- Tên Ngân Sắc Nam Nhân này ghê gớm đó, nghe nói cùng Đạo Đức Tử đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng lấy thế hoà không phân thắng bại kết thúc.
- Không phải đâu, ta nghe nói là Kim Sắc Nữ Nhân cùng Đạo Đức Tử đại chiến năm ngày năm đêm, Đạo Đức Tử cao hơn một bậc.
- Mấy người các ngươi nghe tin loạn thất bát tao gì thế, là Ngân Sắc Nam Nhân cùng Kim Sắc Nữ Nhân đại chiến với Đạo Đức Tử, Đạo Đức Tử tu vi cái thế, giết hai người bọn họ tè ra quần.
Có vô số người đang thảo luận chuyện này, thậm chí ngay cả chi tiết chiến đấu đều có thể biên ra, thế nhưng bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là Đạo Đức Tử thắng.
Dù sao Đạo Đức Tử ở trong lòng bọn họ sẽ không thua, Pháp Đạo đệ nhất nhân, cũng không thể tuỳ tiện thua được.
Nếu như thua, chỉ sợ danh vọng của Đạo Đức Tử sẽ giảm xuống rất nhiều, thậm chí bị người nghi vấn.
Đây chính là tình huống rất nhiều người không muốn nhìn thấy nhất.
Thế nhưng Đạo Đức Tử vừa nghe thấy mấy lời đồn này, giận đến nức râu ria đều muốn bay đi.
Các ngươi đây không phải là muốn kéo cừu hận cho Đạo Đức Tử ta sao? Hơn nữa còn là loại kéo đến mức tràn ra kia!
Hôm nay Thái Kinh quả thật vô cùng náo nhiệt, Thánh Nhân nghe thế cũng đau đầu không thôi, đám cung nữ đáng chết kia vẫn kịp truyền tin túc ra ngoài, còn tên Đạo Đức Tử nữa, khi không lại tạo ra hai đối thủ thần bí?
Rốt cuộc lão có ý đồ gì? Muốn cho bản hoàng biết nhân ngoại hữu nhân? Hay là có ý định khác?
Nhưng mặc kệ y có tính toán gì, khẳng định không phải là ý tốt.
Có vài tên điêu dân đáng chết, luôn tìm mọi cách mưu hại bản hoàng!
Huyện Thái Tây.
Diệp Ly chắc chắn về sớm hơn Dạ Côn, thế nhưng Diệp Ly vừa nghĩ tới sâu nhỏ của mình cứ như không còn, lòng đang rỉ máu a...
Bản thân khinh địch, tống táng sâu nhỏ.
May mắn là mình đã báo thù rửa hận cho sâu nhỏ, bằng không thì trong lòng sẽ rất khó chịu.
- Đi ị lâu như vậy, còn tưởng rằng ngươi rơi vào...
Nhan Mộ Nhi xếp bằng ở trên giường, xung quanh toàn là hoa quả các loại, mặc dù tướng ăn có chút không tốt, thế nhưng mỹ nhân nhi, ăn bất kỳ thứ gì đều vẫn đẹp như thế.
Diệp Ly chậm rãi ngồi ở cái ghế bên cạnh, lạnh giọng nói ra:
- Hồ ly tinh, đừng chọc ta, tâm tình ta không tốt.
- Không biết vì sao hiện tại tâm tình ta đặc biệt tốt, đặc biệt dễ chịu.
Nhan Mộ Nhi chớp chớp con ngươi nghịch ngợm, thật sự là vô cùng khả ái.
- Chớ chọc ta!
Diệp Ly khẽ quát một tiếng, căn bản không có tâm tình cãi nhau với Nhan Mộ Nhi.
Nhan Mộ Nhi giang tay ra, làm sao, không chơi nổi à.
Hại tại Dạ Côn đã mặc lại trang phục tân lang, kỳ thật đoạn đường này chạy tới, cũng suy tư một ít chuyện.
Tỉ như Côn ca ta rất muốn người kia chết, người kia hết lần này tới lần khác lại không chết, mà thứ Côn ca ta không muốn, lại ập tới không thôi.
Xem ra sau này thật sự phải đi ngược lại con đường cũ, Thái Kinh Dạ gia, món nợ này trước ghi lại, còn nhiều thời gian để tính.
Hiện tại còn phải làm chính sự, trong phòng còn có hai vị thê tử đang chờ động phòng... thế nhưng... thật có chút không tiện a.
Than nhẹ một tiếng, Dạ Côn đi tới gian phòng của mình.
Trong phòng, hai cô bé không để ý tới đối phương, một ăn một ngẩn người.
Nhưng mà bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi lập tức giật mình.
Nhan Mộ Nhi nhanh chóng gom hết thức ăn ở trên giường để lên mặt bàn, trùm khăn đỏ tân nương lại, đoan đoan chính chính ngồi ở một bên giường.
Diệp Ly cũng nhanh chóng trùm lại, ngồi ở một bên khác, chừa lại một cái chỗ trống ở giữa, dù sao đây là cho nam nhân ngồi.
Dạ Côn đứng ở cửa ra vào, nghĩ thầm đợi chút nữa mở miệng như thế nào, nếu như các nàng cưỡng ép mình thì phải làm sao?
Có nên phản kháng một chút? Hay là nằm hưởng thụ?
Được rồi được rồi, đi một bước tính một bước vậy.
