Đối với ông mà nói thì chuyện đẹp sẽ nhất trên đời là cùng người yêu đón ánh ban mai của ngày mới. Từ trong mộng tỉnh lại, chỉ cần thấy người yêu vẫn còn bên mình là an tâm rồi. Nếu cứ mãi một người thì sẽ luôn luôn cô độc, chỉ có những người yêu nhau mới có thể tạo thành một gia đình hoàn hảo mà thôi.

Không một người nào có thể định nghĩa được tình yêu, mỗi người đều có những quan điểm khác nhau, bởi lẽ điểm xuất phát của họ đều khác nhau. Tựa như có vài người chỉ thích mỹ nhân, ước rằng toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ đều thuộc về một mình hắn, như một hoàng đế của tam cung lục viện. Đương nhiên đây là ước mơ của đại đa số đàn ông. Nhưng khi thật sự có được ba cung lục viện, phiền não lúc này mới nối gót tới. Chỉ có bọn đàn ông vô trách nhiệm mới hát hoa ngắt cỏ khắp nơi rồi vỗ mông bỏ chạy mà thôi. Còn ông thì nghĩ, là một thằng đàn ông thì phải có trách nhiệm, đấy mới là đàn ông đích thực. Trốn tránh vĩnh viễn là cách làm của bọn nhu nhược. Ông sẽ không bỏ chạy cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Những gì nên làm và không nên làm trong lòng ông rõ nhất.

Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Nhưng nếu không làm thì ông mày không còn là đàn ông nữa, dù có đau khổ khốn khó tới cực điểm cũng phải làm cho bằng được. Ông có thể bị ép tới phát khóc, bị ép tới nỗi ức chế oán hận trong lòng không cách nào tuôn ra, nhưng ông sẽ không đời nào từ bỏ.

Ông đã từng rơi vào ngõ cụt. Khi Tiểu Mễ còn bé bệnh nặng, ông đã từng nghĩ đến chuyện buông tay, thế nhưng bác sĩ bảo ông ta có biết một bác sĩ ngoại quốc rất lành nghề, ông ta có thể giúp ông liên hệ một tổ chức cứu trợ quốc tế giúp ông, cũng như có thể liên hệ với tay bác sĩ ngoại quốc kia giải phẫu cho Tiểu Mễ.

Nhưng ông ta lại bảo với ông rằng ngoài các phí tổn ra, ông còn phải chi thêm hai trăm nghìn đôla nữa. Khi đó tỉ suất hối đoái đôla với tiền thật rất cao, ông tính ra hai trăm nghìn đô lúc ấy tương đương với toàn bộ tài sản và căn nhà của mình. Ông đã từng do dự, nhưng ông đã nói dù táng gia bại sản cũng phải cứu sống đứa bé này. Thế là ông bán nhà và tất cả tài sản gởi ngân hàng đổi thành đô la. Ông vẫn không hối hận về quyết định nhiều năm trước cho đến tận thời điểm này. Sau khi bán nhà và tất cả tài sản, ông mua lại một căn nhà cũ. Về sau chi phí giải phẫu Tiểu Mễ khiến cho Vương Xuyến Hoa không chịu nổi nên ly hôn với ông. Không có nhà to thì ông ở nhà nhỏ, không có vợ thì ông vẫn còn con trai. Nhìn Tiểu Mễ có thể chạy nhảy như bao đứa trẻ bình thường mà ông hạnh phúc vô cùng.

Bên cạnh đó, ông còn là thần tài qua cửa, tiền kiếm được thường bị ông tiêu sạch bách. Chắc đời trước ông thiếu nợ đám khốn nạn kia nhiều quá, thành ra giờ mỗi một lần đòi nợ là gặp ngay chủ nợ của nợ. Không đòi tiền được thì ông kiếm tiền, cũng may A Triết tự mở phòng khám coi như cũng đỡ được một miệng ăn. Giờ chỉ còn một vấn đề tồn tại, đó là thằng ngu Tiểu Mễ kia lấy “ba con sói” mà thổi bong bóng. Chắc bữa nào phải tiến hành giáo dục giới tính cho nó quá.

Xong, tự tình hoàn tất, ông nằm trên giường ôm Lam Thiếu Bằng trợn tròn mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hai người bọn ông cùng nhau đón ngày mới, ông mỹ mãn hôn lên trán hắn.

