“Đại ca chúng mình đi thôi, muội cũng không muốn ăn ở đây nữa.” Huy Tân đang nghe kể truyện say sưa thì đột nhiên Mộc Vân Anh truyền âm qua hối thúc. Dù không biết là vì lý do gì hắn cũng gật gật đồng ý rồi trả tiền đứng dậy đi ra ngoài.

Khi cả hai đang thông thả bay trên con đường lớn nhất của thành Bàu Khô, Huy Tân mới từ từ hỏi. “Chúng mình đi quán khác đi, lần này sẽ đi đến một nơi sang trọng hơn cả khách điếm lúc nãy luôn.”

“Muội thấy hơi mệt muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, xin lỗi huynh!” Mộc Vân Anh cắn môi hồng, nhẹ lắc đầu nói.

Huy Tân không biết làm thế nào cho phải nên đành đưa nàng đến một khách sạn quý phái cao cấp.

Khi thuê được hai căn phòng thượng hạng sát kế bên nhau, Huy Tân đưa Mộc Vân Anh về phòng nàng.

Cả hai thả lỏng thu hồi phép thuật, để tu vi và diện mạo trở lại như cũ. Huy Tân phất tay áo tế ra một cái vòng cách âm với bên ngoài rồi nhìn nàng hỏi.

“Bây giờ muội có thể nói cho huynh biết vì sao chúng mình lại phải bỏ đi như vậy chưa?”

“Ta… Muội bị một tên lưu manh nhìn chằm chằm, muội sợ hắn sẽ gây khó dễ với huynh nên…” Mộc Vân Anh vừa vân vê nếp áo của mình vừa nói.

“Trời đất! Là vì lý do này? Lần sau không cần phải như thế, tên nào dám nhìn muội huynh sẽ cho hắn biết tay. Không lẽ sau này huynh đưa muội đi đâu cũng phải nơm nớp lo sợ, thế thì ở luôn trong động phủ còn vui hơn.” Huy Tân bóp bóp cái trán của mình cố gắng giải thích cho cô ta hiểu.

“Muội xin lỗi…” Mộc Vân Anh riu ríu nói với giọng như sắp khóc đến nơi làm Huy Tân phải một hồi bối rối.

“Haha… dù sao cũng cảm ơn muội có ý tốt đã lo nghĩ cho huynh, đừng khóc…đừng khóc mà...” Huy Tân quên bén mất một điều kinh khủng đó là đôi khi Mộc Vân Anh còn hay mít ướt nữa.

“Híc híc… hu...hu..."

Chớp mắt hai người đã ở lại Bàu Khô thành được hai tuần, không biết Huy Tân đã dùng cách gì để có thể dụ dỗ được Mộc Vân Anh ngoan ngoãn đi khắp nơi trong thành với hắn.

Trong thời gian này hắn cũng nhiều lần ra vào các cửa hàng đấu giá để bán ra những thứ không cần thiết như da và cốt thú, phù lục, linh khí, pháp khí… Thỉnh thoảng ghé những tiệm luyện khí để tìm kiếm vài vật liệu quý hiếm về tế luyện lại một số pháp trận đề thăng lên một cấp độ mới. Hiển nhiên Huy Tân cũng tận dụng cơ hội thu thập thêm một ít linh dược có tác dụng làm giảm đau.

Khi hai người nhìn lại bản đồ thấy mình không có bỏ sót qua một chỗ nào chưa tham quan thì mới chịu lên đường hướng về một tòa thành khác nằm sâu trong vùng trung tâm sa mạc mà đi.

Mộc Vân Anh vì ít có trải nghiệm, thường không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên một đường luôn bên cạnh hắn một phút cũng không rời xa, nhiều người nhìn vào còn lầm tưởng cả hai là một cặp đạo lữ mới cưới.

Chiếc kiệu của hai người vừa phóng vút đi thì cùng lúc có nhiều đạo cầu vồng bay ra khỏi thành đuổi theo.

Những đạo cầu vồng này khi chạm trán nhau liền ngưng thần giới bị. Có nhiều đạo vì gặp lại phải tử địch nên liền lao vào nhau chém giết ta sống ngươi chết, cũng có đạo quay lưng bỏ đi.

