Tôi dám khẳng định Lam Thiếu Bằng có yêu tôi, không thương thì cũng yêu. Nhưng gần đây tôi cảm giác có một chút nguy cơ. Bởi vì em ấy gần đây có mê xem sát thủ 47 đầu bóng nào đó của nước ngoài. Em ấy cực kỳ mê muội:”Phong cách quá đi, đẹp trai quá đi!”

Thật ra, khi tôi dung súng giết người cũng đẹp trai cực kỳ, khi tôi chém người cũng cực kỳ ngầu. Chỉ là tôi không muốn cho Lam Thiếu Bằng thấy. Tôi cũng đang suy nghĩ có nên tìm cơ hội cho Lam Thiếu Bằng thấy tôi chém người như thế nào nhỉ?

Ầy, hay là thôi đi, tranh đua cùng với nhân vật trong phim làm cái gì. Dù sao thì hắn cũng là người nước ngoài, cũng chỉ là diễn thôi. Nếu diễn viên này mà gặp tôi thì đã sớm bị đập đến mức mẹ cũng chẳng nhận ra rồi.

“Bộ phim này em đã xem hơn 10 lần rồi cũng không chán hả?” Tôi hỏi Lam Thiếu Bằng vẫn còn đang ngồi xem phim bom tấn trên mạng. Ngày mai phải hủy nhanh thôi, không cho em ấy xem, phải hủy cả gói truyền hình, không cho em ấy xem cái gì cả.

“Anh không thấy đầu trọc nhìn đẹp trai ghê luôn à? Mã đằng sau gáy nữa, nhìn thời thượng ghê luôn á.” Lam Thiếu Bằng giờ y hệt như fan theo đuổi siêu sao, mắt lấp lánh lấp lánh nhìn chằm chằm màn hình máy tính

Ông đây mà cáu thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy. Đầu trọc chứ gì, ông cạo trọc cũng đẹp trai chứ bộ. Năm đó lúc bị đưa vào “chỗ đấy” cũng bị cạo đầu, ông đây còn được bầu là anh đầu trọc đẹp trai nhất chỗ đó.

“Lam Lam, ông chủ gặp rắc rối cũng khá lâu rồi, đã có kết quả gì chưa?” Tôi hỏi Lam Thiếu Bằng.

“Kết quả gì nữa. Bọn em quyết định không hoàn chi phí chênh lệch. Cửa sổ của các nhà của kỳ 2* cũng được đổi lại rồi. Từ Quân từ nước ngoài gọi về mắng bên nhận thầu rồi, vì đã tự tiện thay đổi bản vẽ trái với hợp đồng.” Lam Thiếu Bằng cười nói.

*Chương trước mình edit là 2 kỳ nhưng dịch từ tiếng trung sang tiếng anh thì nó là second phase thì phải là kỳ 2, mình sẽ đọc lại và sửa sau.

“Vì sao không hoàn lại chi phí chênh lệch, bên Thông Châu cũng đã hoàn lại rồi.” Tôi hỏi “Nhắc mới phải nói, giới hạn giá vừa ra thì bên em đã giảm rồi, tốc độ cũng nhanh thật.”

“Trước hết thì đây là do lệnh giới hạn mua, sau đó sẽ là lệnh giới hạn giá, bên em đã biết trước nên giảm giác trước để tiêu thụ.” Lam Thiếu Bằng giải thích.

* Purchase restriction order (限购令) refers to the policy issued by local governments in China’s major cities, including Beijing, Shanghai and Guangzhou, to curb the overheating real estate market by imposing restrictions on purchasing power.

“Vì sao?”

“Nhà nước muốn kìm lại các bất động sản. Bên em lúc đầu theo kết hoạch là phải mở ra kỳ 4 nữa, nhưng hiện tại phải dừng lại. Những nhà thừa của kỳ 3 phải bán càng sớm càng tốt để hoàn vốn.” Lam Thiếu Bằng nói.

“Thế không phải là mất hết sao.” Tôi khóc thét luôn rồi.

