Bận rộn suốt cả ngày, Lan Thiện Đường đóng cửa, A Miễu và Yến nương tới tá túc tại nhà bạn, trong khi Phòng Lưu và Trì Võng trở về khách đi3m.
Phòng Lưu rõ ràng rất cố gắng, hy vọng có thể thân thiết hơn với Trì Võng, nhưng hôm nay tâm tình Trì Võng kém hơn bình thường rất nhiều, y đi về thẳng phòng mình, quăng nhóc gấu trúc bên ngoài.
Bóng đêm dày dặc, y lại nhớ tới chuyện y vẫn luôn chán ghét đám người xuất gia suốt bao nhiêu năm nay, nhìn thấy đầu trọc là thấy phiền.
... Nhưng y đã đọc nhiều kinh phật như thế, từng quyển kinh văn như thể đã ghi tạc trong đầu, chỉ là vì muốn hiểu được tại sao năm đó Trang Diễn lại quyết định như vậy, tâm tình của hắn lúc đó thế nào.
Mấy ngày nay cũng không thấy Sa Thạch đâu, không biết lại chạy đi làm cái gì rồi. Chuyện nói với Dư Dư lúc trưa khiến cho Trì Võng khó chịu, y bỗng nhiên nhận ra, bản thân đến một người để tâm sự cũng không có.
Vào thời khắc này, y đột nhiên muốn trở về, về mộ thất lạnh lẽo sâu bên trong lăng Thủy hoàng đế, là nơi thích hợp nhất để ngủ một giấc thật say và tu luyện, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Chờ xử lý xong chuyện Vô Chính Môn, y sẽ về mộ thất, lâu lâu sẽ chạy ra ngó một chút, nếu như Phòng Lưu có rẽ sai lối thì y sẽ nắn lại cho thẳng, không để xảy ra sai lầm quá lớn.
Y nghĩ, chờ khi Phòng Lưu khiến cho Lan Thiện Đường khởi sắc trở lại, là y có thể rời đi rồi.
Đêm nay Trì Võng lại không ngủ, y ngồi tĩnh tọa trên giường, tâm tình từ từ ôn hòa trở lại, giữa không gian yên lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rinh rích và tiếng chim hót trong đêm, y lại nghe thấy tiếng bước chân không đều.
... Dừng lại ngoài cửa phòng của Phòng Lưu.
Cách một bức tường, âm thanh hô hấp của Phòng Lưu đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Trì Võng nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy Phòng Lưu ở cách vách đã tỉnh lại từ trong mộng, cảnh giác mở to mắt, từ trong chăn chậm rãi rút ra song kiếm.
Một khắc sau, tất cả các gian phòng trong khách đi3m đều rung mạnh một cái, Phòng Lưu đạp đổ tường xông ra, nhảy từ trên lầu hai của khách đi3m xuống đất.
Cậu gây ra động tĩnh rất lớn, giống như đang cố tình gây chú ý, dễ dàng đoán được là toàn bộ khách nhân trong khách đi3m đều bị cậu đánh thức.
Nhưng Trì Võng lại vẫn cứ bất động.
Phòng Lưu nhảy xuống con đường ở bên ngoài khách đi3m, thân thể như du long, chiến đấu với kẻ địch xuất hiện lúc nửa đêm này thành một đoàn.
Âm thanh đao kiếm va vào nhau vọng lại từ ngoài đường trống vắng lặng, Trì Võng không mở cửa sổ ra xem, đã nghe ra được kẻ bên ngoài đang vây công Phòng Lưu chính là đao trận sát thủ chuyên dụng của Vô Chính Môn. Mỗi một người cầm đao trong trận, nếu đơn đả độc đấu thì có lẽ không phải là đối thủ của Phòng Lưu, nhưng mười hai người bọn họ như hợp thành nhất thể, có sự phối hợp ăn ý ngầm.
Lúc này đây, đao đoạt mệnh sắc bén nhất đang nhắm thẳng vào Phòng Lưu.
Nếu Chu trưởng lão có bản lĩnh tùy ý điều động đao trận này, thì Phòng Lưu còn khuya mới có thể chống đỡ được tới khi gặp lại Trì Võng vào tháng ba, mà đã sớm bị Chu trưởng lão diệt trừ từ lâu rồi.
