Thả Thí Thiên Hạ

Chương 47: Mai diễm hương lãnh

“Ngày 15 tháng 11, Bạch vương phá đế đô, ép sát cửa cung, viện quân của Tức vương đến cứu, Bạch vương bại nên tự vẫn. Đế đô thoát khỏi hiểm nguy, Đế cảm thấy Tức vương là người có tài, lưu lại chiếu truyền vị rồi biến mất không rõ tung tích. Tức vương khiêm tốn tránh ngôi vua, viết: “Tất dẹp thiên hạ nghênh Đế về!”

Trận quyết chiến bi thảm đến tận chín tầng mây, mấy vạn sinh mệnh chết đi, đế đô chìm ngập trong máu tuyết… Cùng với chuyện xưa mờ mịt giấu trong bóng tối, dưới ngòi bút của Sử gia lại chỉ ngắn một đoạn văn là chấm dứt.

“Vương, Thường Hựu đã tự vẫn.”

Trước Tê Long cung, Lan Tức đứng ở bậc thang màu đỏ, phóng con mắt nhìn ra, toàn bộ đế đô đều đã dưới chân hắn.

“Trước khi chết viết: Tận trung với Vương, đã phụ ân của Bạch chúa, không còn mặt mũi để lưu lại trên đời!”

“Thường Hựu…” Lan Tức nhẹ nhàng nhớ kỹ, sau một lúc lâu khe khẽ thở dài, “Hậu táng hắn, với….danh hiệu trung thần của Bạch quốc!”

“Dạ!” Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu.

“Đã là mùa đông giá rét.” Lan Tức bỗng nhiên than nhẹ, đứng chắp tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

Nhâm Xuyên Vũ lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, ánh mắt nhìn vào bóng lưng kia, trong sự kính phục còn mang một suy nghĩ sâu xa.

“Xuyên Vũ, ngươi nhìn hoàng cung này, vồn là nhìn không đến, hiện tại nó lại ở dưới chân chúng ta.”

Một lát sau, Lan Tức thản nhiên nói, trên mặt hắn mang theo nụ cười ung dung yếu ớt, giọng nói bình tĩnh giống như là việc tiện tay hái xuống trái cây ở bên đường.

“Không chỉ là hoàng cung, đế đô, mà sau đó cả thiên hạ đều sẽ ở dưới chân Vương!” Nhâm Xuyên Vũ cung kính nói.

“Thật vậy sao.” Dường như hỏi, nhưng giọng nói kia lại mang theo sự thản nhiên.

Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng đến gần hai bước, ánh mắt lặng lẽ đảo qua phía khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì của chủ tử, há mồm định nói gì đó rồi lại nuốt xuống. Dời mắt nhìn xung quanh, nhìn cung đình trang trọng, dõi mắt trông về phía xa, thấy khí thế to lớn của đế đô. Mấy tháng trước, bọn họ còn đứng ở Vũ Lâm đài của Phong quốc, nhưng hôm nay bọn họ đã đến đế đô, đứng ở hoàng cung! Người trước mắt không chỉ như vậy, ngài ấy hẳn là người leo lên đỉnh Thương Mang sơn, ngài ấy phải là kẻ quân lâm thiên hạ!

Vì vậy, nén xuống chút do dự còn sót lại trong lòng, nắm tay, cúi đầu, cực kỳ trầm ổn mà trang trọng mở miệng: “Vương, xin người lập Phượng cô nương làm…phi!” Thanh âm rất nhẹ lại cực kỳ kiên định.

Nghe thấy như vậy, rốt cục ánh mắt nhìn về phía xa của Lan Tức thu hồi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thần tử đang cúi đầu bên cạnh, con ngươi đen như mực sâu không thấy đấy, nụ cười yếu ớt trên mặt cũng không mảy may thay đổi.

“Phượng cô nương là hậu nhân của Phượng gia, nếu Vương có thể lập cô ấy làm phi, vậy trong lòng của người trong thiên hạ, sẽ không còn ai nghi ngờ việc Vương lên làm Hoàng đế!” Trong thanh âm trầm tĩnh của Nhâm Xuyên Vũ mang theo một loại nhiệt huyết, hưng phấn, giống như một người lặn lội đường xa bỗng thấy đường tắt trước mắt.

Lan Tức nhìn hắn một lúc lâu, nụ cười ung dung yếu ớt trên mặt sâu hơn vài phần, nụ cười khiến ánh mắt âm u kia có vẻ sáng hơn, nhưng lại khiến người khác không thể hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Tê Long cung hùng vĩ trước mặt, chậm rãi nói: “Xuyên Vũ, đối với bản vương, ngươi trung tâm như một, để giúp bản vương đoạt được thiên hạ càng không quản mệt nhọc, phí hết tâm huyết, thực vất vả cho ngươi!”

“Vương…”

Lan Tức lắc tay, ý bảo hắn không cần nói nữa, hơi híp mắt lại, nhìn cái bảng hiệu của cung điện, thanh âm bình thản lại mang theo một chút gì đó không thể nắm bắt: “Chưa từng nghĩ đến, trước đây, trong Tê Long cung từng ngã xuống vô số người…”

Cuối tháng mười một, trời giá rét, mà Bạch quốc ở phía Bắc của Đông Triều, được gọi là “Bạch quốc” quả danh xứng với tên, băng tuyết luôn xuất hiện sớm nhất ở đây, phủ khắp mọi nơi, phóng ánh mắt nhìn ra đều là một màu trắng xóa.

Trong vương cung, mặc dù cung nhân đã sớm dọn tuyết trên các lối đi, nhưng tuyết trên nóc nhà, trên nhánh cây lại không hề bị hòa tan.

“Công chúa.” Phẩm Lâm toàn thân được bọc kín trong từng tầng áo choàng khẽ gọi Lang Hoa công chúa đã đứng trước cửa cung điện gần hai canh giờ.

“Chuyện gì?” thanh âm khô khốc của Lang Hoa vang lên.

