Tiếng quát này lớn đến mức Lâm Thanh giật mình suýt chút nữa đánh rơi bát cơm, Lam Âm dừng động tác đưa miếng thịt kho vào trong miệng nhìn nam nhân vừa mới xông vào

Hoạt Lịch Sam đầu tóc rối bù, xiêm y hờ hững khoác qua bả vai để lộ cơ nhục rắc chắc lưu vài vết hồng ngân đỏ chói, nhìn mà khiến người ta rục rịch không yên, gương mặt đỏ bừng căm hận trừng mắt với Lam Âm:

- Hảo.bằng.hữu!

Điệu bộ này xem ra là từ tiểu quan quán chạy đến đây a? Còn mấy dấu vết ám muội kia chắc hắn đã một đêm mê loạn với nam kỹ nào chăng? Tròi địu vậy mà còn không mặc y phục chỉnh tề một đường chạy từ Nam Hoan Quán đến đây??? Vũ Đức Tinh Quân...ngươi thích loã lổ chạy vòng vòng như vậy Thiên đế có biết không?!

- Khụ...thảo nào ta lại cảm thấy mình như đánh rơi cái gì đó...

- Mẹ kiếp! Người ta rớt đồ rớt đạc ngươi lại làm rớt bằng hữu của mình?! Ngươi là loại gì thế hả!!!

Hoạt Lịch Sam lần này xù lông rồi, nếu rút kiếm ở trước mặt trẻ nhỏ như Lâm Thanh quả thật không tốt. Lam Âm đặt bát cơm xuống ho khan hai tiếng:

- Bằng hữu à....cái này

- Tiểu bảo bối? Muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?

Giọng nam nhân xa lạ đánh gãy lời nói của Lam Âm, không biết từ khi nào eo Hoạt Lịch Sam bị ôm lấy, nam nhân vừa tới so với Hoạt Lịch Sam cao hơn một chút, dung mạo quả thật so với hồng bài nam quán còn tinh xảo hơn, giữa chân mày ẩn ẩn cuồng vọng, đáy mắt thâm sâu khiến người ta vừa kiêng rè vừa khao khát. Trên người nam nhân này cũng chỉ có một bộ sam y đen tuyền, Lam Âm lặng lẽ dùng chiết phiến che mặt

Hai người này rõ là chạy xồng xộc vô phòng hắn nhưng hiện tại hắn đột nhiên có cảm giác mình phá hỏng chuyện tốt trong phòng họ vậy!

Hoạt Lịch Sam bị ôm lấy eo đơ ra vài giây lập tức nhảy cẫng lên như bị đinh đâm vào chân, hắn gạt tay nam nhân kia ra chạy nhanh đến núp sau lưng Lam Âm, vai run run quát lớn:

- Hỗn đản ngươi tránh xa bổn tinh quân ra!

Lâm Thanh cũng hơi nheo mắt nhìn nam tử đó, nam tử thấy trong phòng còn có thêm hai người cảm thấy hơi mất hứng, bất quá người đang cầm chiết phiến kia quả thật rất dễ nhìn

Lam Âm sớm đã bỏ bát cơm xuống, cầm chiết phiến phe phẩy, như không thấy ánh mắt nóng rực của nam tử chĩa vào mình, quay qua chỉnh lại y phục cho Hoạt Lịch Sam:

- Bằng hữu, ngươi còn nắm áo ta nữa sẽ rách đấy!

- Oa! Ta không biết đâu! Mau đuổi hắn đi đi! Dùng pháp trận gì đó triệt để đánh tan thân xác hồn phách của hắn!

Lâm Thanh thấy vạt áo của Lam Âm bị một người xa lạ kéo kéo lôi lôi muốn rách, đáy mắt loé lên oán hận ngùn ngụt. Lam Âm đỡ trán, mặc kệ cho Hoạt Lịch Sam dày vò góc áo mình, hướng nam tử kia nở nụ cười:

- Thứ lỗi cho bằng hữu của ta mạo muội

Nam nhân nói:

- Không sao, dù gì hắn cũng là người của bổn vương gia rồi!

