Không lâu sau, Mai Hương phát hiện nàng đã sai rồi. Trên đời này, còn có một người không thể chấp nhận chuyện đàn ông tam thê tứ thiếp – Đoan vương phi.

Đoan vương gặp được Phiến Vũ, thanh quan của Văn Lan Các, muốn chuộc thân cho nàng. Phải biết rằng, Phiến Vũ chẳng những tinh thông cầm kỳ thi hoạ mà nhan sắc lại càng điên đảo chúng sinh. Số bạc mà Văn Lan Các bỏ ra để mua nàng có thể dùng để mua hơn một trăm cô nương khác. Cho nên, giá của nàng đã lên đến cả trăm vạn lượng, mà hiện tại, những người cạnh tranh để chuộc thân cho nàng đều là đệ nhất phú hào, khiến cho giá của nàng cứ theo đó tăng lên từng ngày. Về sau, Đoan vương đột nhiên nói muốn chuộc thân cho nàng, cưới nàng về làm thiếp. Lúc ấy, Đoan vương phi bừng bừng nổi giận, tát thẳng vào miệng Đoan vương một cái, kiên quyết nói: “Ngươi dám, trừ khi ta chết đi.”

Cùng ngày hôm đó, Hoa Nam dẫn theo Hoa Văn cùng Mai Hương tản bộ ở Ngự Hoa Viên thì gặp được Đoan vương đang hầm hầm đi tới, một tay che lấy nửa bên mặt. Hoa Nam quan tâm hỏi: “Uy, ngươi đi gấp gáp như vậy là có chuyện gì sao?”

Đoan vương xoay người hành lễ, trả lời: “Ta đi tìm hoàng huynh cùng mẫu hậu.”

“Tìm bọn họ làm gì?” Hoa Nam nghĩ thầm, nếu như hắn chỉ tìm một mình Hoàng Thượng thì là vì quốc sự, còn nếu chỉ tìm một mình Thái Hậu thì là vì gia sự, như vậy tìm cả hai người là vì chuyện gì chứ? Cuối cùng, Hoa Nam đoán đây là gia sự, hơn nữa còn là đại sự mới khiến cho hắn tìm hai người có uy quyền lớn nhất trong hoàng cung này.

Đoan vương nổi giận đùng đùng, bất chấp cả lễ nghi: “Hôm nay ta nhất định phải thuyết phục hoàng huynh cho phép ta bỏ người đàn bà chanh chua kia.”

“Vương phi?” Hoa Nam đã gặp qua Đoan vương phi hai lần, lần thứ nhất là vào ngày đại hôn của y, lần thứ hai là sau hôn lễ nàng đến bái kiến y. Đó đúng là một nữ nhân rất tốt, cao quý đoan trang, vô cùng xứng đôi với Đoan vương. “Tại sao ngươi muốn hưu thê*?”

*hưu thê: bỏ vợ.

“Tiểu hoàng tẩu, Người đừng hỏi, khi gặp được mẫu hậu và hoàng huynh ta sẽ giải thích.” Đoan vương vội vã tiến về phía Từ Ninh Cung, Hoa Nam cũng đầy hào hứng theo sát phía sau hắn. Y phi thường muốn biết, Giang Giác sẽ làm sao xử lý chuyện nhà người khác.

……

“Hồ đồ, Vương phi là người ngươi muốn bỏ thì có thể bỏ sao?” Giang Giác nghe xong thì nhíu mày lại, lên giọng răn dạy. Đây là lần đầu tiên Hoa Nam nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc không cười cợt của hắn, bình thường hắn đối với y đều mỉm cười hòa nhã, thậm chí còn mang theo một tia trêu đùa giảo hoạt.

Đoan vương kích động nói: “Hoàng huynh, huynh cứ xem chuyện tốt mà người đàn bà chanh chua kia làm đã.” Nói xong, Đoan vương lấy bàn tay đang che nửa bên mặt ra, dấu vết năm ngón tay đỏ hồng liền hiện lên rõ ràng.

Giang Giác cùng Thái Hậu đồng loạt sửng sốt. Vương phi lại dám động thủ đánh phu quân của mình, đúng là… quá lớn mật!

“Nàng vì sao lại đánh ngươi?” Hoa Nam hỏi.

“Ta vừa nói với nàng rằng ta muốn nạp thiếp, nàng liền tát ta một cái, căn bản là không nói đạo lý mà.” Đoan vương phẫn nộ: “Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng nàng ta thì lại phạm vào thất xuất chi điều*.”

*thất xuất chi điều: bảy lý do để bỏ vợ, bao gồm không sinh được con, thông *** với người khác, không tôn kính cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.

Hoa Nam cười thầm trong lòng, đáng đánh lắm! Lại kéo kéo ống tay áo của Hoa Văn, nhỏ giọng hỏi: “Thất xuất chi điều là cái gì a?”