“Công chúa, hồi cung đi.” Trong lòng Phẩm Lâm chua xót nói. Vị công chúa vốn tươi tắn linh hoạt như nụ hoa, lúc này lại giống như cây khô mùa đông, không hề có sức sống.

“Ta nhìn cái cây này bảy ngày, mà tuyết trên cành cây không hề tan ra, ngược lại kết thành tầng băng dày.” Ánh mắt Lang Hoa si ngốc nhìn cái cây phía trước.

“Công chúa…” Phẩm Lâm mở miệng, thanh âm lại nghẹn ngào, cổ họng thấy chua xót, không thể nói điều gì ra khỏi miệng. Làm sao bây giờ? Đầu tiên là Tu tướng quân, sau đó là Đại vương… Tin dữ của từng người một truyền đến, việc này sao công chúa có thể chấp nhận?! Công chúa thiện lương như vậy, ngay cả con vẹt đỏ mà người nuôi bị chết cũng khiến người thương tâm khóc rất lâu, khi nghe đến tin tức Tu tướng quân cùng Đại vương qua đời, người lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là không có phản ứng gì, trì độn giống như một con búp bê, tựa hồ không nghe ai khác nói gì, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, sau đó cứng đờ ngồi im, đôi mắt nhìn phương xa, nhưng không có tiêu điểm, không có thần khí, như là một con rối chỉ biết hít thở!

“Phẩm Lâm, đừng đau lòng.”

Phẩm Lâm chợt thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, mới thấy không biết công chúa đã đứng trước mặt lúc nào, dùng tay lau khi nước mắt không tiếng động rơi xuống trên mặt nàng.

“Phẩm Lâm, đừng khóc …”

Lang Hoa đưa tay nhẹ nhàng ôm Phẩm Lâm đang khóc vào lòng, nước mắt có lẽ là chảy thay nàng đi? Cho dù trong lòng hàng trăm nghìn vết thương, cho dù máu chảy đầm đìa thì nước mắt cũng không thể nào chảy ra, chỉ có thứ đau đớn thấu tâm nhập cốt dày vò nàng hàng đêm!

“Công chúa… Công chúa… Nếu người không sao… Phẩm Lâm cũng sẽ không sao…”

Thanh âm của Phẩm Lâm đứt quãng do khóc, mang theo sự thương yêu, còn có chân thành, ấm áp…

“Phẩm Lâm, ta sẽ không sao, ta sẽ không sao.” Lang Hoa nhắm mắt, “Chỉ là cái chỗ này quá lạnh, lạnh thấu xương cốt ta!”

Hai ngày sau, Lang Hoa công chúa biến mất từ vương cung của Bạch quốc, trong cung kinh hãi, cả nước tìm kiếm nhưng không rõ tung tích, từ đó về sau không hề nghe được tin tức của nàng nữa.

Mà lúc Phong Mặc đại quân đang có lợi, Tranh Thiên kỵ của Hoàng quốc cũng không ngồi yên.

Ngày 12 tháng 11, Hoàng Triều lĩnh Tranh Thiên kỵ qua vương vực đến Lương thành.

Ngày 18 tháng 11, Hoàng Triều công hạ Lương thành, chiến đấu kịch liệt bảy ngày với người bảo vệ thành là con trai của Đông Thù Phóng – Đông Đào Dã, cuối cùng Hoàng Triều công phá Lương thành, Đông Đào Dã thất bại bỏ chạy đến Liễu thành.

Ngày 27 tháng 11, Hoàng Triều tấn công Liễu thành, tái chiến với Đông Đào Dã, vì thực lực hai bên chênh lệch nên Liễu thành bị phá. Đông Đào Dã biến mất. Hoàng Triều vào thành, luyến tiếc khả năng của Đông Đào Dã, từng sai người điều tra nhưng lại không biết được hắn sống chết thế nào, từ đó về sau không rõ tung tích.

Đầu tháng mười hai, đại tướng của Phong Vân kỵ là Tề Thư, Trình Tri cùng đại tướn của Mặc Vũ kỵ là Kiều Cẩn, Nhâm Xuyên Vân lĩnh năm vạn đại quân, chia binh thành hai đường, tiến về phía Kình thành cùng Bầu thành, trên danh nghĩa: “Trợ giúp hai thành ngăn địch!”

Giữa tháng mười hai, đế đô trải qua một đêm tuyết lớn, đến sáng sớm ngày thứ hai đã là một mảnh mịt mờ.

Vùng ngoại ô cách đế đô mười dặm có “Phưởng viên”, là do năm xưa Quan đế xây dựng. Quan đế là hiền quân nổi danh của Đông Triều, trời sinh tính tình giản dị, “Phưởng viên” tuy là biệt cung của hoàng gia nhưng đơn giản tự nhiên, tinh tế thanh nhã. Quan đế cả đời thích mai, phía đông “Phưởng viên” trong trồng một loại cây mà mai. Có lẽ là ngày ngày muốn ngắm những đóa hoa xinh đẹp này, một đêm đang lúc hoa nở rộ, trên mỗi cây giống như diễm hỏa đẹp dẽ, đỏ trắng đan xen, băng hỏa tương giao, giống như lưu ly, chói lọi mà trong suốt.

“Tịch nhi, muội ra ngoài rất lâu rồi, còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa?” Cửu Vi thở hổn hển đi lên đỉnh núi, trong tuyết để lại dấu chân thật sâu.

Dưới gốc cây trên núi, một người đang lẳng lặng đứng, vẫn là bộ y phục trắng thuần hàng ngày, khiến nàng giống như hòa cùng một thể với tuyết trắng, chỉ có mái tóc đen nhanh ngẫu nhiên bị gió thổi lên, từng sợi nhè nhẹ phiên tán trong không trung.

“Cửu Vi, theo ta xem hoa mai lâu như vậy, huynh thấy những đóa hoa mai này tươi đẹp không.” Thanh âm của Tích Vân trong nhưng lạnh lùng như tuyết, ánh mắt dừng trên cành mai, lại giống như nhin xuyên qua nó, nhìn thấy càng xâu xa hơn.