Hôm qua bọn ông không về nhà vì cảm thấy trong nhà quá bất tiện. Thế nên ông dẫn Lam Thiếu Bằng đến qua đêm trong hang ổ Đào Nguyên của Hồng Nghị.

Hồng Nghị hào phóng cho ông một căn phòng. Ông có cảm giác khá là lạ lẫm khi đi thuê phòng bên ngoài với người yêu vì ông rất ít khi làm chuyện này. Không phải là không muốn làm, mà tại thời nay bệnh nhiều quá, khó lòng phòng bị, ông mày không có thể nào bàn giao hậu sự sớm như vậy được. Ông coi như giữ mình trong sạch đấy nhé, ông ít khi nào mướn phòng bên ngoài lắm cơ.

Phòng ở Đào Nguyên cách âm tốt vô ngần, đây cũng là một trong những lý do ông đưa Lam Thiếu Bằng tới nơi này. Hơn nữa tại đồ đạc trong phòng cũng được chuẩn bị đầy đủ hết, bún-cá-sứa hay dầu bôi trơn gì cũng có cho khách ghé thăm, thế nên ông cứ việc dùng mà thôi.

Thân thể Lam Thiếu Bằng bị ông lưu lại không ít dấu hôn, lộ ra dưới ánh mặt trời. Nơi tư mật dĩ nhiên không bị ông buông tha. Nhớ đến cuộc mây mưa ngày hôm qua, liếc nhìn thấy thời gian còn sớm, lại nhận ra mình vẫn chưa có tập thể dục buổi sáng, ông bèn bảo Lam Thiếu Bằng: “Lam Lam, chúng ta cùng tập thể dục buổi sáng đi.”

Lam Thiếu Bằng mơ mơ màng màng, hừ một tiếng rồi xoay người đưa lưng vào mặt ông, không thèm trả lời.

Tấm lưng láng mịn trắng sáng như ngọc… Đây không phải đang câu dẫn ông thực sự tập thể dục sao? Lam Lam, anh đến đây ~~~

Từ phía sau ôm lấy Lam Thiếu Bằng, ông liên tục hôn dọc theo sống lưng hắn, bàn tay đặt lên hạt đậu trước ngực hắn, lòng bàn tay xoa nắn hạt đậu, khiến hạt mọng nho nhỏ dựng cứng lên. Hai ngón tay vân vê hạt đậu, đầu lưỡi ông không ngừng liếm láp vành tai của Lam Thiếu Bằng, khiến hắn mơ màng ngân một tiếng trông như đang rất thoải mái.

Ông đưa tay mò mẫm, vật cứng xinh đẹp đứng thẳng lên. Nắm lấy nó, ông chen một chân vào giữa hai chân của hắn rồi ma sát.

Lam Thiếu Bằng quay đầu nhìn ông với ánh mắt ướt át sương mù. Đến lúc hắn cảm giác được họng pháo của ông đã giương nòng rõ rệt, hắn giận dữ, thò tay bắt lấy tay ông, “Mới sáng sớm đã động dục. Buông tay ra, tôi còn phải đi làm nữa.”

“Còn sớm mà, chút anh lái xe đưa em đi làm.” Vợ yêu thân thương của ông còn có sức muốn đi làm kìa, xem ra ông chưa làm hết sức rồi.

Ma sát thân thể và bụng Lam Thiếu Bằng không ngừng như đang cầu hoan, ông trông thấy một dòng chất lỏng màu trắng từ giữa đùi hắn trượt xuống, dính đầy đùi. Đó chính là minh chứng tình yêu ngày hôm qua của bọn ông. Ông xoa nắn cặp mông ngạo nghễ đang ưỡn lên. Cánh cửa chính giữa mở ra trước mắt ông, cửa vào ướt át ma sát họng pháo thô ráp. Lối vào vừa nóng vừa ướt kia hoàn toàn không giống như tên chủ nhân suốt ngày từ chối ông mà nhẹ nhàng đóng mở, khiến cho ông càng cương cứng hơn nữa.

Ánh mắt trần trụi của ông khiến người yêu cảm thấy thẹn thùng, hắn liếc ông, “Nhìn cái gì? Tôi đang gấp, anh nhanh lên, tôi phải lấy tiền thưởng chuyên cần nữa!”

“Tình yêu à, đúng lúc này đừng nói mấy câu giết phong tình như vậy chứ.” Ông nhắm vào chính giữa đùi hắn, từng chút một xâm chiếm lấy lối vào ướt sũng.

