Gần đây Hạ Lục Nhất cảm thấy Hà Sơ Tam là một cậu nhóc thú vị, nhìn trông ngốc ngốc đần đần nhưng thật ra lại là một đầu linh quang. Nhưng nếu nói cậu khéo đưa đẩy, thức thời, biết thời thế, thì cậu lại một người ương bướng, chuyện không muốn làm thì nhất định không làm, vòng vèo cùng người khác luyện thái cực quyền*, chết cũng không đầu hàng. Bình thường luôn là bộ dạng thành thật rụt rè, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thấy tên nhóc này từng kinh hoảng.

(ý chỉ vòng vèo, dài dòng lan man, lảng tránh như luyện thái cực quyền)

Dù cho trước đây hai người họ bị đuổi giết, tên nhóc này cõng hắn cật lực chạy trốn thì đó vẫn là bộ dạng ngu ngốc hô hô ha ha, ngẫu nhiên có thất thố và mờ mịt, lại không hề toát ra sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hà Sơ Tam sợ thành như vậy, sắc mặt trông bình tĩnh trấn định, hai tay gắt gao nắm quần, cả người không nhúc nhích như tượng đá, hai mắt yên lặng nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Trên mặt cậu không hề có huyết sắc, ánh mắt đờ đẫn, giống như hồn lìa khỏi xác.

Hạ Lục Nhất cúi đầu, chú ý tới ngón tay cậu hơi phát run.

Hắn không nhịn được mà phủ lên mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, xoa xoa nói, “Đừng lo, bác sĩ nói tỷ lệ thành công phẫu thuật rất cao.”

Hà Sơ Tam yên lặng tùy ý hắn chà đạp, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép lại kia, một lát sau, mới thấp giọng nói,“Tôi trở về thì nhìn thấy ông ấy ngã trên đất. Cửa phòng còn mở nhưng không ai chú ý tới, hàng xóm xung quanh đều đã ngủ.”

“Mỗi ngày ông ấy đều mở phòng khám muộn như vậy, sáng lại mở rất sớm, nhiều năm đều như vậy.”

“Ông ấy tuổi đã lớn như vậy, còn không chịu nghỉ ngơi, còn muốn kiếm tiền nuôi tôi…”

Hạ Lục Nhất vừa định nói tuổi ba cậu cũng không tính là quá lớn, nhưng nếu nói trước mặt cậu như vậy, hắn nhất định sẽ bị cậu nhổ hết răng. Miệng còn chưa kịp mở, lại phát hiện ra hai hàng nước mắt của tên nhóc này trượt xuống trên mặt, tí tách tí tách rơi xuống quần bò bạc trắng.

Hạ lão đại mềm lòng, chung quy vẫn là một đứa nhỏ, cùng cha già sống nương tựa lẫn nhau, cũng không dễ dàng gì. Vì thế hắn ấn vai cậu ôm chầm lấy, gắt gao khẽ siết một chút: “Đừng khóc, cố lên.”

Hà Sơ Tam đè nén nghẹn ngào, run rẩy một lúc, quả nhiên đã “cố gắng”. Thật lâu sau, cúi đầu dùng móng vuốt lau lau nước mắt trên mặt.

“Tôi không sao, Lục nhất ca, cám ơn anh lái xe đưa chúng tôi tới…” Cậu khản giọng nói, lại từ trong người móc ra một túi nhỏ, mở ra, bên trong là một xấp tiền tệ nhăn nhúm, “Lúc nhập viện vừa rồi, anh đếm t…”

Hạ Lục Nhất không thèm để ý khoát tay,“Được rồi, để lại mua trà sâm cho ba cậu.”

“Ba tôi không cần tiền của xã hội đen.” Hà Sơ Tam nói, “Nếu ông ấy biết anh trả viện phí, sẽ kiên trì muốn xuất viện.”

“……”

Hôm nay Hạ Lục Nhất không biết lần thứ mấy bị nghẹn khí, cắn răng nói, “Cậu nói đây là tiền phí nhổ răng tôi thiếu lão.”

Hà Sơ Tam làm bộ tính toán, “Vậy một cái răng của anh là năm trăm khối.”

Hạ Lục Nhất đập lên đầu cậu một cái! “Mẹ nó, cậu cứng cáp rồi hả? Còn dám đùa bỡn Lục Nhất ca tôi?”