Nhưng đa số sau khi thấy tốc độ kinh khủng của cái kiệu thì cũng biết mình không có sức để mà gây sự. Chưa nói đến có thể đuổi theo kịp hay không, đối phương có được pháp bảo phi hành khủng bố như thế thì tu vi ít nhất cũng phải là Kim Đan kỳ. Những tên cướp đường trúc cơ kỳ như họ thì tránh xa không kịp nào dám mơ tưởng gì.

Lần này không phải vì Huy Tân đã quá sơ suất nên gây nên một hồi đuổi giết chấn động ngoài Bưu Khô thành. Hắn nay đâu còn là một trúc cơ kỳ tu sĩ bình thường như xưa, tài cao thì gan cũng lớn.

Thật ra hắn đã điều tra kĩ, trong Bưu Khô thành nho nhỏ này vì đa số là đê giai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chỉ có lác đác vài tên Kim Đan kỳ, thành thử Huy Tân mới to gan lớn mật dẫn người đẹp đi dạo quanh ngắm cảnh và vung tinh thạch phung phí như thế.

Một ngày của một tháng sau, khi này hai người đã đi được một đoạn khá sâu vào vùng trung tâm. Huy Tân phát hiện càng đi về phía trước thời tiết càng ngày một oi bức hơn, lúc về đêm thì lại lạnh thấu xương.

Sinh vật có thể tồn tại nơi này số nhiều là yêu thú từ cấp ba trở lên. Hôm nay hai người dừng lại là do Huy Tân tìm thấy một đầu yêu thú cấp ba đỉnh phong Thạch Sùng Kim Giáp.

Tên như ý nghĩa, con yêu thú này ngoài có hình dáng như một con thằn lằn toàn thân có giáp cứng thì nó dài 4 mét ột mét. Nhìn sơ qua cũng không khác gì mấy con bạo long bình thường.

Đây là lần đầu tiên Huy Tân gặp phải một con to lớn và hung hãn như vầy. Mộc Vân Anh thì chỉ đứng một bên áp trận, không có ý sẽ giúp hắn một tay.

Nên biết một con yêu thú cấp ba đỉnh thì ngay cả Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ bình thường cũng khó mà gây tổn thương đến nó.

Chỉ thấy trong tay Huy Tân đang nắm lấy một đoản kiếm, dưới lớp áo bên ngoài là nội giáp F-9 đã được triệu hồi ra. Ngoài ra không thấy hắn lấy ra pháp bảo nào khác. Mộc Vân Anh chứng kiến một màng này cũng không có lên tiếng ngăn cản lại.

Gật đầu mỉm cười với nàng một tiếng, Huy Tân bắt đầu đề cao tốc độ của mình lên.

Bát Phi Vân Bộ! Huy Tân vừa chạy về phía Thạch Sùng Kim Giác vừa sử dụng công pháp hỗ trợ, vận tốc của hắn không ngừng tăng 90m/s; 95m/s; 96m/s.

‘Đây vẫn chưa phải là cực hạn của mình, Lội độn thuật!’ Huy Tân thầm tự nhủ.

Khi hắn chỉ còn cách mục tiêu phía trước mười mét thì tốc độ đã đạt đến 128m/s.

Nhưng đúng lúc này một bóng đen chớp nhoáng như một viên đạn lao thẳng ngay đến bên hông trái hắn.

Trong tích tắc Huy Tân có thể thấy rõ bóng đen đó là do cái đuôi của Thạch Sùng Kim Giáp đánh ra. Tốc độ của nó hơn xa tốc độ của hắn.

Đúng lúc này hình ảnh Huy Tân chợt biến mất và phân thành tám ảo ảnh bao vây lấy Thạch Sùng Kim Giác vào trong.

Thần thông thực sự của Bát Phi Vân Bộ đã hiện lộ ra. Cái đuôi đánh vào khoảng không liền đập xuống mặt các “bùm” một tiếng.

Con Thạch Sùng không vì đó mà dừng lại, nó dựa theo lực phản hồi từ đuôi uống cong mình há miệng đầy răng nanh táp về phía một ảo ảnh gần nhất.

Huy Tân thu tám ảo ảnh lại hiện ra ngay phía chân sau của nó rồi dùng hết lực đâm xuống.

Đoản kiếm không hổ là bảo vật cấp E-3 liền có thể dễ dàng xuyên Kim Giáp cắm ngập lún cả cán. Thạch Sùng nổi bạo dùng chân trước tung một trảo vào vai trái hắn.