“Khi trở về ta sẽ cho người biết.” Hoa Nam cố nhịn cơn kích động đến trợn trắng hai mắt, đã sớm bảo y phải đọc sách nhiều vào, lại chỉ biết rong chơi cả ngày.

“Con muốn lập người nơi nào làm thiếp?” Thái Hậu nhướng mày.

Đoan vương dừng một chút, thu lại cơn tức giận, trả lời: “Phiến Vũ của Văn Lan Các.”

“Nữ tử thanh lâu?” Giang Giác nhàn nhạt hỏi.

“Nàng là một thanh quan*, một tài nữ.” Đoan vương giải thích.

*thanh quan: đại khái chắc là bán nghệ không bán thân.

Giang Giác trầm giọng xuống: “Ngươi thật sự là càng ngày càng hoang đường, lại dám đến thanh lâu ong bướm, ngươi không biết triều đình có quy định các quan viên không được lui tới chốn thanh lâu sao?”

Đoan vương vội la lên: “Hoàng huynh, huynh hiểu lầm rồi, đệ không phải quen nàng tại Văn Lan Các. Nếu huynh gặp nàng, huynh sẽ thấy nàng là một cô nương rất tốt. Nàng chính là một kỳ nữ trong chốn phong trần, có nói sao đi nữa ta cũng không để cho nàng bị những tên háo sắc kia dẫm đạp. Mặc kệ mọi người muốn trách ta thế nào cũng được, ta nhất định phải chuộc thân cho nàng.”

“Đoan vương, ngươi có yêu Vương phi không?” Không đợi Thái Hậu cùng Hoàng Đế mở miệng, Hoa Nam đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người đều thoáng sửng sốt. Đoan vương suy nghĩ một lát, trả lời: “Không biết.”

“Ngươi không yêu nàng, bởi vì nếu ngươi yêu một người, ngươi nhất định sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của người đó. Ngươi tốt nhất nên bỏ nàng đi, bằng không sau này nhìn thấy ngươi và Phiến Vũ, nàng sẽ càng thống khổ hơn.” Hoa Nam lãnh đạm nói, ánh mắt hoàn toàn không giống như lúc trước. Giang Giác kỳ quái liếc y một cái, không nói gì.

Khuyên can vốn là phải khuyên người ta hòa giải, nào có ai lại đi khuyên người ta chia cách bao giờ? Thái hậu khẽ nhíu mày, Hoàng Hậu này suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu cứ nhắm mắt làm ngơ cho Đoan vương bỏ Vương phi, những lời đồn đảm sẽ ép nàng đến chết mất, từ nay về sau nàng không thể tránh khỏi bị mang tiếng xấu là đố phụ*.

*đố phụ: người vợ ghen tuông, một trong “thất xuất chi điều”.

“Vương phi là nữ tử thuộc gia đình võ tướng, tính tình khó tránh khỏi có chút nóng nảy, ra tay cũng nhanh lẹ, có lẽ hiện tại nàng cũng đã hối hận vì đánh con rồi. Các con đã là phu thê với nhau bốn năm, chẳng lẽ một chút cảm tình cũng không có? Làm sao có thể nói bỏ là bỏ được? Diễm nhi, con trở về trước đi, lần sau ai gia sẽ nói chuyện với Vương phi. Còn nữa, chuyện Phiến Vũ lần sau nói tiếp, nhưng Hoàng Thượng và ai gia quả thật rất không đồng ý chuyện con đi cưới một nữ tử thanh lâu. Đúng là mất hết thể thống mà.” Đôi lông mày đen nhánh của Thái Hậu vì cáu giận mà có phần tái đi.

Đoan vương hiểu rõ, việc này hôm nay khó có thể giải quyết cho thỏa đáng, đành phải phụng chỉ tuân theo, nhưng hắn vẫn cố gắng biện hộ thay Phiến Vũ: “Mẫu hậu, hoàng huynh, nàng quả thật là một cô nương tốt, mọi người gặp nàng rồi sẽ biết. Ta phải chuộc thân cho nàng, nếu để nàng bị hủy trong tay những kẻ phong lưu, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”

“Cứ để ta và Hoàng Thượng từ từ suy xét lại.” Hoàng Hậu xoa xoa huyệt Thái Dương, “Ngươi trước hết cứ lui xuống đi.”

Đoan vương vẫn đứng đó, không muốn lui xuống. Thái Hậu nói với giọng buồn bã xa xôi: “Ta cứ cho rằng, Minh nhi mới là người sẽ gây ra loại sự tình này, thật không nghĩ tới đó lại là Diễm nhi.”

