩn đâu đây.

"Tên bụng phệ Lương Tư Quần, ngươi thân là địa chủ đã đến từ lâu sao không dám ra gặp mặt ta?" Người trung niên tử áo vàng kia đột ngột mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.

"Hắc hắc, Một con chim nho nhỏ như ngươi cũng đáng sao? Không có gì làm lại chạy ra đây thả tên Cẩu Vương kia đi sủa bậy làm hỏng việc của ta." Tên sư thúc và sư điệt phe Luyện Thục phái cũng đã xuất hiện.

"Công phu thả rắm tứ phương của Tư Quần người càng lúc càng lợi hại ah, ta ở tận đông bắc cũng không thoát được." Một nam tử áo đen vô thanh vô tức hiển hiện ra ngay chính giữa hai bên, chẳng để ai trong mắt ngông cuồng nói.

"Lý Tuân! Khi nào ma giáo các ngươi có quyền lên tiếng ở đây? Muốn huỷ bỏ hiệp ước sao? Nhạn Ưng ngươi còn không mau cùng ta phát lệnh triệu tập mọi người đến vây tên ma đầu này lại."

"Kaka... Các ngươi muốn ỷ đông người thế mạnh mà khinh kẻ yếu àh, nhìn cái này là cái gì. Các ngươi muốn tập hợp liên minh, thì ta cũng sẽ gọi đồng đạo của ta tới. Có điều... Tới lúc đó là bên nào sẽ chiếm được bảo vật cũng khó nói, ngay cả là liên minh các ngươi lấy bảo vật vào tay. Đến khi phân chia ra thì... Hắc hắc ta không nói thì các ngươi cũng hiểu." Lý Tuân vừa cầm một lệnh bài trong tay tung lên tung xuồng vừa hống hách cười.

Bốn người Nhạn Ưng và Tư Quần vốn đang định kích hoạt pháp thuật triệu tập liên minh thì không khỏi phải dừng lại liếc nhìn nhau, dù Lý Tuân chưa nói rõ ràng gì cả nhưng ai cũng đều ngầm hiểu ý tứ của hắn. Tuy vậy bên ngoài thì vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại. "Ngươi muốn nói gì thì nói ra hết đi, đừng có ấp a ấp úng như mấy thiếu nữ thế"

"Kaka... Bảo vật thì hiếm nhưng người thì lại đông, vì sao phải đem bảo vật tặng những tên chỉ ngồi mát ăn bát vàng kia. Nếu chỉ có ba phe chúng ta ở đây, sao không thử hợp lực một lần, phân định rõ ràng trước. Một khi tìm được cổ bảo rồi chia làm ba phần mỗi bên một phần. Như vậy không những tránh tổn hại hoà khí, mà còn được bảo vật vào tay. Hai ngươi nghĩ sao?"

Thật sự thì bọn người Tư quần cũng không muốn làm lớn mọi chuyện ra, vì như thế thì phần lợi ích của mình sẽ bị chia nhỏ chẳng còn được bao nhiêu. Có khi còn bị tiền mất tật mang mà không thu về được một khối tinh thạch.

Nhưng đối phương là tồn tại Hoá Thần Trung kỳ, mà trong khi bọn họ chỉ có Tư Quần và Nhãn Ưng là Hoá Thần sơ kỳ cộng hai tên tiểu bối Hợp Thần kỳ thì chả được gì. Một khi xảy ra đại chiến cơ hội bọn họ nắm được phần thắng chẳng có là bao, nên vẫn còn phân vân. Còn về việc thân phận ma tu của Lý Tuân thì chẳng ai thèm để ý tới, đến cấp bậc này trong mắt họ chỉ có đặc lợi ích lên hàng đầu, còn cái gì trừ ma vệ đạo đều là lời nói sáo rỗng không đáng một xu.

Sau một hồi truyền âm trao đổi với nhau Nhạn Ưng mới đứng ra thay mặt mở miệng. "Ma đạo các người miệng nói mà lòng không thành thật, ngươi tính để hai con chuột nhắt kia vào chia phần với chúng ta àh?”