“Chắc là cũng khá nhiều người mất tiền, anh vui nhưng người bán thì mệt. Mà cũng chẳng ai quan tâm ai khổ hay không, chính phủ đã quyết định thì chẳng ai có biện pháp nào được cả.” Lam Thiếu Bằng nói.

“Hiện tại lại phải xây nhà ở xã hội, mẹ nó, nhà ở xã hội cũng chẳng phải ai cũng có quyền ở, thế giới này chẳng có công bằng chân chính. Thiệt hại chẳng phải đám quan chức cũng chẳng phải bên ngân hàng hay bên nào, người thiệt hại nhất lúc nào cũng là người dân!” Tôi muốn trả thù xã hội, oán giận tích đầy người.

“Anh cũng chẳng mua nhà, quan tâm nhiều vậy làm gì, miễn cho nghĩ nhiều rồi lại không ngủ được.”

“Tài sản của anh bị hao tổn, làm sao anh chịu được việc mất sạch 12 vạn.”

“Làm sao mà mất nhiều thế được. Giá trả một lần hiện tại tầm 5000, còn dao động tùy vào tầng và vị trí nhà mua nữa. Kể cả giờ anh có mua nhà ở tòa 21 thì với giá hiện tại, giá có hơn 5500 đi nữa thì anh cũng chỉ mất 8 vạn 9. Nếu anh so sánh giá mua ban đầu cao nhất với giá tầng thấp nhất hiện tại thì đương nhiên anh thiệt nhiều rồi.”Lam Thiếu Bằng phân tích.

“…” Má nó, ông đây cãi không lại em, dù sao ông vẫn thiệt.”Vậy bên em định như thế nào, làm sao bồi thường với giá ban đầu để đám anh còn có tí gọi là an ủi chú.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Hoàn lại giá tiền chênh lệch hoàn toàn không có khả năng, nhưng sẽ có đền bù bên chỗ đỗ xe coi như bồi thường.”Lam Thiếu Bằng cười nói.

“Bên em hình như đã nghĩ ra đối sách rồi nhỉ, bé cưng à, lộ ra cho anh biết một chút đi.” Phát huy đặc tính mặt dày ôm lấy Lam Thiếu Bằng.

“Em sẽ cho anh biết thông tin sớm thôi.” Lam Thiếu Bằng nói.

“Cái người thay mặt cho ông chủ bên em có phải là người đàn ông mặc quần áo màu hồng đó không?”

“Đúng vậy, anh ta sẽ không làm loạn nữa đâu, cũng chẳng dẫn anh làm loạn được nữa.” Lam Thiếu Bằng dựa trong lồng ngực tôi thanh thật nói, “Được một vị trí ở bãi xe thì hắn còn dám nháo gì nữa.”

“Disss!” Dùng lợi ích của mọi người để lấy ưu đãi cho chính mình, đúng là lão rùa rụt đầu, ông đây chỉnh chết mi.”Đưa địa chỉ của tên đại diện kia cho anh.”

“Anh muốn làm cái gì?”Giọng điệu Lam Thiếu Bằng như lo tôi làm chuyện xấu, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ cực kỳ chờ mong tôi làm ra chuyện gì đó.

“Chẳng phải em muốn lợi dụng anh chỉnh tên kia à.”Tôi thật thông minh, lập tức đoán được ý của Lam Thiếu Bằng.

“Em cũng đâu nói thế. Việc này là mâu thuẫn giữa dông chủ mấy người đó chứ, chẳng liên quan đến em.”

Mâu thuẫn giữa mấy ông chủ á, diss mọe nó, tên áo hồng kia đợi ông mày cho biết tay.

Nghề ăn trộm là nghề khá tốt đẹp. Ưu điểm của cái nghề này là muốn đi làm thì đi làm, muốn nghỉ thì nghỉ, không cần xin phép, hoàn toàn thuộc loại nghề nghiệp tự do. Hơn nữa, hiện tại, pháp luật có qui định rằng khi bắt trộm, không thể đánh chết cũng không thể làm kẻ trộm bị thương. Đấy thấy không, có pháp luật bảo vệ, làm kẻ trộm còn thoải mái hơn so với đi làm.

