Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng tựa hồ cũng có thể cảm giác được chút gì đó.

Nam hài tử làm sao có thể không có lòng tranh cường háo thắng, trước kia để bọn nó trong nhà chơi đùa, không cần đi tranh chút gì đó, hiện tại đi tư thục, khẳng định sẽ có khác biệt.

Bất quá đứa nhỏ Côn Côn này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, Tần Tần lại bình thường hơn rất nhiều.

Nếu như Dạ Côn biết trong lòng mẫu thân đang suy nghĩ gì, khẳng định cũng có chút buồn bực, lời này có gì gì, làm như Dạ Côn ta không được bình thường vậy.

Sau khi ăn xong, Dạ Côn cùng Dạ Tần cùng đi đến sân sau.

- Đệ đệ.

Dạ Côn khoác tay lên bả vai Dạ Tần, bộ dáng chúng ta là hảo huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, thế nhưng vẫn luôn là có phúc Dạ Côn hưởng, gặp khó Dạ Tần chịu.

Dạ Tần mấp máy môi một cái, Dạ Côn nhìn thấy tựa như tiểu hài tử đùa nghịch tính tình, hò hét thật lớn là được rồi.

- Ai nha, đừng nóng giận, đại ca sai có được hay không.

Dạ Côn mang một khỏa thành tâm nói ra, dỗ tiểu hài hắn thật đúng là không có kinh nghiệm.

- Đại ca ngươi không sai.

Tiểu tử này làm sao giống như cô nương thế.

- Vậy đệ đệ muốn thế nào mới tha thứ cho đại ca đây?

Dạ Tần mấp máy môi một cái, chậm rãi nói ra:

- Chỉ cần đại ca thừa nhận là được rồi.

- Thừa nhận cái gì?

Dạ Côn hết sức nghi hoặc.

- Thừa nhận được đệ nhất.

Đậu xanh, đệ đệ lại muốn ta thừa nhận sự tình phiêu miểu kia.

- Ta...

Dạ Côn còn muốn giải thích một chút, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đệ đệ, xem ra chỉ có thể nói lời nói dối thiện ý.

- Được rồi được rồi, đại ca thừa nhận.

- Hừ, vậy tại sao đại ca lại lừa gạt đệ đệ.

Tiểu tử này còn phiền phức hơn cả cô nương.

Thấy đại ca khó mà mở miệng, Dạ Tần thầm nói:

- Có phải đại ca sợ đệ chịu đả kích hay không, cho nên mới nói ra như vậy, thế nhưng đệ muốn cho đại ca biết, đệ không cần đại ca nhường.

Da đầu Dạ Côn đều tê dại, cái quỷ gì thế này, không hiểu thấu cầm hạng nhất, làm sao cảm giác muốn chết a.

- Về sau đệ nhất định sẽ siêu việt đại ca.

Dạ Tần nắm thật chặt tay nhỏ, tuổi còn nhỏ đã có mục tiêu nhân sinh, đó chính là siêu việt đại ca.

Nhìn bóng lưng đệ đệ trở về phòng, Dạ Côn cảm giác thật không tốt, đây quả thực là ly gián tình cảm huynh đệ a.

Không có biện pháp, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu.

Dạ Côn cũng đi tiến vào bên trong gian phòng, dù sao hai huynh đệ cùng ngủ một phòng.

Màn đêm buông xuống Dạ Côn đi vào không bao lâu, bên trong liền vang lên tiếng cười to của Dạ Tần.

- Đại ca, ngứa a...đừng như vậy...

- Đệ đệ, thú vị không.

- Đại ca ngươi khi dễ người.

- Hắc hắc...

Ngày thứ hai, hai huynh đệ đi theo sau lưng Trương Thiên Thiên, vừa nói vừa cười, chuyện ngày hôm qua đều quên hết.

Nhìn một vài kẻ có tiền ngồi xe ngựa tới, hai huynh đệ đã không còn hâm mộ, Dạ gia chúng ta cũng có xe ngựa, chẳng qua là điệu thấp, không lấy ra mà thôi.

Kỳ thật nguyên nhân chân chính là, con ngựa kia không còn.

Đi vào bên trong tư thục, Dạ Côn đã nhìn thấy tranh mình vẽ, thật được treo lên, đặt ở chính giữa, còn kí tên.

Côn ca ta quả thật không dám nhận a.

- Dạ Côn, ta có lời muốn nói với ngươi.

Vừa vừa đi vào trong lớp học, Ba Uyển Thanh đại bác bắn không tới ngăn ở trước mặt hai huynh đệ.

Dạ Côn lập tức cảm thấy không tốt.

Hình như đệ đệ có hứng thú với tiểu cô nương này, khi đi học liếc trộm người ta, đều bị hắn phát hiện nhiều lần, chỉ là không có nói trắng ra.

Dạ Côn vẫn là suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng còn con nít, suy nghĩ tại sao lại có nhiều như vậy chứ.

- Ngươi tìm đại ca ta làm gì?