Hà Sơ Tam ôm đầu rầu rĩ cười.

Hạ Lục Nhất vẫn ở bên Hà Sơ Tam cho đến khi phẫu thuật kết thúc, Hà cha tiêm thuốc mê, mê man được đẩy ra, đưa vào phòng bệnh. Ông lão đột nhiên chảy máu não, may mà đưa tới đúng lúc, tình huống cũng không nghiêm trọng, tiến hành giải phẫu thành công. Chỉ cần chờ khôi phục và quan sát một thời gian là có thể xuất viện.

Hà Sơ Tam dém chăn cẩn thận cho ba, rồi dẫn Hạ Lục Nhất đi ra. Hai người sánh vai đi trên hành lang, Hạ Lục Nhất đang muốn rời đi, đột nhiên bị Hà Sơ Tam kéo tay áo lại.

Hà Sơ Tam nhìn bốn phía không người, cúi đầu nhẹ giọng nói,“Lục nhất ca, thật ra… lời nói tối nay của tôi không phải ý đó.”

Hạ Lục Nhất tựa vào sát tường, nghiêng đầu miễn cưỡng châm điếu thuốc, “Hửm? Câu nào?”

“Tôi nói lần sau đừng đưa tôi ra ngoài.” Hà Sơ Tam cúi đầu nói.

“Ừm.” Hạ Lục Nhất làm bộ dáng hờ hững, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, chờ xem tên nhóc này giải thích ra sao.

“Tôi chỉ là……” Hà Sơ Tam do dự một lát, vẫn thẳng thắn nói, “Thấy bọn họ chĩa súng vào người anh, tôi rất sợ.”

Hạ Lục Nhất một hơi thuốc dừng ở yết hầu, mắt thấy tên nhóc này ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào mình nói,“Tôi không muốn thấy anh bị thương. Vừa nghĩ tới anh như vậy, trong lòng sẽ rất khó chịu.”

“Khụ……” Hạ Lục Nhất.

“Tôi không nên tức giận với anh, xin lỗi, Lục nhất ca. Thực ra…… Dù có lúc không cách nào câu thông nhưng tôi thích cùng anh ở chung một chỗ. Chuyện đêm nay là tôi không đúng, gà ở tiệm kia ăn cũng rất ngon, bạn học tôi đã từng nói qua, lần sau để tôi mời anh đi ăn có được không?”

Hạ Lục Nhất không trả lời, hắn triệt để bị sặc thuốc, tàn thuốc rơi đầy xuống áo, “Khụ khụ khụ khụ……”

“Bệnh viện cấm hút thuốc, Lục nhất ca.” Hoàn toàn không ý thức định chính mình đang tự tìm chết, Hà Sơ Tam tận tình khuyên nhủ.

……

Hạ Lục Nhất cảm thấy lời nói ngày đó của Hà Sơ Tam không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ không đúng chỗ nào —— nếu giải thích nó thành huynh đệ tình thâm, vậy còn chấp nhận được. Dù gì bản thân rút đao tương trợ, cứu cha người ta, được lấy lòng nho nhỏ, hình như cũng có vẻ hợp lý.

Ái muội nam nhân với nam nhân trong thế giới này, dù sao cũng là số ít. Hắn thấy chính mình quá mức mẫn cảm.

Huống hồ cái bộ dạng mọt sách của Hà Sơ Tam, khuyết thiếu cùng người kết giao, đoán không chừng còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, ý nghĩa quá mức mơ hồ, tốt nhất là đừng nói thêm.

Sau đêm đó, Phì Thất đánh bạc mất cả người, hoàn toàn bị Kiêu Kỵ đường vắt khô, hơn nữa mấy ngày trước liên tiếp bị Hạ Lục Nhất “khi dễ”, kể cả mấy thế lực khác——bao gồm cả Sa lão đại cũng bị đập qua. Thường nói ‘Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’, bọn họ chỉ là đám ngựa chết tốt xấu gì cũng chỉ bằng nửa lạc đà, lại cố gây cho Hạ Lục Nhất không ít rắc rối. Hạ Lục Nhất bận rộn “sự vụ công ty”, Hà Sơ Tam bận rộn đọc sách và chiếu cố Hà cha, hai người không sai biệt lắm thì đã một tháng không gặp mặt.

