Là tâm ý tương thông, hỗ trợ lẫn nhau sao? Vậy thì ta và tiên đế chính là thế nhưng giữa chúng ta có phải là tình yêu không?

Là thanh mai trúc mã, thuần khiết chân thành sao? Vậy thì ta và Hàn Tiêu chính là thế nhưng giữa chúng ta có phải là tình yêu không?

Ta không biết.

"Thanh Ngọc đã ổn định rồi, nàng ấy muốn dập đầu với người, nô tỳ có cần dẫn nàng ấy vào không?" Tử Đàn hỏi ta.

Thanh Ngọc, chính là nha hoàn ngốc nghếch đã tiễn ta năm ta rời khỏi phủ Bảo Định hầu.

"Vừa hay hôm nay rảnh, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Ta và Tử Đàn đi dạo phố đêm, nàng ấy mua rất nhiều đồ ăn vặt, ta cũng mua không ít cho Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc từ nhỏ đã thích ăn đồ ăn vặt.

Đến khi gặp nàng ấy, nàng ấy đã trưởng thành nhưng vẫn mập mạp.

Nàng ấy khóc lóc dập đầu với ta, nói nàng ấy đã dùng tiền mở một tiệm điểm tâm, bảo ta đừng lo lắng cho nàng ấy.

"Vậy thì ngươi hãy sống tốt, nếu gặp khó khăn thì đến cổng cung tìm một tiểu thái giám họ Lục."

Đó là con trai của lão thái giám đã đưa thư cho ta vào Nội vụ phủ năm đó.

Lão thái giám họ Lục đã về hưu, vốn không có suất thay thế cho con trai ông ta nên ông ta đã thử đến cầu xin ta.

Ta đã sắp xếp công việc cho cả hai người con trai của ông ta.

Thanh Ngọc nói nàng ấy nhớ rồi.

Ba chúng ta vừa ăn vừa đi dạo, Thanh Ngọc kể rất nhiều chuyện thú vị hồi mười mấy tuổi.

Ta đã quên rất nhiều chuyện nhưng nàng ấy lại nhớ rất rõ.

Thanh Ngọc nghĩ đến điều gì đó rồi nói: "Hôm đó phu nhân đi gặp người về, về nhà đã đánh nhau với hầu gia."

"Phu nhân nói, là người đã giúp phủ Bảo Định hầu sống đến ngày hôm nay."

"Nhưng hầu gia không nghe, tuy nhiên hầu gia cũng không để ý đến tam tiểu thư kia."

"Tam tiểu thư kia vốn ở nhà nhưng hôm bị xét nhà thì nàng ta đã bỏ trốn, không biết có bắt lại được không."

Ta gật đầu, không muốn nói về chủ đề này.

Rẽ một góc, một người lao tới, quỳ xuống trước mặt ta.