Sau đòn tấn công vừa rồi thân hình Huy Tân cũng đã đi hết đà bị giữ khựng lại, Thần thông phân thân của Bát Phi Vân Bộ vừa bị thu hồi phải mất vài giây để huyết khí bình ổn lại mới có thể khu sử lại.

Ý niệm Huy Tân cấp tốc xoay chuyển, liền buôn tay đang nắm phi kiếm ra, rồi dụng lực ở hai chân búng mạnh phóng lui lại.

Tuy đã cố hết sức nhưng hắn vẫn còn chậm một nhịp, nháy mắt một trảo năm móng sắc nhọn đã bổ đến trước mặt. Nếu bị một con yêu thú cấp ba đỉnh phong với lực lượng khủng bố hơn xa nhiều lần tu sĩ Kim Đan kỳ đỉnh phong đáng trúng phải. Cho dù là Huy Tân có nội giáp cấp F-9 thì cũng không chịu nổi một đòn trả thù kinh khủng này.

Biết rõ một khắc nữa là mình sẽ phải bỏ mạng, nhưng trong mắt Huy Tân vẫn tỏa sáng sự tự tin.

Hỏa độn thuật!

Xung quanh người Huy Tân vốn có một tầng tử khí của lôi điện thì bây giờ dưới chân lại có thêm một lớp hỏa khí đỏ vàng bùng phát ra. Tức thì có một tiếng nổ “Oanh” ngay trước khi một trảo hung hãn kia vồ trúng lấy hắn. Huy Tân cả người được bảo phủ trong khói đen bắn thẳng ra ngoài xa.

Lực phản chấn vô cùng lớn làm hắn lăn lộn cả một đường dài trên mặt các. Tuy đã thoát hiểm nhưng Huy Tân không dám lơ là, lập tức gồng mình đứng dậy.

Một chất ngòn ngọn dâng trào lên ở cổ, hắn không có cách nào đành phải ọc ra một ngụm máu nhỏ để giảm bớt nội thương.

Sau khi phun ra một chút máu ứ do vụ nổ gây ra sắc mặt Huy Tân đã khá hơn nhiều.

‘Hắc hắc… Cũng may là kịp thời vận dụng Hỏa độn thuật không thì kỳ này tiêu thật!’ Huy Tân liếc nhìn Thạch Sùng Kim Giáp đang gầm gừ đằng xa mà thầm nghĩ. Nguyên tố hỏa thật bá đạo, nó cũng như lôi và quang (ánh sáng) có tốc độ cực nhanh và uy lực tấn công vô cùng khủng bố.

Nhưng xét cho kĩ thì hỏa hoàn toàn khác với hai nguyên tố kia, nó không nhanh như quang (ánh sáng) hay mạnh mẽ như lôi. Nhưng nó có thể sánh ngang với quang và lôi là vì hỏa có tính chất bộc phát ghê gớm nhất.

Khi hỏa bị dồn né lại đến một mức độ nhất định, nó sẽ bùng nổ và hủy diệt hết thảy. Đó cũng là lý do vì sao người ta luôn chỉ dùng nguyên tố hỏa để tế luyện ra Bomb.

Trong các loại độn thuật thì hỏa độn thuật cũng được cho là nhanh nhất nhưng được ít người dùng đến. Vì nó chỉ có thể bộc phát ra tốc độ cực cao trong vòng vài khắc, mà không thể kéo dài như những loại độn thuật khác. Cũng nhờ có đặc tính này mà Huy Tân mới thoát được một mạng.

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình, Huy Tân cười lầm bầm vài tiếng. ‘184m/s, không biết khi Kết Đan thành công tốc độ sẽ nhanh đến mức nào’

“Đại ca! Cẩn thận” Mộc Vân Anh bổng phát hiện con yêu thú đã bắt đầu di chuyển mà Huy Tân thì vẫn còn đứng yên cúi đầu nhìn đồng hồ. Nàng liền vội hô lớn cảnh báo cho hắn.

Huy Tân rùng mình vội đạp một đạp xuống dưới nền cát phóng lui về sau, khi nhìn lại Thạch Sùng Kim Giác thì hắn không khỏi chết sững.

“Mộc muội gọi ta có gì không?”

“Ta… Hứh, người ta mặc kệ, không nói chuyện với huynh nữa” Mộc Vân Anh đỏ mặt tức giận bỏ đi quay về kiệu.