“Haha… là hai tên Cổ Tinh giáo kia? Chỉ là hai cái xác không hồn thì chia chác gì được nữa.” Lý Tuân gáp dài bâng quơ phẩy tay áo một cái rồi nói.

Tức thì phía gốc đông bắc giữa hư không có hai bóng đen hiện ra chia làm hai đường xé gió kích bắn đi nhanh như chớp giật.

Nhưng chưa đi được bao xa đã bị một bàn tay to lớn đen sì do ma khí kết tụ từ hư không hiện ra đánh cả hai bay ngược trở lại. Chưa hết, nó đảo một vòng rồi lấy thế lôi đình như vạn quân áp đảo mà đánh xuống hai bóng đen đang lúc trọng thương.

Vô cùng kinh hãi, hai người Nhất sư huynh và Lệnh sư đệ vội vàng tung hết pháp bảo và thần thông của mình ra, chỉ cầu mong đổi lấy được một đường sinh cơ.

Lý Tuân thấy thế chỉ hừ một tiếng, lập tức đem khí thế Hóa Thần Kỳ của mình mà áp bức xuống, làm linh lực trong nội thể của hai sư huynh đệ Cổ Tinh ngưng trệ một thân thần thông không bộc phát ra được bao nhiêu uy lực. Hệ quả đã bị bàn tay ma khí dễ dàng bổ một chưởng lún xuống mặt đất đánh tan thân thể và Nguyên Anh trong đan điền đi.

Hai người Nhạn Ưng và Tư Quần đứng nhìn mà thầm rúng động liên hồi, nên biết cả hai anh em họ Nhất và họ Lệnh cùng là Hợp Thần kỳ đỉnh giai tồn tại. Có thể chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã diệt sát được họ thì đâu phải là chuyện đùa, ít nhất thì Nhạn Ưng và Tư Quần biết mình không thể làm nhẹ nhàng như vậy được.

“Hai ngươi đã không còn thắc mắc gì chứ, hãy mau cho ta một lời quyết định.” Lý Tuân trong bào đen bay phấp phới đứng lơ lửng giữa không trung như ma như quỷ không thèm nhìn hai đống thịt nát ở dưới một lần nói.

“Nếu chúng ta đồng ý hợp tác thì khi lấy được bảo vật phải được chia làm 6:4.” Tư Quần cười hehe gật đầu nói.

“Hắc hắc… Đương nhiên là phải vậy, bảo khố sẻ chia theo 6:4. Ta sáu các ngươi bốn.” Lý Tuân nhìn tên bụng phệ như thằng đần cười lớn nói.

“Ngươi…” Tư Quần giận đỏ mắt nhưng không nói được gì.

“Mới có tí thực lực mà đã tự cao tự đại.” Đúng lúc này tên Trịnh thiếu niên lại phán một câu làm ai nấy đều phải giật cả mình.

"Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì?” Lý Tuân có chút không dám tin vào tai mình nữa, cho rằng mình đã nghe lầm nên hỏi lại.

“Ta nói là ngươi mới chỉ là một tên Hóa Thần kỳ nho nhỏ mà đã dám hống hách đi thả rắm khắp nơi.” Tên Trịnh thiếu niên vừa nói vừa bịt mũi phun nước miếng phùn phụt như đã ngửi phải cái gì khó chịu lắm vậy.

Lý Tuân dù tài cao gan lớn không để ai trong mắt, nhưng tu luyện đến mức này thì chẳng có mấy ai là kẻ không có đầu óc cả. Dù đang vô cùng giận dữ nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn tên bụng phệ nói. "Tư Quần ngươi thật may mắn dạy dỗ ra một tên đồ đệ thật có khí phách đấy, chắc hẳn phải có tên tuổi đại danh gì chứ hả."

