*Chương có nội dung hình ảnh
Chuyện này khiến da đầu Côn ca tê dại, có lẽ trời sinh hắn đã không thích hợp với mấy chuyện này.
Chỉ thấy quan tài đang chậm rãi mở ra, một cỗ mùi thối xông vào mũi, Dạ Côn nhíu chặt lông mày, nếu như có thể, thật muốn chém qua một kiếm.
Thế nhưng Cổ Sâm Thụ đã nói, không thể gây ra động tĩnh quá lớn, nếu bổ một kiếm này ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đột nhiên!
Dạ Côn nhìn thấy có một bàn tay đan vịn rìa quan tay, bàn tay kia trắng nõn, tựa như tay của nữ nhân, hơn nữa móng tay vẫn bình thường, chuyện này khiến Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần nhìn thấy được, an tâm.
Chỉ thấy một vị nam tử đột nhiên đứng dậy, đột nhiên hít vào một hơi:
- Kém chút nín chết lão tử!
Dạ Côn cầm Hỏa Vân Phần Thiên trong tay ngốc ngốc, hình ảnh rất khác với những gì mình nghĩa, hẳn là làn da thối rữa, tròng mắt mất đi một cái, còn có răng nanh mới phải.
Mà đây là một thư sinh mặt hoa, nhất là cái môi kia, đỏ tươi, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với làn da trắng nõn kia, trên người mặc cẩm bào màu trắng thêu hoa, hai sợi tóc mai rủ xuống.
- Đáng chết Nguyên Hạo, ta xxx mẹ ngươi! Cả nhà ngươi chết hết sạch!!!
Nghe thấy câu này, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, Nguyên Tôn Kiếm Đế đến cùng đáng giận đến cỡ nào, nhiều người nguyền rủa y như vậy.
Chỉ thấy nam tử từ trong quan tài bò ra, vỗ vỗ bụi bặm trên người, chắp tay nói ra:
- Đại ân đại đức của huynh đài suốt đời khó quên, bái bai.
Nói xong liền quay người chạy, thế nhưng tốc độ chạy thật là khiến người ta gấp chết.
Dạ Côn vô thức giơ Hỏa Vân Phần Thiên trong tay lên, chỉ thấy hỏa diễm Thần Kiếm thế mà kéo dài, hóa thành hỏa lưu ngăn ở trước người nam tử.
Nam tử dừng một chút, sau đó chạy trở về, động tác này khiến Dạ Côn rất bất đắc dĩ, có thể đứng đắn một chút hay không?
- Huynh đài còn có chuyện gì sao?
Nam tử quay người chắp tay hỏi, nịnh nọt vị mười phần.
Dạ Côn liền buồn bực, chỉ là một người như vậy lại có thể áp chế ba con yêu thú, trừ phi là y đang giả bộ.
- Ngươi tên gì?
Dạ Côn hỏi.
- Há, đúng là thất lễ, tại hạ Thực Cốt, còn không biết tục danh ân nhân?
- Há, Dạ Côn.
- Ai nha, nguyên lai là Côn ca, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu, gọi ta Tiểu Cốt là được.
Dạ Côn:......
Ngươi nói người ta cười làm lành lại vuốt mông ngựa, một kiếm này đến cùng là vung hay không vung, tục ngữ đã nói, đưa tay không đánh người mặt cười.
- Vị Tiểu Cốt này.
- Ây, Côn ca có chuyện gì?
Biểu tình kia của Thực Cốt, đúng là tiểu đệ chuyên nghiệp vài vạn năm, không kém cạnh Đông Tứ và Đát Từ một chút nào.
Dạ Côn ung dung nói ra:
- Tiểu Cốt, chuyện này có chút khúc chiết, sau khi ngươi nghe xong có lẽ tâm tình không tốt, nhưng ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng, ta là tới giết... không, thảo phạt ngươi.
Từ thảo phạt này dùng rất thỏa đáng, giết quá trực tiếp, dù sao người ta cũng vỗ mông ngựa Côn ca ta.
- A! Côn ca ngươi thế mà lại có ý nghĩ hung tàn như vậy, ngươi khiến Tiểu Cốt cực kỳ khổ sở, cực kỳ đau lòng, hô hấp không thông.
Thực Cốt che ngực, rất là khó chịu, phảng phất giống như bị thiên địa vứt bỏ vậy.
Thực Cốt cong người lại đưa lưng về phía Dạ Côn, phát ra âm thanh thê lương, làm như Côn ca ta tựa hồ đang khi dễ người.
Dạ Côn cũng phục, có thể thay người bình thường một chút hay không, hung tàn một chút, nói dọa một chút, tựa như Kim Sắc Nữ Nhân kia.
Trong lúc Dạ Côn thất thần, một đạo ánh bạc đâm xuyên qua áo bào Thực Cốt, tốc độ nhanh chóng đến mức ngảy cả Dạ Côn đều không kịp phản ứng.
Dạ Côn cúi đầu nhìn về phía phần bụng, một thanh kiếm xuyên qua bụng, kéo dài ra sau lưng.
Từ bên cạnh đến xem, Thực Cốt khom người đưa lưng về phía Dạ Côn, tay cầm một thanh kiếm, kiếm nhận dài đến hơn mười trượng.
