Dạ Côn hơi thở hắt ra, chuyện cho tới bây giờ, bản thân cũng không có lựa chọn khác.
- Vậy thì tới đi!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, không nghĩ tới đối thủ đầu tiên của mình lại là Thái Kinh đệ nhất Pháp Đạo, Đạo Đức Tử.
Nếu nói không hưng phấn, đó là giả, nhưng trong hưng phấn còn trộn lẫn một chút khẩn trương, thu hoạch được đạo lực Thiên Tôn đã sáu năm.
Hôm nay chính là lúc thử nghiệm!
Tới đi! Nắm đấm của Côn ca ta đã đói khát khó nhịn!
Chỉ thấy hai quả đấm của Dạ Côn xiết chặt, hai đầu gối hơi hơi uốn lượn, áo choàng màu đỏ sau lưng không gió mà bay.
Lúc này hai cỗ đạo lực Thiên Tôn trong bụng Dạ Côn điên cuồng vận chuyển, giống như hài tử đang hưng phấn, cuối cùng đã có thể buông thả bản thân.
Sắc mặt Dạ Côn đỏ lên, gân xanh toàn thân từ dưới da tuôn ra, một cỗ đạo lực trước nay chưa có dần dần phát ra từ thân thể Dạ Côn.
Không khí đang run rẩy, đại địa đang chấn động, hai cỗ đạo lực khác nhau tràn ngập giữa thiên địa, thương khung xanh thẳm dần dần ảm đạm xuống, lôi oanh rung động liên tiếp kéo đến, tình cảnh phản phất giống như thần kiếm xuất hiện lúc trước.
Đám người Dạ Dương đã bối rối, vừa rồi vừa nhìn thần kiếm buông xuống, chẳng lẽ đây cũng là thanh thần kiếm nào sao?
Ngân Sắc Nam Nhân này rốt cuộc là ai?
Kinh ngạc nhất chính là Đạo Đức Tử, dưới tình huống bình thường, một người phát tán khí tức chỉ có một loại.
Nhưng mà Ngân Sắc Nam Nhân này thế mà tản mát ra hai loại khí tức khác biệt! Chuyện này sao có thể?
Chỉ sợ Dạ Côn còn không biết Thiên Tôn oai cường đại đến mức nào, bây giờ nói ngừng cũng không dừng lại được, nếu như áp chế, sợ rằng hai cỗ đạo lực sẽ nổ tung.
Rầm rầm rầm!!!
Mặt đất dưới chân Dạ Côn đột nhiên nứt ra. Kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Uy áp kinh khủng khiến cây cối xung quanh hóa thành bụi trần.
Đám người Đồng Ca tu vi thấp, lỗ mũi đã chảy máu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, căn bản không chịu đựng nổi lại uy áp này.
Cho dù là ba người Nhan Thừa Thiên đều đang liều mạng ngăn cản, ánh mắt mang theo kinh hãi, khó trách hắn dám nói lời như vậy.
Người này!
Chỉ sợ đã vô địch!
Vẻ mặt Đạo Đức Tử căng cứng, thực lực của đối phương đã vượt ra khỏi dự tính của mình. Huống hồ còn có một số cản trở.
Chỉ thấy hai tay Đạo Đức Tử nắm chắc quải trượng, hướng phía trước đâm một cái, tầm mắt ngưng tụ.
- Bình minh xua tan hắc ám! Quang minh buông xuống nhân gian! Đại địa chi ca! Thâm hải chi dũng! Thiên địa chi Linh! Pháp Đạo Chương 46 Thương Khung Tí Hữu!
Chỉ thấy bầu trời tăm tối hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ, ánh sáng theo vòng xoáy xuất hiện, một đạo chùm sáng màu vàng óng ầm ầm hạ xuống, rơi vào trên đỉnh đầu Đạo Đức Tử, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Pháp Đạo có thể khiến cho Đạo Đức Tử tiến hành ngâm xướng, uy lực có khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà đối với đạo lực khổng lồ trong cơ thể Dạ Côn, cũng khó có thể tưởng tượng.
Lúc này Diệp Ly đang đang lao vùn vụt, tầm mắt ngưng tụ, sau đó bộc phát ra tốc độ trước nay chưa có.
Đây là cường giả!
Mà hiện tại Dạ Côn vẫn còn đang phóng thích đạo lực trong cơ thể, hoàn toàn không dừng lại được, hai cỗ đạo lực kia tựa như được mở nút áp, không để bọn chúng tận hứng, căn bản sẽ không dừng tay.
Dãy núi phía xa đã bắt đầu chấn động, trong nháy mắt đều sụp đổ, từng cái khe nứt to lớn hình thành hẻm núi sâu không thấy đáy.
Âm thanh oanh sập rung động lòng người, cho dù ở ngoài ngàn dặm đều có thể cảm giác được chấn động rõ ràng, cuồng phong gào thét, sóng nhiệt bao phủ, giữa đất trời phảng phất như muốn nổ tung.
Nhưng mà đây chỉ là phát tán khí tức ra mà thôi.
Lực lượng Thiên Tôn kinh khủng đến cỡ nào, thật là khiến người ta không rét mà run.
Kẽo kẹt!
Chỉ thấy Thương Khung Tí Hữu xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu, chuyện này khiến cho tất cả mọi người cảm giác rất nặng nề.