“Tịch nhi…” Cửu Vi mở miệng lại không biết nói điều gì cho tốt, nhìn người đang đứng dưới gốc mai, sau đó chậm rãi đến gần, mang áo choàng trắng như tuyết khoác lên vai nàng, cùng nàng sóng vai mà ngắm cây trước mắt.

Tự khi đến đế đô, lập tức ngày thứ hai Phong vương di giá đến “Phưởng viên” để “tĩnh tâm dưỡng bệnh”, chỉ vì “cơ thể suy yếu” mà cứ như vậy không hồi cung, còn Tức vương “Thức khuya dậy sớm, ưu sầu” bận rộn nhiều việc.. Chỉnh đốn triều vụ, an ủi những bách tính trong đế đô sống sót sau cuộc chiến, cứ như vậy mà không có chút thời gian đến thăm Phong vương đang bị bệnh, bấm tay tính ra, đã gần một tháng hai người không gặp nhau.

“Mọi người nói hoa này như lửa, nhưng huynh có thấy hoa này càng giống máu không?” Tích Vân giơ tay lên, muốn chạm vào đóa mai kia nhưng tay dừng giữa không trung rồi buông xuống.

“Tịch nhi, muội vẫn đang tự trách sao?” Cửu Vi nhìn chằm chằm Tích Vân, giơ tay lên gạt bỏ bông tuyết rơi bên thái dương nàng.

“Cửu Dung và Lâm Cơ đã về đến nhà sao?” Ánh mắt của Tích Vân từ cành mai rời đi, nhìn về phía khoảng không xa xa.

“Tịch nhi, đó không phải là lỗi của muội.” Cửu Vi đặt nhẹ tay lên vai Tích Vân: “Bi kịch ở núi Lạc Anh không phải do muội sai, cũng không phải do Lâm Cơ sai, chỉ vì… Bọn họ… sốt ruột cứu muội!”

“Thân là Vương, phải có trách nhiệm với tất cả.” Khóe môi Tích Vân khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười yếu ớt, “Bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm đều không được trốn tránh!”

`

“Tịch nhi…” Cửu Vi giữ chặt vai Tích Vân thêm một chút, “Nếu muốn truy cứu, đó cũng là do…” lời nói của Cửu Vi suýt ra khỏi miệng rốt cục nuốt trở về.

“Muốn trách thì trách Tức vương sao?” Tích Vân ngoái đầu lại nhìn hắn, như cười như không, giống như bi thương mà lại không phải.

“Ta không có quyền kết luận, chỉ là… Tịch nhi…” Kéo vai Tích Vân qua để hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Cửu Vi tràn đầy linh khí giờ phút này lại thật sắc bén, “Hai người đã như vậy, muội còn muốn tiếp tục bên hắn sao? Vì sao… Vì sao không chịu chọn con đường khác?”

“Cửu Vi…” Tích Vân nhẹ nhàng thở dài.

Cửu Vi chăm chú nhìn nàng, muốn đem sự kiên định trong mắt truyền đến đáy lòng nàng, nhưng ánh mắt của Tích Vân vẫn trầm tĩnh không gợn sóng, một lúc lâu sau hắn cười tự giễu, buông tay nàng ra.

Một khắc kia, nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi bay những bông tuyết lẫn với cánh hoa mai, hai người lẳng lặng đứng đó, một nhìn xa về phía trước, một ngửa đầu nhìn trời, tuyết trắng như mây, thanh khiết như ngọc lưu ly.

“Cửu Vi, huynh rất muốn đạt được tâm nguyện của huynh sao?”

Thật lâu sau, lại nghe thấy thanh âm có chút trầm thấp của Tích Vân.

“Đương nhiên.” Cửu Vi khép hờ mắt, giống như bị tuyết khiến cho chói mắt, “Chúng ta chờ hơn ba trăm năm… Hơn ba trăm năm… đời này qua đời khác… đó không chỉ còn đơn giản là một nguyện vọng nữa mà rất nhiều thứ được cất giấu trong nó…”

“Ta hiểu.” Ánh mắt của Tích Vân ôn nhu nhìn Cửu Vi, trên khuôn mặt chưa từng biểu lộ gì của hắn lóe lên vẻ thâm trầm đau đớn rồi lập tức biến mất.

“Muội hiểu, nhưng muội lại không muốn thay đổi!” Cửu Vi mở mắt, ánh mắt sáng sủa sắc bén mang theo cả một tia chỉ trích.

Tích Vân nghe vậy chỉ biết yếu ớt thở dài.

“Tịch nhi, ta…” Cửu Vi không khỏi áy náy.

Một tiếng thở thật dài giống như muốn trút hết bao nhiêu dồn nén ra ngoài, đến mức người nghe cũng cảm thấy thương xót.

Tích Vân hơi xua tay, ánh mắt nhìn Cửu Vi trầm tĩnh mà ôn hòa.

“Tức vương đối xử với ta như thế, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng ta và hắn sẽ trở mặt. Bằng thực lực của Phong quốc và mười vạn Phong Vân kỵ, nếu ta cũng muốn tranh đoạt thiên hạ, “hươu chết về tay còn chưa biết”, biết đâu có thể trở thành nữ hoàng độc nhất vô nhị từ trước đến nay! Nhưng mà… cảnh tượng đó cần bao nhiêu máu tươi cùng sinh mệnh xây dựng nên? Nếu vương miện của nữ hoàng khiến cho nhiều người nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, bao nhiêu người tan nát cõi lòng? Thứ như vậy ta không muốn!”

Tích Vân xoay người, nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sáng sủa mà kiện định.

“Cho tới bây giờ, chiến tranh chỉ gây cho bách tính cực khổ cùng bi thương, ta kết minh với Tức vương vốn là vì muốn bách tính hai nước không phải chịu khổ, nếu vì tư oán bản thân mà rút kiếm tở mặt… Phong Tích Vân ta sao có thể xứng là Vương của Phong quốc! Người làm Vương không thể vì dục vọng của bản thân mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính, như vậy mới xứng đáng là một vị vương!”