Hôm nay Tiểu Mã đến “Tổng công ty” báo nghiệp vụ, còn đặc biệt lải nhải với lão đại, Hà nhóc con kia đã bao lâu không đến phòng bida, thật đúng là không hiếu kính lão đại! Qua lại lâu như vậy mà còn chưa dập đầu bái đường, thật sự không biết điều…… Sau đó bị một tàn thuốc của Hạ đại lão đập đi ra, nói nhiều cái rắm! Cút về làm chuyện của mày đi!

Tiểu Mã sợ chết khiếp rời đi, chiều hôm đó lại bị điện thoại gọi về, “Lão đại! Hà nhóc con kia đến phòng bida! Nói là có chuyện muốn tìm anh!”

Hạ Lục Nhất đang họp cùng mấy quản lý, cũng không quá để ý, chỉ để Tiểu Mã phái người lái xe đưa cậu đến tổng công ty. Sau hội nghị, hắn bận rộn thu xếp thời gian gặp, Hà Sơ Tam lưng đeo cặp sách, bị hai bảo tiêu cao to xách vào.

“Sao?” Hạ Lục Nhất thả nửa cây xì gà để tạo hình xuống—— hắn vẫn không thích hút xì gà, cảm thấy quá to, hút lên có vị thổ hào. Hạ Lục Nhất lên vị từ lúc làm đả thủ, giai cấp nhỏ, vẫn cảm thấy mình bất đồng với Sa lão đại bụng phệ và Phì Thất.

Hà Sơ Tam nhìn hai bảo tiêu, Hạ Lục Nhất khoát tay, hai người kia lưu loát biến mất.

Hà Sơ Tam từ trong cặp sách lấy ra một chồng bản thảo, “Kịch bản anh muốn đây. Gần đây phải chiếu cố ba nên tôi viết rất chậm.”

Chuyện này Hạ Lục Nhất cũng quên mất, nên chỉ tùy ý nhét kịch bản vào trong ngăn kéo.

“Còn có việc?” Hắn lại hỏi.

“Đêm nay rảnh sao? Tôi mời anh đến Hồng Khám ăn gà.”

Hạ Lục Nhất không biết nên khóc hay cười thoáng nhướn mi,“Cậu mời?”

“Nói là muốn mời anh mà.” Hà nhà nghèo nghiêm túc nói.

Hạ Lục Nhất cười ha ha, lại gọi điện thoại,“An Kỳ, tiến vào.”

Chỉ chốc lát sau, một thư ký tóc đen ngắn, đùi tuyết trắng đạp giày cao gót cộp cộp tiến vào, “Ông chủ.”

“Đêm nay tôi có sắp xếp gì không?”

“Sáu giờ cùng Ngô đại ngốc dùng cơm ở Hà Hương lâu, bảy giờ rưỡi có hẹn với Thôi quản lý.”

“Đại ngốc sửa thành ngày mai, Thôi Đông Đông tám giờ ba mươi.”

“Vâng.”

Bí thư lắc mông nhỏ rời đi. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người họ.

“Ngồi chờ một lát, tôi còn có thứ phải xem.” Hạ Lục Nhất hất cằm ý bảo sô pha.

Hà Sơ Tam ôm cặp sách nghiêm chỉnh ngồi xuống, lấy một cuốn tác phẩm nổi tiếng trong cặp sách, cúi đầu bắt đầu xem.

Hạ Lục Nhất tiếp tục nhăn mày nhìn bảng báo cáo trước mặt mình, thường thường còn vớt cuốn từ điển ở trên bàn lật lật một phen. Một lát sau hắn nhìn ra không thích hợp, thuận miệng nói,“Nhóc con, qua đây xem giúp tôi.”

Hà Sơ Tam thành thật lại gần, cúi đầu chỉ hắn mấy chỗ, mở miệng vừa muốn giải thích, mày đột nhiên nhíu lại, “Công ty nước ngoài? Thái Lan? Mấy người rửa tiền ở đây?”

“Nói ít thôi.” Hạ Lục Nhất chà đạp lên đầu cậu, “Đoạn này là sao?”

“Tôi không giúp mấy người rửa tiền đen.” Thằng nhóc này lại cứng đầu.

Hạ Lục Nhất nhất thời phát hỏa, “Cũng không phải để cậu làm sổ sách! Nhìn thôi cũng có thể mù mắt chó cậu hả!?”