Bất quá ở trong nội tâm Dạ Côn, phu thê không có tình cảm, ngủ cùng một chỗ sẽ cảm thấy khó chịu, càng đừng đề cập tới chuyện khác.
Dù sao Côn ca ta là người hưởng thụ luyến ái trên tinh thần, chứ không phải trên thân thể.
Nếu như các nàng mãnh liệt yêu cầu, ta cũng không ngại giáo dục các nàng một chút, cái gì gọi là tương kính như tân.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mắt Dạ Côn theo bản năng đặt ở trên người hai vị kiều thê.
Nếu nói Côn ca ta không vui, đó là giả, chỉ cần là nam nhân, cưới được hai cô nương như thế, không cười toe toét mới là lạ.
Thế nhưng Côn ca ta phải giả bộ một chút.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Dạ Côn bắt đầu có chút khẩn trương.
Đừng nói Dạ Côn, Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly cũng bắt đầu khẩn trương.
Nếu như tên tiểu trọc đầu có loại yêu cầu kia phải sao bây giờ, phản kháng, vậy hình tượng xây dựng trước kia sẽ sập hết, không phản kháng, vậy chẳng phải mình sẽ bị thiệt thòi lớn.
Nghĩ thế nào đều không có lời a.
Dạ Côn thấy hoa quả cùng bánh ngọt trên bàn ít một chút, xem ra các nàng đã chờ mình tới mức đói bụng.
Khi nãy mình vừa đi vừa về tốn hơn một canh giờ, các nàng một câu oán giận đều không có, thật đúng là có điểm khéo hiểu lòng người.
Vẫn nên hoàn thành nghi thức trước rồi lại nói.
Cầm lấy hỷ xứng bên cạnh, Dạ Côn đi tới trước mặt thê tử, Dạ Côn phát hiện, tay của hai vị thê tử của mình đều đang dùng sức nắm chặt, xem ra các nàng cũng rất khẩn trương, vậy thì an tâm rồi.
Nhẹ nhàng cạy mở khăn trùm tân nương, nói thật, Dạ Côn cũng không biết ai là ai, dù sao hình thể đều không khác mấy.
- Phu quân ~
Ta kháo, người này là Nhan Mộ Nhi, tiếng phu quân kia khiến cho lông tơ trên người Côn ca ta đều dựng cả lên.
Có cần yêu kiều như thế không...
Nhưng không thể không nói, hiện tại Mộ Nhi rất xinh đẹp, Dạ Côn đều nhìn tới thất thần, nhất là cặp mắt màu xanh lam kia, tựa như bảo thạch trong biển rộng vậy.
Nhan Mộ Nhi thầm mắng một tiếng tiểu trọc đầu, nếu ngươi dám vô lễ! Ta sẽ cắn chết ngươi!
Dạ Côn thu hồi ánh mắt, nhấc khăn đỏ tân nhương của Diệp Ly lên, bất quá nhìn thấy khuôn mặt khiến người hít thở không thông của Diệp Ly, Dạ Côn có chút kinh ngạc, sao hốc mắt lại đỏ lên rồi?
Nhan Mộ Nhi bên cạnh thầm nghĩ, ngươi thật biết chơi tâm cơ a, tâm cơ nữ trong miệng sư phụ ta hoàn toàn khớp với ngươi.
Chỉ thấy Diệp Ly trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Dạ Côn, ôm chặt lấy.
Diệp Ly hiện tại cần an ủi, sâu nhỏ chết, quả thật khiến cho Diệp Ly rất thương tâm, nhưng lại không thể nói ra được... ủy khuất chết...
Dạ Côn đều không biết làm sao, hai tay cũng không biết để ở nơi đâu:
- Làm sao vậy?
- Phu quân... ta nhớ ngươi lắm...
Diệp Ly nghẹn ngào nói ra.
Nhan Mộ Nhi thầm hô lợi hại, thật biết cách làm phu quân vui lòng, nửa canh giờ không gặp liền khóc thành dạng này, nếu như một ngày không thấy, ngươi còn không phải treo cổ tự vận sao.
Cho dù là lừa gạt, nhưng lời này nghe cũng rất dễ chịu, một người nam nhân, được một nữ nhân tưởng niệm như thế, đó chính là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Dạ Côn nhẹ nhàng đặt tay lên trên lưng Diệp Ly, hơi hơi vỗ:
- Không phải ta đã tới rồi sao, đừng khóc.
- Ô ô ô...
Kiểu nói này khiến Diệp Ly càng muốn khóc.
Lúc nhỏ Diệp Ly cũng rất ít khóc, bởi vì thân phận, nếu mình khóc sẽ khiến cho phụ thân hổ thẹn, dù cho mình ủy khuất, cũng phải nhẫn lấy, sau khi lớn lên tiếp nhận vị trí của phụ thân, càng không thể khóc, bởi vì thuộc hạ rất nhiều, phải biểu hiện ra bá khí.
Thời gian lâu như vậy, có ai biết trong lòng Diệp Ly ủy khuất, nàng cũng rất muốn giống như nữ hài tử khác, sống tự do tự tại.
Vừa nghĩ tới cuộc sống của mình, tiếng khóc Diệp Ly càng lúc càng lớn, liền Dạ Tần cũng có thể nghe thấy tẩu tẩu khóc.
Tần Tần thầm nghĩ đại ca thật hung ác, ngay cả tẩu tẩu cũng bị làm khóc.