Hẳn là lão đã lấy được chứng cứ mấu chốt gì đó, thuyết phục được mọi người trong môn mới có thể thỉnh phát động đao trận.
Bên ngoài toàn là tiếng đao kiếm truy hồn đoạt mệnh, trong khách đi3m, có rất nhiều tiếng bước chân từ bên trong thất kinh chạy trốn ra ngoài, lại có một đôi chân khác đang đi lên, mang theo đắc ý và chắc chắn, dừng lại trước cửa phòng Trì Võng.
Người kia không hề gõ cửa, trực tiếp đập nát tấm gỗ khóa cửa, đạp một cái mở rộng cửa, rồi lại khoan thai bước vào.
Lão bước vào, cười nhờ nhợ: "Trì đại phu, động tĩnh lớn như vậy mà ngươi còn ngủ được sao?"
Trì Võng không lên tiếng, hai mắt nhắm chặt, không thèm mở ra nhìn lão.
Bụng lão phệ xuống, to tướng, dù không thắp đèn cũng vẫn có thể nhìn thấy đường nét cái bụng đó giữa đêm đen.
"Tiểu tiện nhân Lưu Lưu quen thói chiều lòng người khác, cho dù có là đại cô nương, tiểu tức phụ, là lão già sáu, bảy mươi tuổi hay mới là thiếu niên lang mười sáu mười bảy tuổi, ai cũng có thể bị tên nhãi đó dỗ dành cho ngoan ngoãn... Trì đại phu, ngươi đừng để tiểu tử này làm mờ mắt, rơi vào lưới tình do hắn dệt ra."
"Nghe danh Trì đại phu của Lan Thiện Đường chúng ta đã lâu, cũng coi như là bậc y thánh trên đời, ngay cả ôn dịch khiến người khác bó tay, cũng có thể dùng một toa thuốc trị khỏi, cứu được ngàn vạn chúng sinh bắc cảnh, ngay cả triều đình cũng khen thưởng thật lớn. Thần y giống như ngươi e là trăm năm mới có một người, lão Chu ta từ trước tới nay đều vô cùng yêu quý nhân tài như Trì đại phu đây, Trì đại phu nếu ngươi thấy rõ thế cuộc, không muốn phải chịu vận số minh châu long đong..."
Chu trưởng lão thắp sáng cây nến trong phòng Trì Võng, khi lão cầm chân nến lên, thấy rõ được Trì Võng đang ở trên giường, trong nháy mắt đã quên sạch tất cả những lời định nói tiếp theo.
Dưới ánh nến, minh châu "
sốlongđong" kia mở mắt ra, ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển trong mắt, trong khoảnh khắc như hút sạch cả ánh sáng trong phòng.
Da mặt giả dùng để dịch dung của Trì Võng còn đang đặt trên bàn trang điểm, lúc nửa đêm không người, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt chân thật nhất.
Chu trưởng lão đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút khiếp sợ, líu lưỡi nói: "Dáng vẻ này... thực sự là quá tuyệt. Ngoài cửa sổ một tên, trong cửa sổ một người đều có tướng mạo giống người quan ngoại.... Đúng là huyết thống của La Ngạc quốc có khác, sinh ra đều là mỹ nhân."
"Nhưng khuôn mặt này của ngươi nếu để cho tên cháu rể kia của ta nhìn thấy, phỏng chứng cháu gái sẽ làm loạn lên với ta mất." Chu trưởng lão không ngừng ngắm nghía toàn bộ thân thể Trì Võng, nheo mắt lại: "Xem dáng vẻ này, đúng là phải mang ngươi giấu đi a."
Trì Võng lại từ tốn nói: "Không ai có thể sống sót thoát khỏi đao trận kia. Xem ra ngươi đã đưa ra điều kiện rất hấp dẫn mới có thể thỉnh cầu được đao trận trong môn phái về phe mình."
Không ngờ đại phu trước mặt vừa lên tiếng đã nói rõ ràng quy tắc trong Vô Chính Môn, Chu trưởng lão ngoài ý muốn nói: "Ngươi cũng là người trong môn phái à? Hay là tiểu tử đê tiện ngoài kia nói cho ngươi biết?"