Hà Sơ Tam che mắt chó, luồn lách như cá chạch trượt ra ngoài, ngậm miệng ngồi ở sô pha tiếp tục đọc sách. Hạ Lục Nhất ném gạt tàn qua, bị cậu né qua.

“Chán sống rồi hả!” Hạ Lục Nhất mắng một câu, “Nếu không phải cậu cứu lão tử, lão tử đã sớm lột da rút gân cậu!”

Hà Sơ Tam bách độc bất xâm, mắt điếc tai ngơ, còn không quên giục hắn, “Lục Nhất ca anh mau xem đi, tiệm gà nhiều khách, đi chậm phải xếp hàng đấy!”

“Đệt!”

Hạ Lục Nhất vất vả lắm mới bắt được một tên cẩu tử đại học hàng hiệu hệ tài chính, kết quả không chỉ không sai sử được mà còn nhiều lần bị phun máu chó đầy mặt, tức giận nói không nên lời, còn có xúc động muốn lột da chó của thằng nhóc này—— nghĩ lại mà bực! Một tên sinh viên yếu đuối, còn hắn đường đường là lão đại long đầu, không đáng so đo với mặt hàng nhỏ này!

Tiệm gà ở Hồng Khám quả nhiên phải xếp hàng, hàng người xếp thật dài trên đường, bảo tiêu của Hạ Lục Nhất hung hăng chen vào đống người. Hà Sơ Tam bị Hạ Lục Nhất kéo vào, vội vã bênh vực kẻ yếu: “Chỗ đó vốn có người, mấy anh giành vị trí của người ta như vậy…”

“Hôm nay cậu mới biết tôi là xã hội đen sao?” Hạ Lục Nhất cười lạnh nói,“Là ai muốn mời xã hội đen đi ăn cơm?”

Hà Sơ Tam không nói.

Trong đầu hai người nghĩ….

“Mẹ nó đúng là chán sống rồi, còn lập đền thờ kỹ nữ!”

“Xã hội đen chính là xã hội đen, không huốc nào có thể cứu được!”

Vừa cùng nhau nghiên cứu menu, sau đó đối với nhân viên phục vụ đi tới trăm miệng một lời,“Một nồi lớn thịt gà, cay!”

Hạ Lục Nhất trừng mắt nhìn Hà Sơ Tam cướp lời nói, “Cải thảo…”

“Nấm hương và thịt bò.” Hà Sơ Tam lại cướp nói.

Hạ Lục Nhất đập bốp menu xuống, Hà Sơ Tam kỳ quái nói,“Không phải anh thích ăn thịt bò sao?”

Hạ Lục Nhất hít sâu một hơi, ngàn lần khuyên nhủ chính mình không nên so đo với thằng nhãi này, khó chịu lấy điếu thuốc trong túi, vừa ngậm trong miệng, thì một nhân viên phục vụ không biết thân phận Hạ lão đại mà to gan mở miệng khuyên can,“Thưa quý khách, trong tiệm chúng tôi không cho phép hút thuốc.”

Ánh mắt sát ý lạnh lẽo của Hạ Lục Nhất còn chưa kịp phóng ra, thì Hà Sơ Tam đã mở miệng thoải mái nói với nhân viên phục vụ. “Không có chuyện gì đâu, anh ấy lát nữa thể nào cũng bị sặc thuốc ấy mà.”

“…”

Hạ Lục Nhất bực bội nhưng lại không xù lông, cất thuốc xong, nhẫn nhịn chờ nhân viên phục vụ đi xa, mới nói, “Con mẹ nó, chỉ cần còn chưa tắt thở thì cậu nhất định phải tranh cãi với tôi sao?”

Hà Sơ Tam thành thật,“Đâu có, tôi rất kính trọng anh, Lục nhất ca.”

“Câm miệng lại cho tôi!” Hạ Lục Nhất nói,“Còn dám nói thêm nửa câu nữa, thì cái nồi này sẽ úp trên đầu cậu!”

Hà Sơ Tam ra vẻ ông cụ non, thở dài, vẻ mặt như muốn nói “xã hội đen không phân phải trái quả nhiên không thể câu thông”, rồi ngoan ngoãn cúi đầu sắp xếp bát đũa.

Bản thân phải kiềm chế biết bao nhiêu mới không giết thằng ranh này? – Hạ Lục Nhất đột nhiên cảm giác rất xót xa.