Lam Âm gõ quạt lên bàn:

- Hình như các hạ có hiểu lầm gì rồi, bằng hữu của ta từ khi nào thành người của các hạ vậy?

Tên choai choai này tự xưng là vương gia, thân phận có vẻ không tầm thường, mấy phàm nhân ở hạ giới kiểu này cậy mình có quan hệ tới long quang của thiên tử thường ngạo mạn không nói lý, mỗi lần Diêm La Vương trình sổ sách thống kê kẻ tự cắt đứt sinh mạng thì hơn phân nửa là những người dân túng quẫn đến đường cùng hoặc thiếu nam thiếu nữ bị bắt đi làm trò tiêu khiển, thị nhân để các vương tôn công tử tuỳ ý sỉ nhục chà đạp. Lam Âm lịch kiếp bao nhiêu lần, loại này hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.

Nam tử kia lấy ra một tờ giấy ghi ba chữ thật lớn " giấy bán thân" cùng dấu ấn tay đỏ như son, gã phe phẩy tờ giấy:

- Ta đã mua hắn về với giá năm trăm lượng, ký tên, ấn dấu đoàng hoàng!

Nguyên lai là đêm đó Lam Âm mải đuổi theo ma thú mà chưa trả tiền rượu, tú ông suy đoán hắn đã bỏ trốn, chỉ còn lại Hoạt Lịch Sam đang say bí tỉ trên bàn nên đem luôn Hoạt Lịch Sam đi đấu giá hồng bài. Lam Âm vừa buồn cười vừa áy náy đem bánh bao nhét vào miệng Hoạt Lịch Sam, quay qua nói với nam tử:

- Các hạ chắc chắn đã nhầm lẫn rồi, bằng hữu của ta tên Hoạt Lịch Sam, trên giấy bán thân rõ ràng ghi Hoạt Thu!

- Nhưng hắn đã in ngón tay lên!

- Ai có thể làm chứng bằng hữu của ta đã in dấu tay lên?

Nam tử nhíu mày cảm thấy mình hơi đuối lý, gã hất cằm kiêu ngạo nói:

- Mặc kệ hắn là ai, người mà Phùng Lạc ta muốn nhất định phải có!

Lam Âm có cảm giác muốn dùng tay đỡ trán, lần nào xuống trần gian câu nói này không phải công tử lộng quyền lộng thế nói cũng là ác bá cường đạo nói, thật sự là lưu truyền rộng rãi từ đời này sang đời khác mà!

- Bất quá...!_ Phùng Lạc tiến đến nắm lấy cằm của Lam Âm, khoé mắt hơi cong lên rất liêu nhân:

- Nếu ngươi thay thế hắn, ta sẽ nghĩ lại!

"..."

Lam Âm cười lạnh định mở miệng ai ngờ một bóng đen lao qua, Phùng Lạc hét lên thản thiết. Lam Âm giật mình thấy Lâm Thanh đang cắn chặt lấy cánh tay của gã không nhả, máu tươi phun ra ồ ạt

- Lâm Thanh!

Lam Âm kéo Lâm Thanh khỏi người Phùng Vĩ Lạc chỉ thấy đôi mắt trong veo lúc nãy giờ giăng đầy tơ máu đỏ sậm như dã thú muốn cắn xé con mồi, miệng dính đầy máu đỏ ghê người. Phùng Lạc lăn lộn trên đất, cánh tay của gã mất một mảng thịt lớn, máu lênh láng khắp sàn nhà.

Lam Âm ôn nhu xoa xoa đầu Lâm Thanh:

- Nhả thứ trong miệng ra, bẩn...

