Thanh Nguyệt vừa dứt lời, khung bình luận bỗng chốc khựng lại rõ ràng.

“Để em tới nói đi.” Phía bên kia phát ra âm thanh của Lục Nhất Minh, nghe như đang đổi người cầm mic, có chút mơ hồ. Trên ô bình luận lại bắt đầu phát tin liên tục.

[Có người phía sau Thanh Nguyệt đại đại ??]

[Cầu chân thân >_<]

 [Tiểu thụ nhà Thanh Nguyệt đại đại ??]

[Yoooooooooo thật đáng yêu.]

“Chào mọi người, tôi là đạo diễn bộ kịch này. Trước tiên tôi xin ở đây, đối với mọi người trong tổ kịch, còn có bạn bè, thính giả của bộ kịch nói lời xin lỗi. Thực xin lỗi… Bởi vì sai lầm của tôi đã dẫn đến hiệu quả một kỳ kém như vậy. Tôi thật sự cảm thấy ân hận. Nhưng tôi không nghĩ để cho bộ kịch cứ vậy mà kết thúc, cho nên tính toán làm lại một kì cuối cùng. Nếu như mọi người còn hứng thú nghe …..” Đây là lần đầu tiên Từ Dịch Nhiên nghe được một Lục Nhất Minh có ngữ khí nghiêm túc, chân thành như vậy. Cậu nhấn bàn phím, lên tiếng, “Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cậu.” Hiếm khi Từ Dịch Nhiên ở trước mặt mọi người nói thẳng một lần. Thấy trên khung bình luận có rất nhiều người bày tỏ ý chấp nhận, Lục Nhất Minh và Từ Dịch Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ca hội kê tiếp diễn ra cũng rất thuận lợi, một đám trên ô bình luận cầu phu thê lên tiếng, bất đắc dĩ, Lục Nhất Minh đành phải cùng Thanh Nguyệt song ca một bài. Tiếp đó liền chúc ngủ ngon.

Từ Dịch Nhiên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm rồi. Ký túc xá của cậu là phòng đơn nên đêm tối càng lộ vẻ tĩnh lặng. Từ Dịch Nhiên lấy kịch bản mới ra tiến hành làm âm thô.

Tuy rằng lần trước trực tiếp phối diễn cũng đã giúp cậu tìm được một chút cảm giác, thế nhưng cậu chỉ luôn phối manh kịch, bỗng nhiên phối cổ đại, thật có chút không quen.

Niệm đi niệm lại vài câu từ nhưng nghe mãi vẫn không cảm thấy hài lòng. Cậu vô thức liếc về phía QQ của nhóm, lúc này mới nhớ đến ban ngày đã nói sẽ giúp tên hậu kỳ kia giải thích lý do mà.

Mở QQ, phát buzz vào một cửa sổ.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội: Tiểu Nhiên nhi, sao vậy ?

XXOO : Tên hậu kỳ kia, ông đem hắn kéo vào danh sách đen rồi sao ?

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội: Hừ, Tôi chỉ đưa hắn vào danh sách đen đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi !

XXOO : Được rồi, người ta nhờ tôi giúp hắn giải thích với ông, chuyện xảy ra như vậy người ta cũng không đoán trước được.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội: Tiểu Nhiên nhi , huynh quen biết hắn ?

XXOO : Ừ, CP trong kịch mới của tôi. Thanh âm của hắn cũng không tồi.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội: Thiết, có vị kia nhà tôi mới được. ╭(╯^╰)╮

XXOO : Ông nha, liền giữ mà ăn đi. Nhà ông là tốt nhất ! Được chưa. (﹁﹁)

XXOO : Hắn có nói, nếu như ông không tìm được hậu kỳ, hắn có thể giúp ông. Ông xem có được hay không.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội: Ai cần hắn giúp ! Hãm hại ta một lần không chừng có thể hãm hại lần thứ hai ! Tôi không cần hắn nữa !

XXOO : (﹁﹁) Vậy được, ông cứ cố làm hết khả năng đi. Tôi out.

Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Ừ, ngủ ngon.

Từ Dịch Nhiên đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ liền nghe được âm thông báo tin mới của QQ, trong bụng thầm nghĩ xem ai muộn thế này còn đến tìm mình, tay ngay lập tức kích vào avar đang chớp động.

Diệp Lạc Vô Thanh : Ở đấy không ?

XXOO : Ừm, có.

Diệp Lạc Vô Thanh : Cậu bây giờ có thời gian không ?

XXOO : Có, có chuyện gì sao ?

Diệp Lạc Vô Thanh : Muốn nhờ cậu giúp một chút. Cái vấn đề âm thô kia,…. Chính mình làm thế nào cũng không tìm được cảm giác, vậy nên tôi muốn nói, hay là chúng ta thử trực tiếp phối diễn đi.

XXOO : Ừ, được. Tôi một mình cũng không tìm được cảm giác. Vậy đi YY đi.

Diệp Lạc Vô Thanh : Ừ, tốt, tôi lập tức đến.

Hai người tới YY bắt đầu phối diễn, bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

“Nếu không thì hôm nay đến đây đi, đã khuya rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Lạc Vô Thanh nghe được trong âm thanh của Từ Dịch Nhiên đã nhuốm phần mệt mỏi, liền lên tiếng nói.

“Ừ, được rồi .”

“Mai gặp lại.”

“A A A A A !!”

“Sao vậy ??”

“Chết tiệt, Tôi quên không bật ghi âm rồi !”

………..

“Tôi sắp bị sự ngu dốt của chính mình làm cho tức chết rồi !! Cả đêm đều ghi âm trắng, thật vất vả mới tìm được cảm giác a a a! Phiền chết đi được !”

“A, vuốt lông ~ Không sao, khi nào cậu rảnh, tôi cùng cậu thu lại.” Thanh âm ôn nhu của Diệp Lạc Vô Thanh mang theo ý cười nhàn nhạt, phối với giọng nói từ tính, lục sát thương không phải là lớn bình thường đâu nha >_<

“Vậy làm phiền anh rồi.” Từ Dịch Nhiên cũng trở nên ngượng ngùng.

“Không sao. Hôm nay cũng là tôi lôi kéo cậu ghi âm đến khuya thế này. Được rồi, Vậy cậu đi ngủ sớm một chút.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Hoàn chương 3.