Huy Tân thấy vậy thì cười hắc hắc khoái chí. Vì khi này con Thạch Sùng Kim Giác đang từ xa chạy về phía này với ý đồ cắn chết hắn. Nhưng chỉ có điều là chân nó đã bị thương nên di động có chút khó khăn, tốc độ giảm hẳn so với trước đó. Nếu Huy Tân đứng yên chờ đợi thì cũng phải mất hơn mười giây nó mới bò được tới đây.

Gật gật đầu hài lòng với hiệu quả thu được sau lần liều mạng vừa rồi, Huy Tân vung tay phóng vài cây cờ lên trời rồi bắt pháp quyết muốn bày một trận pháp.

Trận pháp này cũng không có gì huyền diệu, nó chủ yếu dùng để tụ thổ lực khiến cho nền cát kết cứng lại ngăn chặn đường lui của Thạch Sùng Kim Giáp mà thôi.

Chuẩn bị đâu vào đấy, hắn mới tập trung tinh thần chuẩn bị cho đợt chạm trán kế tiếp.

Nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, Huy Tân lao vụt vào quần đấu với Thạch Sùng Kim Giáp. Hắn vô cùng cẩn thận, chỉ luôn nhằm vào cái chân bị thương mà đánh.

Khi Thạch Sùng Kim Giáp muốn trả đòn, thì Huy Tân lại phân thân biến thành tám ảo ảnh. Chờ đợi nó lộ sơ hở thì hắn thu hồi ảo ảnh lại, nắm bắt cơ hội tấn công dồn dập vào một chỗ. Khi gặp nguy hiểm thì dùng hỏa độn thuật mà thoát thân.

Tuy Huy Tân tay không tất sắt, nhưng có nội giáp bao phủ cả bàn tay. Nên từng quyền hắn xuất ra uy lực cũng không hề kém.

Không bao lâu hắn đã đánh gãy thêm chân còn lại của con yêu thú.

Thạch Sùng Kim Giác đau đớn giãy giụa cố lấy miệng táp lại một lần, rồi lật đật đào đất tính chuồn đi mất. Nhưng nó vừa mới cắm đầu xuống dưới cát được mất phân thì dừng lại, hai tay cào cào liên tục nhưng không giúp được gì.

Huy Tân nhìn một cảnh này thì cười lạnh, lắc thân mình biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa đã bên cạnh đoản kiếm, ung dung đưa tay rút kiếm ra.

Thạch Sùng Kim Giác như biết mình bị trúng bẫy, nên chuôi ngược trở ra tìm đường khác chạy đi.

Huy Tân khổ tâm đưa nó vào tròng như vậy, có lý nào để nó dễ dàng rời đi như thế. Hắn lần nữa đề cao tốc độ đến cực hạn, nhảy lên cầm đoản kiếm chĩa thẳng vào cổ con yêu thú.

Như phát hiện ra có nguy hiểm trí mạng Thạch Sùng Kim Giác quất một đuôi hết sức lực với hy vọng có thể đuổi tên nhân loại biến thái này đi.

Với thần thức mạnh mẽ Huy Tân dễ dàng thấy được đòn tất công cuối cùng của Thạch Sùng Kim Giác. Nhưng hắn không hề có ý sẽ dừng lại, thầm vận nén linh khí lại rồi lại sử ra Hỏa độn thuật.

Tuy cũng là Hỏa độn thuật nhưng lần này không phải dùng để né tránh, mà là dùng để đề thăng tốc độ và uy lực tấn công.

Oanh một tiếng dưới sự bùng nổ của hỏa linh khí, cả người Huy Tân lao đi với vận tốc 184m/s tương đương với 662km/h. Hắn như một cây kiếm sắc bén cắt xuyên qua cổ Thạch Sùng Kim Giác.

Sau một tiếng đáng rầm bụi bay mù mịt, trong tư thế bò bằng hai chân một tay Huy Tân vững vàng đáp xuống nền cát như kiềng ba chân. Tay còn lại vẫn còn đang nắm lấy đoản kiếm thấm đầy máu tanh.

Thạch Sùng Kim Giác cả người hơi lay động một chút, vết thương ngay cổ liền nứt toát ra máu nóng phụt lên đầy trời.