“Cửu Vi, ta cũng có nguyện vọng.”

Thanh âm của Tích Vân vô cùng nhẹ, giống như làn gió thổi qua rồi tan đi, cứ thế khiến Cửu Vi không tự chủ được chăm chú lắng nghe, nhưng một khắc này hắn lại không nhìn rõ được vẻ mặt của nàng, tựa hồ trên khuôn mặt đó lại bị phủ kín bởi một đám sương, sau đám sương đó nó trở nên mông lung mờ mịt.

“Tuy không phải nguyện vọng của ta, nhưng khi sinh ra đã là Vương giả, vậy thì phải đảm đương trách nhiệm của một vị Vương giả!” Tích Vân nâng tay phải lên, nắm ngón tay khẽ gập lại, giống như nắm thứ gì đó vô hình trong lòng bàn tay, “Cho nên…có một số chuyện xảy ra với kẻ làm Vương, dù rất không muốn nhưng vẫn phải bỏ qua!”

“Tịch nhi…” Cửu Vi khẽ thán, nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo kính trọng cùng thương tiếc: “So với muội, là ta đã quá ích kỷ.”

“Huynh cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình mà thôi.” Tích Vân lắc đầu, ánh mắt ngắm xuống dốc núi, phía trước là toàn là tuyết: “Nhân tâm luôn luôn biến ảo, giờ khắc này ta khẳng định trách nhiệm của mình như vậy, thế nhưng… Thời gian lâu sau, giống như tuyết trắng bao phủ trên mặt đất, có lẽ ta cũng sẽ không rõ phương hướng lúc đầu của mình nữa, mà đến lúc đó… Chiến tranh chính là thứ tàn khốc nhất, trong máu lửa, sẽ có rất nhiều thứ biến mất!”

“Vậy một tháng nay muội ở biệt cung tránh xen vào sự vụ, đây cũng là thứ muội muốn sao?”

“Ở đây yên tĩnh như thế, hơn nữa còn có hoa mai xinh đẹp, Cửu Vi không vui sao?” Tích Vân thản nhiên nói.

“Ừ, vui.” Cửu Vi chỉ có thể đáp như vậy.

“A…” Tích vân cười khẽ, ánh mắt nhìn vào từng đóa mai đỏ, kinh ngạc đến xuất thần.

Sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: “Huynh xem những đóa mai này, đỏ chói như vậy có phải là mang theo chuyện vui sao?”

“Vậy sao?” Cửu Vi cảm thấy không hiểu ra sao nhìn nàng, chẳng biết vì sao nàng lại thốt ra lời này.

“Hoa mai nở rộ trong một đêm, nói không chừng chính là vì báo hiệu việc vui.” Tích Vân đưa tay ra, đầu ngón tay đùa giỡn cánh mai trong tuyết, sau đó nhìn nó lẳng lặng hòa tan ở lòng bàn tay.

“Việc vui?” Cửu Vi hỏi ngược lại, nhưng sau đó dường như nghĩ đến điều gì, không khỏi giật mình.

“Phượng cô nương tài mạo tuyệt hảo, lại một mảnh thâm tình, có thể lấy được người như vậy quả là có phúc khí?” Ngón tay Tích Vân gập lại một cái ngắt xuống một đóa mai, cổ tay vừa chuyển, cánh hoa mai như hồng vũ* rơi xuống nền tuyết trắng.

*Hồng vũ: mưa màu đỏ

“Muội, đồng ý sao?” Cửu Vi chăm chú nhìn nàng.

“Bắt đầu từ tám đời đế là Thủy đế, Thành đế, Quan đế, Ngôn đế, Chí đế, Ích đế, Tề đế, Triệu đế đều lập người Phượng gia làm hậu, từ đó Phượng gia được xưng là “Phượng hậu”. Trong lòng người ở Đông Triều, nữ tử Phượng gia chính là Hoàng hậu, như vậy phu quân của nữ tử Phượng gia đương nhiên được xác định là hoàng đế. Mặc dù lúc này hắn lấy lòng nhân ái thu phục dân tâm, nhưng Đông thị đã cai trị hơn ba trăm năm, trong lòng bách tính cũng có những việc thâm căn cố đế không bỏ qua được, nhưng nếu có nữ tử Phượng gia trong tay, tất sẽ không còn điều gì cản trở nữa!”

Tích Vân nhìn cành mai trụi lủi trước mặt, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng thanh âm vẫn lãnh tĩnh mà rõ ràng.

“Hơn nữa, Phượng gia không chỉ có Hoàng hậu, còn từng có ba vị tể tướng, bốn vị tướng quân, sáu vị giám sử, mười một vị nha phủ, có thể nói cả nhà làm quan, ở Đông Triều, có thể nói ngoại trừ Đế tộc cùng thất quốc Vương tộc của chúng ta thì Phương gia là gia tộc hiển hách nhất. Thẳng đến thời của Gia đế, vị này bị Sử gia cực kỳ cay độc nói là Đế vương ngu ngốc, lại phá vỡ việc “Phượng hậu”, là Hoàng đế duy nhất lập thường dân làm Hoàng hậu.”

“Mà từ đó về sau, Phượng gia từ vị trí cao nhất của Đông thị vương triều đế quốc dần xuống dốc, mà Đông Triều đế quốc cường thịnh cũng bắt đầu suy yếu. Nhưng bất kể Phượng gia xuống dốc tới mức nào, ở trong lòng mọi người, Phượng thị chính là đại biểu cho sự cao quý, một loại tượng trưng cho ngôi Hậu, tròng lòng những người mê tín, cổ hủ, có lẽ vì Gia đế không lập nữ tử Phượng gia làm Hậu nên quốc gia suy thoái! Cho nên, lúc này bỗng xuất hiện một vị Vương nhân ái, hơn nữa còn là một vị Vương lập nữ tử Phượng gia làm phi, huynh nói xem trong lòng bọn họ sẽ nghĩ gì?”