"Kaka... Lý huynh ngươi nói không đúng rồi, ta nào dám trèo cao như thế." Tư Quần cười giễu nói.

"Ta không ngại nói cho ngươi biết. Người ta gọi ta là Trịnh thiếu gia" Tên thiếu niên hất mặt lên trời nói.

Cả ba người Nhạn Ưng, Thất Sát, Lý Tuân đang chú mục lắng nghe thì không khỏi trợn ngược tròng mắc lên. "Cái gì đây? Có lầm không vậy, đó cũng mang ra gọi là đại danh sao?"

"Haha... Mới nghe tới danh hiệu của ta thì đã sợ rồi sao?" Tên họ Trịnh khoái chí cười híp mắt.

"Hắc hắc... Bụng phệ, hôm nay ta nhất quyết phải thay ngươi dạy tên để tử đầu óc có vấn đề này mới được." Nghe thế Lý Tuân không còn kiên dè gì nữa liền muốn ra tay giết người.

Đúng lúc này Nhạn Ưng vốn đang ngẩn ngơ thì trong đầu chợt loé lên nhớ ra điều gì đó liền kinh hô. "Trịnh thiếu gia? Phụ Thân ngươi là Trịnh đại nhân Cang Thương Thần?"

"Đúng thế! Ngươi nhìn vậy mà lại sáng dạ hơn tên cuồng nhân này." Trịnh thiếu gia gật gật nói phải.

Lý Tuân không biết Cang Thương Thần ai, nhưng hể được xưng thần thì chỉ có Phân Thần kỳ sứ giả trở lên mới đủ tư cách được gọi như vậy. Xem ra lần này hắn đã gây ra hoạ lớn, tên khốn khiếp Tư Quần kia lại một mực đứng một bên nhìn xem kịch, cũng may sự việc chưa đi quá đà vẫn còn cơ hội.

Lý Tuân hậm hực liếc nhìn tên bụng phệ một cái nhưng sau đó liền cười hoà nói. "Trịnh thiếu gia quả nhiên phong tư hơn người khiến người khác khó nhận ra, họ Lý ta thật là có mắt không tròng. Lần này bảo khố lấy về chánh bảo nhất định sẽ dâng lên phụ thân người, phần còn lại của tại hạ sẽ nhượng lại cho thiếu gia hết, coi như là chút lòng thành của Lý Tuân ta"

"Ừh, phải thế chứ. Lý Tuấn ngươi nhìn kĩ cũng dễ thương đấy, để ta nói với phụ thân đem ngươi về làm thị vệ gác cửa co ta." Trịnh thiếu gia mát lòng vui vẻ nhìn người trước mặt nói.

Nghe thế Lý Tuân vẫn đang cười nịnh thì cả người như hoá thành đá, một đời tiêu sái phong lưu của hắn cứ thế là đi tong.

"Chúc mừng Trịnh thiếu gia, chúc mừng Lý thị vệ dễ thương" Ba người Tư Quần cuối người bấm bụng nhịn cười nói.

"Haha... Tụ hợp đông đủ thế này thật là hiếm thấy, Lý Tuân ngươi thật là có diễm phúc ah. Khiến họ Doanh ta cảm thấy nghẹn tị không thôi." Một lão ông bạch y râu tóc trắng xoá nhìn như tiên nhân xuất phàm cùng hai người nữa đạp một con linh quy to lớn đi tới.

Một người đứng kề bên Doanh lão có khoác thanh bào lưng đeo kiếm hiên ngang lẫm lẫm ánh mắt bén nhọn nhìn chúng nhân, đây chính là Thiên Kiếm Lạc Thiên Thành sư phụ Phạm Thế Tiến.

Người nữ còn lại là Thục Uyên vận tử y ngoan ngoãn đứng sau lưng Doanh lão. Nàng cùng sư phụ đi dự hội đàm đạo ở Thanh Trung Kiếm Nôm, nhưng không được bao lâu lại được tin Phạm Thế Tiến mất tích trong Hồng Hoang thế là ba người vội vã lên đường tiến vào khu rừng nguyên sinh lãnh thổ của yêu thú. Khi đi ngang qua Cana quốc thì được tin có dị ma đầu xuất thế ở ngọn Tiềm Phong nên đổi hướng tới đây.

