Máy bay của Đàm Tự Thần hạ cánh.

Trong sân bay người người qua lại ngược xuôi, y đeo kính râm, ảo não lấy điện thoại ra.

“Hồ ly, cậu ở chỗ nào?”

Người ở đầu dây bên kia hình như chấn động, “Lão mặt than, mắt cậu sao lại nát thành cái dạng này? Cát ở Sahara thổi thối đôi mắt cẩu khoẻ như hợp kim của cậu rồi à?”

“…Giờ tôi rất có ham muốn đánh chết cậu”

Mình quả nhiên là kết bạn không chọn lọc, thế nên mới quen phải tên này, có lẽ là do đời trước mình chưa thắp nhang.

Hồ ly chính là tên khốn mua búp bê hết tiền mặt dày mày dạn ăn bám nhà y trước kia.

Tìm hồi lâu, rốt cuộc y phát hiện trong đám người có một tên ăn mặc khoe mẽ vô cùng, giơ tấm biển màu sắc loè loẹt, viết một dòng chữ nhỏ nhoi xiêu vẹo đáng thương “Đàm Tự Thần”

Đàm Tự Thần, “…”

Lên xe hồ ly, Đàm Tự Thần oán giận nói, “Cậu chuẩn bị cái biển phô trương như thế làm gì!”

Hồ ly liếc mắt đưa tình với y, cười hô hô, “Thế mới phù hợp với phong cách của tôi chứ ~ Hiểu không nè ~”

Đàm Tự Thần yên lặng nôn mửa trong lòng, “Được rồi, làm tôi nghĩ đến…ừm, biển quảng cáo kẹo cao su”

“Đó là vì cậu không có mắt thẩm mỹ! Lão mặt than!”

“…”

“Có tin tôi xử chết cậu không! Hồ ly lẳng lơ!?”

Nhịn cái gì chứ không thể nhịn cái này được!!

Không bùng nổ trong trầm mặc, mà là biến thái trong trầm mặc!

Hồ ly bình tĩnh nhìn y.

“Đến đây đi, yêu thương tôi đi ~ Cơ mà cậu có thể sẽ bị BF mới của tôi giết chết đó, anh ta chính là một tên to con ~ độc chiếm dục siêu mạnh nghen ~” (Xử chết của anh Đàm là giết chết, còn xử chết của bạn hồ ly là ‘làm’ chết á)

“… =_=”

Hồ ly đưa y về tới cửa khu, trêu đùa, “Honey ~ Rốt cuộc có muốn xử chết tôi hay không?”

Đàm Tự Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, xuống xe, lấy mông và bóng lưng chào hắn.

Loại tai hoạ này, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ.

Lần du lịch này khiến y hiểu rất nhiều điều. Trên đường đi y gặp được rất nhiều đại sư thoái ẩn, y nghe giảng, kể rõ chuyện với bọn họ.

Đại sư nói, “Con thương cậu ấy, vậy hãy để cậu ấy yên lòng. Con tâm vĩnh hằng, cậu ấy sẽ bất tử”

Y nói, “Khi tưởng niệm cậu ấy con đau đớn như bị róc xương, con biết phải làm thế nào?”

Đại sư cười nói, “Nếu đã yêu, cậu ấy sẽ ở ngay bên cạnh con. Mỗi thời mỗi khắc, vào sinh ra tử. Chính là vì vậy, cậu ấy mới là người của con, không ai có thể cướp đi được” (klq cơ mà tôi thấy ổng nói xàm bá cháy)

Y đã hiểu.

Vì vậy y quyết định trở về.

Trước khi mở cửa, y lấy ảnh chụp của Tiểu Lê trong ví ra, ôn nhu vuốt ve.

Ảnh chụp lúc đang giữa hè, Tiểu Lê và các bạn của cậu cười xán lạn, vô cùng đáng yêu.

Miệng y vô thức nhếch lên.

Lúc y đang định mở cửa, hành lang truyền tới tiếng bước chân.

Hình như dì chủ nhà nói có một hàng xóm mới chuyển tới. Không bằng….Đi chào hỏi người ta? Y nghĩ vậy, khẽ cười một tiếng, bày vẻ mặt tươi cười tốt bụng, quay lưng lại.

“Bộp”

Tiếng bước chân của người nó dừng lại.

Ví của y rơi xuống đất.

Môi y run rẩy vài cái, mới miễn cưỡng phát ra vài đơn âm riêng lẻ, “Tiểu…Lê?”

“…”

Người đối diện vẻ mặt không tin nổi.

Một lúc sau, cậu mới rầu rĩ nói, “Hoá ra….Anh chính là gọi tôi như vậy sao?”

Hai má Đàm Tự Thần không khỏi phiếm hồng, yên lặng quật mình 100 cái trong lòng – không xong, mình sao lại nói nick name mình trộm gọi cậu chứ…Mất mặt quá! QAQ

Y hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Tạ Lê, cười gượng, “Cái kia…Có lẽ cậu không biết tôi, ừm, tôi là học trưởng từng trở về thăm trường vào dịp kỉ niệm trường…Tôi đã gặp cậu vài lần rồi”

Người nọ chớp mắt mấy cái.

“Cái kia…Thực ra, tôi…Thực ra tôi vẫn luôn chú ý đến cậu!”

“Tôi…Thực ra anh rất thích em!”

“…” Xong đời xong đời! Đầu óc xúc động quá nên cái gì cũng nói ra hết trơn rồi! T_T

Nhưng mà! Nếu không nói, y sẽ hối hận…

Tạ Lê nhìn chăm chú y một lúc, sau đó cười xấu xa, “Ồ? Vậy ư?”

Đàm Tự Thần mặt đỏ như con tôm luộc, ánh mắt mất tự nhiên trốn tránh, ngoài miệng lại kiên định nói, “Đúng vậy”

“Vừa khéo, hình như tôi cũng rất thích anh…”

“Thế nên chúng ta hẹn hò đi!”

“… Cái gì?”

—————

Em Lê là ẻm hơi bị chủ động nhé ~ Vì là ‘đoản’ nên truyện đến đây là hoàn rồi, còn 1 phiên ngoại nữa thôi.