Sau này vì ôm nhiều hạng giải thưởng lớn, đạo diễn thành tựu nổi danh công chiếu bộ 《 A Phi chính truyền 》, vì phòng bán vé ế ẩm nên vội vàng chiếu lại vào tháng mười hai. Hà Sơ Tam và Hạ Lục Nhất vừa đúng dịp đến rạp chiếu phim vào ngày thứ ba đếm ngược, may mắn ngồi trong rạp chiếu phim ít người, bồi dưỡng thể xác và tinh thần một phen, thể nghiệm một bộ phim tình hoài buồn sầu thương thu.

Hà sinh viên không đủ trình độ nghệ thuật, từ “ngày 16, ngày 16 tháng 4, ngày 16 tháng 4 năm 1960, vào một buổi chiều ba giờ kém một phút nào đó…” bắt đầu đã ngủ gà ngủ gật, mới mơ màng đã đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết xa lạ gần sát bên tai——

“A A!!”

Trong rạp chiếu phim có vài người đều ghé mắt qua, Hà Sơ Tam mở to mắt ngần đầu thì thấy Hạ Lục Nhất đang giữ động mạch nhà người ta.

Cổ tay người đàn ông gần như bị vặn biến dạng phát ra tiếng rên rỉ: “Đại ca, này, đại ca! Đau quá!”

“Sao vậy?” Hà Sơ Tam vội hỏi.

“Tôi… Ách đau quá, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng hút thuốc, vợ tôi mang thang, mùi thuốc không tốt cho cô ấy! Ách!” Người đàn ông ở phía sau hai người cả giận nói.

Hạ Lục Nhất hừ lạnh ném tay gã: “Có rắm thì phóng! Sờ loạn cái gì!”

“Tôi muốn vỗ vai anh một cái mà thôi…” Người đàn ông kia ủy khuất ôm cổ tay, còn muốn tranh cãi thì bị vợ gã kéo lại.

Người xung quanh đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hạ Lục Nhất rồi rào rạt thu lại. Hà Sơ Tam thấy không khí lúng túng, lại lo lắng Hạ Lục Nhất không vui rời đi giống lần trước, có lòng muốn mở miệng, kết quả chữ ‘Lục’ chưa nói ra thì Hạ Lục Nhất đã đứng dậy!

Hà Sơ Tam vội vàng bò lên đuổi theo, vừa định chạy ra lối ra chắn người thì—— Hạ Lục Nhất rẽ, đi lên mấy hàng ghế phía trước, tùy tiện chọn một chỗ trống rồi đặt mông ngồi xuống.

“…”

Hà Sơ Tam ôm cặp sách chạy đến ngồi bên hắn, do dự thử gọi: “Lục Nhất ca?”

Hạ Lục Nhất bực mình lấy điếu thuốc, chân dài vắt lên hàng ghế ngồi phía trước, “Bớt nói nhảm đi, ngủ đi!”

Hà Sơ Tam rầu rĩ cười, ngược lại cũng không ngủ mà học theo dáng vẻ lười biếng của Hạ Lục Nhất dựa vào lưng ghế, kiên nhẫn nhìn màn hình rồi lại vụng trộm quay đầu ngó mặt Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất nhíu mi, tập trung tinh thần nhìn bóng người đung đưa trên màn hình, thỉnh thoảng còn để thuốc đến gần miệng, chậm rãi hít một hơi rồi chậm rãi phun ra. Vẻ mặt lãnh đạm.

Hà Sơ Tam giả bộ buồn ngủ không chịu nổi, từ từ trượt người xuống, đầu ngả từng chút từng chút một, nhẹ nhàng… tựa lên vai Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất không hề phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hà Sơ Tam lặng lẽ thở ra một hơi, an nhiên thả lỏng tinh thần và thể xác buộc chặt, môi khẽ cong nhắm mắt lại.

“Anh nghe người ta nói trên đời này có một loài chim không có chân, nó chỉ có thể bay bay mãi, bay mệt mỏi thì ngủ trong gió, loại chim này chỉ có thể hạ cánh xuống một lần trong đời, một lần đó chính là lúc nó chết đi.” Trong màn hình một lãng tử phong lưu bất kham nói như thế.

Hạ Lục Nhất nhìn như hờ hững nuốt khói thuốc. Trong rạp chiếu phim một mảnh im lặng, chỉ có tiếng khàn khàn trầm thấp của nhân vật chính. Nhưng sau khi tiếng hít thở của Hà Sơ Tam đều đặn lại, Hạ Lục Nhất đột nhiêu quay đầu liếc nhìn qua Hà Sơ Tam.