"Hội ngộ mọi người ở đây thật là phúc phận của tại hạ, chẳng hay đây là Trịnh công tử mà mọi người vẫn hay thường đồn đãi." Thiên Kiếm dùng giọng đều đều nhìn mọi người nói.

"Sao? Mọi người thường hay đồn đại gì về ta sao?" Tên Trịnh thiếu gia hiếu kỳ nói.

"Đúng thế, đại danh thiếu gia được ca tụng không những ở tu tiên giới mà còn ở trong lòng con dân của đại lục nữa. Họ nói công tử yêu ‘chính’ như thân ghét ‘tà’ như thù, không tiếc mình diệt ma vệ đạo luôn là gương mẫu xứng đáng để tất cả tu sĩ học tập theo" Thiên Kiếm khiêm tốn nhưng vô cùng hùng hồn nói.

Những tên cáo già ở đây nghe mà không khỏi lạnh sống lưng, cùng thầm nghĩ quả là một chiêu âm độc. Bề ngoài nghe như Lạc Thiên Thành đang không biết xấu hổ hạ người vỗ mông ngựa tên thiếu niên kia, nhưng thật ra là lão đang gieo mầm mống chính đạo vào đầu tên trẻ người non dạ này. Nếu không có gì thì thôi nhưng một khi cái ý nghĩ đứng về ánh sáng này nảy mầm, thì nó sẽ ăn xâu vào tiềm thức của tên họ Trịnh này, vô cùng bất lợi cho phe ma đạo và nhất là Lý Tuân. Với chỉ vài lời vô tình đã lôi kéo được một đồng minh thì việc lão mất mặt ở đây thì chẳng có đáng là gì.

"Ơ..." Thục Uyên vốn vẫn một mực giữ yên lặng đột nhiên thất thố la lên một tiếng.

Bảy người còn lại lấy làm kỳ lạ liếc nhìn theo hướng ánh mắt của nàng thì cùng kinh hô vô cùng sợ hãi.

Trong vùng chướng khí đen đặc, vệt sáng thất thải thần quang vốn lẽ loi chập chờn như ngọn lửa leo lét trước gió có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, thì giờ phút này đã cháy bừng toả sáng như vì một vì sao giữa đêm đen.

Ngôi sao đó mỗi lúc một đốt sáng chói mắt hơn như muốn xua tan toàn bộ bóng tối xung quanh, rồi đột ngột lại tắt ngấm. Giây phút này thế gian như hoàn toàn bị chìm vào chướng khí bóng đêm của cỏi chết.

Tim của mười người ngoài không gian đang chú mục quan sát từ đầu tới giờ cũng đã ngừng đập theo, ngay cả thở cũng quên mất, thế giới như hoàn toàn chìm sâu trong hắc ám. Để ngay sau đó là một cột sáng trắng chói mắt vương thẳng lên trời cao, xét toạc tầng tầng mây đen, tiếp tục bắn vào vũ trụ bao la vô cùng vô tận.

...

Huy Tân khi mở mắt ra một lần nữa thì chỉ thấy thân mình bị bao bọc trong vô vàn ánh sáng, mắt đau buốt không thể mở ra được. Tay hắn quờ quạng khắp mặt tảng đá riêu xung quanh nhưng không tìm thấy Julian đâu nữa. Trống ngực đập liên hồi, miệng kêu gào tên nàng không thôi.

"Ở đây..." Một tiếng hát ngân dài lúc có lúc không như đang được phát ra từ dưới đáy biển sâu truyền đến.