Tôi ngồi xổm bên cạnh một cây cổ thụ hút thuốc, nhìn kẻ trộm lén vào một khu nhà. Tên trộm rút cổng đường điện ra, đi vào vài tầng trong khu nhà, một lát đã thu hoạch được một đống.

Tôi phả ra hơi khói, đi ra khỏi khu nhà, kẻ trộm cũng đi ra khỏi đó. Nếu không có điện thì camera cũng chỉ để trưng thôi. Tôi cũng chẳng tin không hại chết được tên áo hồng kia.

Tên trộm đi vào ngõ nhỏ, tôi đi một vòng rồi cũng tiến vào đó. Chúng tôi nhin quanh ngõ thấy không có ai, kẻ trộm mới cười nói:”Anh Hùng ạ, em lấy được rồi. Trong nhà người này toàn bộ đồ đáng giá như trang sức tiền mặt thẻ ngân hàng, hợp đồng nhà và xe đều bị em lấy. Sổ hộ khẩu lẫn CMND em đều vứt trong thùng rác rồi.”

“Làm tốt lắm.” Tôi cười, ảo tưởng tên kia nóng lòng như kiến trên chảo lửa.

Vốn tôi nghĩ muốn đập tên này một trận nhưng sau nghĩ lại thì đánh hắn lại dễ dàng cho hắn quá, vì thế mà tôi quyết định cướp sạch hợp đồng nhà và hộ khẩu với cả CMND luôn. Cái gì cơ? Làm thế gọi là trái pháp luật á? Việc làm này gọi là trừng trị cái ác tuyên dương cái thiện! Chỉ dung lý lẽ đạo đức khiển trách người như thế thì có ích lợi gì chứ, mặt mũi đâu cần đâu, chỉ có làm như thế này mới làm người như hắn nhớ lâu.

Tên trộm vốn muốn chia đôi thanh quả của hắn nhưng tôi không lấy. Tôi và tên này cũng chẳng cùng một con đường, nghề nghiệp bất đồng vẫn đừng nên dính líu với nhau.

Vừa mới xong chuyện này thì đã có cuộc điện thoại gọi tới.

“Anh Hùng ạ, nhẫn anh đặt em đã nhờ người làm xong rồi.”

“Thật tốt quá, tôi qua ngay đây. À mà phải rồi, cậu ở đâu?” Tôi hỏi Hồng Đào*

*hán việt chỗ này là Hồng Đào nên mình để nguyên, không biết tên này nhà Tịnh Viên edit ntn, có gì khác nhau thì mn nhắc nhé

“Máaaa, hôm qua em có liếc một bé đẹp trai xinh xắn có một cái thôi mà A Triết làm em đau thắt lưng từ bấy đến giờ. Anh tới nhà em lấy đi.” Đào ca kêu gào trong thống khổ lẫn hạnh phúc ngọt ngào, không chừng tên này đang nằm giả chết ở nhà.

Tâm trạng khá tốt, tôi vừa phóng xe máy đến nhà Hồng Đào vừa hát.

Đến lúc thấy Hồng Đào thì quả nhiên thằng nhãi này đang nằm chết trên sô-pha. Người tình nhỏ bé phe phẩy đuôi chạy đến trước mặt, tôi sờ túi tiền, lấy ra một mẩu soocola Dove sắp chảy hết cho nó một miếng. Móa nó, một con chó, chó săn, mà chẳng phải hàng Dove thì không ăn, miệng tinh không chịu được.

“Anh Hùng à, em trai anh có phải nghẹn quá lâu rồi đúng không, ở trên giường bạo quá, thắt lưng già của em chẳng chịu này sức của hắn ta đâu.” Hồng Đào oán giận.

“Cậu lúc nào cũng kêu A Triết phải thích cậu, hiện tại A Triết sống nhà cậu rồi cậu lại kêu A Triết quá bạo, cậu khó hầu thật đó.” Tôi cười cười, ngồi trên ghế sô-pha, người yêu nhỏ bé đang phe phẩy đuôi ghé ở dưới chân.