Hai ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, vừa suy tư vừa khó chịu xoa huyệt thái dương.

“Thật ra con chim đó chưa từng bay qua nơi nào, từ khi nó bắt đầu sinh ra thì đã chết.”

……

Sau khi điện ảnh kết thúc, Hạ Lục Nhất đánh bốp lên đầu Hà Sơ Tam. Hai người trước sau cùng đám người thưa thớt đi ra ngoài.

Đêm khuya ở bãi đỗ xe vắng vẻ, có lác đác ba bốn chiếc xe. Hà Sơ Tam đánh ngáp nhìn Hạ Lục Nhất móc chìa khóa, Hạ Lục Nhất sờ loạn trong túi, sờ tới sờ lui, ánh mắt Hà loai choai chú mục trên cánh mông vểnh cao của hắn xoay tới xoay lui, xoay tới xoay lui…

“A——“

Trong bãi đỗ xe đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ!

Tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên, lập tức sau đó là tiếng kêu giãy dụa. Hà Sơ Tam lập tức muốn chạy qua đó lại bị Hạ Lục Nhất kéo lại. Hạ Lục Nhất trừng mắt nhìn cậu một cái, kéo cậu ra sau xe. Tự mình đi qua.

Một tên côn đồ đang che miệng người phụ nữ có thai trên mặt đất, thò tay tính giật trang sức trên người cô ta. Cô nức nở giãy dụa lại không có hiệu quả. Mà chồng cô ta lại bị đâm một dao, vô lực xụi lơ quỳ trên mặt đất. Một tên khác đang sờ ví tiền trên người gã.

Người phụ nữ có thai nhìn máu trên người chồng đang càng lúc càng chảy nhiều,thì liều mạng cắn lên tay tên côn đồ, thừa dịp gã thả lỏng mà mở miệng tiếp tục khóc lớn kêu to: “Cứu mạng! Cứu!! Ông xã! Ông xã… A!!!”

Tên côn đồ lui lại đạp một cước lên thắt lưng người phụ nữ, cô ta lập tức ôm bụng kêu thảm thiết, chỉ phát ra tiếng khóc và tiếng ho sặc.

Ông chồng người phụ nữ kia—— chính là người lúc trước khuyên Hạ Lục Nhất đừng hút thuốc—— nhìn thấy bà xã bị đá thì kéo dài hơi tàn ôm chân tên côn đồ khác, “Bà… bà xã em chạy mau…”

Bọn họ ở bên này sinh ly tử biệt, bên kia tên côn đồ bị chọc tức, đạp hai phát vẫn không buông thì dứt khoát vung dao tính đâm người đàn ông!

Dao chuẩn bị đâm xuống thì hổ khẩu của gã bị chế trụ lấy. Thanh âm lãnh đạm của Hạ Lục Nhất vang lên phía sau gã: “Tiền lấy đi là được.”

Tên côn đồ kia hơi tránh qua, cổ tay vẫn bị chế trụ gắt gao, dao không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt chửi ầm lên, “Đệt! Mày là thằng nào!?”

“Lão đại mày là ai?” Hạ Lục Nhất hỏi ngược lại gã.

“Lão đại bố mày là nói ra thì dọa chết mày! Tiểu Mã ca của Kiêu Kỵ đường! Thức thời thì mau buông bố mày ra!”

“Tiểu Mã không nhận loại phế vật không quy củ như mày.” Hạ Lục Nhất nói, ra tay hung ác.

Côn đồ ăn đau thì kêu thảm thiết, tay kia nắm thành quyền đấm về phía Hạ Lục Nhất, ngược lại lại bị Hạ Lục Nhất nhấc gối một cước dập lên bụng, lập tức kêu rên quỳ rạp xuống—— cổ tay vẫn như cũ bị Hạ Lục Nhất chế trụ.

Một tên đồng bọn khác thấy vậy thì cầm dao xông đến, Hạ Lục Nhất buông cái tên kia xuống đất, đạp một cước đá bay dao trên tay tiểu đồng bọn, chân dài thuận thế vung tới, quét trúng đầu gã! Tiểu đồng bọn kia nhất thời bị đá bay ra ngoài, cả người nện vào một chiếc xe hơi gần đó!