Dù không thể định hướng bằng mắt hay niệm lực, Huy Tân vẫn cảm giác được tựa như mình không còn ở trên đỉnh Tiềm Phong nữa. Chỉ có thể cuồng loạn mò mẫm trong mù loà, hắn vô ý đạp phải cây gai rồi vấp ngã té nhào vài vòng, đầu đập đến bể trán ra, cũng may não không có thương tổn gì nặng.

"Ở đây..." Lần này Huy Tân có thể chắc chắn là Julian, nghe giọng nàng hắn nhẹ cả người, cười ngu ngơ bò tới.

"Anh..." Julian ngắc đoạn như đang phân vân lựa chọn lời nói. "Ngươi không sao chứ?"

"Hà hà... Không sao, em biết thân thể anh chai lì như thế nào rồi mà, chút trầy xước này nhằm nhò gì." Huy Tân cố mở mắt ngước đầu lờ mờ có thể thấy trên cao Julian vẫn đang khoát cái áo trắng hắn mặc cho nàng.

"Để ta giúp ngươi một tay." Julian nói rồi nhẹ thổi một hơi vào Huy Tân, không có ánh sáng hay chấn động gì ghê gớm như trong tưởng tượng. Nhưng vết thương trên người hắn đã bắt đầu khép miệng lai dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, phút chốc đã lành lặn lại như mới.

"Cảm ơn em!" Huy Tân cảm thấy cả người như được tắm gió xuân cực kỳ thoải mái.

Khi này chú tâm nhìn kĩ Huy Tân mới phát hiện sau lưng Julian còn có hai đoàn ánh sáng một xanh một đỏ.

"Thánh Nữ, đã đến giờ, không nhanh lỡ nhịp thông đạo sẽ đóng." Một vành sáng tròn xanh lục ở phía sau Julian phán ra những âm điệu kì lạ mà thân thuộc, đây là một loại ngôn ngữ kì bí Huy Tân không nhận ra, trong truyền thừa cũng không có, nhưng khi lọt vào tai thì hắn tự động hiểu được ý nghĩa của nó ngay.

"Ta hiểu, chỉ thêm một chút nữa thôi." Nói rồi Julian hạ người đáp xuống, chân trần đạp thảm riêu xanh bước đến trước Huy Tân.

Nàng khẽ quơ tay nhẹ lập tức có tầng một không gian cách biệt với bên ngoài được tạo ra, rồi cúi người hôn nhẹ lên trán hắn thỏ thẻ. "Tạm biệt, em sẽ chờ anh!"

Nói rồi nàng lại tan biến quay về chỗ cũ gật đầu với hai đoàn áng sáng kia.

"Lên đường thôi." Đoàn áng sáng đỏ nói.

Huy Tân đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nhiều, mọi chuyện diễn ra quá sức tưởng của hắn. Cứ như nơi đây là một thế giới khác không tuân theo một qui luật nào của vũ trụ cả. Nhưng tất cả những cái này giờ đây không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn biết làm cách nào để có thể giữ nàng ở lại đây với hắn. "Khoan đã, các ngươi là ai? Thuộc phường chó má nào lại đến đây gây sự? Tại sao lại buộc nàng phải rời..."

Miệng hắn mới nói được đến đây thì bị đông cứng lại, không chỉ thế người hắn cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một phân. Ánh mắt Huy Tân chú mục đến cây cỏ, bụi cát, không khí, vùng chướng khí xung quanh tất cả đều dừng đứng lại.

Huy Tân không biết thời khắc này không chỉ có hắn mà toàn thể sinh vật, thực vật, thái dương hệ ngoài không gian tất cả cũng đã cùng ngừng chuyển động.

Từ quầng sáng đỏ như là sát khí đã bị thu liễm đến cực đỉnh tựa như vật chất mà thành, có một bóng người toàn thân huyết giáp chói lọi bước ra, quay lại đối mặt với Huy Tân gầm hét. "Phường chó má nào? Một cái hạ cấp sinh mạng như ngươi ngay cả một con vi khuẩn cũng không bằng mà dám nói thế với ta? Biến đi!"

