"Ta dùng sắc đẹp để hầu hạ quân vương sao?"

"Ta không coi ai ra gì sao?"

Nhưng lần này không ai dám trả lời ta.

"Điều đầu tiên có thể tra, không cần nói. Không coi ai ra gì? Ta là tổng quản nội đình, chưa từng tiếp xúc với ngoại thần, ta vênh váo hống hách với ai?"

Ta còn không quen ngươi, không coi ai ra gì từ đâu ra?

Tất nhiên, đối với ta mà nói, những người có mặt ở đây đều biết, không chỉ biết, mà ngay cả lai lịch của họ ta cũng đều hiểu rõ như lòng bàn tay.

Ta vì để Thánh thượng không nghi ngờ nên những năm gần đây chỉ tiếp xúc với ngoại thần một lần, đó là trò chuyện với Hàn Tiêu vài năm trước.

Kim điện im lặng hồi lâu.

Tát đại nhân lặng lẽ lùi lại vài bước, có lẽ ông ta vẫn không phục nhưng rõ ràng không muốn tiếp tục ra mặt.

Ta bất đắc dĩ lại lấy ra một bản tấu chương, cầm đọc vài câu, nhướng mày nhìn Lưu Ngọc: "Lần này, là tấu chương của con rể Lưu đại nhân."

"Ninh Yến, ngươi đừng có mà sỉ nhục người khác!"

Ta nhướng mày nhìn hắn: "Gọi ngươi là Lưu đại nhân là sỉ nhục ngươi, hay là gọi là con rể sỉ nhục ngươi? Cái trước là do ngươi cũng thấy mình không xứng, hay là cái sau khiến ngươi xấu hổ?"

Sắc mặt Lưu Ngọc thay đổi rất nhanh.

"Giả tạo!" Ta cười mỉa.

Lưu Ngọc nghiến răng nói: "Ngươi không giả tạo sao? Ngươi đứng đây nói thao thao bất tuyệt, chẳng phải là để chứng minh xuất thân của mình không hèn hạ sao? Nếu ngươi không quan tâm thì cần gì phải nói nhiều như vậy?"

"Xem ra, hẹp hòi đã cản trở Lưu đại nhân lĩnh hội ý tứ trong lời nói của ta vừa rồi." Ta gật đầu: "Vậy thì ta nói cho ngươi hiểu một cách nông cạn nhé."

Lưu Ngọc nắm chặt tay, rõ ràng là tức giận.

Ta hỏi hắn: "Ngươi nói mẫu thân ta là hoa khôi, chứng cứ đâu?"

Thế là hắn lại nói lại những lời đã nói trên điện lần trước, vì thời gian đã quá lâu nên không có chứng cứ, chỉ có hai bà v.ú đã từng giúp Ninh nhị phu nhân.

"Hai bà v.ú là người của phủ Bảo Định hầu, cũng là do Bảo Định hầu đích thân thẩm tra."

Vì vậy ta nhìn về phía Bảo Định hầu.

Người từng quen biết giờ đã trở thành người xa lạ, thậm chí là kẻ thù.

Ta vẫn không hiểu lắm, ta đã trở thành kẻ thù của ông như thế nào.

Bị ta nhìn chằm chằm, Bảo Định hầu chán ghét nói: "Ngươi đúng là do bọn họ bế từ chỗ hoa khôi về."

Ta cười.

"Vừa khéo, ta cũng tra được một số chuyện." Ta nói rồi dừng lại, nhìn ông: "Nhưng mà Hầu gia, ngài dám nghe không?"

Ông hất tay áo, khinh thường nói: "Có gì mà không dám?"

Ta lại quay sang nhìn Hạ Lệnh Chi: "Hạ đại nhân muốn nghe không?"

Hạ Lệnh Chi rất kiêu ngạo: "Chuyện này liên quan gì đến ta, ngươi cứ tùy ý."

"Thực ra có liên quan." Ta cười nói: "Phải nói là, hoa khôi đúng là đã sinh một đứa con gái nhưng đứa bé đó không phải ta."