- Mộ Nhi nhất định là bị uy hiếp nên mới làm như vậy, Mộ Nhi không phải nữ hài tử như thế, trước đó còn cùng ta hoa tiền nguyệt hạ, bỉnh chúc trường đàm.
Đồng Ca thì thào nói nhỏ, không nguyện ý tin tưởng.
Dạ Ngọc Thư không nói chuyện, cũng là không muốn đả kích Đồng Ca, Nhan Mộ Nhi kia có ai mà không hoa tiền nguyệt hạ qua, nhìn Đông Phương Sảng một chút, đoán chừng cũng cùng y hoa tiền nguyệt hạ qua, nói không chừng lần cướp tân nương này đều là do một tay Nhan Mộ Nhi bày kế.
Các ngươi đều bị nàng lừa!
- Vậy người này là ai?
Dạ Ngọc Thư nghi hoặc hỏi, Đông Phương Sảng nói thế nào cũng là vừa tiến giai đến Kiếm Sư, thế mà bị một quyền đánh ngất xỉu.
- Không biết.
Dạ Ngọc Thư nhìn về phía Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng, tiểu thúc cùng tiểu di, y vẫn nhớ lúc còn rất nhỏ đã gặp qua, đoán chừng bọn họ đều không biết mình.
Ở trong trí nhớ của Dạ Ngọc Thư, tiểu thúc tiểu di phản rời gia tộc, xoá tên trên gia phả, chính là là sỉ nhục của Dạ gia, phàm là đệ tử Dạ gia đều hận không thể nhổ mấy ngụm nước bọt, dùng tỏ tâm ý.
Mà có hai người tiểu thúc cùng tiểu thẩm như thế, Dạ Ngọc Thư cũng thấy rất xấu hổ, làm sao còn mặt mũi sống trên cõi đời này.
Thật không muốn để cho người khác biết mình có quan hệ với bọn họ.
- Ngươi là ai? Ngươi có biết ngươi vừa mới đánh ai không!
Hôm nay Dạ Ngọc Thư tới, cũng muốn nhục nhã một phen, dù sao từ nhỏ gia tộc đã quán thâu tư tưởng như thế.
Nói thật, Diệp Ly đều không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn như thế.
- Phu nhân ta muốn đánh ai, liền đánh người đó.
Diệp Ly lời đến khóe miệng, bên cạnh liền vang lên âm thanh của Dạ Côn, thật sự là đủ mùi đủ vị, khiến Diệp Ly hết sức thoải mái, tính tiểu trọc đầu ngươi còn biết nói chuyện.
Dạ Côn chậm rãi đi đến, đi theo phía sau là Nhan Mộ Nhi, chẳng qua là tư thế đi vẫn còn chút xinh đẹp nha.
Ở trong lòng Dạ Côn, nếu đã tiến vào cửa Dạ gia ta, cũng chỉ có thể bị Côn ca ta khi dễ, người khác đừng hòng đụng vào dù chỉ một chút, vô luận hai cô nàng này có mục đích gì, nhưng ít nhất hiện tại họ là người một nhà.
Không giúp gia đình mình, chẳng lẽ tiếp tay cho người ngoài hay sao?
Dạ Tần lần đầu thấy thái độ đại ca cường ngạnh như vậy, xem ra đại ca đúng là rất thích tẩu tẩu, còn ra mặt thay tẩu tẩu đây.
Nhan Mộ Nhi rất buồn bực, mình mới vừa đi kéo cái bụng, làm sao cảm giác lão thái bà này được sủng ái hơn rồi.
Mình phải nghĩ biện pháp mới được.
Về phần Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng? Cả hai đều đang ngồi phía sau xem kịch vui kìa.
- Được rồi, ta đã trở về, tiếp tục đi.
Dạ Côn chắp tay hỏi, cái đầu trọc bị ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra hào quang rực rỡ.
Nếu như Nguyên Chẩn cùng Phong Điền còn ở đây, ngươi một lời ta một câu, mông ngựa bẹp bẹp vang vang lên, đều có thể thổi Côn ca bay lên trời.
Lúc này thiếu đi hai cỗ âm thanh này, thật đúng là có chút tiếc nuối a.
Đồng Ca căn bản không có hứng thú nói chuyện với Dạ Côn, y hướng về phía Nhan Mộ Nhi thâm tình nói ra:
- Mộ Nhi, ta tới, chúng ta trở về đi.
- Phu quân ~ này người có bệnh, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ.
Nhan Mộ Nhi cũng không nhận ra, nhưng cũng không thể nói không biết được, để lộ làm sao bây giờ.
Diệp Ly bên cạnh lựa chọn lẳng lặng lắng nghe, chờ bản tôn tay nắm được nhược điểm của ngươi, hắc hắc... chơi với bản tôn... ngươi còn non lắm.
Dạ Côn có đôi khi thật không quen Nhan Mộ Nhi nũng nịu, quả thật có thể khiến cho nam nhân lòng sinh dục vọng bảo vệ, thậm chí có thể theo bản năng lựa chọn tin tưởng.
- Nói chuyện cẩn thận.
Côn ca ta đều nổi cả da gà rồi.
Anh anh anh ~
Dạ Côn:...
Nhưng mà Đồng Ca cùng Dạ Ngọc Thư phía dưới lại trợn mắt hốc mồm, Nhan Mộ Nhi trong trí nhớ không phải là cái dạng này, cách cư xử hào phóng, nói chuyện nhẹ giọng thì thầm, làm sao có thần thái nhu vậy được.