Hạ Lục Nhất đi tới còn muốn đạp thêm mấy cước thì bỗng nghe thấy tiếng Hà Sơ Tam: “Cẩn thận!”

Hắm nhanh chóng khom lưng, nâng chân thuận thế đạp mạnh một cước ra sau—— tên côn đồ nhào tới đánh lén từ phía sau bị đạp trúng hạ bộ, không rên nổi ra tiếng mà ngã sấp xuống!

Hai tên một kẻ quỳ rạp trước đầu xe bị Hạ Lục Nhất nắm tóc kéo lên, một trên một dưới chồng lên nhau, một dao đâm xuống sát cổ hai tên côn đồ, thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, “Cuối cùng là thuộc bang nào?”

“Đều đều đều đều đều không thuộc bang nào cả, đi đi đi đi đi ngang qua đường…. lão lão lão lão đại tha mạng…” Hai tên kia nghe ra lai lịch Hạ Lục Nhất thì run rẩy, trong đó có một tên còn khóc toáng lên.

Hạ Lục Nhất thản nhiên cong khóe môi. Người trên đường đều biết mảnh này là địa bàn Kiêu Kỵ đường, do Hạ lão đại che chở, vô duyên vô cớ đi ngang qua? Hắn bỗng rút mạnh dao! Nửa lỗ tai bị đứt ào ào máy chảy xuống đất!

“A a a a a a——!”

“Nếu nghe không hiểu thì cắt!” Hạ Lục Nhất cười lạnh nói.

“Tôi nói tôi nói tôi nói…” Một tên côn đồ khác lớn tiếng khóc, “Tôi…”

Sau đó thanh âm gã dừng lại, Hạ Lục Nhất thuận theo ánh mắt gã thì thấy trên cổ Hà Sơ Tam gách một thanh đao, bị người đẩy tới gần.

Tên côn đồ số ba dáng người cao tráng, vẻ mặt dữ tợn. Nếu so sánh thì trông Hà Sơ Tam như một con thỏ gầy com, bị gã mạnh mẽ ghì trong ngực, khổ sở nói: “Lục Nhất ca, xin lỗi.”

Hạ Lục Nhất bị hắn chọc tức không chỉ một hai ba bốn năm lần, tự giác đã có năng lực chống thuyền nhưng vẫn không chịu nổi một kích này. Hắn từ từ đứng thẳng, bất giác nhíu mày.

“Mẹ nó, vô dụng!” Hắn khó chịu nói, “Nói cậu đi ra sao? Tự mình gây họa thì tự giải quyết đi.”

Hà Sơ Tam giãy dụa không ra, sầu mi khổ mặt nói, “Giải quyết không được.”

“Không giải quyết được thì đi chết đi!” Hạ Lục Nhất vừa mắng, vừa hung hăng giẫm một cước lên người tên côn đồ dưới chân, tên côn đồ kia kêu rên một tiếng.

Hà Sơ Tam ngầm hiểu, kiễng mũi chân ngẩng đầu, cố sức trợn to ánh mắt thuần khiết vô tội của mình câu thông với tên côn đồ số ba: “Đại ca à, tôi và anh nên thương lượng một chút, tôi không quen anh ta, ba tôi thiếu nợ anh ta mười vạn nên anh ta bắt tôi vì trả nợ, anh nhìn anh ta xem, anh tính giết tôi thì anh ta cũng không chớp mắt một cái…”

Vị côn đồ số ba bị cậu lải nhải đến nhức đầu, bực mình hét lớn: “Câm miệng cho bố!”

Cũng chính lúc này, cánh tay gã buông lỏng, Hà Sơ Tam học theo Hạ Lục Nhất hung hăng giẫm lên chân gã! Thừa dịp gã ăn đau mà mạnh tay thúc vào eo lại đánh hụt! Cả hai cùng nhau nhã thành một đoàn xuống đất!

Hai người lăn thành một đoàn dưới đất, tên côn đồ số ba đập mông xuống đất bị thương, kéo hơi tàn ấn người Hà Sơ Tam muốn thống cậu một dao. Hà Sơ Tam bị gã đặt dưới thân, chật vật giơ tay đẩy lên, nguy hiểm ngăn được mấy đao đâm xuống ngực lại không tránh khỏi vị vạch mấy nhát trên cánh tay, một đống máu nhất thời bị cắt tung ra!