Diệt sát được một đầu yêu thú Huy Tân cũng không có lấy làm vui cho lắm. Ngay từ đầu hắn có thể dùng súng laser hay súng sonic là có thể giải quyết dễ dàng. Mà hắn lựa chọn quần đấu cũng không phải vì tiết kiệm trung phẩm tinh thạch.

Cái Huy Tân muốn đạt được là những thời khắc sinh tử, đặt mạng mình trên đường đao lưỡi kiếm. Hắn muốn luyện tập cho cơ thể mình có phản xạ với nguy hiểm, và đột phá cực hạn của bản thân.

Qua cuộc chiến này, Huy Tân không thu hoạch được gì nhiều. Nhưng ít nhất thì cũng đã nắm bắt được phương pháp phối hợp những bí thuật thần thông với nhau, để có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn nhất của cơ thể.

Sau khi thu thập mọi thứ như nội đan, giáp, và cốt của Thạch Sùng Kim Giác, Huy Tân tế ra một ngọn lửa hủy đi các dấu tích của cuộc chiến rồi mới quay lại kiệu cùng Mộc Vân Anh tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi có vài lần họ bị mấy tên kim đan kỳ chặn cướp, tất nhiên Huy Tân hai người cũng không có lòng tốt gì tha cho bọn mù mắt này. Mộc Vân Anh nay đã là Nguyên Anh trung kỳ cùng với hắn cả hai tay mỗi tay cầm một súng trợ trận, thì dù Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ có đến cũng không sợ.

Lâu lâu phát hiện được một hai con yêu thú cấp 3, Huy Tân liền hăng hái đi xuống thu thập nội đan.

Cứ thế hai người họ một đường thẳng tiến vào vùng trung tâm sa mạc Xích Viêm Hải.

Mãi đến hai tháng sau, họ tới được Cửu Duệ thành một trong tam đại thành của cả Xích Viêm Hải. Thành này có quy mô rộng lớn gấp ba lần Bưu Khô thành. Đây là điểm chuyển tiếp của các nước xung quanh, những người lái buôn và bảo tiêu đi ngang đều phải dừng chân ở nơi đây.

Đây là một nơi rồng rắn hỗn tạp, dân thường theo từng đoàn xe ngựa và lạc đà không ngừng tấp nập ra vào. Còn tu sĩ thì có thể trực tiếp bay thẳng vào thành không cần phải đóng lệ phí.

Trưởng lão chủ quản thành là do chín gia tộc khác nhau tụ hợp cùng trông coi. Vì đa số các sự vụ trong thành có dân phàm lo liệu nên nếu so với lợi tức thu vào thì tinh thạch chi phí cho duy trì pháp trận cũng không bao nhiêu. Nên lệ thu phí vào thành được miễn bỏ.

Huy Tân cùng Mộc Vân Anh cải trang thành hai anh em da đen cơ bắp đồ sộ rồi mới sánh vai đạp phi kiếm bay vào thành từ cửa tây.

Nhìn xuống dưới toàn là người và hàng hóa chất đầy đường, những ngôi nhà bên ngoài cùng chỉ cao từ hai đến ba tầng lầu. Nhưng khi đi qua lớp tường thứ hai, đập vào mắt là những đài các khổng lồ. Đa số kiến trúc nơi đây có mái tròn hoặc mũi nhọn.

Như mọi lần khác, đầu tiên Huy Tân muốn đến dịch quán mua một bức bản đồ có đầy đủ chỉ dẫn và tiện thể thuê hai phòng trọ trước.

Vì đây là nơi ngọa hổ tàn long, không chỉ có Nguyên Anh kỳ tu sĩ, mà cả Hợp Thần lão quái cũng thường hay xuất hiện. Nên Huy Tân để Mộc Vân Anh lại, một mình từ từ bay một vòng quan sát khu vực phía tây này.

Phi hành một hồi lâu, Huy Tân mới thầm quyết định đáp xuống tầng trệt của một tòa kiến trúc sáu tầng có đề bản Bảo Chi Lâu không ngừng lấp lóe ra ra đủ loại màu sắc hấp dẫn chú ý.

Bước qua đại môn là sảnh đường rộng lớn hai bên trái và phải là những hàng ghế đang có khá nhiều người đang ngồi chờ đợi. Phía trước là một quầy hàng được làm bằng thanh thạch, bên trên có cả chục cửa sổ, mỗi cửa sổ có một nhân viên đang ló mặt ra bận bịu phục vụ khách hàng.