Trì Võng chỉ nhìn cái bụng của Chu trưởng lão một cái, nhẹ giọng nói: "Năm mươi tuổi."
Chu trưởng lão: "?"
Trì Võng nâng cằm, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Nhóc con ngoài kia chỉ vừa mới mười sáu tuổi. Còn chưa nhìn ra chênh lệch giữa ngươi và nhóc sao? Còn có mặt mũi dám đến gây sự với ta?"
Chu trưởng lão luôn được người khác nịnh bợ đã thành thói, đã bao giờ lại bị người khác móc họng như thế chứ? Lúc này thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi cái tên hồ ly tinh [email protected] đãng kia, tưởng là có thể bò lên giường của tiểu đê tiện kia là có thể an toàn sao? Hôm nay nếu ta không..."
Trì Võng chặn ngang lời dâm ngôn uế ngữ của lão: "Để thỉnh được đao trận, ngươi phải viện lý do gì đây... Có thể cho ngươi bôi bôi vẽ vẽ một chút, chắc chỉ có thân thế của Phòng Lưu."
Sau khi Chu trưởng lão vạch trần bí mật Phòng Lưu là hoàng trữ, thì cực kỳ lấy làm kiêu ngạo, không ngờ lại bị Trì Võng dễ dàng nói ra, nhất thời có chút nghi ngờ không thôi. "Ngươi có phải người trong môn phái không? Tại sao... Sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?"
Ý niệm trong đầu Chu trưởng lão xoay chuyển một vòng, không muốn lộ ra ngu dốt trước mặt Trì Võng, tức giận sôi sùng sục mà chỉ trích y: "Ngươi cũng biết hắn họ Phòng! Phòng Lưu, Phòng Lưu, hắn chính là hoàng trữ tân triều! Thế mà lại dám đánh vào tận Vô Chính Môn, đây là mưu đồ chuyện gì? May mà ta phát hiện ra sớm, nếu để muộn hơn một chút, chẳng phải toàn bộ môn phái đã bị ranh con đó dâng hai tay lên cho triều đình rồi sao!? Đến lúc đó, trên dưới trăm ngàn huynh đệ của chúng ta có còn mạng mà sống không?"
Trì Võng nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi có biết tại sao ban đầu khi sáng lập Vô Chính Môn, lại đặt ra quy tắc không nhận người trong hoàng thất không?"
Trong ánh mắt Trì Võng nhìn lão có một ít thương hại: "Đó là vì ta và Bắc Hy đã bàn bạc, tạo ra một loại gông xiềng để hạn chế quyền lực của hắn mà thôi. Ta cho là, sau Bắc Hy, không nên có bất kỳ vị quốc chủ nào vừa có thể dễ dàng gây ảnh hưởng đến thế cục trong giang hồ, vừa nắm giữ quyền sinh quyền sát chấp chưởng triều đình. Bởi vì nếu hoàng đế có được quyền lực lớn như thế, sẽ rất dễ đi sai đường."
"Phú quý vô hạn, quyền lực tối thượng... Ngươi có vẻ rất thích, mà Lưu Lưu bên ngoài kia cũng rất yêu thích. Nhưng mấy thứ này Bắc Hy không thích, mà ta đã sống bảy trăm năm, đã sớm coi thường rồi."
Ánh nến bị gió đêm thổi sắp tắt, trong phòng lại hoàn toàn tĩnh mịch, lão nghe được thanh âm của Trì Võng, từng câu từng chữ càng trở nên đặc biệt rõ ràng hơn trong đêm tối.
Hai chân Chu trưởng lão mềm nhũn, lão phải dựa vào một cái ghế gỗ, trên mặt lộ ra sợ hãi cực độ: "Không, không thể nào! Ngươi không thể nào là... Làm sao có người có thể sống được bảy trăm năm chứ!?"
Ngoài cửa sổ, Phòng Lưu đã đến ranh giới sinh tử, cậu đâm bị thương hai tên cầm đao, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sát trận, cậu chờ mãi vẫn chưa thấy Trì Võng đến cứu viện, đành phải kiên cường chống cự.