Hà Sơ Tam nhịn không được mà đau đớn rên lên, tên côn đồ vừa muốn thống một sát chiêu thì dao chợt cương cứng!

Hạ Lục Nhất nhào tới tay không bắt lấy lưỡi dao, máu tươi tràn ra nhất thời dọc theo chuôi đao chảy xuống! Dưới ánh nhìn chằm chằm của tên côn đồ, Hạ Lục Nhất âm trầm dời lưỡi dao khỏi người Hà Sơ Tam, cuối cùng chậm rãi rút nó ra khỏi tay tên côn đồ. Đoản đao đẫm máu lạch cạch rơi xuống đất! Tên côn đồ nửa bò muốn giơ tay nắm lấy dao, thì thấy một người như lệ quỷ nhìn trừng trừng vào gã, bất chợt động tác cương cứng không dám phản khánh!

Dưới ánh đèn chập chờ chiếu rọi, ánh mắt Hạ Lục Nhất hung ác nham hiểm, sắc mặt dữ tợn cười lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay đẫm máu, đấm một quyền nặng lên đầu gã!

Trong bãi đỗ xe vắng vẻ rõ ràng nghe thấy tiếng “Bốp!” nặng nề.

Tên côn đồ số ba đập đầu xuống đất, không hề nhúc nhích…

Hai tên côn đồ khác thấy một quyền của hắn làm anh em nhà mình sống chết không rõ thì thê lương kêu thảm thiết bò lên, cong mông bỏ chạy! Hai vợ chồng nhà kia cũng bị dọa đến choáng váng, ôm nhau run cầm cập!

Tiếng còi hú cảnh sát truyền đến từ đằng xa, Hạ Lục Nhất lạnh mặt, nhấc cánh tay Hà Sơ Tam lên nhìn, xác nhận chỉ là vết thương nhỏ mới xách cổ áo cậu kéo lên, thuận tay phủi bụi trên người cậu, đẩy sau lưng, “Đi!”

Hà Sơ Tam nghe lời đi về chiếc xe gần đó, chạy vào bước mới phát hiện Hạ Lục Nhất không theo kịp. Cậu quay đầu thì thấy Hạ Lục Nhất trở về đứng trước mặt người phụ nữ có thai.

Hạ Lục Nhất khom lưng nhặt ví tiền của ông chồng kia, sau đó rút chứng minh thư ở bên trong.

Hạ Lục Nhất cúi đầu nhìn lướt qua họ tên cô ta trên chứng minh thư, lạnh lùng nói: “Đỗ Mỹ Di đúng không? Cô không biết ai cứu hai người, cũng không thấy rõ mặt tôi. Nhớ kỹ không?”

Người phụ nữ vội vàng gật đầu, mặt tái nhợt ôm sát ông xã mình.

Hạ Lục Nhất ném trả lại chứng minh thư, xoay người bước nhanh lên xr.

Xe như không có chuyện gì mà lướt qua xe cảnh sát, quoặt qua mấy hẻm nhỏ rồi đi vào đường lớn.

“Lục Nhất ca, tay anh!” Mắt thấy trên tay lái còn tích từng giọt máu chảy xuống, Hà Sơ Tam sắc mặt trắng bệch nói.

“Ồn cái gì!” Hạ Lục Nhất cau mày: “Trong hòm có thuốc.”

Hà Sơ Tam lật hòm thuốc. “Tìm mỗi chỗ dừng xe đi, Lục Nhất ca, trước phải cầm máu cho anh.”

“Đợi lát! Chưa tới nơi!” Hạ Lục Nhất bực mình nói, “Tự mình xử lý mình trước đi!”

Trên cánh tay Hà Sơ Tam có vết ránh trông rất rộng, thật ra cũng chẳng đáng gì, chỉ cần rửa cồn là xong việc. Mà Hà Sơ Tam dưới sự thúc giục của Hạ Lục Nhất, liên tiếp đi qua mấy con phố mới dừng xe bên ven đường.

Hà Sơ Tam luống cuống tay chan cầm máu băng bó lòng bàn tay đầy máu của hắn, Hạ Lục Nhất thấy chóp mũi cậu toát đầy mồ hôi lạnh thì thấy buồn cười: “Sợ không?”

“Sợ.” Hà Sơ Tam cau mày gật đầu nói: “Nếu xử lý không tốt thì sẽ làm tổn thương đến gân tay, đợi lát nữa chúng ta đi bệnh viện.”