“Tịch nhi, muội—— đồng ý?”

Cửu Vi không thèm để ý đến việc Phượng gia, đưa tay nắm lấy tay của Tích Vân, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, nhưng không cách nào ra chút tâm tình gì từ trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.

“Chuyện có lợi như vậy sao hắn có thể bỏ qua.” Tích Vân bỏ cành mai trong tay, vỗ vỗ tay, giống như muốn vỗ rơi gì đó vướng mắc khỏi tay, “Mà chuyện hôn sự khiến cho bên nào cũng có lợi, sao lại không thành toàn!”

Cửu Vi không nói gì.

Sườn núi phủ tuyết lại lâm vào tĩnh lặng, gió lạnh thổi qua, cánh hoa mai cùng tuyết trắng, bay trong không trung, phiêu đãng rất xa.

Cửu Vi lẳng lặng nhìn Tích Vân, ánh mắt trong suốt lóe lên một tia buồn vô cớ, giơ tay phủ đi cánh hoa mai cùng những bông tuyết trên đầu vai nàng, ôn nhu ôm nàng vào lòng: “Tịch nhi, thực sự bỏ qua sao? Muội cùng hắn…” Năm ngón tay nhẹ nhàng xen vào mài tóc, đặt đầu nàng lên vai hắn, “Tịch nhi…” Muốn nói điều gì, cũng không thể nào mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng, im lặng truyền sự quan tâm.

“Cửu Vi, huynh không cần lo lắng.” Tích Vân dựa vào lòng hắn, trên mặt xuất hiện nụ cười rất nhạt giống như bông tuyết đang bay xuống, “Phong Tích Vân ta là đời sau của Phượng vương, trong máu của nữ tử Phong thị chúng ta…” Ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh biếc, nó gần như trong suốt, màu tuyết ánh lên chói mắt, hạ mắt xuống tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng thở ra một tiếng rồi không nói tiếp nữa.

Cửu Vi không nói gì, chỉ là siết chặt vòng tay.

Giờ khắc này, hai người nương tựa gắn bó vào nhau, không có khoảng cách, không có địa vị, trong trời tuyết lạnh giá, mang lại cho nhau một chút ấm áp!

Gần cuối tháng mười hai, Phong vương “Cơ thể tốt hơn” quay lại đế đố.

“Chứng kiến cảnh tượng bây giờ, thật phải khâm phục hắn!”

Vì không muốn quấy nhiễu bách tính, cho nên Tích Vân chỉ ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường vào thành. Trong xe, Cửu Vi nhấc một góc màn xe lên, nhìn trái phải hai bên đô thành, nhẹ nhàng cảm thán.

Lúc đầu vào thành từng bước đều là máu thịt, nơi nơi hỗn loạn, trong thành lòng người hoang mang. Nhưng hiện nay mới chỉ qua một tháng ngắn ngủi mà đã rực rỡ hẳn lên, đường phố sạch sẽ, nhà sửa chữa hoàn hảo, bên đường bảng hiệu phong phú, sáng sủa, từng cửa hàng đều mở cửa kinh doanh, hô to gọi nhỏ đón khách vào cửa, trên đường phố người đến người đi, kêu gào mua bán thoải mái, trên mặt mỗi người đều có một phần bình yên, không còn nhìn ra được sự hoảng sợ lúc thành bị phá.

“Khả năng trị quốc của hắn ta chưa hoài nghi.” Tích Vân liếc nhìn tình hình bên ngoài thản nhiên nói.

“Cho nên mới yên tâm bỏ đi?” Cửu Vi quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.

Tích Vân không nói gì, đầu ngón tay sờ lên chiếc vòng ngọc ở cổ tay bên kia, nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt sáng như sao, ẩn chứa tinh quang.

“Cuối năm rồi, một năm mới lại sắp bắt đầu!” Thanh âm lãnh tĩnh lưu loát, giống như tiếng chuông nhỏ leng keng.

Cửu Vi nhìn nàng, có chút nghi hoặc nhưng lại không hỏi nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng, mã xa một đường chạy tới hoàng cung.

Đến cuối năm, bên trong đế đô vui mừng náo nhiệt, từng nhà treo đèn lồng, dán câu đối, mặc quần áo mới, chuẩn bị rượu ngon, bánh trái cùng pháo, cả nhà đoàn tụ, chúc mừng năm mới sau ngày cuối cùng của năm cũ này.

So với bách tính đang vui mừng, hoàng cung lại có phần cô tịch quạnh quẽ, mặc dù cung nhân cũng treo cung đăng, dán giấy màu, khiến toàn bộ hoàng cung như chìm trong không khí vui mừng, nhưng bây giờ trong cung có hai vị chủ tử, một người thì suốt ngày trong kim điện xử lý triều vụ, một người thì tự vào Phượng Ảnh cung tĩnh dưỡng, không hề ra ngoài, tựa hồ đều đã quên hôm nay là ngày nào. Cho nên mặc dù cung nhân được ban thưởng nhiều, nhưng cũng không vì năm mới sắp đến mà vui vẻ thêm vài phần.

Mặt trời mùa đông có chút ấm ấp, khiến người phơi nắng lười biếng, có chút buồn ngủ.

Nhâm Xuyên Vũ một đường đi qua, thỉnh thoảng có cung nhân hỏi thăm ân cần, hắn gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cung đăng cùng vải màu đã được treo lên, cùng mai vàng đã được cắt tỉa… Lễ mừng năm mới, người bình thường vô cùng trông ngóng ngày này đi? Ngày đoàn viên vui mừng, nhưng tựa hồ bọn họ đều quên, năm vừa rồi lúc ở Phong đô, mặc dù trong cung cũng tổ chức yến tiệc, thế nhưng Vương… Nghi lễ chu toàn như Lan Tức công tử cũng chẳng bao giờ tham dự cái gì gọi là yến tiệc đoàn viên trong vương cung của Phong quốc!

Trước thư phòng, người bẩm báo đẩy nhẹ cửa, mời hắn đi vào.

