- Nhận thua đi, ta cho ngươi một chút mặt mũi.
Phong Điền lắc lắc nắm đấm, vừa rồi có mấy lần đánh vị trí không nên đánh.
Nhưng đều là do Côn ca dạy, mình cũng phải dựa theo quyền lộ đến đánh.
Thời điểm Côn ca khai sáng quyền pháp, khẳng định là nhằm vào nữ hài tử, hận đến cỡ nào a...
Tưởng Tử Diệc nổi giận không thôi, lạnh giọng khẽ kêu:
- Ta liều mạng với ngươi!
Nhìn Tưởng Tử Diệc trực tiếp xông tới, sơ hở chồng chất, Phong Điền tối thiểu có 100 loại phương pháp khiến Tưởng Tử Diệc ngã xuống.
Phong Điền lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, một cái ném qua vai.
Ầm!
Một tiếng vang trầm này khiến đám nam hài tử đều xấu hổ, ngươi đối với một nữ hài tử như thế, sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Thế nhưng vẫn chưa xong, Phong Điền trực tiếp ép ở phía sau lưng Tưởng Tử Diệc, ấn lấy cổ tay.
Dưới ánh mắt mấy chục vạn người, ngươi thế mà đè ép nữ hài tử!
Dạ Côn quay đầu đi chỗ khác, nghiêm túc nói:
- Đệ đệ, đừng học Phong Điền, sau này sẽ không có thê tử.
- Biết, đại ca.
Dạ Tần nghiêm túc nói.
Lúc này, Bùi Thiên lên tiếng hô:
- Học Viện Vô Hư thắng.
Toàn trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Học Viện Vô Hư vừa đến đã liên hạ hai trận, khiến cho mọi người rất không phục.
Cái tên Phong Điền này, đúng là hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, trước mặt mọi người lăng nhục...
Phong Điền nghe xong mình thắng, lập tức buông lỏng Tưởng Tử Diệc ra, giang hai cánh tay hô:
- Thắng!
Ngươi thắng tranh tài, lại thua nữ hài tử, ai...
Không hổ là tiểu đệ của Côn ca ta, nữ hài tử không quan trọng, quan trọng là phải thắng.
Phong Điền cao hứng bừng bừng chạy đến trước mặt Dạ Côn:
- Côn ca, thế nào, lợi hại không?
- Lợi hại, lợi hại.
Dạ Côn dựng thẳng ngón tay cái, thủ pháp ép người vừa rồi học được ở nơi nào? Liền không sợ cô nương người ta đến tìm ngươi phiền toái sao? Dù sao tại Thái Kinh, thanh danh rất quan trọng, trong các trận tỷ võ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Dưới tình huống bình thường, nữ hài tử sẽ nhận thua, thế nhưng Tưởng Tử Diệc rất cứng rắn, chết đều không nhận thua, Phong Điền cũng không còn cách nào.
Nhưng dùng thủ pháp cũng có chút xốc nổi.
- Phong Điền, dù sao người ta cũng là nữ hài tử, ngươi như thế, sau này người ta không gả ra được thì biết làm sao bây giờ.
Nhan Mộ Nhi liếc mắt nhìn Phong Điền, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, chẳng khác gì Côn ca của ngươi.
- Nghiêm trọng đến thế sao?
Phong Điền cũng không nghĩ tới.
Nguyên Chẩn vịn bả vai Phong Điền cười nói:
- Huynh đệ, ngươi rất bạo lực nha ~
- Cút!
Phân tích sư lúc này có chút ngổn ngang, liên tục hai lần bị đánh mặt.
- Xem ra Học Viện Vô Hư ngọa hổ tàng long, chiêu quyền pháp này khiến cho người ta kinh thán không thôi, nhất định là quyền pháp tương đối cao thâm, có thể thắng cũng là chuyện bình thường.
Dạ Côn rất muốn đánh tên phân tích sư này, ta thua là điều hiển nhiền, còn thắng đều là nhờ vào công pháp.
Phong Điền quay đầu nhìn hướng Học Viện Nhật Nguyệt bên kia, vừa vặn trông thấy ánh mắt Tưởng Tử Diệc quăng tới, đó là một loại ánh mắt mang theo hận ý.
Dọa đến Phong Điền lập tức thu hồi ánh mắt, cũng không thể trách ta được.
Luận võ còn phải tiếp tục.
Nhưng mà đỉnh đầu Dạ Côn lần nữa bay ra danh sách, chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy đây nhất định là Bùi Thiên đang khống chế.
Mà lần này không phải Học Viện Nhật Nguyệt, Học Viện Nhật Nguyệt bên kia thua liền hai trận, hiện tại đối với phía Dạ Côn thấp thỏm không thôi, trông thấy không phải mình liền nhẹ nhàng thở ra.
Lần này xuất hiện là danh sách Học Viện Chân Vũ, hai tấm danh sách bay đến giữa sân rồi tan biến, sau đó xuất hiện tên.
Học Viện Vô Hư, Dạ Tần!
Học Viện Chân Vũ, Đại Hư!
Hai cái tên này vừa xuất hiện, toàn trường lập tức náo động cả lên.