“A ~ ….. Đồ dâm dê chết dẫm.” Lam Thiếu Bằng vùi mặt vào gối mà buồn bực nói.

“Thế em có yêu cái tên dâm dê này không nào?” Ông thúc mạnh vào, “Tình yêu à, em nói em yêu anh được không?”

“Không yêu, anh là tên đại lưu manh…”

Lam Thiếu Bằng thở phì phì như đà điểu đưa lưng vào mặt ông, sống chết không cho ông nhìn mặt hắn. Thẹn thùng kìa, ông đoán hắn chắc chắn là đang thẹn thùng rồi. Thiệt là đáng yêu quá mà.

Ông tiến toàn bộ vào thân thể của hắn, thoả thích chuyển động trong lối vào ẩm nóng của hắn, “Bên trong em thật chặt làm sao!”

Nghe thấy thế, Lam Thiếu Bằng càng co lại chặt hơn, kẹp cứng lấy ông.

“Bẻ gãy cái mầm tai hoạ của anh luôn! Xem về sau anh còn dám đánh lén tôi nữa không.”

“Tình yêu à, cái mầm này là ngọn nguồn hạnh phúc của em đó nha. Nó mà gãy là nửa đời sau em phải sống nhờ vào gậy tự sướng đó.”

“Anh chết đi!”

Ông ôm lấy eo hắn, nắm lấy chân hắn kéo ra hai bên. Vật cứng thô to tiếp tục thăm dò khai thác lối vào sưng đỏ. Bọn ông như dính chặt lấy nhau. Vật cứng của ông đẩy ra hết những hoan ái còn dư lại của ngày hôm qua.

Người yêu của ông gục đầu xuống cầm lấy ga giường vặn eo, rên rỉ những tiếng ngân đầy kích tình rồi co người lại, “Khônggg…”

Ông nắm chặt eo hắn, đẩy mình đến gần hơn và mạnh hơn, mũi giáo sắc bén không chút lưu tình tàn phá, sau đó ra sức thúc mạnh, chạm vào hai hòn tuyết trắng, “Như thế nào đây? Có cảm thấy kích thích không?”

“A…… Ah… Đại lưu manh…” Lam Thiếu Bằng chỉ có thể rên rỉ, đôi mắt hắn nhuộm một tầng nước mắt.

Run rẩy, vặn vẹo, trầm luân dưới thân thể của ông, con người đẹp đẽ ấy chủ động dang hai chân ra, “Ah… Giỏi quá…” Bờ môi đỏ vô thức tán thưởng, “Anh thật to…”

Câu nói của hắn khiến toàn bộ lý trí của ông bay mất. Phấn khởi quát to một tiếng, ông càng thêm hung mãnh, liên tục thúc mạnh vào mông hắn. Hắn run rẩy toàn thân rồi phóng ra một dòng chất lỏng trắng đầy tay ông.

“Lam Lam, đừng có làm như vậy chứ. Em nỡ vứt bỏ chồng yêu của em mà chạy trước sao? Em không nghe lời nha, giờ anh phạt em như thế nào đây? Mau nói em yêu anh đi, không nói là anh làm cho em hết đi làm luôn đấy nhé.”

Lam Thiếu Bằng phẫn hận nghiêng đầu đi, sóng tình trên người đã lui. Trong mắt ông, hắn bất quá chỉ đang đùa nghịch cùng ông một chút mà thôi.

Không đợi Lam Thiếu Bằng kịp phản ứng, ông lại triển khai một đợt công kích khác…

À thì, buổi sáng tập kích cả buổi, vậy mà Lam Thiếu Bằng vẫn cố cứng đầu không nói yêu ông. Đương nhiên đến tột cùng ông vẫn nương tay không có làm đến nỗi không cho hắn đi làm, thế nhưng hắn mặc cho ông làm tới làm lui mà không chịu mở miệng ra nói yêu ông. Vậy ra ông vẫn chưa dùng đủ sức sao?

Ông phiền muộn ôm lấy Lam Thiếu Bằng trong phòng tắm, giúp hắn lau rửa thân thể. Ông muốn giúp hắn bôi thuốc cho cái lỗ nhỏ hắn, ngờ đâu lại bị cướp phăng thuốc mỡ rồi bị đá văng ra khỏi phòng tắm, ngã một cái ầm.