“Xuyên Vũ bái kiến Vương.”

“Đứng lên đi.”

Lan Tức khép lại tấu chương trong tay, thở dài một hơi, tấu chương xếp thành chống cao trên bàn, cuối cùng cũng phê xong hết, ngước mắt nhìn người đang đứng thẳng trước bàn: “Việc trong đế đô cũng sắp hoàn tất, bên ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”

“Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng.” Nhâm Xuyên Vũ một mực cung kính đáp.

“Ừ.” Lan Tức hài lòng gật đầu, “Thông báo cho bọn họ, giờ Mùi, Định Thao cung.”

“Dạ.”

“Đi xuống đi.”

“Thần xin cáo lui.” Nhâm Xuyên Vũ khom người lui ra, chỉ là vài bước rồi bỗng quay người lại, ngước mắt nhìn vị Vương phía trên, có chút do dự mở miệng, “Vương…”

“Còn có chuyện gì?”

“Ngày hôm nay… là qua năm mới.” Nhâm Xuyên Vũ tận lực làm cho giọng của mình được tự nhiên.

“Ừ?” Ánh mắt của Lan Tức thong thả quét đến.

“Mừng năm mới là ngày lễ mà dân chúng mong đợi, bách tính đế đô đều mong chờ có thể đón năm mới cùng Vương.” Nhâm Xuyên Vũ có thâm ý khác nhắc nhở.

“Vậy sao?” tất nhiên là Lan Tức hiểu được điều mà Nhâm Xuyên Vũ nói, sau một lúc trầm ngâm mới nói, “Phong Vi luôn oán trách là buồn chán, để hắn chuẩn bị yến tiệc trong cung đi, về phần bách tính… Giờ Tý bản vương và Phong vương sẽ đến cổng thành, cùng dân chúng mừng năm mới!”

“Dạ!” Nhâm Xuyên Vũ lên tiếng trả lời. Lễ mừng năm mới là chuyện rất bình thường nhưng với bách tính thì chuyện vô cùng quan trọng, nhưng hắn thấy, đây cũng là một cơ hội để Vương bày ra tư thái “thân dân”* mà thôi. Nhưng mà… Trong lòng cũng có chút phấn chất, dù sao, từ khi hắn theo Vương đến nay, đây là lần đầu tiên Vương chịu tham gia mừng năm mới!

*Thân dân: gần gũi dân chúng

Sau khi Nhâm Xuyên Vũ rời đi, Lan Tức nhìn trên tấu chương có vẽ ấn ký đỏ thắm, không khỏi có chút hoảng hốt xuất thần.

“Lễ mừng năm mới sao?”

Hắn khẽ xuất thần tự lẩm bẩm, đẩy cửa sổ khắc hoa ra, đập vào mắt là màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt đó, bất ngờ không kịp đề phòng, lụa đỏ như hóa thành máu nhào đến, che mất cả tòa cung điện, giày tơ màu trắng giẫm trên thảm đỏ sẫm, trong nháy mắt nhuộm cả màu máu, tập tễnh bò qua, vươn tay ra, muốn cố gắng nắm lấy chút quần áo màu xanh đang trôi nổi, thứ bắt đến lại chỉ là máu tươi đầy tay, chảy từ ngón tay ra rồi trở lại vũng máu… Dung nhan trắng bệch không còn hơi thở, tóc dài màu đen như hải tảo xõa tung trên thân, thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng di chuyển trong hồ màu, gần gần xa xa…

“Rầm!” Không chút ý thức, tay đóng cửa sổ lại ngay lập tức, dời bước, bước chân có chút không ổn định, rốt cục trở về ghế, một khắc kia, giống như người chìm sâu trong nước có thể lên bờ, thở hổn hển, mệt mỏi ngã xuống ghế, tay giơ lên che khuất hai mắt, giống như muốn ngăn trở huyết sắc như thủy triều tràn đến, muốn đè nén sự run rẩy của bản thân, nhưng huyết triều vẫn cuồn cuộn mà đến như cũ, càng để lâu càng dày đặc, một tầng lại thêm một tầng, cuối cùng là một màu đen âm trầm không thấy điểm cuối!

“Mẫu hậu…” một tiếng nói nhỏ, rất nhỏ mà yếu đuối, nhẹ nhàng thốt lên, thanh âm đứt đoạn.

Mặc dù trong cung rất nhiều điện, nhưng nếu từ nơi cao nhất của trung tâm hoàng cung là Bát Hoang tháp nhìn ra, đập vào mắt chính là tám cung điện: Tê Long, Đế Diễm, Tĩnh Hải, Cực Thiên, Tả Ý, Kim Thằng, Phượng Ảnh, Ấu Nguyệt, mà tám cung này sắp xếp theo Bát Hoang tháp, những cung điện, đình đài, lầu các, lâm viên đều xen tám cung điện trên mà xếp quanh, tám cung điện vây quanh Bát Hoang tháp, hoàng cung giống như một mặt trời khổng lồ.

Tám cung điện lớn ở thời đầu của Đông Triều do Thủy đế cùng bảy vị đại tướng ở, năm đó tám người tình thâm nghĩa nặng, Đế viết: Giang sơn có thể cùng cùng chung, huống hồ chỉ là hoàng cung! Trong hoàng cung ngoại trừ Đế, Hậu, Phi, Tần, cung nhân, mà lại có người khác ở lại thì đúng là chuyện trước nay chưa từng có, nhưng quả thực tám người kia từng cùng ở trong hoàng cung, chỉ là sau đó bảy vị tướng lại có hôn phối, nên cũng dần dọn khỏi cung, lập phủ trong đế đô, thậm chí sau đó lại phong quốc, lúc đó tám người ly tán thiên nhai.

Tình nghị của tám người cùng công danh sự nghiệp được lưu truyền về sau, không ai có thể vượt qua truyền thuyết đó, mặc dù hôm nay, Đông Triều đế quốc đã hoàn toàn thay đổi, nhưng tám người kia lại giống như những vị thần bất khả xâm phạm, mà tám cung điện lớn, mặc dù đứng độc lập nhưng ngày đó lại có một hành lang liên kết tám cung điện lớn như là một hành động xác minh việc “Cùng chung thiên hạ”!

