Việc tiếp theo, chính là chờ!
Nếu thuận lợi, thái tử bất kể bị thương thế nào, ngày mai cũng nên hồi cung. "Ninh Yến." Lộ đại quan chạy về, lau mồ hôi: "Bên ngoài thư phòng của thánh thượng, Thục phi nương nương và Hoàng quý phi nương nương chặn hoàng hậu." Ta cau mày. "Không phải thật sự chặn, mà là muốn đòi một lời giải thích." Lộ đại quan nói bóng gió. Chặn lại để đòi lời giải thích, hay là chặn không cho hoàng hậu lấy ngọc tỷ thì ai mà biết được? "Chỉ có Hoàng quý phi và Thục phi?" "Vâng!" Ta uống một ngụm trà, nói với Lộ đại quan: "Tìm hai người, một người ném Nhị hoàng tử xuống ao sen, một người đến phòng ngủ của Lục hoàng tử đốt một đám cháy. Làm kín kẽ một chút." Lộ đại quan giật mình, rồi gật đầu: "Dễ thôi! Bản thân tạp gia sẽ đi." Nhị hoàng tử mười sáu tuổi, ao sen làm ướt ống quần. Ban ngày ban mặt, cung Trùng Túy có cháy cũng không thiêu c h ế t ai. Chỉ cần gõ núi rung hổ! Một khắc sau, hoàng hậu thuận lợi trở về. Bà cất ngọc tỷ vào nội thất, uống liền hai chén trà, mới bình tĩnh lại. "Nương nương đừng sợ, điện hạ sẽ không sao đâu." Ta nói. "May mà có ngươi ở đây." Hoàng hậu vuốt ngực, sắc mặt tái nhợt. "Thái tử là mạng sống của người, người hoảng sợ là đúng, làm cha mẹ không dễ dàng." Ta khuyên nhủ. Hoàng hậu lại đỏ hoe mắt. Đêm đó, nội đình rất yên tĩnh. Trời sáng, có người từ ngoài cung đến bẩm báo, Lộ đại quan không mở cửa, mà cách cửa nghe chuyện, người bên ngoài không chịu bỏ cuộc, làm ầm lên đòi đích thân vào bẩm báo. Đại phu nhân của phủ Bảo Định hầu đột nhiên mắc bệnh cấp tính, Thục phi muốn xuất cung về nhà mẹ đẻ. Hoàng hậu dùng quyền lực đè ép tất cả những chuyện này xuống. Mãi đến chiều, thánh thượng cùng thái tử trở về. Thái tử đã tỉnh, đang dưỡng thương ở cung Khôn Ninh. Sau khi thánh thượng rời đi, thái tử yếu ớt nói với hoàng hậu: "May mà đưa Vương viện chính theo, chỉ có ông ấy dám nhổ tên." Trường Bình ở bên cạnh bổ sung: "Thuốc cũng được đưa đến kịp thời, thuốc bên đó chuẩn bị không đủ." "Đều là Ninh Yến dặn dò." Hoàng hậu lau nước mắt, khàn giọng nói: "Bản cung hoảng loạn, lúc đó không nghĩ ra được gì." Thái tử ngạc nhiên một chút, rồi nghiêm túc nhìn ta, ta cũng kiên định nhìn lại hắn. Sau đó, thái tử và quốc cữu Trần quốc công điều tra kỹ lưỡng chuyện này, điều tra "kỹ" đến chỗ Lục An hầu. Lục An hầu là ông ngoại của Nhị hoàng tử. Thánh thượng tước bỏ tước vị của Lục An hầu, cả phủ đệ bị đày đi Lĩnh Nam. Hoàng quý phi bị giáng xuống làm phi, Nhị hoàng tử bị giáng cấp phong làm Nhị tự vương, phong hiệu là Trường An. Hai ngày sau, Trường An vương c h ế t trên đường đi đến đất phong. Ta biết chuyện này là do thái tử làm. Hắn yếu ớt nhưng thủ đoạn lại không yếu. Hai tháng sau, ngày mùng chín tháng ba, thánh thượng vốn không uống rượu nhưng sau khi say rượu đã ngã xuống ao suối nước nóng, không bao giờ tỉnh lại. Tiếng chuông tang vang vọng trên bầu trời Vân Kinh, trầm buồn, nặng nề. Cái c h ế t của thánh thượng đột ngột, khi Thục phi chạy đến, tóc tai đã rối bời, bà thất hồn lạc phách đứng ngoài thư phòng, bất kể là ai cũng không kéo bà đi được. Ta đứng ở chân nhà lặng lẽ nhìn bà. Giấc mộng thái hậu của bà ta, tan vỡ rồi! Ngày mùng mười tháng ba, thái tử lên ngôi hoàng đế, định niên hiệu là Thuận Khang. Trước tết Đoan Ngọ, hoàng đế được đưa vào hoàng lăng một cách long trọng. Tháng sáu, tân đế chặn ta lại bên ngoài cung Khôn Ninh. Hai ngày sau, tân đế phong ta làm nội đình lục thượng tổng chưởng sự, kiêm ngự tiền thượng cung, hầu hạ bút mực, hầu hạ bên long giá. Ta đứng ở một bên long án, bên dưới là các triều thần. Hạ Lệnh Chi vào cửa nhìn thấy ta, đầy vẻ kinh ngạc. Đã lớn như vậy rồi, gặp chuyện vẫn để lộ ra mặt, không tiến bộ gì cả. Ta lướt qua hắn, tầm mắt dừng lại trên người mặc áo bào màu đỏ sẫm ở một bên. Hai năm rưỡi không gặp, đôi mày của Hàn Tiêu đã đ ĩnh đạc hơn nhiều, hắn cũng nhìn ta, đáy mắt hiện lên ý cười. Ta nhướng mày với hắn.