Dạ Tần tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên nói chuyện với Ba Uyển Thanh, nhìn trong khoảng cách gần như vậy, đôi mắt kia thật là lớn.

Ba Uyển Thanh biểu lộ nghiêm túc, nói:

- Ta muốn nhờ đại ca ngươi dạy ta vẽ tranh.

Dạ Côn đầu to ra, ta lấy cái gì dạy ngươi, lấy mạng dạy ngươi sao?

- Đại ca, nàng nhờ ngươi dạy.

Dạ Tần một mặt hưng phấn, cảm giác đại ca thật ngưu bức, liền Ba Uyển Thanh cũng đến nhờ đại ca dạy, nếu như đại ca day, mình cũng có thể học a, còn có thể cùng Ba Uyển Thanh một chỗ học tập.

Không đúng... cứ như vậy, không phải Ba Uyển Thanh liền có cơ hội đơn độc ở cùng mình sao.

Nguyên lai tìm đại ca học vẽ tranh là giả, đến tìm mình là thật a.

Ai nha, thật đúng là có chút thẹn thùng, quá chủ động.

Dạ Côn nhìn biểu lộ của đệ đệ liền biết, khẳng định muốn cùng Ba Uyển Thanh thân cận một chút, thêm vào chuyện ngày hôm qua, làm đại ca, vẫn phải cho đệ đệ một chút phúc lợi.

- Thật muốn để ta dạy? Ta dạy không tốt đâu

Dạ Côn biểu lộ vô cùng nghiêm túc, ta không có nói đùa, ngày hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nhưng mà biểu lộ của Dạ Côn theo Ba Uyển Thanh thấy, đó chính là đang khiêm tốn.

- Không sao, hôm nay liền bắt đầu đi, tan học đi nhà ngươi hay là nhà ta?

Đậu xanh, tiểu cô nương này cũng quá cởi mở đi, hiện tại liền muốn vào nhà à?

- Hay là đến nhà ta đi.

Dạ Côn biểu thị khiêm tốn một chút thì hơn, Dạ phủ nằm ở khu nghèo khó, mà cửa phủ huyện trưởng lại nằm ở nơi xa hoa tấp nập nhất.

- Được.

Sau khi nói xong, Ba Uyển Thanh liền trở lại chỗ ngồi của mình.

- Đại ca, phải dạy thật tốt nha.

Dạ Tần cười đùa nói, lập tức đi đến chỗ ngồi của mình.

Dạ Côn bạch nhãn đều lật ra tới, làm sao dạy tốt, dạy bừa sao?

Quả thật có khả năng dây bừa.

Rất nhanh, Vi lão chậm rãi đi tới, biểu lộ nhìn Dạ Côn cũng thay đổi, chuyện này khiến Dạ Côn hết sức không được tự nhiên.

- Các bạn học, tháng sau chính là tiết Khánh Nguyên, vi sư dự định đến lúc đó mời cha mẹ của các ngươi đến đây, xem kết quả học tập của các ngươi, trong vòng một tháng sau, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe thấy lão sư nói thế, không biết tại sao Dạ Côn lại có cảm giác tình huống không ổn.

Nhìn hài tử xung quanh một chút, từng tên đều có vẻ mặt hưng phấn, hận không thể biểu diễn một phen, làm vẻ vang cho phụ mẫu.

- Lão sư, chúng con cần chuẩn bị gì?

Nguyên Chẩn tò mò hỏi.

- Văn võ.

Các vị học sinh hoàn toàn yên tĩnh, vốn tưởng rằng biểu diễn tiết mục, trăm triệu không nghĩ tới, lão sư lại có an bài.

Phong Điền vội vàng hỏi:

- Lão sư, văn là gì, võ là gì, để chúng con biết đường chuẩn bị.

- Trong hời gian một tháng, biên soạn câu thơ, võ, bắn tên.

Đề mục vừa ra, bọn nhỏ lập tức thảo luận.

- Tốt, đều an tĩnh, lão sư rất chờ mong biểu hiện của các ngươi, hiện tại bắt đầu lên lớp.

Dạ Côn cảm giác làm thơ có phải hơi khó rồi hay không, ở đây đều là hài tử a, độ khó quá cao.

Còn có bắn tên, hài tử cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, có thể kéo động dây cung sao...

Đây không phải làm khó hài tử sao.

Bất quá Dạ Tần cảm thấy đây là một lần cơ hội tốt, siêu việt đại ca, liền tại tháng sau.

Đến lúc đó nhận tất cả mọi người khen ngợi, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta hưng phấn a.

Sau khi tan học.

Dạ Tần một đường hưng phấn, lôi kéo đại ca nghiên cứu thảo luận câu thơ, đều quên bên ngoài còn có một huyện trưởng chi nữ đang chờ đợi..

- Dạ Côn, Dạ Tần.

Ba Uyển Thanh lên tiếng kêu, thanh âm rất dễ nghe.

- Ba Uyển Thanh, ngươi ở đây làm gì? Vì sao không trở về nhà?

Dạ Tần một thoáng không có kịp phản ứng, tò mò hỏi.