Hiện tại Diệp Ly cũng đã tỉnh táo lại, Ngân Sắc Nam Nhân trước mặt xác thực rất cường hãn, đây là sự thật không thể bàn cải.
Một quyền liền có thể khiến áo giáp phụ thân cho xuất hiện vết rách, chỉ bằng vào điểm này đã có thể chứng minh rất nhiều.
Côn ca ta muốn cường điệu một chút, đây không phải phía dưới một quyền, đây là phía dưới quyền phong.
Nhưng trong lòng Diệp Ly cũng đang suy nghĩ, bây giờ đối phương còn chưa có ra át chủ bài. Nhưng mình cũng giống như thế, kết quả sau cùng là thế nào, chỉ có trời mới biết.
Nếu không gọi người?
Không!
Bản tôn lần đầu tiên xuất đạo, nếu như bây giờ liền gọi người, vậy thì quả thật ném hết mặt mũi của phụ thân, nếu truyền ra ngoài, vậy sẽ càng không ổn.
Phu quân tiểu trọc đầu a! Từ khi bản tôn đụng phải ngươi, liền bị vận rủi quấn thân, tức chết bản tôn!
- Không thể không thừa nhận, ngươi có tư cách đối chiến với ta.
Diệp Ly thu hồi Quỷ Khấp trong tay, giống như Dạ Côn, đổi dùng hai quả đấm.
Chiến ý trong lòng Dạ Côn đang không ngừng tăng lên lấy, Vạn Ác đạo lực điên cuồng tràn vào, may mắn Từ Hàng đạo lực cũng cũng giống như thế, lúc này mới tránh cho một loại nào đó chiếm chủ đạo.
Có thể nói, lúc này Dạ Côn nói thiện bất thiện, nói ác không ác, thiện ác chuyển biến chẳng qua là trong một ý nghĩ mà thôi.
- Hi vọng quả đấm của ngươi có thể cứng rắn như miệng của ngươi.
Dạ Côn suy nghĩ không cho Diệp Ly cơ hội thở dốc, lập tức chạy như điên, sau đó hung hăng nhảy lên, mặt đất dưới chân lập tức đổ sụp.
Không có cách, Diệp Ly có thể phù không, Dạ Côn chỉ có thể nhảy dựng lên.
Nói như vậy, sức bật của Côn ca ta tương đối tốt, sức bật tốt vậy khẳng định là hạ bàn ổn, hạ bàn ổn vậy thì thận khẳng định là nhất lưu.
- Đánh giá thấp địch nhân của ngươi, đó chính là sai lầm chí mạng, ra đi! Độc Nga Đại Đế!
Tay phải Diệp Ly không biết từ lúc nào đã nắm một cái bình nhỏ, sau đó bóp nát nó.
Dạ Côn đình chỉ công kích, nhìn cái gọi là Độc Nga Đại Đế, vẻ mặt có chút cổ quái:
- Tên cũng rất vang dội, chỉ là thể tích không xứng.
- Trước kia cũng có người nói giống như ngươi.
Diệp Ly mang theo ý cười nói ra.
- Kết quả thì sao?
- Thua hết sức thảm.
Dạ Côn nắm chặt hai quả đấm, từ tốn nói:
- Ta thật ra rất muốn thua, hi vọng ngươi có thể thành toàn cho ta, để cho ta cảm nhận được cảm giác thua như thế nào.
- Yên tâm, ngươi không chỉ sẽ thua, mà còn sẽ chết.
Diệp Ly vừa dứt lời, Độc Nga Đại Đế lập tức biến thành quái vật khổng lồ, Dạ Côn ở trước mặt nó liền nhỏ bé giống như con sâu cái kiến.
Nhưng mà Dạ Côn nhìn Độc Nga Đại Đế đột nhiên biến lớn, biểu lộ cũng có chút kinh ngạc, này cũng quá lớn đi. Đây là dã thú gì, trên cái đầu to lớn chỉ có một con mắt. Thân thể như kén, vô số cái chân nhúc nhích ở dưới bụng, khiến cho người ta không rét mà run.
Đến cùng là thứ gì? Trên sách chưa bao giờ đề cập qua, thể tích lại khổng lồ như thế, nhìn từ xa giống như một toàn núi nhỏ vậy.
Phốc!
Chỉ thấy Độc Nga Đại Đế mở ra đôi cánh huyễn thải chói mắt, dài đến mấy ngàn trượng.
Theo cánh bày ra, cương phong cuồng bạo bao phủ đại địa, Độc Nga Đại Đế ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, khiến cho người ta hết sức khó chịu, nếu như những người kia còn ở đây, chỉ bằng tiếng gào thét này, đã có thể khiến đầu bọn họ nứt ra.
- Có phải hết sức kinh ngạc tán thán hay không? Ta có thể tưởng tượng ra biểu lộ sau mặt nạ của ngươi.
Diệp Ly chắp tay đứng tại hư không nói ra, mà Dạ Côn rơi trên mặt đất, vùng trời trước mặt đều bị che khuất, tất cả đều là mấy cái chân nhúc nhích, thấy những vật này, toàn thân đều run cả lên.