“Nhẫn ở trên bàn đó, anh nhìn thử xem, bạch kim kim cương, nhìn đẹp lắm.” Đào ca nói

Tôi ngó thử, quả nhiên trên àn có cái hộp nhỏ, mở ra thấy một đôi nhẫn bạch kim đính kim cương được thợ chế tác khéo léo, loe lóe sáng,

Tôi cầm lên cái nhẫn lớn hơn đeo thử vào tay, cực kỳ vừa. Cầm thử cái nhẫn nhỏ hơn nhìn một chút, chắc chắn Lam Thiếu bằng đeo sẽ cực đẹp.

“Anh Hùng nè, anh xem cái của em như thế nào?” Hồng Đào vươn tay trái qua, tôi nhìn thấy ngón áp út của hắn đang đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nhìn qua cũng thấy khá đắt tiền.”Em và A Triết đã mua một đôi này đó.”

“Cậu có tiền, tôi thì chẳng đủ mua nhẫn ngọc lục bảo to như thế này…” Tôi xem TV thường thấy bảo kim cương tồn tại vĩnh viên cho nên mới muốn mua một đôi nhẫn kim cương.

“Cái của anh cũng đâu có rẻ. Một đôi nhẫn này tính ra phải đến hai mươi mấy vạn, anh mua cho Lam Thiếu Bằng cũng nhiều còn gì.”

Dựa theo lương bổng của ông đây thì mua đôi nhẫn này đã là hết mức rồi, cho nên quả thật vì Lam Thiếu Bằng bỏ ra nhiều.

“Hồng Đào à, có gì thì lại giúp nhé.” Tôi cười lành nhở vả.

“Cậu cả à, người một nhà cả mà, có chuyện gì cứ nói.” Đào ca cười ha ha dựa vào sô-pha nói.

Tên này bị em trai tôi đè, giờ  quay ra muốn chiếm lợi từ tôi.

“Tôi muốn cầu hôn Lam Thiếu Bằng.”

“Vì sao lại chọn cầu hôn hôm nay?”

“Hôm nay là ngày thất tịch.” Tôi nói

Chúng ta đổi góc nhìn một chút, từ góc nhìn thứ ba miêu tả Tôn Anh Hùng và Lam Thiếu Bằng.

Lam Thiếu Bằng ở trong văn phòng chờ tới giờ tan tâm, ai nên đi đều đi cả rồi, không nên đi cũng sắp đi rồi. Giờ này Tôn Anh Hùng sẽ đón cậu về nhà, cho dù không đón được thì cũng gọi điện thoại cho cậu, hôm nay đến giờ này rồi lại vẫn chưa thấy đâu, điện thoại cũng tắt.

Thôi bỏ đi. Anh ấy không đến thì tự cậu về nhà. Lam Thiếu Bằng dọn đồ một chút, cầm lấy túi công văn đi ra khỏi văn phòng.

Lam Thiếu bằng đi gần đến cửa đại sảnh. Ngoài cửa đang mưa phùn trắng xóa. Một người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng, mặc một bộ tây trang đen đeo cà-vạt chỉnh tề, khoác bên ngoài là một cái áo gió, đang cầm ô đứng ngoài cửa tòa nhà. Đôi mắt màu lam của anh ấy nhìn chăm chú Lam Thiếu Bằng, đầy sự thâm tình.

Người đàn ông ấy quay qua, lộ ra cái gáy bị cạo sạch tóc, chỉ để lại một nhúm tóc tạo thanh số 47, dưới số 47 còn có một dòng mã vạch.

Lam Thiếu Bằng cực kỳ muốn đập bay cái đầu trọc kia luôn đi.

Bỗng nhiên, tên đầu trọc ném ô che xuống, mưa đã tạnh. Động tác của đầu tọc tự dung nhanh cực kỳ, như làm ảo thuật biến ra 2 khẩu súng giao nhau trước ngực, tên đầu trọc cười tà ác, rang nhanh trắng bóng.

Bảo vệ hoảng sợ, thằng này mang súng để làm cướp à.