Chỉ là… tình nghị như vậy có thể tồn tại vinh viễn sao? Lúc đó tám người tình như thủ túc sao lại có ngày chia lìa? Thủy đế tự tay phân chia giang sơn cho người khác, rốt cục trong lòng hắn nghĩ gì? Lẽ nào trong lòng hắn quan trọng nhất không phải là giang sơn đế nghiệp? Vậy quan trọng nhất là cái gì? Nếu quan trọng nhất là tình cảm của tám người, vậy gì cần gì phải chia quốc, làm ra hành động phân ly? Vì sao tám người không thể cùng ở tại đế đô…

Đi trên hành lang ngoằn ngoèo, nhìn con đường thật dài không thấy cuối, Nhâm Xuyên Vũ hiếm khi suy nghĩ miên man. Hai bên trái phải hành lang trồng các loại cây, trời đông giá rét nhiều nhất là hoa mai đỏ tươi như máu, mùi hoa mơ hồ được gió đông thổi tới, mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Đây không phải là Cửu Vi tiên sinh sao?”

Nhìn người đối diện đang đi đến, Nhâm Xuyên Vũ thốt lên, đồng thời trên mặt cũng xuất hiện nụ cười thân thiết, ánh mắt bình thản cất giấu một tia cảnh giác, hắn không hề quên một ánh mắt sắc bén tận xương trên lôi đài võ lâm hôm đó.

“Hóa ra là Nhâm quân sư.” Cửu Vi cũng ôn hòa mỉm cười đáp.

“Tiên sinh lại chuẩn bị món ngon cho Phong vương sao?” Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ nhìn qua cái khay trên tay Cửu Vi, trên đó là một cái bát được đậy kín.

“Hôm nay là lễ mừng năm mới, trong cung tự có ngự trù chuẩn bị đồ ăn cho Phong vương, chỉ là sáng nay Cửu Vi hái bạch mai mới nở, ngâm một bát ‘Lãnh hương’, để Phong vương xúc miệng thôi.” Cửu Vi đáp một cách tao nhã lễ độ.

“A?” Nhâm Xuyên Vũ híp mắt cười cười, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói ra, “Nói đến, từ khi có tiên sinh chăm sóc Phong vương bằng “Ẩm thực”, Phong vương không chỉ ngọc thể an khang, phong thái càng thêm tươi đẹp, thực là công lao của tiên sinh, khiến cho Vương của ta cảm thấy rất an ủi, cũng làm cho thần tử như ta an lòng!”

“Ngươi!” Cửu Vi nghe vậy biến sắc, nhìn người trước mắt, gương mặt cười đến ôn hòa vô hại, nhưng lại cất giấu sự âm lãnh như một con rắn, đúng là con cáo giả dối! Người này… Vẻ mặt Cửu Vi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mắt.

“Trong cung ngoại trừ Đế vương, khó có thể lưu người ngoài, nhưng tiên sinh lại có thể sống lâu dài trong Trường Ly cung, đủ thấy Phong vương đối đãi khác biệt với tiên sinh… quả là sủng ái có thừa!” lời nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng dường như những chữ cuối cố ý nhấn mạnh thêm, nét mặt vẫn là vân đạm phong khinh vô cùng ôn hòa, ánh mắt nhẹ nhàng tùy ý bỗng quét về đối phương, nhưng nhìn lại thì nặng tựa ngàn cân!

“…” Cửu Vi lặng lẽ không nói.

Hai người đứng yên cách nhau ba thước, xa xa có những cung nhân đang bận rộn, nhưng ở đây là sự trầm tĩnh đến mức hít thở không thông, gió lạnh phất qua, hoa rơi tung bay, tay áo vung lên cũng không thể thổi đi đường nhìn đang giằng co giữa hai người.

“Vẫn thường nghe nói Nhâm quân sư là một người thông minh lợi hại, hôm nay cuối cùng cũng tin.”

Sau một lúc lâu, Cửu Vi bỗng nhiên nở nụ cười, một tay cầm khay, một tay khẽ vuốt sợi tóc nơi đuôi lông mày, đôi mắt tựa mở tựa khép, hết sức tao nhã, giống như trên khuôn mắt hết sức bình thường kia có ma lực mê hoặc chúng sinh.

“Đâu có, Xuyên Vũ ngu dốt, còn muốn thỉnh giáo tiên sinh nhiều hơn đây.” Nhâm Xuyên Vũ cũng cười đến ôn nhã.

“Không dám.” Cửu Vi hơi nghiêng đầu nhìn ngoài hành lang, một cành mai vàng tựa vào lan can trên hành lang khẽ đung đưa, giơ tay lên chạm nhẹ vào cành mai, rồi ưu nhã nói, “Chỉ là Cửu Vi cũng có chút ngốc, nhưng thật ra ta lại có vài điều muốn nói với quân sư.”

“Xuyên Vũ chăm chú lắng nghe.” Nhâm Xuyên Vũ gật đầu cười, ánh mắt nhìn người trước mặt, nội tâm cũng có mấy phần bội phục, người kia lại có thể thản nhiên như vậy.

“Thiện đao giả tễ vu đao, thiện mưu giả tốt vu mưu*!” từng chữ một Cửu Vi nặng nề nói ra, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt giống như kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lẽo mà lợi hại tấn công đối phương.

* Thiện đao giả tễ vu đao, thiện mưu giả tốt vu mưu: người giỏi dùng đao chết bởi đao, người hay tính mưu kế chết bởi mưu kế.

Nhâm Xuyên Vũ bị ánh mắt đâm thẳng đến, vừa muốn mở miệng, lại bỗng nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Cửu Vi, nhìn tay hắn rời khỏi cành mai, trên ngón tay còn có một sợi tơ khí màu đỏ, mà đóa mai rực rỡ bên kia lại héo rũ trong nháy mắt!