Ánh mắt phân tích sư mang theo quang thải, lập tức mở miệng nói:
- Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đến phiên Đại Hư Học Viện Chân Vũ xuất hiện. Đây chính là tân nhân vương có tiềm lực nhất An Khang châu! Trước hai mươi tuổi đột phá Kiếm Vương, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Mà đối thủ là Dạ Tần Học Viện Vô Hư, mặc dù liên thắng hai ván, thế nhưng vận khí thật không tốt, thế mà đụng phải đối thủ như Đại Hư, chỉ có thể kỳ vọng không bị thương quá nặng liền tốt.
Dạ Minh ở trên khán đài đều muốn rút Kiếm Thần ra bổ tên phân tích sư này, nói giống như là con trai của ta nhất định thua vậy!
Dạ Côn cũng hướng phía Dạ Tần nói ra:
- Dạy cho tên phân tích sư này cách làm người.
- Đại ca yên tâm, đệ đệ sẽ không khiến các ngươi thất vọng.
Dạ Tần hết sức có tự tin, hướng phía luận võ đài đi đến.
Kỳ thật Dạ Côn vẫn rất yên tâm với đệ đệ, đệ đệ từ nhỏ cắn thuốc vô số, mặc dù chỉ có thực lực Kiếm Sĩ, nhưng cường độ thân thể đã sớm có thể so sánh với Kiếm Sư, hắn không tin tên Đại Hư này cũng là cắn thuốc lớn lên.
Đệ đệ, phải đánh mặt y thật vang, không có việc gì lại đẹp trai như thế.
- Các ngươi còn nhìn! Nhìn cái gì đấy! Ta không dễ nhìn sao?!
Dạ Côn phát hiện thê tử thế mà đang nhìn Đại Hư, biểu thị rất khó chịu.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi biểu thị oan uổng:
- Chúng ta đang nhìn luận võ a, phu quân ngươi quá ghen tuông rồi.
- Không được! Nhìn ta!
- Được được được, nhìn ngươi nhìn ngươi, phu quân đẹp trai nhất.
Dạ Côn lộ ra vẻ mặt như thế ( ̄ he ̄).
Nhưng mà Dạ Minh trên khán đài nhìn thê tử, thế mà nhìn chằm chằm tiểu tử trẻ tuổi suất khí kia, lập tức xụ mặt nói ra:
- Nhìn cái gì đấy? Có đẹp như thế sao?
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Minh một chút, lại nhìn Đại Hư một chút, ung dung nói ra:
- Năm đó ta làm sao lại chọn tên râu quai nón nhỉ?
Dạ Minh:......
- Nàng nói như thế là ta rất tổn thương a.
Dạ Minh biểu thị bị thương rất nặng, năm đó ngươi rất thích bộ râu này của ta, hiện tại thế nào...
Đông Môn Mộng cười duyên một tiếng:
- Nhìn ngươi kìa, ăn dấm vì một tên thiếu niên ư.
- Không cho phép nhìn!
- Được, không nhìn, ta xem con của chúng ta thôi.
- Cái rắm! Nàng rõ ràng là đang nhìn tiểu tử kia!
Dạ Minh có chút bành trướng, lại dám nói chuyện với thê tử như thế.
- Ta cứ nhìn đấy, ngươi làm sao!
Đông Môn Mộng đột nhiên thay đổi, trở nên hung tàn lên.
- Không có gì... không có gì, nhi tử cũng rất đẹp trai.
- Hừ!
Minh ca ta cũng tốt nam a.
Giữa sân, Dạ Tần cùng Đại Hư đã vào vị trí của mình.
- Học Viện Vô Hư Dạ Tần, thỉnh giáo!
- Học Viện Chân Vũ Đại Hư, thỉnh giáo!
Hai người nhìn nhau chắp tay.
Ở bên trong Học Viện An Kinh, Ba Uyển Thanh nhìn Dạ Tần, vẻ mặt không có thay đổi gì, thế nhưng hạ thủ rủ xuống lại nắm thật chặt, bởi vì dùng quá sức, móng tay bóp vào trong thịt, lộ ra vẻ trắng bệch.
Dạ Tần!!!
Đại Hư hít sâu một hơi, rút lợi kiếm từ bên hông ra.
Kiếm Sĩ cùng Kiếm Sư khác nhau rất lớn, Kiếm Sĩ không có kiếm thuộc về mình, thế nhưng đại bộ phận Kiếm Sư đều có, bởi vì chỉ có đạt đến Kiếm Sư, mới có thể có tư cách đi Kiếm Trủng.
Đại Hư đã có thanh kiếm của mình, nhưng cũng phải tranh thủ danh ngạch vì học viện.
- Ngươi không rút kiếm sao?
Đại Hư xuất sinh hỏi.
- Còn không có kiếm, cho nên ta dùng nắm đấm.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Đại Hư nghe xong nhẹ gật đầu:
- Vậy ngươi phải cẩn thận.
- Được.
Dạ Tần từ tốn nói, bày ra quyền thức.
Phong Điền dưới đài bất bình:
- Côn ca, đây cũng quá khi dễ người, Tần ca không có kiếm.
- Đúng vậy, quá không công bằng!
Dạ Côn cười cười:
- Tin tưởng Tần ca các ngươi, đệ ấy có thể thắng.