- Côn ca, Nguyên Hạo không dạy ngươi, thời điểm chiến đấu không nên phân thần sao?
Thực Cốt chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dạ Côn.
Thực Cốt lúc này cùng với Thực Cốt khi nãy hoàn toàn là hai người khác nhau, đôi mắt hơi híp lại lộ ra vẻ hung ác cùng gian xảo, khóe miệng mang theo sự khát máu.
Đây là lần thứ nhất Côn ca ta thụ thương, cả người không tốt, binh gia tối kỵ nhất chính là khinh địch.
Côn ca còn quá trẻ, thiếu thốn kinh lịch.
Dù sao Côn ca vẫn là hài tử, có thể hiểu được.
Thực Cốt đứng dậy, đối mặt với Dạ Côn, Dạ Côn cũng thấy rõ ràng, trong tay Thực Cốt cầm một thanh kiếm, đạo ngân quang kia hẳn xuất phát từ kiếm của y.
- Côn ca, xem tuổi tác tựa hồ còn nhỏ, bất quá lại cầm lấy Hỏa Vân Phần Thiên tới giết ta, đúng là có mấy phần can đảm.
Thực Cốt vừa nói vừa đi đến chỗ Dạ Côn, trường kiếm di chuyển tại phần bụng Dạ Côn, Dạ Côn có thể cảm nhận được bụng mình lạnh buốt.
- Nhưng cho dù là Hỏa Vân Phần Thiên, ta cũng sẽ không e ngại chút nào.
Dạ Côn lạnh giọng hỏi:
- Ngươi không sợ Thần Kiếm ư?
- Thần Kiếm? Hừ... Côn ca, ngươi còn quá trẻ, ngươi cho rằng Thần Kiếm là đồ tốt? Bọn chúng đều là khí cụ đoạt mạng người! Lấy Hỏa Xem ảnh 1 Vân Phần Thiên của ngươi làm ví dụ, mỗi giờ mỗi khắc đều đang thiêu đốt kinh mạch dưới da ngươi, thời gian lâu dài, Thần Kiếm đều sẽ ghét bỏ ngươi.
Dạ Côn nghe lời này, cảm thấy không thích hợp, rõ ràng mình cảm thấy đốt rất thoải mái.
Chỉ thấy tay phải Dạ Côn chậm rãi rủ xuống, lộ ra vẻ hết sức suy yếu:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn có Thần Kiếm sao?
- Côn ca, ta nói ngươi còn quá trẻ, mỗi người đều sẽ có thanh kiếm của riêng mình, lĩnh hội kiếm ý, tu ra kiếm linh, đây là thanh kiếm đi theo ngươi cả đời, lúc đạt tới cực hạn, cũng có thể liều mạng với Thần Kiếm một phen.
- Xem Côn ca ngươi trẻ tuổi như thế, hẳn chưa tìm được thanh kiếm của riêng mình, trước chơi Thần Kiếm, đúng là khiến người ta hâm mộ, đáng tiếc mặc dù Thần Kiếm lợi hại, nhưng vĩnh viễn chỉ là một thanh vũ khí lạnh như băng.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Cho ngươi có muốn không.
- Muốn.
Dạ Côn đầy vẻ khinh bỉ, nói rất chững chạc đàng hoàng, nguyên lai cũng muốn.
Thực Cốt có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng để che dấu:
- Đừng hòng cầm Thần Kiếm tới dụ hoặc ta, loại khoai lang nóng này sao có thể so sánh với Dịch Cốt trong tay ta?
- Tiểu Cốt à.
- Ài.
- Ngươi gọi ai là Tiểu Cốt đấy! Tiểu Cốt là để ngươi kêu sao?!
- Biết ta là ai không? Thực Cốt! Mười tuổi Kiếm Sĩ! Chém giết vô số Hổ Điêu! Hai mươi tuổi Kiếm Vương, liền bổ một tên Kiếm Hoàng! 25 tuổi Kiếm Hoàng, hôm đó tay ta cầm Dịch Cốt, từ cửa thành giết tới hoàng cung, con mắt đều không nháy một cái!
- Con mắt đều không nháy, ngươi không mệt ư?
- Chuyện này có quan trọng không! Cái ngáy mắt này của ta là trọng điểm sao! Côn ca, ngươi cho chút tâm tính thiện lương được không!
- Tiếp tục.
- Hôm đó ta bị ba vị Kiếm Tông vây công, Thực Cốt ta đều không sợ, bởi vì cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn!
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy:
- Ngươi thế mà nói chuyện chạy trốn thanh tao thoát tục như vậy.
- Thằng nhóc Côn ca ngươi biết cái gì, đây gọi là rút lui chiến thuật.
- Được rồi được rồi, sau đó thì sao?
Sau đó lúc ta 100 tuổi, ta tu luyện đến Kiếm Tông, từ cửa thành lại chặt tới hoàng cung.
- Có nháy mắt không?
- Côn ca, đừng có chọc ta có được hay không, ta sợ lỡ tay chém ngươi thành hai mảnh.
- Ách... tiếp tục đi.