Lâm Thanh ngước lên nhìn hắn, bộ dáng tiểu hài tử ngoan ngoãn đem miếng thịt trong miệng phun ra, một đống bầy nhầy lẫn lộn máu thịt nhìn ghê người. Lam Âm cho y súc miệng xong lấy khăn ướt lau giúp y, giọng trách mắng:

- Lần sau đừng tuỳ tiện cắn thứ gì, nghe không?

Lâm Thanh ngoan ngoãn gật đầu, Lam Âm để cho tên Phùng Lạc kêu gào đến khàn tiếng liền đem gã ném qua cửa sổ xuống bên dưới.

Chỉ nghe " bịch" một tiếng, người đang đi trên đường la hét inh ỏi, Lam Âm liền xách Hoạt Lịch Sam ngồi lên ghế

- Oa oa oa! Ta đường đường là Vũ Đức Tinh Quân lại bị đem đi bán làm nam kỹ! Quay về Thiên Đình mấy lão già kia nhất định cười ta!

Hoạt Lịch Sam thấy tình hình ổn thoả lại bắt đầu gào khóc như nhà có tang sự, lê hoa đái vũ. Lam Âm bình tĩnh nhưng giọng điệu rõ ràng hơi run run như nén cười:

- Ngươi bị thao rồi?

- Phi! Ngươi nghĩ lão tử là ai! Muốn thao cũng là ta thao gã!

- Ngươi khóc lóc chạy một đoạn từ nam quán đến đây, nhìn cái bộ dáng này của ngươi mà được ở trên ta thề sẽ thanh tâm quả dục không gần nữ sắc nữa!

- Ngươi toàn đi dụ dỗ thiếu niên nhà lành có chym!!! Hứa thế cũng bằng không!!!

Hai người nháo loạn một hồi, Hoạt Lịch Sam cũng chịu lau hết nước mắt, hắn cầm một chiếc bánh bao lên gặm:

- Mà hôm qua sao ngươi bỏ đi? Sáng dậy ta thấy nam quán kia xôn xao rất lớn, hồng bài không thấy, khách nhân còn bị sát hại thê thảm!

- Hồng bài? Vương Tuyết Anh?

- Hình như là hắn!

Lam Âm phe phẩy chiết phiến:

- Vậy thì đúng rồi, Vương Tuyết Anh đó là ma thú!

- Phụt!_ Hoạt Lịch Sam vừa mới uống một ngụm trà đã phun ra

- Không phải ma thú chỉ bị giam ở U Minh sao? Cửa U Minh bị phong ấn mấy vạn năm! Không thể có ma thú lọt ra ngoài!

Lam Âm gõ chiết phiến xuống bàn:

- Đó là điều ta thắc mắc...

Hoạt Lịch Sam vỗ vai hắn:

- Nhưng đầu tiên, cho ta hỏi...

- Ân?

- Thằng nhóc này là ai?

Hoạt Lịch Sam chỉ vào Lâm Thanh vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Lam Âm nãy giờ, Lam Âm nhướn mi:

- Con trai ta đó!

"..."

"..."

Lam Âm ha ha cười:

- Là nhặt được nên đem về nuôi thôi!

Hoạt Lịch Sam nói:

- Ngươi tính nuôi thế nào?

Lam Âm thản nhiên:

- Nuôi như nuôi A Uyển ấy!

Tức là ngươi sẽ đem thằng nhóc này ném ở chỗ Nam Hải Long Vương cho nó ngâm nước lạnh mấy trăm năm rồi đem hàn khí trong người nó đến dục trì của Thiên đế, biến nước trong đó thành nước lạnh để khi lão ấy xuống ngâm thì dục trì biến thành đầm băng ấy hả?

Hoạt Lịch Sam có cảm giác muốn đỡ trán, liếc qua Lâm Thanh vẫn ngơ ngác như một chú thỏ non bị sói mẹ dụ dỗ về nhà đột nhiên không nỡ tý nào...

Sinh diệt của ngươi đành phó cho trời đất vậy