Giang Giác cười nhạt: “Lão tứ phong lưu phóng khoáng nhưng thủ đoạn rất cao minh, nữ nhân nào không bị hắn lừa thì đều rất dễ bảo, sao lại đành lòng động thủ với hắn?”

Hoa Nam nghe vậy, ***g ngực thoáng chốc nhói lên một cái. Giang Minh cũng là một kẻ phong lưu sao? Phải rồi, hắn đúng là rất dịu dàng. Như vậy, hắn đối với y là thật tình hay giả ý? Có khi nào chuyện lúc xưa giữa y và hắn chỉ là một câu chuyện nhỏ điểm tô vào thành tích trăng hoa của y không?

“Tiểu Nam, khuyên can một người không phải là khuyên như thế đâu.” Giang Giác cầm lấy tay Hoa Nam, thấy y lộ ra biểu tình suy tư liền gõ nhẹ vào trán y một cái, “Đang suy nghĩ gì thế? Vừa lâm trận đã muốn bỏ trốn à?”

“Không có gì.” Hoa Nam cười cười, “Mẫu hậu cùng Hoàng Thượng cứ từ từ thương nghị a, nhi thần xin phép cáo lui trước.”

“Trẫm đưa ngươi về.”

……

Khi đã rời khỏi Từ Ninh Cung, Giang Giác mới hỏi: “Cảm thấy nhất phu đa thê rất khó tiếp nhận đúng không? Ta biết, ở lang hoàn phúc địa đều là nhất phu nhất thê.”

“Đúng vậy, lúc đầu nghe nói ta cũng thấy thật kỳ quái, một cái nồi không phải chỉ nên có một cái vung* thôi sao?” Ngữ khí của Hoa Nam có chút bất đắc dĩ.

*vung: nắp nồi.

“Quan hệ của nam nhân và nữ nhân không giống như quan hệ của nồi và vung, là quan hệ của ấm trà và tách trà mới đúng.” Giang Giác dùng ngữ khí ôn hòa, từng bước dẫn dắt Hoa Nam.

“Ta không uống trà, chẳng may bị phỏng đầu lưỡi thì đúng là xui xẻo.” Hoa Nam nở nụ cười, rút tay lại, “Hoàng Thượng, ngươi quay lại Từ Ninh Cung đi, mẫu hậu đang đợi ngươi đấy.”

Giang Giác nhìn chăm chú Hoa Nam, ánh mắt hắn chiếu thẳng vào con ngươi đen nhánh của y, phảng phất như có thể nhìn thấu linh hồn của y vậy.

“Tiểu Nam, lúc đầu tại sao ngươi lại đồng ý tiến cung?”

“Ta…” Hoa Nam suy nghĩ một chút, tựa hồ như đang tự hỏi xem nên nói như thế nào cho phải, lát sau mới trả lời: “Các ca ca của ta đều đã có ý trung nhân, không muốn thành thân với ngươi, mà những người còn lại trong lang hoàn cũng chẳng ai nguyện ý rời xa quê hương. Ta nghĩ, làm Hoàng Đế mà bị cự tuyệt sẽ rất mất mặt, cho nên ta mới nói với phụ thân rằng ta đồng ý tiến cung.”

Giang Giác khẽ mỉm cười, ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu Hoa Nam, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, ta sẽ nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”

“Hoàng Thượng khách khí rồi.” Hoa Nam lần này không có né tránh tay của Giang Giác, nhắm mắt lại nói: “Kỳ thật, đây là chuyện của Đoan vương với Vương phi cùng Phiến Vũ, chúng ta không có quyền can thiệp vào quyết định của bọn họ, bởi vì dù sao đó cũng là cuộc đời của riêng bọn họ.”

Giang Giác thu lại ý cười trên mặt. Không có quyền can thiệp ư? Không, Tiểu Nam, ngươi vốn không biết cái gì gọi là vương quyền, vốn không biết ta có thể khống chế cuộc đời của bao nhiêu người khác.

“Có ngoan ngoãn luyện chữ không?” Giang Giác lại cầm lấy tay Hoa Nam, nói sang chuyện khác, vẻ mặt thiên tử thoáng chốc biến thành ôn nhã pha chút trêu đùa, “Viết không tốt ta sẽ phạt gấp đôi đấy.”

“Ta làm rất khá a.” Hoa Nam trong nháy mắt cũng trở thành một hài tử đơn thuần, “Hoàng Thượng, ngươi tốt nhất nên lấy lòng ta nha, ta vẫn chưa phạt ngươi, hiện tại ngươi mà đắc tội với ta thì chẳng thông minh chút nào đâu.”

“Nói đúng lắm.” Giang Giác mỉm cười đồng ý.

“Tại sao ngươi còn chưa lập Vương phi?”

“Tân nương mà ta một lòng thương nhớ vì nhầm lẫn đã gả cho người khác mất rồi.”