Ặc, ông công nhận ông có hơi làm quá đà thật, đành ở ngoài cửa ôm thái độ thành khẩn nhận lỗi, “Thiếu Bằng, anh xin lỗi, anh sai rồi, lần sau anh không làm vậy nữa. Anh nhất định sẽ chọn ngày nghỉ để tập kích em buổi sáng, không bao giờ ngày đánh lén em vào ngày làm việc nữa.”

Trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, một chiếc dép lê bay thẳng băng vào mặt ông, đau vãi cả chó mèo.

Nện bước hầu hạ nữa hoàng, ông cẩn thận từng li từng tí bưng bữa sáng vào gian phòng, trên đường bị vài thằng anh em chế nhạo bảo là sợ vợ.

Lam Thiếu Bằng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon. Ông đặt bữa sáng lên bàn trà. Hắn ăn sáng mà không thèm nhìn ông lấy một cái, “Tôi không thích ăn ba cái món dầu mỡ buổi sáng, anh ăn bánh quẩy đi.”

“Ừa, anh ăn.” Ông ngồi cạnh hắn ăn bánh quẩy. Hắn ăn miếng bánh, uống chút sữa đậu rồi mở miệng quở trách ông: “Anh lại lưu dấu hôn trên cổ tôi. Tôi nói rồi, không được để lộ cái này ra nơi dễ thấy mà, anh phải chú ý hình tượng của tôi ở chỗ làm chứ.”

“Lần này anh lỡ, lần sau nhất định sẽ chú ý.” Ông cười toe.

“Dẹp anh đi. Anh mà chú ý được điểm đó thì cả xóm giết lợn  ăn mừng rồi. Đúng rồi, hôm qua Tiểu Mễ lấy bao cao su làm bong bóng thổi, về sau anh cũng phải ý tứ một chút, không khéo dạy hư thằng bé.”

“Anh nhớ anh giấu kĩ lắm mà, sao nó lại tìm ra được chứ? Thôi, để anh mua két sắt, về sau giấu hết mấy thứ này vào đó. Đào ca có một cái két sắt không dùng tới, có gì anh qua đó lấy.”

“…” Lam Thiếu Bằng chết lặng, lau lau miệng. Hắn đã hết còn sức để thảo luận với ông về vấn đề này, bèn bảo: “Đưa tôi đi làm, tôi trễ giờ rồi.”

“Tuân lệnh, để anh lấy xe ~~~” Ông vui rạo rực đi ra ngoài tìm Hồng Nghị mượn chìa khóa xe. Xe của Hồng Nghị đã được nâng cấp, chạy bon bon như chó chạy ngoài đồng. Ông và Lam Thiếu Bằng cùng nhau ra khỏi Đào Nguyên. Mấy anh em quen mặt trông thấy liền chào ông và hắn. Lam Thiếu Bằng rất hoà nhã với bọn họ, mà bọn họ cũng rất lịch sự với hắn.

Ông lái ô-tô, đưa Lam Thiếu Bằng đến công ty bất động sản. Tiểu Mễ sắp thi cấp ba rồi, A Triết mấy ngày nay cũng quản lí nó rất chặt, coi như cũng nhẹ bớt gánh nặng, thành ra lúc này ông rất thanh nhàn.

Ông đậu lại ở bãi đỗ xe, Lam Thiếu Bằng trước khi xuống xe nói: “Nhà tôi lâu như vậy mà còn chưa xong, anh qua xem thử chúng nó đang làm cái gì đi.”

“Xem như nào?” Ông hỏi.

“Sàn gỗ với cửa gỗ đóng hơn cả tháng rồi mà vẫn chưa cho tôi dọn đồ vào. Anh hỏi giúp tôi xem gã sếp ở công ty lắp đặt đến cùng đang làm cái gì vậy. Còn xà nhà nữa, bọn hắn nói là một ngàn năm tệ một cái xà, nhưng bạn tôi bảo xà nhà phòng bếp và WC của cậu ta không đến nhiều tiền như vậy, chỉ có sáu trăm tệ một cái thôi.” Lam Thiếu Bằng trông rất quan tâm đến căn nhà của mình.

Ông vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm đi, anh sẽ thay em trông chừng mấy cái lắp đặt thiết bị đấy. Đứa nào dám chơi xỏ em thì anh xử nó luôn.”

“Được, nhưng phải chờ chúng nó lắp đặt thiết bị xong xuôi mới được xử chúng nó đấy.” Lam Thiếu Bằng nhất trí với ông rồi kẹp lấy cặp công văn đi vào công ty.