Thấy Dạ Côn ngẩng đầu không nói, trong lòng Diệp Ly dâng lên một cỗ đắc ý, chậm rãi nói ra:
- Sủng vật Độc Nga Đại Đế của ta, rất lâu trước kia không có đủ tính công kích, chỉ có tác dụng hút, nhưng qua nhiều năm ta nuôi nấng, bù đắp chỗ thiếu hụt này, hiện tại Độc Nga Đại Đế có thể công có thể thủ. Còn có thể hút!
- Nó sắp trở thành ác mộng của ngươi, Ngân Sắc Nam Nhân! Có thể chết ở trong miệng Độc Nga Đại Đế, ngươi quang vinh vô cùng!
Diệp Ly lên tiếng cười duyên một tiếng, cảm thấy mình có thể nắm chắc kết quả.
Trong lúc Diệp Ly cất tiếng cười to, bên tai lại vang lên âm thanh của Dạ Côn:
- Khinh khinh nhất quyền! (một quyền nhẹ nhàng)
Oanh!
Ánh sáng mạnh mẽ từ trong nắm tay phải Dạ Côn phát ra, cả vùng phảng phất đều đang lung lay sắp đổ, nhiệt độ nóng bỏng trong nháy mắt hòa tan hết thảy.
Diệp Ly và Độc Nga Đại Đế trong nháy mắt liền bị thôn phệ.
Dạ Côn chậm rãi thu hồi nắm đấm, trước mắt xuất hiện một cái hào rộng hình bán nguyệt, mênh mông vô bờ.
Ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, kém chút phun, Côn ca ta ghét nhất côn trùng, Kim Sắc Nữ Nhân này lại có đam mê như thế, thật sự là...
Nhìn Kim Sắc Nữ Nhân một chút, Dạ Côn phát hiện khôi giáp của nàng vỡ tan mảng lớn, đều vỡ thành từng khối từng khối, tựa hồ sắp muốn tróc ra.
Thế nhưng Kim Sắc Nữ Nhân này vì sao lại run rẩy.
Diệp Ly có thể không run rẩy sao? Đây chính là tiểu bảo bối mình cho ăn ngàn năm, cứ như vậy biến mất ở trước mặt mình.
Bị một quyền của hắn đập sập!
- Sâu nhỏ của ta...
Diệp Ly phát ra bi thương nói nhỏ, chuyện này khiến Dạ Côn căng thẳng, côn trùng lớn như thế, còn có thể gọi nhỏ sao...
Diệp Ly nhìn về phía Dạ Côn, trầm giọng quát:
- Vốn là muốn cùng ngươi bình thường chiến đấu, để ngươi giải khuây cho ta, thế nhưng hiện tại! Không cần! Ta muốn thiêu chết ngươi! Để tế điện sâu nhỏ của ta! Tên khốn kiếp!
Chỉ thấy Diệp Ly mở ra hai tay.
Vẻ mặt Dạ Côn ngưng tụ, cảm giác một cỗ khí tức mênh mông đang ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng.
Phốc phốc hai tiếng.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay trái Diệp Ly toát ra một ngọn lửa màu vàng, trong lòng bàn tay phải toát ra một ngọn lửa màu đen, lúc hai cỗ hỏa diễm này xuất hiện, toàn bộ thế giới phảng phất đều yên lặng.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, có thể cảm giác được cường độ hỏa diễm trong tay Kim Sắc Nữ Nhân, hoàn toàn không nghĩ đến nữ nhân này lại ngưu bức như thế.
- Thân thể ngươi sẽ hóa thành tro tàn, linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn bị thiêu đốt, cái chết của ngươi đã không thể thỏa mãn được ta, ngươi hãy tiếp nhận tuyệt vọng trừng phạt! Sẽ không có ai thương hại ngươi!
Chỉ thấy hai tay Diệp Ly chậm rãi tới gần, hỏa diễm một vàng một đen mang theo xung đột, giống đứa bé không nguyện ý tới gần, nhưng cuối cùng... vẫn bị dung hợp.
Lúc hai cỗ hỏa diễm thành công dung hợp, điện thiểm tề minh, cuồng phong bạo vũ, thương khung nổ vang một mảnh.
Dạ Côn có thể cảm nhận được hai cỗ đạo lực Thiên Tôn phát ra tín hiệu cảnh giác, liền ngay cả đạo lực Thiên Tôn đều cảnh giác lên, Dạ Côn cũng không dám coi thường.
- Ngươi đây là thứ gì? Vì sao lại mạnh như thế?
Dạ Côn vẫn không nhịn được hỏi thăm, đồ vật mạnh như thế không hỏi rõ ràng sao được.
- Dị Hỏa!
Dạ Côn nghe xong danh tự, đầy đầu sương mù, căn cứ ghi chép trên Huyền Nguyệt đại lục, không có thứ gọi là Dị Hỏa a.
Dù sao có thể mạnh đến trình độ như thế, khẳng định sẽ được thế nhân lưu truyền rộng rãi.
- Rất mạnh!
Dạ Côn không thể không tán dương một thoáng, thứ này thật mạnh, khí tức tán phát có thể liều một trận với thần kiếm của cha.
- Đó là tự nhiên.
Hai loại Dị Hỏa dung hợp ở trong lòng bàn tay Diệp Ly, tựa như tiểu tinh linh xảo trá, nhưng chính là sự vật mỹ lệ này, lại ẩn chứa uy lực khủng bố.
- Tốt, ngươi có thể đi chết!
- Hắc Vong Kim Luân!