Đang lúc Huy Tân không biết phải làm sao, thì có một trung niên tử tiến đến cuối người chào rồi cười nói. “Xin đại nhân theo tiểu nhân vào hậu trường, nơi đây chỉ dùng để phục vụ cho phàm nhân và đê giai tu sĩ.”

Huy Tân chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý. Trung niên tử dẫn Huy Tân đi qua một vòm cửa phía sau quầy hàng rồi lại cuối người thưa. “Xin ngài chờ lại nơi đây sẽ có người đến đón tiếp.” Nói rồi hắn lại cuối chào lần nữa mới bỏ đi.

Huy Tân tò mò đi vào trong thì đây lại làm một đại sảng khác, chỉ có điều nơi đây được trang trí hoa lệ hơn. Hai bên là hai cầu thang cùng dẫn đi lên tầng trên, chính giữa là một cái hòn non bộ có nước phun lên thành cột ở giữa trông vô vùng tinh xảo.

Lúc này chỉ có mình Huy Tân đứng chờ ở đây, nhưng không được bao lâu thì đã có một thiếu nữ tu vi Luyện Khí kỳ khá xinh xắn đi vào cuối người chào.

“Không biết ngài cần tiểu điếm giúp đỡ điều chi, nơi đây có hội nghị trao đổi, có bán đấu giá, có nhận tinh luyện pháp bảo, có nhận luyện đan dược, và có bán và mua lại tất cả các công pháp và pháp thuật bí truyền. Tiền bối ngài có thể xem thêm thông tin ở trong đây.” Thiếu nữ vừa nói vừa dâng lên một thẻ ngọc được đặc trong một cái khay bạc.

Huy Tân tiếp lấy tấm thẻ ngọc đó rồi đưa thần thức lướt sơ qua, một hồi trầm ngâm hắn mới nói. “Ta muốn bán nguyên liệu yêu thú, pháp bảo, và phù lục”

“Không biết chẳng hay nguyên liệu yêu thú ngài muốn giao dịch là đẳng cấp nào và số lượng bao nhiêu?” Thiếu nữ lại cuối mình dịu dàng hỏi.

“Uhm… là cấp ba, số lượng cũng khá nhiều.” Huy Tân bâng quơ nói.

“Xin tiền bối theo tiểu nữ lên lầu trên để tiến hành giao dịch” Thiếu nữ đưa tay mời rồi đi trước dẫn đường.

Sau khi đưa Huy Tân vào một phòng vắng, nàng ta mới cáo lui. Huy Tân đáp lễ rồi mới quay người đánh giá xung quanh. Chính giữa phòng là một cái bàn gỗ quý hình chữ nhật có bốn ghế dựa để dọc theo cạnh dài. Trên bàn đã có sẵn trà nóng và một lò trầm hương.

Được năm phút sau, thì cánh cửa ở phía bên kia mở ra. Bước vào là một lão đầu đã trạc ngũ tuần. Lão cười bắt truyện với Huy Tân. “Đã để đạo hữu chờ lâu, Ta là Trang Đầu sẽ là người chịu trách giao dịch với đạo hữu. Không biết có phải đạo hữu định trao đổi nguyên liệu yêu thú?”

Huy Tân quét tinh thần qua người đối phương thì phát hiện lão có tu vi Kim Đan kỳ thì không khỏi khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái. Mình chỉ để linh lực dao động ở mức trúc cơ kỳ, vì sao đối phương lại xưng hô ngang hàng với mình.

Tuy nghĩ thế nhưng Huy Tân vẫn nhanh nhẹn gật đầu nói phải.

“Đã thế để tránh mất thời gian quý báu của đạo hữu, chúng ta lập tức tiến hành. Mời đạo hữu.” Lão ta nhanh chóng yên vị vào ghế của mình và nhìn Huy Tân.

Thấy thế Huy Tân cũng không ngại ngùng phất tay đổ vật phẩm cần bán ra trên bàn rồi cười mỉm chờ đợi.

