Ngủ đã quá rồi, bây giờ thì dù có chết cũng không ngủ nổi nữa. Tiểu Nhi và Anh Vân xuống nhà đã thấy một bàn ăn vô cùng tuyệt vời.

-Dậy rồi hả? Đói chưa? Mau ăn tối đi!- Anh Phong từ trong bếp bưng một đĩa cá thơm phức ra, cười nói.

-Oa anh hai! Anh nấu cả “lũ” này a? Anh tài thế?- Tiểu Nhi hai mắt sáng bừng.

-Nhóc ngốc! Sao là nói “lũ” này?- Anh Phong mặt ngố đến đau lòng.

Em gái yêu ơi! Bao giờ em mới khen thật anh được một câu đây?

Anh Vân cười cười, rồi nói:

-Dù sao cũng phải nói anh Phong tài ghê a! Mau ăn đi anh! Em đói quá rồi!

Anh Phong gật đầu, cười hạnh phúc:

-Đúng là chỉ có Anh Vân hiểu anh! Phải chi em là em gái anh a!- Nói rồi liếc qua Tiểu Nhi.

Anh trai yêu ơi! Bao giờ anh mới không quên em là người như thế nào đây?

-Vân!- Tiểu Nhi gọi.

Anh Vân nhìn qua Tiểu Nhi, thấy cô nhóc đang khóc!

Động đất? Sóng thần? Lốc xoáy? Vòi rồng? Mặt trời mọc ban đêm? Mặt trăng nhìn được vào giữa trưa vẫn giống hệt ban đêm?

Trời bên dưới, đất bên trên? Người biến thành ma cà rồng???

Có bị trời đánh đến chết cũng không ai dám tin Tiểu Nhi biết khóc!

-Nhi! Mày sao vậy?- Anh Vân vội chạy tới ôm lấy vai Tiểu Nhi.

-Anh tao không cần tao nữa! Tao thành đứa mồ côi ở “tuổi mới lớn rồi”!- Tiểu Nhi sụt sùi.

Do quá lo lằng nê chẳng ai nhận ra ba từ kia được Tiểu Nhi nhấn mạnh, ngay cả anh Phong cũng thế. Anh vội ôm lấy em gái, nói:

-Anh đùa thôi mà! Anh yêu em nhiều lắm! Sao lại không cần em được chứ?

-Hix! Nhưng anh nói là muốn Vân làm em gái anh, đâu cần em nữa!- Tiểu Nhi vẫn khóc.

-Đâu có! Anh đùa đấy! Anh muốn cả đời Tiểu Nhi làm em gái anh cơ! Em ngoan, đừng khóc nữa!

Tiểu Nhi lén cười, rồi cắn “phập” vào vai anh Phong một cái.

-Aaaa!!!- Anh Phong đau đớn kêu lên.

-Hehe! Bị lừa rồi anh yêu!- Tiểu Nhi cười mãn nguyện.

Bên cạnh Anh Vân cũng đưa tay che miệng, cố nén cười:

-Mày quả cao siêu!

Anh Phong ngơ ngác nhìn Tiểu Nhi nói:

-Đương nhiên! Nhưng mày cũng khá đấy! Không làm diễn viên quả là tổn thất lớn cho nghành điện ánh thế giới!

Thì ra hai đứa tụi nó nãy giờ đóng phim?

Lại bị chúng nó lừa rồi, ai mà vui nổi cơ chứ? Anh Phong tức giận nói:

-Đủ rồi! Tối nay nhịn hết cho anh!!!

-Ai cần anh nhắc?!- Tiểu Nhi nói.

Và lúc này, vào thời điểm chương trình thời sự phát sóng, lúc 19:00, hai vị cao nhân “Gia Cát Tiểu Nhi” và “Anh Vân tiên sinh” đã an tọa trên ghế, thức ăn trên bàn được hai bàn tay thoăn thoắt gắp lấy gắp để.

Nghe như lũ sắp chết đói?! Dân tị nạn chắc? =.=

Hết cách rồi! Anh Phong đã thất bại thảm hại rồi!!! Đời này làm sao anh dám ngẩng đầu nhìn ai, nhìn xuống đất nhỡ Diêm lão gia nghĩ anh muốn gặp ổng rồi kéo anh xuống luôn thì có mà đi thăm ông bà!

Không được!!! Anh còn chưa lấy vợ sinh con, chưa có cháu trai nối dõi sao dám xuống dưới nhìn mặt ông bà?

Không được nhìn trời, không được nhìn đất, vậy ta cứ nhìn song song! Cách hay! Anh Phong đây quả thông minh.

(Chứ bộ ngày thường mi không nhìn song song và cứ ngẩng đầu lên trời mà đi á? Không sợ tai nạn a?)