Hắn cẩn thận nhớ lại một năm này từ khi quen biết tên nhóc này, hận không thể ngay từ đầu dùng chân ghế đâm chết cậu!

Hai người đều không nói chuyện chỉ cúi đầu quay gà, Hà Sơ Tam đảo nấm hương còn chưa chín, Hạ Lục Nhất cầm đũa hung hăng đảo đảo, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay người đá một cước lên cạnh bàn.

Một bảo tiêu lên tiếng đáp lời, cung kính trình một cái bao giấy.

Hạ Lục Nhất dùng đũa chỉ vào bao giấy, “Tiền nhuận bút.”

Hà Sơ Tam lại không nhận, vừa lật nấm hương, vừa nhìn chăm chăm vào Hạ Lục Nhất.

“Cmn, đừng có giả bộ, nói chuyện!” Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn nói.

“Tôi không cần.” Hà Sơ Tam mở miệng.

Hạ Lục Nhất đen mặt, còn chưa kịp phát tác thì tên nhóc này lập tức bổ sung: “Tôi tự nguyện giúp anh viết, Lục nhất ca, không cần tiền.”

“Giả bộ huynh đệ nghĩa khí cái chó gì chứ!” Hạ Lục Nhất nói,“Mẹ mày không phải là đang chê tiền lão tử bẩn?!”

“Tôi không coi anh là ‘huynh đệ’…” Hà Sơ Tam nói, “Anh là bạn của tôi.”

Hạ Lục Nhất cười lạnh,“Không làm xã hội đen, mà làm bạn xã hội đen? Cậu cho rằng như vậy bản thân sẽ sạch sẽ?”

Hà Sơ Tam cúi đầu kẹp phao câu,“Tôi không nói bản thân sạch sẽ… chỉ là tiền không thể nhận.”

Lúc này Hạ Lục Nhất hoàn toàn phát hỏa. Mặt mày lạnh lùng buông đũa, hắn đột nhiên đứng dậy hất bàn lên!

“Rầm! Xoang xoang!”

Tiếng đổ vỡ đột ngột khiến mọi người trong tiệm kinh ngạc, một mồi lửa nhanh chóng tắt ngủm, xì xì bay hơi. Nhân viên phục vụ kêu lên sợ hãi nhào đến đóng gas, vừa muốn giận dữ lại bị mấy bảo tiêu cao to ngăn cản. Khách khứa xung quanh trừng mắt xem náo nhiệt, chủ tiệm vội vàng chen vào hòa giải.

“Lão đại! Lão đại! Có chuyện gì thì thương lượng, thương lượng!”

Bảo tiêu hất tay đẩy chủ tiệm: “Không có chuyện của ông, cút!”

Hà Sơ Tam ngây ngốc ngồi tại chỗ, nồi gà nóng lại không như lời Hạ Lục Nhất nói, úp trên đầu cậu mà chỉ bắn bẩn lên giày và quần cậu mà thôi.

Hạ Lục Nhất cũng không thèm đếm xỉa tới cậu, lạnh lùng quay người rời đi. Mấy bảo tiêu vội vàng đuổi kịp.

Hà Sơ Tam mở to hai mắt nhìn bóng lưng hắn, cho đến khi chủ tiệm kéo một cái: “Sinh viên, cậu không sao chứ? Cậu nợ tiền chúng?”

“Không sao…” Hà Sơ Tam buông mắt nói, khom lưng lấy một bao giấy ướt sũng từ trong chỗ hỗn độn lên, nhấc cặp sách nhỏ của mình, “Thịt gà và nồi hết bao nhiêu vậy? Cháu bồi thường.”

“Được rồi.” Chủ tiệm thở dài nói, “Vừa thấy cậu bị họ bắt nạt, tôi cũng không dễ dàng gì, đi đi.”

Hà Sơ Tam ôm túi sách đi ra tiệm, đúng lúc xe Hạ Lục Nhất từ bãi đỗ đi ra, nhanh như chớp chỉ để lại khí thải. Hạ Lục Nhất mặt không đổi ngồi sau xe, nghiêng đầu gọi điện thoại.

Hà Sơ Tam yên lặng nhìn chiếc xe kia biến mất ở một góc đường, lại cúi đầu nhìn bao giấy dày kia.

Cậu không có gì đặc biệt. Vị lão đại kiêu ngạo và máu lạnh này lại luôn khoan dung cậu, cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.