Lúc đầu Trang Đầu còn giữ được bình tĩnh thầm tính toán, nhưng khi phát hiện toàn bộ số lượng yêu thú ở đây toàn là cấp 3 đỉnh phong, mà điều quan trọng là tất cả đều mới bị diệt sát gần đây. Thì giựt mình hít một hơi ngụm khí, lão lại lén đánh giá Huy Tân thêm một lần nữa mới cười nói. “Vì do đây toàn là một bộ đầy đủ nên giá thành sẽ được tăng lên rất nhiều, bên cạnh đó là chúng mới vừa được thu thập nên giá trị lại bội tăng. Ví dụ như nguyên bộ giáp và cốt của Huyết Cương Nghĩ này thì giá thấp nhất cũng phải là 235 khối, còn như bộ da và cốt của Hoàng Thổ Xà này thì cũng phải được 315 khối…”

Ba giờ sau Huy Tân lại đang ngồi bàn bạc với một thiếu phụ xinh đẹp trong một căn phòng bí mật của một bảo lâu khác. Đây đã là địa điểm thứ năm Huy Tân dừng lại để tiến hành dao dịch.

"...hai tuần sau vào cuối tháng tất cả vật phẩm của đạo hữu, sẽ được tiểu điếm đem ra bán đấu giá tại Đệ Tứ Thiên Khang bảo hội của Thiên Khang tháp. Sau khi hội đấu giá kết thúc tiểu điếm sẽ liên hệ với đạo hữu để bàn giao, hiển nhiên sẽ thu một ít lệ phí chỉ có 3% của tổng lượng tinh thạch được thu lại. Đây cũng là giá ưu đãi nhất tiểu điếm có thể bỏ ra chỉ cho những quý khách nào có dao dịch với số lượng lớn như đạo hữu đây." Thiếu phụ xinh đẹp ngồi nghiêng một bên ánh mắt long lanh liếc nhìn Huy Tân từ tốn thỏ thẻ.

Huy Tân gật đầu đứng dậy nói "Vậy thì phải làm phiền nhiều Mai đạo hữu đây và quý lâu rồi."

"Hihi... Đạo hữu thật khách sáo, không biết hôm nay tiểu thiếp có thể giúp gì thêm cho đạo hữu không?" Mai phu nhân cũng đứng lên cùng hắn rồi nói.

"Hôm nay chỉ đến đây ngày sau tại hạ lại đến làm phiền đạo hữu nữa vậy." Huy Tân chắp tay chào cáo biệt.

"Tiểu điếm luôn hoan nghênh đạo hữu, lần sau đạo hữu có thể dùng tục danh của tiểu thiếp để tiện việc đón tiếp." Mai phu nhân vừa nói vừa đáp lễ.

Huy Tân cười xòa trả lời "Nhất định! Nhất định"

Sau một hồi bận rộn với đám người tiếp tân này, cuối cùng cũng giải quyết xong được một mớ bảo vật do Mộc Vân Anh và Huy Tân đã cùng nhau đánh giết mấy tên cướp đường mà thu được.

Thiên Khang bảo hội? Không ngờ cả năm bảo lâu ở khu phía tây này cùng đưa vật phẩm đến nơi đây bán đấu giá. Xem ra mình cũng nên đi nhìn thử Thiên Khang tháp là như thế nào. Nghĩ như vậy, Huy Tân cầm ngọc giãn có ghi lại bản đồ của Cửu Duệ thành lên thăm dò một chút rồi đạp kiếm bay về phía khu vực trung tâm.

Đi được nữa tiếng, hắn đã có thể nhìn ra được Thiên Khang tháp màu trắng ngà từ phía xa. Đây là một công trình khổng lồ, Huy Tân đếm được tất cả là 99 tầng lầu. Trên đỉnh tận cùng có gắn một viên ngọc lưu ly không biết làm bằng gì, nhưng có vẻ vô cùng huyền ảo. Tháp này có năm mặt, mỗi mặt có mười cánh cửa, mỗi cửa đều có người canh gác cẩn mật. Người thường căn bản không có cách nào tiến vào nơi đây được.

Huy Tân thấy thế liền thay đổi ý định ban đầu, hắn không che giấu thực lực nữa. Khí thế trên người không ngừng tăng cao, phút chốc đã đạt Kim Đan kỳ.

Nhập vào dòng người, hắn từ từ bước lên bậc thang tiến vào bên trong tháp. Khi đi ngang qua cửa có một đội lính gác bốn người đều có tu vi Trúc cơ kỳ, Huy Tân chỉ bị họ liếc nhìn một cái rồi không chú ý đến nữa.