Thánh Nữ nhìn người có thân hình đỏ như máu đang muốn hạ tay xuống thì cắn môi định lên tiếng can ngăn thì...

"Huyết Tử vệ, nếu hắn ngay cả một vi khuẩn cũng không bằng. Vậy lời nói của một vi khuẩn đáng để Thánh vệ phải bận tâm sao?" Bổng có một giọng nói mềm mại như lụa diệu ngọt như đừng mật rót vào tai, chỉ một câu vân đạm phong khinh như không có gì đặc biệt lại khiến con ngươi Huyết Tử vệ mở to ra như đang nghe được một điều gì vô cùng kinh tâm động phách.

Thấy thế Thánh Nữ và quầng sáng xanh chỉ đứng im lặng chờ đợi, không hối thúc đi vội nữa.

Cả vũ trụ tiếp tục ngưng hoạt động như đã hoàn toàn bị đóng băng phong bế lại, bất kể là sinh vật hay tồn tại nào cũng không thể phản khán lại. Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, có thể chỉ là vài giây có thể vài năm và cũng có thể đã là vài tỷ năm đã trôi qua, chợt có một cái thở dài như đến từ vạn thu trước truyền đến phá tan vô thượng pháp thuật [Không Gian Đống Băng] đi.

"Đạ tạ Thanh Tử vệ đã chỉ điểm giúp, nhờ vậy Huyết tử vệ ta ngộ ra chướng ngại tâm cảnh của mình ở đâu, nếu không kiếp này sợ là sẽ mãi trầm luân trong sương mù không thoát ra được." Người màu đỏ kia mở mắt ầm ầm nói với đoàn sáng xanh.

"Vì ngươi mà chúng ta lỡ mất thời gian thông đạo mở ra, nên trên đường về phải làm phiền ngươi phá giới giúp chúng ta rồi."

"Chuyện nhỏ, không thành vấn đề. Đã lâu không vận động gân cốt, cứ để ta hiển lộ thần uy một chút cũng tốt." Người máu vỗ ngực cam đoan rồi tính quay người bỏ đi, khi liếc nhìn qua chỗ Huy Tân thì chợt dừng lại nhăn mày suy nghĩ.

"Đốn ngộ lần này cũng có công của ngươi, ta là tồn tại công bằng xưa nay không thích thiếu nợ ai, nên sẽ tặng ngươi một hộ mệnh ấn ký coi như là để đáp trả, không ai nợ ai" Nói xong người đó liền điểm một chỉ lên trán Huy Tân, lưu lại một ký hiệu có nhiều đường cong màu vàng như một bông hoa ở ngay giữa mi tâm, rồi chìm lặng vào da biến mất.

"Ta thay mặt hắn đa tạ Huyết Tử vệ!" Thánh Nữ hạ người thật tâm nói.

"Chỉ là chuyện vặt Thánh Nữ không cần phải làm vậy" Người máu khoát tay ngăn lại rồi hoá thành đoàn ánh sáng đỏ cắt ngang mở ra một khe hở ở ngay giữa không gian tạo thành một thông đạo nhỏ để hai người kia bước vào.

Julian quay người dùng ánh mắt chất chứa vô tận cảm xúc nhìn người thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên đất ở đằng xa lần cuối, mà cổ nghẹn đắng không nói được gì chỉ cầm chừng lệ rời bỏ đi.

Khi khe không gian khép lại một lần nữa thì hình ảnh của ba người cũng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Để lại giữa các tộc đàn một trận oanh động lớn nhất từng có từ cổ chí kim.

Trong tương lai không xa khi nói về lịch sử vũ trụ người ta sẽ được biết về ngày này với một cái tên Ngày Băng Tối. Vì trong ngày này không những toàn bộ vũ trụ bị đóng băng suốt 36 tiếng, mà còn là ngày khai mở ột vũ trụ chi chiến mới kéo dài suốt bao kỷ nguyên với cái tên là chiến dịch Hoại Linh.