Dạ Côn làm sao cũng không nghĩ ra, mình là nói nhảm một hồi, phụ mẫu liền phản ứng lớn như vậy, trực tiếp muốn chuẩn bị cho mình đính hôn, làm như vậy, có phải hơi qua loa một chút rồi hay không.

Hơn nữa nhìn tình huống này, nhà gái còn không đơn giản, có thể tốt với Dạ Tần một chút được không, Dạ Côn ta thật không muốn như thế.

Chuyện này không phải tự nhiên khi không lại có một lão bà từ trên trời rơi xuống ư?

Côn ca ta không hề làm gì liền có lão bào, nhìn đệ đệ một chút, đã ở cùng Ba Uyển Thanh mấy năm đi, nói thế nào cũng là kết quả của sự nỗ lực.

Vợ chồng hai người thương lượng một chút, quyết định vẫn nên nói tin tức này cho Côn Côn nghe, đừng chỉ thấy đệ đệ ngươi có vợ, cha mẹ cũng an bài cho ngươi một người, cam đoan khiến ngươi hài lòng.

Ban đêm cũng đừng tiếp tục nằm mơ nữa, nam hài tử phải tiết chế một chút, tuổi tác không lớn đã muốn nữ hài tử, chuyện này khiến Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng dở khóc dở cười không thôi.

Tiểu Lăng gọi Dạ Côn vào trong đại sảnh, vẻ mặt của Dạ Côn cũng vô cùng nghi hoặc, đơn độc gọi mình đến, đây là ý gì? Muốn nói bí mật gì sao? Còn không cho đệ đệ biết.

Cảm giác không tốt lắm.

- Cha, mẹ.

Dạ Côn thành thật chắp tay hô.

Nhìn biểu lộ cười xấu xa kia của phụ thân, trăm phần trăm không có chuyện gì tốt rồi.

Gương mặt của mẫu thân cũng rất nhu hòa, làm cái gì thế, trong lòng Dạ Côn ta hết sức hoảng a, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.

- Côn Côn, nữ hài tử trong mộng thế nào?

Đông Môn Mộng khẽ cười nói.

Dạ Côn nghe xong một mặt mộng bức, nhưng chỉ có thể kiên trì nói:

- Coi như không tồi.

- Có nhìn thấy mặt hay không, xinh đẹp không?

Dạ Minh tò mò hỏi, bát quái chi tâm triển lộ không chút nghi ngờ.

Dạ Côn liền im lặng, các ngươi thế mà tò mò giấc mơ của một đứa bé, có ai không nằm mơ đâu chứ.

Dạ Côn trung thực lắc đầu:

- Không có, đều đã quên gần hết rồi.

Hiện tại chỉ hy vọng phụ mẫu đừng xoắn xuýt đề tài này nữa.

Đông Môn Mộng rất hài lòng câu trả lời này:

- Côn Côn, có nghe lời mẫu thân không?

Nghe thấy câu này, cảm giác đầu tiên của Dạ Côn chính là mẫu thân đang gài bẫy mình, nhưng lại không thể làm gì.

Nhìn nụ cười của cha kìa, phảng phất giống như muốn nạp tiểu thiếp vậy.

- Côn Côn dĩ nhiên nghe mẫu thân.

- Mẫu thân chuẩn bị tìm nương tử cho ngươi, ngươi cũng đã trưởng thành, chớp mắt đã mười tuổi, đến 16 chính là nam nhân, nên lấy vợ sinh con.

Dạ Côn nghe xong cả người cứng ngắc, hồn vía tán loạn.

Côn ca ta hiện tại vẫn là con nít a, cho dù đến 16, đó cũng chỉ mới là thiếu niên, thế mà phải kết hôn sinh con, đừng có đùa nữa mà.

Nhìn đệ đệ đi, còn có thể tự do yêu đương, nhìn lại mình, hoàn toàn bị phân phối a, con ruột quả nhiên vẫn là con ruột.

- Mẫu thân, thế này còn quá sớm đi.

Dạ Côn hiện tại muốn ngăn đôi phụ mẫu điên cuồng này lại, Dạ Côn ta muốn tìm lão bà cũng phải do chính ta chọn, không cầu xinh đẹp xúc động lòng người, chỉ cần hiền lương thục đức là được.

Dạ Minh nghiêm mặt:

- Còn sóm gì nữa, tuổi nhỏ đã mơ đến giấc mộng kia, nếu như cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hướng đến quá trình tu luyện của con.

- Con không có nằm mơ, trước đó là do con nói dối thôi, thật xin lỗi.

Dạ Côn chỉ có thể thành thật khai báo.

Thế nhưng ở trong mắt Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng, đây là hành vi của tiểu hài tử.

Bất quá Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng có thể hiểu được Dạ Côn mâu thuẫn, dù sao hai người cũng từng trải qua gia tộc thông gia, nhưng may mắn là gặp trúng đối phương.

- Côn Côn, mẫu thân và phụ thân con đều muốn tốt cho con, mẫu thân có thể cam đoan, nữ hài tử này từng cái phương diện đều rất ưu tú, tương lai cũng có thể giúp con một tay.