“Đệt!” Hạ Lục Nhất dùng tay phải i không nhẹ không nặng quét đầu cậu: “Tôi là hỏi cậu vừa nãy bị người ta dùng dao chém có sợ không!”

Lần này Hà Sơ Tam không nói, chỉ cúi đầu tỉ mỉ thay tẩy miệng vết thương của hắn, lại cẩn thận thoa thuốc lên, quấn mấy vòng vải thưa, mới nhỏ giọng thừa nhận nói: “Sợ.”

Hạ Lục Nhất xì cười, vừa muốn mở miệng giỡn cậu thì lại nghe cậu trầm trầm nói tiếp: “Tôi sợ anh vì cứu tôi mà tự mình bị thương.”

Tươi cươi trên mặt Hạ Lục Nhất cứng đờ.

Hắn sựng người rồi mới ra vẻ nhẹ nhàng lướt một cái tát lên trán Hà Sơ Tam: “Nói cái rắm gì đấy, cho rằng Lục Nhất ca này làm bằng giấy chắc?”

Hà Sơ Tam cúi đầu, lẳng lặng nhìn Hạ Lục Nhất trên miệng vết thương thật dày vải thưa.

Hạ Lục Nhất đương nhiên không phải làm từ giấy, lại bởi vì cứu cậu bị thương ba lần, tay phải hắn chỉ còn khí lực cầm đũa, trong quá trình đánh nhau rõ ràng gần như không nâng lên.

Đột nhiên Hà Sơ Tam cuối cùng cũng ức chế không nổi mà hốc mắt nóng lên, như gánh vác sức nặng ngàn vàng, chậm rãi cúi đầu, run rẩy cầm bàn tay rỉ máu của Hạ Lục Nhất dán lên gò má mình.

Lòng bàn tay bị thương mẫn cảm nhất thời bị hô hấp ấm áp của Hà Sơ Tam lướt qua, cả người Hạ Lục Nhất cứng lại! Hà Sơ Tam dán vào lòng bàn tay của hắn, giọng khàn khàn lại hơi phát run nói: “Tôi là nói thật, Lục Nhất ca, nếu về sau lại có loại chuyện này, anh mặc kệ tôi đi, là tự tôi vô dụng. Anh bị thương, tôi còn khó chịu hơn là tự mình bị thương…”

Tay Hạ Lục Nhất không khống chế nổi mà hơi run lên, chỉ thoáng thấy cổ họng hơi nghẹn, hé miệng hai lần mới phản ứng kịp, rút phăng bàn tay ra khỏi mặt Hà Sơ Tam, chật vật quát: “Câm miệng!”

“…”

Hà Sơ Tam ngậm miệng, cắn chặt môi không nói lời nào. Nhưng Hạ Lục Nhất lấy tay phải che đi lòng bàn tay trái mới bị ‘xâm phạm’, trong khoảng thời gian ngắn này không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể cương ngạnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người đều trầm mặc, không khí trong khoang xe nhất thời lúc túc đến mức một đoạn gỗ khô tùy thời có thể tự bốc cháy. Hạ Lục Nhất nhìn nhìn, bên tai nóng lên, chỉ thấy trong ngực càng lúc càng khô nóng khó nhịn. Mọe nó giờ hắn mà nói thêm một câu chính là tự tìm chết, dán lòng bàn tay thổ lộ cõi lòng, là ý chó má gì chứ, chẳng lẽ hắn còn nghe không hiểu sao?

Hắn không chịu thừa nhận bản thân trước đó khi thấy Hà Sơ Tam bị thương thì vô cùng nổi giận và nóng nảy, không đúng, dù thừa nhận cũng không có gì cả —— đó là mã tử mà Hạ lão đại hắn bổ nhiệm, hắn không thể khống chế như vậy đều chỉ là đang bảo vệ chính lãnh thổ và thân dân của hắn mà thôi. Hắn cũng không chịu thừa nhận mình có tình cảm gì đó với Hà Sơ Tam, mà chỉ là tình cảm thuần túy của một vị đại ca bảo vệ tiểu đệ mà thôi, chỉ là cảm giác thuần túy Hà Sơ Tam thằng nhóc này có điểm thú vị không bình thường mà thôi. Còn tâm ý của tên nhóc Hà Sơ Tam này, trong mắt hắn chỉ là đi nhầm đường, một câu được một câu, được một tấc là muốn lấn tới một trượng, ám muội đã hiện ra hết rồi, không thể mặc kệ như trước được nữa!

