Bại hoại, thật sự là một trăm hai mươi ngàn lần bại hoại mà… Ông chép miệng chậc lưỡi. Trong nhà Chu Nghệ Thông toàn là xài hàng hiệu xa xỉ. Nơi dễ thấy nhất ở phòng khách hắn có trưng một bức điêu khắc chạm ngọc. Một tên dân đen nhỏ bé như ông đây làm việc quần quật sắp ọt máu tới nơi mà còn chưa mua nổi một căn nhà, trong khi một bức điêu khắc chạm ngọc trong nhà hắn là đủ để ông mua biệt thự luôn rồi. Trong một phút nông nổi, lòng ông bỗng cuồn cuộn lòng đố kị và ghen ăn tức ở các thể loại. Chu Nghệ Thông, mày sống thì ai chết?

Bình tĩnh lại mà trông thì vợ của Chu Nghệ Thông là một người phụ nữ khá. Nếu không bàn về dung mạo thì tính cách chị ta vừa dịu dàng lại lễ phép. Thật là mù mới gả một cô gái tốt như vậy cho tên Chu Nghệ Thông kia.

“Người làm của nhà tôi đi siêu thị mua đồ rồi, anh thử uống Đại Hồng Bào tôi pha xem.” Bà chủ ân cần bưng trà rót nước cho khách. Ông mỉm cười nhìn bà chủ thiện lương đang ngồi đối diện này mà lòng thật không muốn tổn thương chị ấy lúc nào.

“Cảm ơn chị.” Ông nâng tách trà hớp một ngụm rồi khen hương vị rất tốt, sẵn tiện khen ngợi Mỹ Vân một lần luôn.

“Ha ha, anh Tôn quá khen. Tôi nào tốt như vậy.” Mỹ Vân khiêm tốn bật cười.

Ông muốn nói lại thôi, lắc đầu thở dài, nhìn Mỹ Vân rồi nhìn bụng chị mà chậc lưỡi.

“Anh Tôn, trông anh như muốn nói chuyện gì với tôi đúng không?” Mỹ Vân nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của ông.

“Ôi, tôi thật không biết nên nói như thế nào, mà cũng không biết có nên nói với chị không nữa.” Ông thấy sân khấu đã lên đèn bèn diễn vai đau khổ bứt rứt cho trót.

“Anh Tôn, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi? Tôi sốt ruột quá.” Mỹ Vân sốt sắng, tiếng nói cũng to lên.

“Được được, để tôi nói, chị đừng vội.” Ông lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp Chu Nghệ Thông đang hôn một tên đàn ông khác cho Mỹ Vân xem.

Mỹ Vân cầm điện thoại, tay run rẩy, sắc mặt trắng như giấy, “Cái này có thật không vậy?”

“Mỹ Vân, tôi cảm thấy chị là một phụ nữ tốt, không đáng bị đàn ông lừa gạt như vậy. Mấy hôm trước tôi có đi ngang qua một gay club tên là Nam Cực Tinh, nhìn thấy Chu Nghệ Thông và một người đàn ông từ bên trong đó đi ra…” Ông vừa nói vừa quan sát sắc mặt Mỹ Vân. Chị che miệng rơi lệ trong yên lặng, “Tôi tự nhủ không lẽ là…”

Mỹ Vân trả di động lại cho ông, lấy khăn tay lau nước mắt rồi nức nở nói, “Bảo sao anh ấy rất ít ăn cơm ở nhà, thái độ đối với tôi có đôi khi cũng là là lạ… Thì ra buổi tối anh ấy đến chỗ đó….”

“Chị cũng đừng nói là tôi mách nhé. Chu Nghệ Thông mà biết là tôi chết mất.” Ông dập đầu nói lắp ba ra vẻ khiếp đảm.

“Nếu anh đã sợ phiền phức như thế thì tại sao lại nói chuyện này cho tôi biết?” Đôi mắt Mỹ Vân đã đỏ hoe.

“Nói như thế nào đây… Tôi và Lam Thiếu Bằng khá thân nhau. Cậu ấy thường nói với tôi rằng vợ của Chu Nghệ Thông là một người phụ nữ rất tốt. Tôi lại là người giang hồ, thói đời không quen nhìn những kẻ lường gạt như vậy trong khi người bị lừa vẫn chưa hay biết gì. Nhiều người khác cũng biết, nhưng không ai dám nói gì. Hôm nay tôi nói cho chị biết, tin hay không là tuỳ chị.” Ông giải thích đàng hoàng.

“Đúng vậy, thời nay rất ít người như anh Tôn.” Mỹ Vân thút tha thút thít.

“Vậy… tôi còn có chút công việc. Tôi xin đi trước. Mong chị ngàn vạn lần đừng bán lòng hảo tâm của tôi đi nhé.” Ông đứng lên rồi bước nhanh ra khỏi nhà Chu Nghệ Thông như chạy nạn.

“Tôi biết anh Tôn có lòng hảo tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết hết.” Mỹ Vân tiễn ông ra cửa. Ông lái xe rời khỏi khu biệt thự nhà Chu Nghệ Thông nhưng không về nhà mà cho xe rẽ qua Nam Cực Tinh.

Nếu Mỹ Vân muốn xác minh Chu Nghệ Thông có đồng tính thật hay không, có lẽ chị ấy sẽ tự mình đến Nam Cực Tinh một chuyến. Chu Nghệ Thông là trùm ở Nam Cực Tinh, hầu như ngày nào hắn cũng đến đây vung tiền sau khi lấy vợ.