Hai tiếng “bùm bùm” vang lên, một loạt màu bắn ra đầy trời, một trận gió lướt qua, tựa như trong mộng ảo, lại tựa như lá phong đỏ bay múa khắp bầu trời. Đầu trọc đẹp trai cầm 2 khẩu súng đi ra từ đám lá phong đỏ, anh đi đến trước mặt Lam Thiếu Bằng, quỳ một gối trên mặt đất “Anh muốn cầu hôn em, chúng ta kết hôn nhé.”

Lam Thiếu Bằng ngây ngẩn, Tôn Anh Hùng đang làm cái gì thế? Nhưng khung cảnh cầu hôn thực sự tỉ mỉ làm cho cậu cực kỳ kinh ngạc, cũng cực kỳ cảm động.

Đầu trọc không nghe thấy Lam Thiếu Bằng nói gì,đành mặt dày mặt dạn nói:”Em không trả lời chính là đồng ý, không được đổi ý đâu nhé.”

Sau đó, mặc kệ Lam Thiếu Bằng có đáp ứng hay không thì anh cũng đeo luôn nhẫn kim cương lên tay Lam Thiếu Bằng, vừa vặn ngón tay cậu.

Tôn Anh Hùng cười hì hì đứng lên, cầm một chiếc nhẫn khác nói “Em còn chưa đeo cho anh đâu, đeo lên đi nào.”

Chăm chú nhìn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, Lam Thiếu Bằng ngẩng đầu ngượng ngùng cười, cậu cầm lấy nhẫn đeo lên tay Tôn Anh Hùng.

Tiếng vỗ tay vang lên cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi. Lam Thiếu Bằng nhìn quanh bốn phía, có cả đồng nghiệp vỗ tay, có đồng nghiệp cũng tỏ bẻ kỳ thị, có cả những người tỏ vẻ chúc mừng theo lễ phép.

Nhân xưng đổi lại, tác giả lại viết ngôi thứ nhất*

*lời tác giả.

Tiếng khen ngợi và tiếng vỗ tay kịch liệt là thuê nhân viên của bên điện ảnh. Bọn họ tạo mưa nhân tạo, sau đó tạo gió thổi lá phong bay đầy trời, lá phong thì làm từ giấy đỏ.

“Công việc kết thúc rồi.” Nhân viên công tác hô một tiếng, bọn họ dọn dẹp một chút rồi đi luôn.

Bác gái dọn vệ sinh bất mãn hỏi tôi:”Rác đầy đất này ai làm ra thì đi làm dọn, cậu muốn làm chết bác gái này hả!”

Tôi chân chó bỏ ra 50 đồng tiên “Bác gái ạ, đây là 50 đồng phí dịch vụ, cảm ơn bác.”

Bác gái cầm lấy tiền, cười nói:”Làm sao bác dám lấy tiền của cậu được, quản lý Lam mỗi ngày đều đi làm…”

Mọa nó không dám lấy tiền thì trả tiền cho ông đi!

Tôi đèo Lam Thiếu Bằng bằng xe mô-tô về nhà. Lam Thiếu Bằng ngồi sau ôm lấy tôi, em kề sát người tôi, nói “Anh nói là anh sẽ cầu hôn em theo cách cực kỳ lãng mạn, anh cũng không gạt em. Hôm nay anh siêu đẹp trai.”

“Không có gì. Nếu em thích đầu trọc thì anh vẫn có thể giữ đầu trọc cho em coi.”

“Mã đằng sau gáy anh làm thế nào thế?” Lam Thiếu bằng sờ sờ cái mã giả, cảm giác cực kỳ thật.

“Người bên thẩm mỹ viện làm đó, ai biết dung cái gì làm, nghe nói có thể giữ hơn một tuần không phai.” Tôi xoa xoa cái đầu trọc lốc, vẫn chưa quen lắm.

“Anh mặc nhiều như thế không nóng à?” Lam Thiếu Bằng giật giật áo gió của tôi, cảm than.