Đầu não nóng lên suy nghĩ một lát, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Đi mua cho tôi một bát thịt bò.”

Hà Sơ Tam đang cúi đầu ngẩn người thỉ ngơ ngác ngẩng đầu, “Hả?”

“Thịt bò!”

“Đã trễ vậy rồi còn chỗ nào có thịt bò?” Hà Sơ Tam kỳ quái nói, đầu vừa nhấc thì thấy một quán ăn nhỏ ở ngã tư đối diện còn đang buôn bán, cổng quán còn ngồi một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ăn đêm.

—— Bằng không cậu cho rằng Hạ lão đại vì sao muốn kiên trì quoặt qua mấy con phố này rồi mới dừng xe?

Cậu ngoan ngoãn xoay người muốn xuống xe, lại bị Hạ Lục Nhất gọi lại, một chiếc ví tiền da ném lên người cậu: “Lấy tiền tôi đi mua, một lon Coca.”

“Tôi…” Hà Sơ Tam vừa định nói tôi có tiền lại nhớ tới chuyện cũ Hạ lão đại phẫn nộ ở trong quán gà…thật sự không đáng vì chuyện tiền nong mà tranh cãi với vị thổ hào này.

Tinh thần cậu không yên mà niết ví tiền của Hn xuống xe, đi vào quán nhỏ mua một bát thịt bò lớn và một lon Coca. Lúc chờ lấy thịt bò, cậu vụng trộm quay đầu đưa mắt nhìn chiếc xe đối diện con phố. Hạ Lục Nhất đang tựa trên ghế lái ngẩng đầu hút thuốc, không hề nhìn cậu.

Trong lòng Hà Sơ Tam cảm thán một câu, hối hận vì bản thân mình đã thất thố.

Đúng vậy, cậu có tình ý với Hạ Lục Nhất, không biết từ lúc nào đã càng lúc càng lấn sâu vào. Vào đêm hôm đó ở biệt thự cũng không kiềm được lòng mà ôm lấy Hạ Lục Nhất, cậu cũng đã ý thức được tình cảm của mình. Thích phải một người đàn ông, lại còn là lão đại xã hội đen, chuyện này không mang quá nhiều chấn động cho cậu—— Cậu đã sớm nghe chuyện của hắn và Thanh Long lão đại, phát hiện ra bản thân không hề mâu thuẫn với loại chuyện đồng tính này.

Nhưng cậu không ngờ ở lúc này lại ngả bài với Hạ Lục Nhất, cậu một nghèo hai trắng tay, là một sinh viên chưa thành nghiệp, lấy cái gì mà hứa hẹn tương lai với một lão đại xã hội đen, lại dựa vào cái gì mà ảo tưởng đối phương ở cùng một chỗ với cậu. Đường đời còn dài, cậu tự biết bản thân chưa có tư cách để bắt đầu. Chỉ là cậu thật sự không khống chế nổi càng muốn thân cận với Hạ Lục Nhất nhiều hơn, muốn chiếu cố sinh hoạt của hắn, không muốn thấy cảnh hắn đầm đìa máu tươi, bộ dạng suy yếu ấy. Cậu không che nổi tình cảm của mình, mà Hạ Lục Nhất lại là người tỉnh táo, dễ dàng nhìn thấu cậu, bức bách cậu muốn tránh cũng không thể tránh.

Giờ cậu nên làm sao đây?

Cậu cúi đầu trầm tư tính toán, bị bà chủ tiệm nhắc nhở mới mở ví tiền muốn trả tiền, kết quả lại thấy một tấm hình bên trong. Là tấm ảnh Hạ Lục Nhất và Hạ Tiểu Mãn mỉm cười với ống kính, thân mật dựa vào nhau, bối cảnh là trời trong biển xanh.

Cậu nhìn lướt qua rồi lấy tiền bên trong, khép ví tiền lại. Một lát sau, lại nhịn không được mà lật nó ra.

Cậu thấy bên dưới tấm ảnh lộ ra một góc tam giác nhỏ, nhẹ nhàng dùng móng tay móc nó lên, cẩn thận rút ra.

—— là một tấm ảnh hình Thanh Long được giấu ở phía dưới. Ảnh chụp hơi mờ sáng, nam nhân nghiêng đầu hút xì gà, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, giống như là chụp lén.

Đầu ngón tay Hà Sơ Tam run lên, thiếu chút nữa thì làm rơi tấm ảnh, sau đó nhanh chóng định thần, gắt gao niết chặt!