“Ngươi…” Nhâm Xuyên Vũ kinh hãi líu lưỡi.

“Quân sư làm sao vậy?”

Cửu Vi ôn nhu mở miệng, khẽ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt đang kinh ngạc đến mức trắng bệch của Nhâm Xuyên Vũ, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, cổ tay vung lên, sợi tơ màu đỏ trên ngón tay khẽ lay động, giống như lưỡi rắn chậm rãi tiến về phía Nhâm Xuyên Vũ, mà lúc này chân tay Nhâm Xuyên Vũ cứng ngắn, chỉ biết đừng ngẩn người, trơ mắt nhìn sợi tơ đỏ mỗi lúc một gần, không có cách nào di chuyển nửa bước.

“Ngươi… Ngươi là…”

Câu nói thốt ra phân nửa, chợt cổ họng nghẹn lại, không thở xong một hơi, tức khắc âm thanh liền biến mất. Tơ đỏ quấn quanh cần cổ từng vòng từng vòng một, mỗi một vòng lại chậm rãi thu hẹp, đưa tay sờ lên cổ, lại không nắm được cái gì, tơ đỏ quấn ngày càng chặt, gương mặt Nhâm Xuyên Vũ đỏ lên, lại từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng chuyển xanh, từ xanh đổi thành tím! Mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại không có cách nào thốt ra, cổ họng giống như bị kìm sắt kẹp lại, trong lồng ngực cảm thấy từng đợt đau đớn, đầu óc ong ong, tứ chi dần dần như nhũn ra, tất cả phía trước như nhìn không rõ, trước mắt từng đạo ánh sáng lóe lên rồi tản đi, sau đó hóa thành một mảnh hắn ám… Một khắc kia, giống như nghe được thanh âm của cánh cửa tử vong mở ra, tạo nên một trận gió lạnh âm trầm, cả người như chìm vào vực sâu hắn ám…

“Vì Cửu Dung, ta hận không thể ném ngươi vào A Tì địa ngục!” Thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng lọt vào tai, giống như kiếm băng lạnh đến thấu xương, “Thế nhưng Tịch nhi… nể mặt Phong vương mà bỏ qua cho ngươi, nếu sau này ngươi còn dám làm thương tổn đến Tịch nhi, ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết!”

Bỗng trên cổ được buông lỏng, “Hô!” Rốt cục lại có thể hô hấp! Cảm giác xung quanh chậm rãi trở về, cảnh vật trước mắt dần rõ ràng. Hành lang tao nhã như trước, thơm mát như trước, người trước mắt cũng mỉm cười như gió, giơ tay sờ lên cổ, không thấy gì cả, chỉ có cảm giác da thịt ấm áp… tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác sao?

“Ngươi…”

“Ấy, trì hoãn không ít thời gian rồi, không thể khiến Phong vương đợi lâu, ngày khác sẽ tiếp tục trò chuyện cùng quân sư, Cửu Vi cáo từ trước.” Cửu Vi hất lọn tóc bị gió thổi loạn ra, thong dong lướt qua Nhâm Xuyên Vũ.

“Ngươi… Chờ…” Nhâm Xuyên Vũ xoay người, muốn gọi hắn, thế nhưng đối phương xem như không thấy.

Tấm lưng kia thon gầy cao ngất, thanh sam sạch sẽ, tóc dài đến thắt lưng, tóc dùng dây buộc lại, gió thổi qua, tay áo khẽ bay, phiêu dật xuất trần, nhưng một khắc kia, hắn lại thấy vô cùng quỷ dị, quanh thân người kia như còn một loại âm hàn.

“Ngươi là… Ngươi là người của Cửu La tộc?!” Lời thốt ra chính là điều cấm kỵ.

Nhưng cái bóng lưng kia vẫn không nhanh không chậm bước đi, bước chân không hề có chút hỗn loạn, càng ngày càng xa rồi biến mất ở cuối hàng lang.

Quay đầu lại, hành lang trống trơn, bên ngoài hành lang ngoài trừ cung nhân, thì chính mình không tổn hao gì vẫn đứng trong hành lang, lẽ nào tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác? Thế nhưng… Giơ tay đặt lên ngực, tiếng tim đập dồn dập chính chứng cứ của sự sợ hãi vừa rồi, ánh mắt dao động, nhất thời bình tĩnh, càng mai tựa vào lan can, đã héo rũ cháy đen!

“Bộp!” Thứ nặng gì đó đặt lên vai khiến hắn cả kinh, quay đầu, thì thấy Hạ Khí Thù đứng bên cạnh.

“Xuyên Vũ, ngươi ở đây ngây ngốc cái gì vậy?” Hạ Khí Thù cảm thấy có chút kì quái nhìn Nhâm Xuyên Vũ, loại ngơ ngác thậm chí biểu tình có chút sợ hãi đúng là hiếm thấy trên người Nhâm Xuyên Vũ.

“Khí Thù.” Nhâm Xuyên Vũ bỗng nhiên thở dài một hơi, thân thể giờ khắc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã bị mồ hôi làm ướt.

“Bộ dáng của ngươi hiện tại…” Hạ Khí Thù nhìn hắn một cách dò xét, lông mày theo thói quen nhíu lại, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không… không có gì, ta đang muốn đi tìm ngươi đây.”

“Tìm ta?”

“Ừ… Vương giao phó…”

Hai người song song đi qua hành lang, đi qua đình viên, chìm thật sâu trong cung điện.

Nhóm cung nhân cầm theo cung đăng đi đến, treo lên từng ngọn đèn.

“A! Hoa mai vốn đang nở đẹp, vì sao lại có một cành khô thế này?” Một gã cung nhân kinh ngạc kêu lên.

“Mau cắt nó đi, cái này không phải điều tốt!”

Cành khô tựa trên lan can, trong nền những bông hoa màu đỏ, thất rất rõ ràng, gió lạnh phất qua, khiến vài cánh mai khô khẽ rụng.