Đông Môn Mộng cũng nghĩ kỹ, chuyện của hài tử nên sớm giải quyết một chút, Tần Tần có người mình thích rồi, quên đi.

Nhưng Côn Côn liền phải quản chặt một chút, mặc dù không phải thân sinh, nhưng đã sớm coi như cốt nhục của mình.

- Đúng đấy, mang ra ngoài cũng rất có mặt mũi, tựa như cha dẫn mẹ con ra ngoài, trên mặt đều phát sáng.

Dạ Minh nói đến chuyện này thì vô cùng đắc ý.

Đông Môn Mộng tức giận liếc mắt trừng Dạ Minh, ngươi đời này đều lấy ta tới trang bức, không biết đắc tội bao nhiêu người.

Dạ Côn nghe xong căn bản cũng không có một điểm tâm động cảm giác, hoàn toàn dụ hoặc không được.

- Cha, mẹ, con vẫn muốn tự mình tìm.

Dạ Côn nghiêm túc nói ra, còn lộ ra biểu lộ quyết nhiên, phảng phất đang nói, không đáp ứng ta liền đi chết.

Vợ chồng hai người liếc nhau, không ngờ Dạ Côn quyết liệt như thế, căn bản không có một chút lùi bước nào.

Đông Môn Mộng suy nghĩ một thoáng, ôn nhu nói:

- Côn Côn, hài tử mười sáu tuổi đều làm lễ thành thân, nếu như tới đó, Côn Côn con vẫn chưa tìm được người nào vừa ý, như vậy thì nghe theo mẫu thân được không?

Dạ Côn dĩ nhiên biết, mười sáu tuổi phải cử hành lễ thành nhân, tuyệt đại bộ phận người chọn một ngày này cưới vợ hoặc là lấy chồng, nhưng cũng có một bộ phận người sẽ không làm như vậy.

Được rồi, kỳ thật một bộ phận này chính là tìm không thấy mà thôi.

Bởi vì tại Thái Kinh, có một loại tư tưởng trước thành gia sau lập nghiệp, Thánh Nhân còn ban bố một đạo thánh chỉ, đề xướng cách làm này, dẫn đến nhân khẩu càng ngày càng nhiều.

Đương nhiên, cách làm này cũng chỉ phổ biến trong bình dân bá tánh, ở bên trong hoàng thân quốc thích cũng rất ít thấy, trừ khi bọn họ tìm được thông gia thích hợp.

Thậm chí có người nói, nếu như vào ngày lễ thành nhân không kết hơn, về sau sẽ cô độc, sự thật chứng minh, tuyệt đại đa số quả thực cô độc, trừ phi có tu vi cường hãn.

Nhưng đến lúc đó cưới vợ, người khác cũng không muốn, ngẫm lại đúng là vô cùng thê thảm, cho nên tại lễ thành nhân mười sáu tuổi, đối với nam hài tử mà nói, đó là cơ hội duy nhất.

Bằng không thì về sau tái giá, vậy cũng sẽ được tặng kèm nghé con (Dịch: ý là con của vợ).

Đương nhiên vận khí tốt cũng có thể gặp nữ tử cùng chung chí hướng, nhưng loại tỷ lệ này nhỏ tới đáng sợ.

Dạ Côn cảm giác đây là mẫu thân nhượng bộ lớn nhất, đối với mình cũng rất có lợi, còn có thời gian sáu năm, tìm một người yêu cũng không khó lắm, đến lúc đó cha mẹ sẽ không nói gì nữa.

- Được.

Dạ Côn đáp ứng.

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng Dạ Côn thế nào cảm giác, cái nụ cười này vô cùng quái lạ đây.

Sau khi thỏa thuận xong, Dạ Côn trở lại trong phòng, Dạ Tần đang vẽ tranh, rèn luyện tâm cảnh của mình, kỹ xảo vẽ tranh đề cao hơn rất nhiều.

- Đại ca, cha mẹ tìm ngươi làm gì?

Dạ Côn trực tiếp nằm ở giường trên giường, thở dài thật sâu:

- Bọn họ chuẩn bị tìm vợ cho ta.

Dạ Tần khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, sau đó cười to nói:

- Ha ha ha, đại ca, đệ liền biết ngươi sẽ có một ngày như vậy, sướng hay không? Vui sướng không, ha ha ha.

Đây quả thực là cười trên nỗi đau của người khác.

Dạ Côn không có ý định gạt đệ đệ, miễn cho nói mình lừa y, vốn cho rằng đệ đệ sẽ ghen ghét một thoáng, kết quả lại là loại phản ứng này, có chút ngổn ngang a..

- Đệ đệ, ngươi...

- Đại ca, thực không dám giấu giếm, từ khi lão sư nói với chúng ta lễ thành niên, ta liền có dự định, tìm nữ hài tử mình thích, quan trọng là không được giống như mẫu thân, Uyển Thanh lại ôn nhu, lại quan tâm, thật tốt a, miễn cho cha mẹ làm mai.