Trên chiếc xe đối diện phố, Hạ Lục Nhất mặt không đổi hút thuốc, vừa dùng khóe mắt liếc qua cậu. Mắt thấy tên nhóc này rút tấm hình kia ra nhìn đến ngẩn người rồi lại bất động thanh sắc nhét trở lại.

Hạ Lục Nhất chậm rãi phun khói thuốc, nâng bàn tay cuốn vải thưa, che lên trán.

Mọe nó đúng là thích tự tìm chết mà! Thức thời một chút mà tự biết khó mà lui, xem xong ảnh thì sớm về nhà tắm một trận rồi ngủ đi!

Thật lâu sau, Hà Sơ Tam ôm một bát thịt bò lên xe. Trong miệng Hạ Lục Nhất ngậm thuốc, dáng vẻ lãnh đạm lười biếng dựa trên ghế ngồi. Nghe tiếng Hà Sơ Tam tiến vào thì hắn vươn tay phải muốn lấy thịt bò.

“Tôi bưng giúp anh.” Hà Sơ Tam nói.

Hạ Lục Nhất giương mắt liếc cậu, vẻ mặt Hà Sơ Tam bình tĩnh, nhìn không hề có sơ hở.

Trong lòng Hạ Lục Nhất “đệt” một tiếng! Ảnh tình địch cũng cho nhà mi xem rồi, cũng tự chết tâm đi!

Hắn bốc lên hỏa khí khó hiểu, cố ý muốn cướp thịt bò qua, kết quả vì tay phải vô lực và bát quá nóng mà suýt nữa đổ ra quần. May mà Hà Sơ Tam nhanh tay lẹ mắt tiếp được.

“Để tôi bưng, Lục Nhất ca.” Hà Sơ Tam nhẹ giọng nói.

Hạ Lục Nhất cau mày không nói lời nào, để lên tay cậu, cầm một miếng thịt bò lên ăn.

Im lặng ăn no, trong lòng Hạ Lục Nhất mới sảng khoái một mảng, đang muốn tựa vào ghế ngồi hút thuốc thì Hà Sơ Tam bỗng giơ tay lên, quẹt qua khóe môi hắn.

Hạ Lục Nhất cảnh giác giương mắt nhìn cậu.

“Nơi này dính tương.” Hà Sơ Tam nói.

“…”

Lời kịch quá nát… nát đến muốn chết! Mọe nó chán sống rồi hả, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!!! —— Hạ Lục Nhất nhận định lời này trong lòng.

Hắn ngầm cắn rắng không nói, ra vẻ không để ý quay đầu đi, đề số, đạp mạnh chân ga!

Hà Sơ Tam bị dây an toàn giật một cái, đầu đổ về phía trước, sau đó lại như không có chuyện gì mà thẳng lưng nhìn về phía trước. Nhận thấy vẻ phẫn uất và nghẹn khuất của Hạ Lục Nhất thì không kiềm lòng mà vụng trộm cong khóe môi.

Đến lúc Hạ Lục Nhất quay đầu xe, cậu cúi đầu đưa đầu ngón tay dính nước tương lên môi, chạm nhẹ lên môi.

Thè lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi, nếm thử hương vị ngọt ngào lại mặn chát đó.

Hạ Lục Nhất không đuổi cậu, dù cho phát hiện ra tình cảm của cậu, dù bực bối với cậu vẫn không đuổi cậu đi. Đây không biết là lần thứ mấy lặp lại dung túng cậu của vị lão đại này, trong những ngày nghỉ khó gặp mà muốn tìm cậu đi theo, tay trong tay dạy cậu đánh bóng, ăn cơm cậu làm, nhận lời mời đi xem phim, không để ý nguy hiểm mà che chở cậu, chịu đựng cậu từng tấc từng tấc được đằng chân lên đằng đầu… Cậu biết mình khác biệt.

Dù giờ cậu còn kém xa với người dưới ánh đèn mờ nhạt trong ảnh kia, hoàn toàn kém hơn, nhưng cậu biết mình đặc biệt, một ngày nào đó……

Không đợi cậu nếm thử vị ngọt trong vị đắng đó, thì xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

Hà Sơ Tam nhìn bảng hiệu “Đàn Hương các” ở phía trước, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, sôi trào khuấy động trong ***g ngực chợt lạnh xuống!

Khai bao!!!!