Dương Phong tay cầm cốc trà nhè nhàng đưa liên hớp một ngụm tỏa ra nét thanh tao nhưng mày nhíu lại lại tỏa ra vẻ nghiêm nghị đối lập với phong cảnh. Đối diện với anh là chị họ Vương Uyển nổi danh là đáo hoa đình đám trong showbiz.

Vương Uyển thâm trầm, trong đầu luôn đề cập vấn đề của Dương Phong vừa đề xuất. Trong lòng tự hỏi có phải cô gái kia quá quan trọng?

Dương Phong thấy nét mặt thoáng chút nghi vấn liền gặng hỏi:

- Chị cân nhắc xong chưa?

Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng xoáy sâu vào vốn thắc mắc của Vương Uyển.

Vương Uyển mỉm cười, đây là phép lịch sự cân đối của cô:

- Trước khi chị nghe theo lời em. Chị có chút thắc mắc. Em có tiện?

Vương Uyển nhấc khéo mắt, con người của người phụ nữ này in đậm bóng người của Dương Phong.

- Tiện!

- Được!

Vương Uyển đổi tư thế ngồi, con người trở lại vẻ nghiêm túc. Đôi mắt phượng hoàng kí nhìn qua tấm kính lẳng lặng nhìn thành phố vừa sôi nổi sau buổi tối. Chầm chậm mở miệng:

- Cô gái đó... Quan trọng với em lắm sao?

- --------------------------------------------

Bên chỗ Tôn Noãn Tịch đang thực thi kế hoạch hẹn Vương Uyển. Mẹ cô không ngừng gặng hỏi về việc thay đổi đối tượng.

- Không phải chỉ là bài tập thôi sao? Sao mẹ cứ phải lo. Không phải mẹ không tin con gái mẹ đấy chứ?

Lý Mộc Hiên ngoái đầu nhìn con gái. Con bé chết tiệt nào đó dùng ánh mắt long lanh nhìn mình. Trong lòng cũng vơi đi bao nhiêu.

- Nếu lần này thết bại, xem mẹ xử con như thế nào!

Nói rồi Lý Mộc Hiên đứng dậy đi về phòng mình. Xem ra con gái lớn rồi không cần phải bảo quản như ngày xưa được!

Tôn Noãn Tịch bị tra tấn đầu óc đến 2h đồng hồ vội vàng gọi trợ lý mang tác cafe để thư giãn.

Thật sự nói chuyện với mẹ cô thật là thử thách sự kiên nhẫn mà. Bực mình.

3h chiều.

Vương Uyển bước từng bước về phía bàn Tôn Noãn Tịch. Người phụ nữ này khí chất như thế cũng cần một sự hoàn hảo về bề ngoài nhưng nào đâu đây là một sự hoàn hảo quá mức kín kẽ, không có một sự hòn hảo nào 100% nhưng tỉ lệ sai 5% đối với một bộ váy của Vương Uyển là điều cực kì thử thách tính khí khó ở của cô nàng.

Vương Uyển ngồi cuống đánh giá Tôn Noãn Tịch, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Nói thật nếu không phải vì cậu em trai bảo bối cô đã không nhồi trước mặt một tiểu thịt như thế này. Thật làm mất thể diện của cô quá rồi.

Tôn Noãn Tịch nhẹ nhàng mở lời.

- Chị muốn uống gì?

- Uống gì cũng được!

Đáp trả sự ân cần nhẹ nhàng của Tôn Noãn Tịch, Vương Uyển nhàn nhạt đáp. Nhưng đối với mọi người đây là câu nói dịu dàng nhất của Vương Uyển trước mặt mọi người. Không có trận hất nước lên người, cũng không có cãi vã chửi bới. Đây là lần đầu tiên Vương Uyển nói chuyện với một người mà không khí lại không có mùi thuốc súng.

Nhanh chóng nhân viên đặt nhẹ cốc sinh tố cam. Đối với nhân viên chỉ cần một cử chỉ thô lỗ đã là súc phạm với đóa hoa trước mặt. Đau đầu.

Vương Uyển hừ một tiếng khiến cô nhân viên xám mặt.

- Tôi sẽ đi vào chủ đề chính mà tôi mời chị hôm nay.

Vương Uyển xoáy sâu vào đôi con ngươi đen láy nghiêm túc. Thật ra con bé này cũng thú vị đi.

- Chị hãy bỏ ngoài tai những lời nói nói rằng tôi là con gái của Lý Mộc Hiên. Bởi sự thật tôi là con gái của bà ấy cũng không thay đổi được việc tôi quyết tâm cạnh tranh với vô vàn nhà thiết kế trẻ tuổi để được là nhà thiết kế nổi tiếng, việc này không liên quan gì đến vai vế của mẹ tôi cả. Vì thế, tôi xin chị hãy nhìn nhận tôi bằng con mắt chính đáng nhìn nhận một nhà thiết kế thời trang như tôi.

Vương Uyển giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy một người dám ở trước mặt cô nói ra những lời phanh phui như thế. Sự thật trần trụi trong câu của Tôn Noãn Tịch không khác gì ' việc tôi hẹn chị ra đây là không liên quan đến mẹ và Dương Phong / xin chị hãy nhìn thằng vào con mắt tôi và nhìn nhận tôi là một nhà thiết kế chứ không phải là kiểu nửa con mắt khinh thường đó ' vậy. Vương Uyển cô lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi lại có ý tứ như trải qua dòng đời mấy mươi năm, ngay cả người như Lý Mộc Hiên uy quyền như thế cũng sẽ không nói những lời như thế.