“Nóng chứ. Cơ mà mặc cho giống thật. Về nhà em có thể cởi ra cho anh nha.” Tôi cười cười một cách đáng khinh.

“Anh đã làm thế nào để đổi màu mắt thanh màu xanh vậy?” Lam Thiếu Bằng hỏi vấn đề tiếp theo.

“Dùng kính sát tròng màu lam thôi.” Tôi thẳng thắn bày tỏ.

“Hôm nay ông chủ đến, hắn muốn bọn em giúp hắn bán lại hợp đồng nhà và mua bán hiệp nghị mua bãi đỗ xe. Nhà ông ta bị mất trộm, nghe nói là mất hợp đồng, hộ khẩu và CMND, tiền thì lại chẳng mất nhiều lắm. Có phải anh làm hay không?”

Ặc, nói về vấn đề này có vẻ hơi gay gắt. “Anh là công dân lương thiện, ông ta mất đồ sao lại hỏi anh.” Có đánh chết tôi cũng không nói ra.

“Cứ giả vờ đi, anh còn dám không nói thật với em.”

“Mọe nó. Có vài người không xứng làm người Trung Quốc thẹn với tổ tiên, cho nên tổ tiên thay trời hành đạo, gạt bỏ tư cách công dân của hắn.”

“Tôn Anh Hùng, nên vì con cháu tích đức, anh không nên làm thế.”

“Thế anh nên làm gì?”

“Anh nên trùm bao tải đập chết ông ta, ui hiếp hắn trả lại cho công ty chúng ta cái bãi dỗ xe chúng ta đã tặng.”

“Bé cưng à, anh có phải tay đấm của em đâu. Anh là chồng em kiêm ông chủ đó. Anh yêu em không yêu công ty của em đâu. Cho nên không nói vấn đề này nữa. Càng bàn lại càng nói về mấy cái ý định tổn hại, không tích đức được cho con cháu.”

“Anh Hùng à, hai ta kết hôn rồi, nên cũng chẳng sinh được con, tích đức cho con cháu thì tính sau!”

Tôi về nhà cùng Lam Thiếu Bằng. Dưới lầu có một cụ bà nhìn chằm chằm tôi, tôi thích ý nói:”Thấy không, anh còn là tay sát cụ bà nữa đó*.”

*từ ‘tay sát gái”

“Được rồi mà. Anh có nóng không, đi thay quần áo đi.”

Lam Thiếu Bằng vừa phụ tôi cởi áo vừa đi lên tầng. vừa vào cửa tôi đã cởi áo gió và tây trang bên trong ra, giơ hai tay lên cho điều hòa thổi vào. Mọe nó, giả vờ ngầu không phải là dành cho con người, nóng chết ông đây rồi.

Lam Thiếu Bằng ngồi trên sô-pha, cẩn thận nhìn cái nhẫn trên tay, càng nhìn càng thấy thích, liền hỏi tôi:”Anh Hùng ơi, nhẫn này có chắc đắt lắm nhỉ?”

“Có hơn 10 vạn thôi, không đến 20 vạn*. Cơ mà anh nghe nói cái nhẫn này là dùng kim cương ở Nam Phi làm ra. Đào ca có hợp tác cùng bên châu Phi kia. 2 viên này cậu ta làm là 2 viên anh vừa ý nhất. Còn lại là Đào ca tặng đó, anh chỉ trả hắn công làm thôi.” Tôi cũng ngắm cái nhẫn trong tay mình, trong long cực kỳ vừa ý cái nhẫn này.”Chúng ta chọn ngày làm hôn lễ đi. Em thấy ngày 11 được không?”

*tỉ giá nhân dân tệ giờ là 3300vnđ

“Anh thật sự muốn tổ chức hôn lễ cùng em à?” Lam Thiếu Bằng còn hỏi tôi như vậy “Hay anh nói đùa?”

“Anh không hay nói đùa, những gì anh nói đều là thật.” Tôi không cho Lam Thiếu Bằng cảm giác an toàn chút nào sao? Xem ra còn cần cố gắng nữa.

