- Không được, cầu xin anh đừng làm tổn thương anh ấy!

Tuyết Nhi đỏ mắt cầu xin, cô muốn cầu xin hắn ta đừng làm như vậy nữa.

Lục Thừa Phong không có bất kỳ cảm giác gì, chẳng qua chỉ ôm Tuyết Nhi thật chặc, nhìn bộ dáng có vẻ rất mập mờ, ám muội.

- Cậu là ai?

La Hải nhìn cảnh trước mắt, có chút run rẩy hỏi.

Tuyết Nhi ở cùng với một người con trai chỉ quấn nửa người bằng cái khăn tắm, lại còn ôm nhau thân mật như vậy thì không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đây? Trừ phi người kia là một kẻ ngốc, nhưng hắn tin tưởng Tuyết Nhi, đây nhất định là hiểu lầm, chỉ cần Tuyết Nhi giải thích rõ ràng thì hắn có thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nhất định là hiểu lầm thôi.

Tuyết Nhi không nói gì, Lục Thừa Phong dùng sức bóp chặt eo cô làm cho Tuyết Nhi không thể hít thở được, cô ngẩng đầu lên oán hận nhìn Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong tiếp nhận ánh mắt Tuyết Nhi nhưng lại không có bất cứ sự thay đổi nào, nhưng mà khi ánh mắt Tuyết Nhi chuyển qua nhìn La Hải thì lại còn oán hận hơn, Tuyết Nhi cười châm chọc.

Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Thừa Phong ra, đi tới trước mặt La Hải, từ từ nói:

- Anh cho rằng ai là ai chứ? Anh ấy ăn mặc như thế, anh còn không biết chúng tôi đang làm cái gì hay sao? Đáng ra là muốn lừa gạt anh thêm chút nữa nhưng bây giờ anh đã thấy hết rồi nên xem ra bây giờ không cần tiếp tục nữa, anh hiểu hết chưa?

Tuyết Nhi bắt bí tâm tình của mình rất tốt, từng chữ từng chữ nói ra, trong giọng nói tràn đầy cảm giác vô vị, như vậy thì La Hải sẽ tin cô, sau đó cô sẽ hung hăng tát anh ta một bạt tai, sau đó anh ấy sẽ sãi bước rời đi, … La Hải, anh đi đi, đừng dừng lại, em nợ anh, kiếp sau em sẽ trả.

- Nói cho anh biết, anh ta là ai? Rốt cuộc thì anh ta là ai? Anh không tin em phản bội anh! Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

La Hải nắm lấy tay Tuyết Nhi mà nói.

Không, không thể nào, người đàn ông này không thể nào có quan hệ với Tuyết Nhi, tuyệt đối không thể nào, Tuyết Nhi sẽ không cắm sừng mình, nhất định là hiểu lầm, nhất định là như vậy. Nhưng mà Tuyết Nhi khẳng định như vậy, còn có khẩu khí bất cần kia nữa nên làm hắn luống cuống, cho tới bây giờ Tuyết Nhi chưa bao giờ nói dối hắn, chẳng lẽ người đàn ông này thật sự là ...

La Hải không thể tin được, chỉ căng thẳng nhìn Tuyết Nhi, hắn không muốn kết quả như thế này, không muốn!

- Không tin, tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tin đây? La Hải, anh đừng quá tự tin, gặp được người tốt hơn anh thì tại sao tôi lại không thể phản bội anh chứ? Anh ta so với anh thì có nhiều tiền hơn anh, cũng đẹp trai hơn anh rất nhiều, bản lĩnh trên giường cũng rất tốt, còn anh? Không dám đụng vào tôi, tôi là con gái, cần nhất chính là được đàn ông yêu chứ không phải suốt ngày chỉ nói yêu bằng cái miệng? Nếu như không phải năm đó anh giúp đỡ tôi thì tôi đã sớm ngả bài ra cả rồi, anh không biết vì gạt anh mà tôi phải mất bao nhiêu vất cả đâu, đáng lẽ tôi đã nói từ sớm nhưng mà bây giờ mọi chuyện đều rõ ràng cả rồi cho nên chúng dứt khoát đừng dây dưa gì nữa, chia tay mỗi người đi một ngã, về phần hôn lễ thì cứ hủy bỏ đi.

Tuyết Nhi châm chọc nói.

Lúc này cô tựa như một người con gái không biết xấu hổ đang cùng với một người con trai thấp kém nói lời chia tay.

- Chúng ta đã đính hôn rồi? Ngay trước lúc kết hôn em lại muốn hủy bỏ? Còn có người đàn ông này nữa? Vậy mà em lại ... ? Em quên mất lời hứa của chúng ta rồi hay sao? Em không được quên ...

La Hải còn chưa nói hết thì Tuyết Nhi đã chen vào.

- Hứa hẹn hay không hứa hẹn gì chứ, tôi đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi, anh chỉ có thể lo cho tôi cuộc sống ấm no mà thôi, nhưng tôi lại không muốn ấm no, tôi muốn giàu có, tôi muốn tiền, anh có tiền sao? Nếu đã không có bản lĩnh đó thì anh có tư cách gì mà nói với tôi những lời này chứ? Tôi biết chuyện này anh rất khó chấp nhận, nhưng mà mọi thứ đều là sự thật, được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ cho anh một tờ chi phiếu, bù đắp cho tất cả mọi thứ anh đã làm với tôi.

Nói xong, cô quay người lại nhìn Lục Thừa Phong, muốn Lục Thừa Phong đưa cho cô một tờ chi phiếu.