Vương Uyển cuối cùng cũng hiểu vì sao Dương Phong ở Mĩ lại cứ khăng khăng đời về Trung Quốc, khi ngủ còn cười cười ' cậu ấy chia tay rồi '. Thật ra trước khi đến đây cô đã cho người điều tra về Tôn Noãn Tịch, cô muốn xem con bé nào lại làm cho Dương Phong chao đảo đến thế.

Vương Uyển mỉm cười.

- Được.

Tôn Noãn Tịch trên mặt từ đầu đến giờ vẫn giữ nụ cười hài hòa giờ đã tươi tắn hơn.

Tôn Noãn Tịch vội lấy trong vali một quyển tập đưa cho Vương Uyển.

- Đây là những bản thiết kế váy dạ hội tôi đã định hình cho chị, tuy không biết yêu cầu của chị nhưng tôi vẫn muốn làm coi như là cái mẫu chị xem thử đi.

Tôn Noãn Tịch tươi tắn nhìn Vương Uyển, Vương Uyển cũng nhẹ nhàng cầm lên. Mở ra. Bên trong là vô vàn những bản thiết kế váy dạ hội đẹp đẽ, sang trọng. Vương Uyển lật đi lật lại vẫn thấy chúng đẹp nhưng lại không vừa mắt cô, mãi đến trang cuối cùng Vương Uyển mới thấy chiếc váy dạ hội này khá đẹp mắt.

Đối với Vương Uyển những chiếc váy cô mặt cần được tôi luyện về ý nghĩa, như chiếc đầm đỏ đầu quyển là thể hiện cho sự hạnh phúc, yêu đời và nhấn mạnh ở chỗ là quyến rũ, chiếc váy đen mang đến khí chất, sự thất vọng vì tình yêu, còn chiếc váy trắng kia lại là sự thanh bạch tâm hồn không hề vướng bận cái gì. Còn chiếc váy vàng này lại có một ý nghĩa khác như 'thành trì ' kiên cố, không dễ ' ngả bài ', màu vàng tôn lên làn da chính là lấy bản thân mình làm đầu không vì tình yêu mà tranh chấp bon chen. Vương Uyển cô không phải khó tính mà là cô thấy không thích những chiếc váy của các nhà thiết kế trước đây nên lấy đại vô số lý do. Cái cô cần là thông điệp ẩn ý sâu trong những chiếc váy, khẳng định bản thân kia. Thật sự người trẻ càng tài cao.

Vương Uyển lúc này liền thấy trang cuối ấy có chút băng dính, đây không phải là cắt ghép từ cuốn khác sao?

Vương Uyển mỉm cười:

- Khi 15 tuổi tôi có nghiên cứu về màu sắc đi kèm với kiểu dáng sẽ nói lên ý nghĩa gì. Chiếc váy màu vàng cuối cùng này tôi khá ưng nó. Cho hỏi kiệt tác này là ai làm chủ?

Vương Uyển hỏi không khác gì hỏi chủ nhân bản vẽ.

Tôn Noãn Tịch khựng lại. Trong lòng tự hỏi tại sao Vương Uyển lại thích nó?

- Nó là tôi vẽ.

Chỉ cần nói ra chiếc váy dạ hội cô vẽ 5 năm trước là mang theo cả tình đầu ùa về.

Vương Uyển nhìn trong mắt cô gái nhỏ ấy là nỗi buồn. Liền biết mình nói chúng tim đen.

- Xin..

- Trước kia tôi từng phải lòng một người. Người đó anh trai của tôi 15 năm, chúng tôi yêu nhau 3 năm tưởng chừng như không có gì đánh đổ được tình yêu chúng tôi. Nhưng anh ấy lại ' xuất tường ', cũng chẳng giải thích tại sao anh ấy lại bỏ tôi. Giữ chúng tôi là khoảng không chết lặng, không khí đã lùa vào rồi tan rã. Anh ấy đi du học vũng chảng bảo tôi.. Từ đó tôi cố gắng kiên định, khong gục ngã, lúc ấy tôi đã vẽ chiếc váy này. Đó là tác phẩm thành vông nhất tôi từng vó bấy giờ.

Vương Uyển biết nam nhân kia là ai là thông qua Dương Phong giờ lại là Tôn Noãn Tịch. Vương Uyển nhè nhẹ.

- Em còn yêu cậu ta, đúng không?

Tôn Noãn Tịch sững sờ.

Cô còn yêu sao?

Là còn sao?

Vương Uyển nói tiếp:

- Trong chiếc váy này có cái gì đó đang chi phối, nửa kia là kiên vững nửa lại là bi thương.

- Em còn thương cậu ta nhiều lắm đúng không?

- -----------------------------------------

Đêm đến Tôn Noãn Tịch mất ngủ, suy đi nghĩ lại cũng chỉ là mấy dấu chấm hỏi cho cuộc tình kia.

Cô còn yêu sao?

- -----------------------------

Phiếu đi mấy boa! 1,6k phiếu liền ra chap cho mấy nàng x

Vuo