Giữa âm thanh đao kiếm va chạm nhau bên ngoài cửa sổ, Trì Võng không chút hoang mang chần chừ lấy hòm thuốc của mình ra, vân đạm phong khinh nói: "Thứ gọi là tân triều... nếu như không có ta bày mưu tính kế cho đám người trong Vô Chính Môn phản chiến, ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy tên nhóc Phòng thị là có thể dễ dàng thay triều đổi đại như vậy sao?"
"Nói cho người biết cũng không sao." Trì Võng thậm chí còn cảm thấy hơi hơi thoải mái, giống như những lời này y đã phải giữ trong lòng rất lâu, giờ mới có thể nói ra.
Ánh mắt y nhìn Chu trưởng lão lạnh nhạt, ngữ khí lại mang theo hưng phấn: "Mộc Bắc Hy cho ta ở trong lăng mộ của hắn hơn sáu trăm năm, mà hoàng đế cuối cùng của Bắc Mộc triều thế mà lại lên cơn đi quật mộ tổ tiên... Một khắc ấy, ta cảm thấy nên đổi họ cho người đang ngồi trên long ỷ kia thôi."
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt Chu trưởng lão rơi tích tích, ngực lão sợ hãi đến mức phập phồng kịch liệt.
Nụ cười của Trì Võng càng thêm quái dị: "Mà hài tử của Phòng thị... Trước giờ ta đều rất thích chúng, không nhìn nổi nhất là việc chúng bị người khác bắt nạt."
Trì Võng từng bước lại gần, Chu trưởng lão nhìn y, lại nhớ đến Úy Trì quốc sư có tướng mạo của người dị tộc được ghi trong sử sách, và khí độ dung mạo của y được tương truyền trong thi thư.
Lão biết đây là chuyện không thể nào, nhưng trực giác lại cho lão biết, người trước mặt không hề nói dối. Thân thể mập mạp của Chu trưởng lão run cầm cập, mồm miệng không rõ ràng: "Ngươi, ngươi... là quỷ..."
"Bây giờ nhân tài trong môn phái như lá mùa thu, không còn mấy ai dùng được." Mặt Trì Võng lộ vẻ tiếc hận. "Quy tắc không thu người hoàng thất vào môn phái, ta nói sửa là sửa được, mà tiền triều hay tân triều ta cũng chẳng thèm quan tâm...""
Trì Võng tự tiếu phi tiếu nói: "Ngươi nói, giữa ngươi và Lưu Lưu bé nhỏ đáng yêu, ta sẽ chọn ai?"
Chu trưởng lão giống như đã co quắp nằm trên mặt đất, nhìn Trì Võng lấy ra bán điệp lưu ly hoa lệ tinh xảo, cầm trong tay thưởng thức.
Bán điệp lưu ly là chưởng môn lệnh do Thủy hoàng đế Bắc Mộc Hy tự tay truyền xuống. Tín vật này truyền thừa mấy chục đời, đã bặt vô âm tín hơn hai trăm năm.
Mà sau Thủy hoàng đế, Úy Trì quốc sư là người kế nhiệm, trong bảy trăm năm nay e là chưa từng có ai dám nghĩ, mấy vị chưởng môn Vô Chính Môn từng xuất hiện vài lần, có khả năng vẫn luôn là... cùng một người.
Chu trưởng lão tiêu hóa cái sự thật khiến người ta không rét mà run xong, nhìn Trì Võng đang mỉm cười với lão, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại thấy sợ hãi dâng lên tận đỉnh đầu.
Tại sao tên yêu quái này lại nói cho lão nghe những bí mật này? Lẽ nào không sợ lão quay đầu sẽ nói cho người khác nghe sao?
Chu trưởng lão lạnh cả người, cuối cùng cũng hiểu được —— chỉ có người chết mới biết giữ mồm, e là lão sẽ không sống được tới sáng mai.
"Chu trưởng lão, ngươi nói là ta bò lên giường của Lưu Lưu, ngươi suy nghĩ thử xem, ta cần phải bò lên giường ai? Ai có thể buộc ta phải bò lên giường?"
Y tới gần Chu trưởng lão, lão sợ hãi gần chết hét to: "Người đâu, người đâu!", đồng thời bắn châm độc từ trong tay áo ra lung tung, hy vọng với khoảng cách ngắn như vậy, xuất kỳ bất ý có thể bắn trúng Trì Võng, cầu ra được một chút sinh cơ.
