Sau khi tính toán với hắn xong nó trở về nhà và không quên liếc hắn một cái. Nó hứng khởi chạy tung tăng trên đường và lại đụng trúng một người, tất nhiên nó định ngước lên chửi cho người xấu số một trận thì mặt nó bỗng ửng đỏ.

-Ủa, Thiên Tố ! – Một anh chàng đẹp troai cười với nó.

-Dạ… chào anh… em vừa đi chơi về… Mà anh Thanh Luân đi đâu vậy. – Nó ấp úng.

-Anh định vào công viên dạo một chút, em đi cùng anh chứ.

-Vâng, em rất sẵn lòng – Nó mỉm cười.

Thanh Luân là một người hàng xóm kế nhà nó. Từ khi anh chuyển đến đây và thường xuyên đi chơi cùng nó thì nó đã “ cảm nắng” người ta rồi. Nó thích nhất là mỗi lần được ngồi nghe Thanh Luân đàn ghi – ta.

Bỗng Thanh Luân nắm tay nó làm mặt nó đỏ lên. Anh nhìn nó rồi chìa cho nó một thanh kẹo sô cô la nhỏ nhắn.

-Tặng em đấy – Anh giúi vào tay nó.

-Em… em… cám ơn anh. – Nó ngượng ngùng nhận lấy.

Sau khi dạo quanh công viên một lát, nó cùng anh Luân về nhà. Nó bước vào nhà, không quên chào mẹ một tiếng. Nó hát vi vu rồi ngồi xuống ghế.

-Con về hơi trễ đấy. Xuống bếp ăn cơm đi rồi còn đi học bài. – Mẹ nó có vẻ không vui.

-Dạ, con đi liền. Mà ba có gọi về không mẹ ?

-Có. Ba hỏi con đâu, mẹ nói con đi phụ Ngọc Tú ở quán nên ba con tắt máy rồi.

Đôi mắt nó ánh lên vẻ buồn. Ba nó làm ở xa nên ít khi về lắm. Nó mong Tết này ba nó sẽ về để cùng ăn Tết với nó và mẹ. Ăn cơm xong nó trở về phòng. Vừa bước vào phòng thì…

-Á ….Á… - Nó la thất thanh và sau đó là những tiếng động mạnh.

-Ây da.. đau quá.

Nó ngồi dậy suýt xoa cái mông của mình và nhìn cái đống tập vở lung tung, nguyên nhân làm mông nó chạm đất. Mẹ nó bước lên rồi phì cười:

-Cho chừa nhé con yêu. Mau dọn lại số tập vở này đi. Sau này coi con còn lười nữa không.

Nó không nói gì nhưng trong lòng thì y như lửa đốt, chả là sáng sớm Ngọc Tú đã hối nó như chạy giặc đến quán phụ nó, mà còn phải đem theo cái điện thoại theo để nhỏ kiểm cái gì đó, làm nó lục tung sách vở trong phòng vì nó cũng không biết bé Samsung yêu dấu của mình ở đâu và giờ thì như thế này đây. Dọn phòng xong, nó thả mình xuống giường, tay cầm thanh kẹo đôi mắt thì mơ màng… Bỗng nhiên, chiếc Sam reo lên. Nó nhìn vào màn hình, mắt mở to hứng khởi, là tin nhắn của anh Thanh Luân. Nó cầm điện thoại, hồi hợp mở… là một lời chút ngủ ngon, có hình con gấu dễ thương nữa, nó như bay lên thiên đường quên cả đau rồi nhảy lên sung sướng. Nó tiếp tục mơ về những giấc mơ yêu dấu thì điện thoại lại reo lên. Và lần này là một giọng oang oang từ đầu dây bên kia:

- Ê! Mai mày đi một mình nhé, tao phải đi chung với anh Lục Khương rồi. - Tú ra giọng nũng nịu.

- Mày đi với anh ta luôn cũng được, đồ Phản bội bạn bè, bán nước cầu vinh.

- Quán tao bán bánh lấy tiền chứ không Bán nước cầu vinh. - Tú chống chế làm nó muốn xịt khói.

- Sao cũng được. Tao không quan tâm mày nữa. - Nói xong nó tắt máy như thể cho nhỏ bạn biết nó đã giận thật rồi.

Nó bực dọc nhìn về phía thanh kẹo. Nó xé vỏ không thương tiếc rồi nuốt từng miếng lớn như đang nuốt tức vào bụng. Tối đó nó vẫn ngủ ngon lành vì cái tin nhắn ngọt ngào lãng mạng đầu tiên của nó và anh Thanh Luân.