Mà cái vết nứt nhỏ xíu kia bắt đầu cấp tốc sinh trưởng.
Rất rõ ràng, Thương Khung Tí Hữu đã vô phương chống cự.
Đạo Đức Tử hô hấp có chút gấp rút, cho dù Nguyên Tôn Kiếm Đế từ trong đất vàng nhảy ra, uy áp phóng ra cũng chỉ đến thế thôi.
- Người trẻ tuổi! Nếu ngươi tiếp tục như vậy nữa, Thái Kinh sẽ trở thành một vùng phế tích!
Đạo Đức Tử không thể không hò hét, không phải mình quá yếu, mà là đối phương quá mạnh.
Dạ Côn nghe thấy, cái bức này trang đến ngay cả mình đều không thu lại được.
Côn ca ta thường xuyên cảm thấy lo lắng vì thực lực của mình cường hãn, sợ không cẩn thận liền diệt toàn bộ Thái Kinh.
Mà ở một mặt khác trên Huyền Nguyệt đại lục, có hai người phát giác được khí tức mỏng manh kia.
Mặc dù không phải cùng một nơi, nhưng hai người đều đồng thời dùng giọng điệu kinh hãi nói ra:
- Thiên Tôn! Thiên Tôn còn sống!
Sau khi nói xong, hai người đồng thời tan biến tại chỗ, biểu tình kia hận không thể đi quỳ liếm bàn chân Thiên Tôn.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, gầm thét một tiếng.
Ầm!
Thương Khung Tí Hữu trong nháy mắt tiêu tán đi, chui vào thương khung, toàn bộ mọi người bị hất tung ở trên mặt đất.
Nhưng cũng may cuối cùng Dạ Côn kịp thu hồi khí tức.
Ngắm nhìn bốn phía, vốn là một cánh rừng, hiện tại biến thành một cái bình nguyên trụi lủi, hơn nữa còn là loại bình nguyên bị nứt ra kia, một chút điểm xanh cũng không có.
Dãy núi xa xa dùng mắt trần đều có thể nhìn thấy nó đang sụp đổ.
Dạ Côn hoàn toàn không nghĩ tới, phóng xuất ra lực lượng Thiên Tôn lại khủng bố như thế, nhưng mà vừa rồi còn không có hoàn toàn phóng thích.
Kỳ thật Dạ Côn là muốn phóng thích khí tức chấn nhiếp Đạo Đức Tử, không ngờ sự tình lại thành như vậy.
Đạo Đức Tử dùng quải trượng chống đỡ đứng dậy, lúc này tóc trắng đều có chút ngổn ngang, hoàn toàn không có phong phạm Pháp Đạo đệ nhất nhân.
- Năm...
Đạo Đức Tử chưa dứt lời, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng vang thật lớn.
Oanh!
Một cái hố to đường kính trăm trượng trong nháy mắt hình thành, nhấc lên cát bụi cuồng bạo, Dạ Côn nhìn chăm chú Đạo Đức Tử, phảng phất đang hỏi, đây là viện quân của các ngươi?
Bên trong bụi trần tản mát ra dư quang màu vàng kim, Dạ Côn trông thấy một bóng người chậm rãi từ trong bụi mù đi ra.
Ừm... đây là một nữ nhân. Nhìn cái giáp ngực kia mà có thể nhận ra, dù sao mang theo đường cong không nhỏ.
Một thân áo giáp màu vàng óng bao bọc toàn thân, liền con ngươi đều ẩn ở bên trong, nguyên bản hẳn là bày ra cảm giác thần thánh, nhưng cây đao trong tay kia lại khiến cho người ta vô cùng tà ác.
Diệp Ly nhìn nam tử giáp da trước mắt, sắc mặt bên trong khôi giáp có chút ngưng trọng, người này không tầm thường.
Quay đầu nhìn về phía đoàn người, Diệp Ly nắm thật chặt Quỷ Khấp trong tay.
- Ngươi là ai?
Dạ Côn hướng phía Diệp Ly âm u quát, bởi vì Dạ Côn đè thấp âm thanh của mình, hỏi như vậy liền trở nên có chút mùi vị khiêu khích.
Diệp Ly liền ưa thích loại không sợ chết này, mặc dù không biết các ngươi đang làm gì. Nhưng bản tôn cũng không để ý diệt trừ một vị cường giả.
Về phần đám tạp ngư ngày, chẳng qua là phất phất đao liền có thể giải quyết.
Đương nhiên, Diệp Ly cũng thay đổi âm thanh của mình, không thể để cho người khác phát hiện.
- Người giết ngươi.
Diệp Ly lạnh giọng nói ra.
- Vì sao?
Dạ Côn rất buồn bực, mình ngồi trong nhà cũng có thể kéo cừu hận?
- Giết ngươi không có lý do gì.
Đồng Ca nghe thấy lời như vậy, làm sao cảm giác quen tai như thế.
Bất quá đối với người muốn giết mình. Dạ Côn xưa nay sẽ không thương hại, cho dù đối phương là nữ.
- Vừa vặn, ta cũng muốn đánh chết ngươi.
Dạ Côn nắm chặt hai quả đấm, căn bản cũng không yếu.
Đạo Đức Tử tranh thủ thời gian đề nghị:
- Hai vị cao thủ, có thể chuyển sang nơi khác hay không, ta sợ dư uy của các ngươi chấn thương chúng ta.