Trì Võng khẽ nhúc nhích một cái, thế mà hai ngón tay có thể bắt được độc châm, trực tiếp cắm thẳng vào mắt Chu trưởng lão.
Chu trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Đôi mắt Trì Võng bắt đầu đỏ lên, y cười khinh bỉ: "Ngươi biết không, những kẻ từng bức bách ta, đều đã bị ta dùng dao lăng trì."
Trì Võng một cước đá bay lão, nhảy xuống từ lầu hai.
Thanh âm lúc xương thịt va chạm vào đất càng thêm nặng nề giữa con đường vắng vẻ.
Chu trưởng lão la hét thảm thiết đến tan nát cõi lòng, đủ khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải lạnh cả người. Nhưng những kẻ cầm đao đều có ý chí kiên cường, vẫn nghiêm mặt chấp hành nhiệm vụ, Phòng Lưu đỡ trái hở phải, cũng không rảnh phân tâm đi xem.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, Trì Võng nắm cổ lão, nâng cả người lão lên.
Mắt Chu trưởng lão chảy ra máu đen, trong cuống họng phí hết công sức nhả ra vài chữ: "Chưởng môn... tha mạng cho ta!"
Nghe thấy danh xưng này, cả người Phòng Lưu đều chấn động, cuối cùng lộ ra sơ hở.
Trì Võng nhấc Chu trưởng lão đã cứng đơ nửa người, trong khoảnh khắc nhảy vào đao trận, ném thân thể mập mạp của Chu trưởng lão về chỗ thanh đao mà Phòng Lưu không thể tránh nổi.
Âm thanh mũi đao chọc vào thịt vang lên trong đêm tối.
Việc ngoài ý muốn này khiến cho đao trận hỗn loạn trong nháy mắt.
Mà trong nháy mắt khi tay chân bọn chúng còn đang luống cuống tay chân, thanh âm bình thản trong sáng của Trì Võng truyền ra trên đường: "Trung hành độc lập, dĩ tòng đạo dã*"
* trên đường cô độc, lấy đạo dẫn lối (cái này trích kinh dịch, bạn dịch bừa theo chị gg đấy)
Trên tay y là một cái bán điệp lưu ly, dưới ánh trăng nành nhạt lại hiện ra ánh sáng lưu ly lộng lẫy không thể xem thường.
Đôi mắt Trì Võng hơi đỏ lên, ngữ khí lại trấn định: "Người Vô Chính Môn nghe lệnh ta —— thu đao."
Một lát sau, tất cả những người cầm đao xếp thành một hàng, nghe lệnh thu đao vào vỏ, động tác chỉnh tề, đồng loạt quỳ gối xuống đất, không phát ra tiếng động hành lễ với Trì Võng.
Dưới ánh trăng, trên đường lớn trống trải, chỉ có hai người đang đứng.
Chu trưởng lão chết không nhắm mắt, thi thể bị vứt bừa một bên, người trong đao trận đang quỳ một gối hành lễ, thể hiện thái độ thần phục.
Trì Võng quay người, lẳng lặng nhìn Phòng Lưu đang được y che chở ở phía sau.
Trong không khí vang lên âm thanh hít thở gấp gáp của Phòng Lưu, lồ ng ngực cậu không mấy phập phồng, đồng tử co rút kịch liệt, tựa như không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa thân thiết lại vừa xa lạ này của Trì Võng.
Mây mờ bay lượn, che khuất mặt trăng, trong nháy mắt ánh trăng như biến mất.
Giữa bóng tối không người chứng kiến, trong nháy mắt Phòng Lưu lộ ra ánh mắt như sói đói.
Khi ánh trăng lộ ra một lần nữa, Phòng Lưu đã ném song kiếm xuống đất, quỳ một chân hành lễ.
Cậu cúi đầu, tư thế cung kính mà thần phục: "Cung ngênh chưởng môn trở về."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng Lưu: A, là mùi vị ngọt ngào của quyền lực. Làm chưởng môn là ta có thể thay y làm lão đại.
Hòa thượng rút đao: Ngươi cứ thử xem?