Bây giờ còn không thấy mặt, nếu như thấy mặt, nam nhân nào chịu nổi chứ.
- Mộ Nhi, ngươi làm sao vậy? Chúng ta không phải đã nói phải cùng một chỗ sao?
Đồng Ca không chịu được Nhan Mộ Nhi như thế, đây đã hoàn toàn trái ngược với những gì y nghĩ rồi.
Nhan Mộ Nhi hiện tại cũng nghi ngờ, đám cướp tân nương này, có phải là cùng một bọn với lão thái bà kia hay không, tới đây hãm hại mình.
Nam tử trước mắt này, còn nói mình muốn cùng y cùng một chỗ, thật muốn nhét đầu ngươi vào trong khe đá, ngăn cái miệng thối đó của ngươi lại.
Dạ Côn vô ý thức hỏi:
- Các ngươi muốn cùng một chỗ?
Côn ca ta cũng là nam nhân, mặc dù mặt ngoài dễ dàng, nhưng ai không có chút chua chứ, Côn ca ta cũng không phải Thánh Nhân.
Nghe nói như thế, Nhan Mộ Nhi rất là vui vẻ, tên trọc đầu này ghen, còn tưởng rằng hắn thật không quan tâm thê tử của mình đây.
- Muội muội, đây là sự thật sao?
Diệp Ly tranh thủ thời gian ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, cũng may mình không có quá khứ đen tối, bất quá xem hồ ly tinh này, quá khứ đen tối tương đối nhiều, chuyện này rất có lợi cho mình.
Nhan Mộ Nhi liền biết lão thái bà muốn công kích mình, thật đúng là một bụng ý nghĩ xấu:
- Tỷ tỷ nghi vấn lòng trung thành của muội muội đối với phu quân ư, sao có thể như thế được ~
Luận làm nũng, Nhan Mộ Nhi xưng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất, liền liền Diệp Ly đều chịu không được Nhan Mộ Nhi này làm nũng.
Rõ ràng là một chuyện rất nghiêm trọng, thế nhưng ở bên trong âm thanh ỏn ẻn, liền chậm rãi biến chất.
Nghe nói như thế, Đồng Ca nắm thật chặt nắm đấm, ở bên trong Thái Kinh, cũng không có ít người đàm tiếu Nhan Mộ Nhi, nhưng Đồng Ca cho rằng, đây chẳng qua là mấy người kia ghen ghét, cho nên mới chửi bới Mộ Nhi, thế nhưng nghe nói như thế, lửa giận trong lòng trực tiếp bốc cháy lên, cả khuôn mặt đều đỏ lên vì tức.
Ánh mắt Dạ Ngọc Thư lộ ra vẻ khinh thường, vì sao hoàng thất không ai theo đuổi Nhan Mộ Nhi, đó là bởi vì Thánh Nhân cấm chỉ.
Cách làm của Thánh Nhân, không phải không có đạo lý. Nữ nhân này tâm cơ quá nặng, Dạ Ngọc Thư ta đã sớm nhìn thấu.
Nhìn chuyển biến hiện tại một chút, phảng phất như biến thành một người khác vậy, đoán chừng là muốn leo lên, nhưng toàn gia tiểu thúc có gì đáng để leo lên, bản thân bọn họ còn khó đảm bảo.
Hay là nói.
Đã tình hữu độc chung với tử quang đầu?
Đây là dụ hoặc tới từ đầu trọc sao...
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi:
- Nếu như quan hệ không tốt, tại sao lại tới cướp tân nương? Mộ Nhi có thể giải thích một chút hay không?
Nhan Mộ Nhi hiện tại thật có chút đau đầu, nhớ tới dáng vẻ trước đó của nữ nhân kia liền cảm thấy hết sức xấu xa, thế nhưng cái túi da này lại mỹ mạo như vậy.
Hiện tại biến thành thế này, quả thật là tự mình là khổ mình mà.
Mình rõ ràng một mực đợi tại Mê Vụ Sâm Lâm, hiện tại lại phải... thật là khó...
- Phu quân, ngươi cũng biết Mộ Nhi tướng mạo dễ nhìn, lại cảm mến phu quân như thế, khó tránh khỏi bị người quấy rối, Mộ Nhi đều rất tị huý chuyện như vậy, không muốn để cho phu quân hiểu lầm Mộ Nhi, ai... nhưng vẫn có người làm như vậy, Mộ Nhi cũng không có cách, nếu như phu quân tin tưởng người bên ngoài, không tin Mộ Nhi, Mộ Nhi...
Nói đến đây, Nhan Mộ Nhi còn nghẹn ngào một hai cái, biểu thị mình rất bất đắc dĩ.
Diệp Ly đều muốn ói, cái con hồ ly tinh này ngay cả nói lí do đều muốn khoe khoang một chút, chừa chút mặt mũi có được không.
Dạ Côn ngẫm lại cũng đúng, nữ hài tử dáng dấp tốt quả thật có nhiều người theo đuổi, đây là chuyện khó tránh khỏi, lời giải thích này có thể nghe được..
- Ly Nhi, ngươi có quá khứ gì không?
Dạ Côn nghĩ đến, hôm nay dứt khoát rõ ràng hết đi, miễn cho sau này kinh hỷ tìm đến.
Diệp Ly thật muốn gõ gõ cái đầu trọc nhỏ kia một chút, thế mà gọi ta là Ly Nhi, ta đều có thể làm tổ nãi nãi ngươi luôn đấy.