Trên kim điện, trăm quan kinh ngạc đến ngây người.
Nhưng những người có mặt ở đây đều là người thông minh, chỉ cần bình tĩnh một chút là đều hiểu ra! Sức khỏe của bệ hạ ngày một kém, ngài cần chuẩn bị cho thái tử còn nhỏ, mở đường, bồi dưỡng người và dọn dẹp chướng ngại vật. Đây là cơ hội cực tốt. Trong lúc nhất thời, triều đình Sở quốc ai nấy đều lo sợ. Chỉ trong nửa tháng, quan viên bị cách chức, được thăng chức, có nhà vui mừng, có nhà buồn bã. Hạ Lệnh Chi cũng bị mất chức. Con dấu cách chức, do chính tay ta đóng. Hạ Lệnh Chi và vợ chồng Bảo Định hầu thay phiên nhau muốn gặp ta, ta đều từ chối. Hai nhà ầm ĩ rất khó coi, Hạ Lệnh Chi muốn hòa ly, Ninh Đại phu nhân cũng muốn hòa ly với Bảo Định hầu. Nhưng những chuyện này không liên quan đến ta. Bọn họ sớm đã nằm trong lòng bàn tay ta. Buổi tối, ta ngồi trên ghế bên cạnh long ỷ, bệ hạ vẫn đang nghỉ ngơi, hoàng hậu đẩy cửa bước vào, sắc mặt không mấy vui vẻ. Ánh mắt nàng chạm vào ta, ta liếc nàng một cái rồi tiếp tục làm việc. "Ba người ca ca bên ngoại của ta là ngươi cách chức sao?" Ta không để ý đến nàng nhưng nàng lại tiến lên chất vấn ta. Ta gật đầu, tay vẫn không ngừng viết: "Nương nương có bốn người ca ca, chỉ cách chức ba người mà thôi." "Ninh Yến!" Hoàng hậu giật lấy bút của ta, đập xuống bàn: "Ngươi là nữ tử mà lại muốn làm quan, không có tư cách cách chức ca ca của ta." Ta nhíu mày nhìn hoàng hậu. "Ta có tư cách hay không, nương nương không bằng triệu kiến ca ca của người đến bàn bạc trước rồi hãy kết luận?" "Ngươi tiện nhân này, ngươi muốn nói gì?" Hoàng hậu tức giận nói. Nàng ta quét sạch đồ đạc trên bàn, điên cuồng trong thư phòng, ta bình tĩnh nhìn nàng làm loạn, bệ hạ cũng nhắm mắt lại. Thư phòng trở nên hỗn loạn. "Thái công công." Ta nói với người ở cửa: "Hoàng hậu nương nương không khỏe, ngươi đi nói với thái hậu nương nương, bế thái tử đến chỗ bà ấy nuôi dưỡng." Thái tử năm nay đã sáu tuổi! Giọng hoàng hậu như bị ai đó bóp nghẹt, tất cả tiếng khóc lóc đều đột ngột dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn ta.