Tầng trệt là một căn phòng rộng lớn có vô số người đi qua đi lại. Ngay chính giữa trung tâm là một bức tượng ngọc ười mét của một nam nhân đang đứng thẳng, tay cầm thương chỉ cao lên trời, người này tóc quăn ngắn ngang vai ngũ quan góc cạnh, trông vô cùng hiên ngang uy vũ.

Ngay bên dưới chân tượng lớn có để hàng chục tấm bản ánh sáng trong suốt làm bằng thủy tinh được đặc xung quanh tượng. Trên bản có rất nhiều thông tin đang di chuyển qua lại. Những người cùng Huy Tân mới đến đây đều đứng từ xa nhìn đọc.

Không mất bao lâu hắn đã nhìn thấy dòng chữ "!!!Tin Nóng: Thiên Khang bảo hội sẽ được tổ chức vào ngày 1 tháng 10 năm nay để đăng ký xin vui lòng đến phòng Thiên-11 khu Mộc của tầng 15 để được tiếp đón!!!".

Huy Tân tự đánh giá một hồi rồi quyết định đi theo hướng dẫn đi mua hai suất xem đấu giá hội cho hắn và nàng.

Khi đến chỗ cầu thang sát bờ tường thì hắn lại phát hiện đây căn bản không phải là cầu thang, nó không hề có bậc để bước lên. Cả cái đường băng này bằng phẳng như gương rộng đủ cho ba cỗ xe ngựa đi, nó hơi dốc lên phía trên đánh vòng uốn quanh theo sát thành tường lên trên cao tạo thành hình xoắn ốc.

Thỉnh thoảng có thể thấy vài người vừa cười nói vừa tế ra phi kiếm bay xà theo mặt băng mà từ từ đi lên cao.

Huy Tân đáng giá một lúc rồi gật đầu tỏ vẻ đã thông suốt. ‘Thì ra là vậy, trong tháp có pháp trận cấm không vận hành. Nhưng để mọi người đi bộ cầu thang lên tới tận từng 99 thì quá không hợp lý, vì thế nên mới có đường băng chuyên dùng để phi hành này.

Huy Tân càng nhìn thì càng trầm trồ thầm hô kiến trúc của cái tháp này vô cùng kỳ lạ.

Tất cả phòng ốc trên cao cứ như là một khối lơ lửng giữa không gian trong tháp. Huy Tân đã tìm rất kĩ nhưng không hề phát hiện có cây cột hay vật gì để chống chịu những tầng bên trên cả. Nếu không tính bức tượng ở giữa và đường băng uốn lượn để đi lên trên, Thì cả đại sảng ở từng trệt hoàn toàn là trống trơn.

Nếu như Huy Tân thấy cảnh này ở các hành tinh khác thì cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy. Nhưng đây rõ ràng đây là kỹ thuật phản trọng lượng tối tân của nhân tộc trong vũ trụ, làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không được kết quả gì, hắn đành gạt nó sang một bên lấy pháp khí phi hành ra khỏi giới chỉ rồi như mọi người từ từ phi hành theo đường băng lên cao.

Khi bay lên tới tầng 15 thì Huy Tân rẽ theo một lối riêng có số hiệu 15 mà vào. Hắn nhanh chóng tìm thấy được phòng Thiên-11 của khu Mộc. Chỉ khoảng năm phút sau hắn đã bay trở ra lại đường băng, nhưng Huy Tân không có ý định đi xuống mà lại tiếp tục đi lên trên.

Đến lúc gần đến đỉnh tháp hai mắt Huy Tân đột nhiên lóe sáng, lòng không ngừng nói. ‘Thì ra là như vậy, thảo nào...làm mình cứ tưởng...’

Khi đến tầng 99, cái mà Huy Tân muốn nhìn thấy đó là hàng ngàn những dây cáp treo to bằng hai vòng tay người ôm móc nối với 98 tầng lầu bên dưới.

Không ngờ cái tháp này lại được xây dựng theo nguyên lý của chuông cổ. Thành tường bên ngoài của tháp là thành chuông, còn 98 tầng lầu bên trong chính là quả lắc.

Thỏa mãn khi đã tìm được lời giải ình, Huy Tân lững thững bước ra về. Nhưng hắn không hề biết khi vừa mới bước chân ra khỏi Thiên Khang tháp, thì hình ảnh hàng ngàn sợ dây cáp kia bổng mờ hồ chớp chớp vài cái rồi lại trở lại nguyên vẹn hiện ra như cũ như chưa có gì xảy ra.