“Em muốn hỏi anh, anh nói yêu em, vậy anh yêu em ở chỗ nào?” Lam Thiếu Bằng hỏi tôi như vậy đấy.

Tôi trả lời ngay “Yêu chính là yêu, còn cần lí do ư. Lúc đầu là anh yêu khuôn mặt xinh đẹp của em, sau lại thích tính cách con người em, sau nữa lại càng thích em, tình yêu cố chấp không đổi của em.”

“Anh không thèm hỏi xem em yêu anh hay lợi dụng anh à?”

“Đương nhiên là em yêu anh rồi.”

“Sao anh lại biết chắc như vậy?”

“Lúc đầu là em lợi dụng anh, sau lại cực kỳ yêu anh.”

“Anh cũng đã nói thế …” Lam Thiếu Bằng cảm thấy không xứng, em cởi nhẫn trả lại:”Em không xứng với tình yêu chân thanh của anh. Anh rất tốt với em em cực kỳ cảm động, nhưng em là người nhỏ nhen đê tiện, luôn luôn lợi dụng anh, không xứng với anh.”

“Em đừng đùa.” Tôi đeo lại cho Lam Thiếu Bằng “Anh nói em xứng đáng là em xứng đáng. Anh cam tâm tình nguyện cho em lợi dụng, em áy náy cái gì chứ.”

Lam Thiếu Bằng cúi đầu nhìn nhẫn đang đeo trên tay. Tôi nâng khuôn mặt Lam Thiếu Bằng. Nước mắt Lam Thiếu Bằng rớt lên tay, thực nóng.

Bỗng nhiên, em ôm lấy vai tôi khóc nấc lên. Vốn chỗ bả vai và tay tôi ở trần, nước mắt lăn trên vai, ướt nhoẹt. “Ai nói muốn ở cùng em cả đời đều gạt em, cuối cùng họ đều bỏ em mà đi, em vì tình yêu vĩnh cửu của chính mình mà làm loạn với cả nhà. Anh nói xem em có nên tin tưởng anh không.”

“Em phải tin tưởng anh. Anh là Tôn Anh Hùng, Anh Hùng sẽ không làm kẻ lừa tình.” Tôi ôm lấy Lam Thiếu Bằng, thật cẩn thận an ủi kẻ ngốc khát vọng tình yêu lại sợ hãi tình yêu này.

“Chúng ta nếu đi làm hôn lễ thì anh định tổ chức cho em buổi hôn lễ như thế nào?” Lam Thiếu Bằng hỏi tôi.

“Em muốn làm kiểu gì, kiểu Trung quốc hay kiểu dáng Tây Âu. Nếu không chúng ta làm Trung Tây kết hợp cũng được mà. Anh tìm bên tổ chức hôn lễ làm luôn, ngày 11 thì kết hôn.”

“Giấy kết hôn đâu?”

“Anh đã làm sớm rồi. «

Tôi mở két bảo hiêm, lấy ra một tờ giấy kết hôn. Ong đây đã tìm người làm ra giấy kết hôn như thật luôn, giá cực cao. Trên tờ giấy kết hôn là một bức ảnh chụp tôi và Lam Thiếu Bằng, phía dưới là do cục dân chính của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa làm ra.

“Anh thật sự làm cái giấy giả chứng nhận kết hôn à.” Lam Thiếu Bằng cầm tờ giấy kết hôn giả vui vẻ cười.

“Như thế có được không. Nếu không chúng ta đi ra nước ngoài kí giấy kết hôn. Cũng nhiều cặp gay đi nước ngoài kết hôn mà. Chúng ta cũng đi làm một cái.”

“Được.”

Tôi và Lam Thiếu Bằng đang thương lượng chuẩn bị hôn lễ như thế nào. Bỗng nhiên điện thoại của Lam Thiếu Bằng vang lên, Lam Thiếu Bằng nhìn số điện thoại “Alo, ai đó?”

“Tôi là luật sư của Chu Nghệ Thông. Ngài ấy muốn gặp anh.”

Mợ nó, đều sắp đi rồi còn tính làm chuyện xấu, gặp cái quần què á!