Ông dừng xe xa xa trong bãi đỗ của Nam Cực Tinh rồi xuống xe đi đến công viên đối diện Nam Cực Tinh, giả bộ như mệt mỏi tìm một ghế đá ngồi xuống, châm điếu thuốc bằng chiếc bật lửa hình quả lựu đạn rồi rít một hơi.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một chiếc taxi dừng lại trước cửa ra vào Nam Cực Tinh, một người phụ nữ đang mang thai và một người đàn ông trung niên xuống xe. Họ chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào Nam Cực Tinh, bị bảo vệ ở cửa chặn lại. Sau đó người đàn ông trung niên quát mắng một hồi và dẫn người phụ nữ mang thai sửng sốt xông vào Nam Cực Tinh. Một phút đồng hồ trôi qua, người phụ nữ mang thai và người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng rời khỏi Nam Cực Tinh. Chu Nghệ Thông ôm lấy gương mặt bị sưng hết một bên mà đuổi theo, “Mỹ Vân! Mỹ Vân! Em nghe anh giải thích đã! Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu!”

“Không phải như vậy thì còn như thế nào nữa? Anh còn muốn gạt tôi sao?!” Mỹ Vân giãy ra khỏi tay Chu Nghệ Thông mà khóc oà khàn cả giọng.

“Đủ rồi, chúng tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cả. Bây giờ tôi sẽ đưa Mỹ Vân về nhà.” Người đàn ông trung niên như sục sôi giận dữ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta vung tay lên, xe taxi trên đường đừng lại trước mặt bọn họ. Ông đưa Mỹ Vân lên xe rồi rời đi. Chu Nghệ Thông không còn thái độ lấc cấc coi trời bằng vung nữa, nét mặt của hắn lúc này cứ như vừa ăn hết cứt chó trên đời này vậy. Không đợi Chu Nghệ Thông quay lại, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Hắn bắt máy: “A lô… Ba…? Vâng, con qua đó ngay.”

Mục đích của ông đã hoàn thành. Cha của Chu Nghệ Thông sẽ trông coi con của ổng, cứ để cho hai cha con chúng nó đánh đấm lẫn nhau đi thôi. Đáng đời.

Ngâm nga bài hát con con, ông sung sướng như vừa trúng số độc đắc, thầm nghĩ Chu Nghệ Thông sẽ không thể nào đe doạ được ông và Lam Thiếu Bằng nữa. Cha của Chu Nghệ Thông chắc chắn sẽ liều mạng ngăn cản thằng không được đi thông ass nữa. Lúc đó, ông sẽ mừng rỡ xem náo nhiệt, thiên hạ không có mấy người cha mẹ có thể thản nhiên đón nhận tin con mình là gay, huống chi ông ta lại là phó thị trưởng ~~~~

Dọn dẹp xong xuôi, cửa hàng quần áo một lần nữa khai trương. Lam Thiếu Bằng khôi phục công việc bình thường. Chu Chu Nghệ Thông sứt đầu mẻ trán, vợ hắn vội vã đâm đơn ly dị. Mỗi ngày hắn đều bị cha mẹ đẻ và cha mẹ vợ song kiếm hợp bích, không cách nào có thời giờ quấy rầy bọn ông nữa.

Ông chính thức chuyển về nhà, Tiểu Mễ và A Triết cũng được ông gọi về. Cuộc sống của ông tiến vào quỹ đạo cũ. Buổi sáng đưa Lam Thiếu Bằng đi làm, ông hạnh phúc lâng lâng giống như đưa vợ đi làm vậy. Lại nói Lam Thiếu Bằng thật là nhẫn tâm quá, mãi mà không chịu nói yêu ông mà cứ ngang ngạnh suốt. Ông phải tìm cách khiến hắn nói cho bằng được mới thôi. Cố gắng lên nào người nông dân hỡi!

Sau khi đưa Lam Thiếu Bằng đi làm, ông lại đến tiệm bán quần áo, đem bán hạ giá những bộ hơi bị bẩn hay hư hao do bị bọn kia phá hôm trước. Dù sao ông cũng lấy lại được tiền đền bù rồi, giờ tiếp tục kiếm tiền mới thôi.

Ông kéo hai xe quần áo cần thanh lý  ra ngoài rồi bắt loa kêu to, “Giảm giá giảm giá đây! Bán giá vốn đây! Không mua là hối hận nha bà con ơi!”

Các bác gái qua lại trên đường nghe thấy tiếng rao bèn tất tả chạy đến tìm hàng giá rẻ. Hai cô nhân viên phục vụ cũng đi ra giúp chào hỏi khách khứa, chọn lựa quần áo và thu tiền, ba người bọn ông loay hoay đến đầu tắt mặt tối.

Một chiếc xe cảnh sát màu trắng quen mắt chậm rãi đỗ lại trước cửa hàng ông. Ông khóc thét một tiếng trong lòng. Lạy thánh! Thánh ăn gì con cúng? Thánh có thể đỗ xe cảnh sát ở xa xa một chút được không vậy? Bộ thánh chê con bên này chưa đủ loạn à? Nhìn chiếc xe trắng toát một màu tang tóc, ông dự cảm điềm xấu đến rồi!

Lý Nhất Minh mang gương mặt sứ giả chính nghĩa đi xuống. Ông lập tức mặt mũi tràn đầy tươi cười đưa tay nghênh đón, tuyệt đối không thể để cho “thánh phá” này tới gần tiệm của ông một bước.

“Ây dà ~ Cảnh sát Lý à, ngọn gió thơm nào thổi chú tới đây vợi?”

“Gió thơm cái củ cải ấy, trận ẩu đả vừa rồi ông ngon lắm nhé!” Cảnh sát Lý tiến lên đấm ông một phát, nhưng ông lủi nhanh làm hắn hụt mất.

“Cảnh sát à, chú đánh lương dân giữa đường không sợ lên Mương thập tứ à?” Ông cười hì hì.

Cảnh sát Lý thu nắm đấm lại nhưng vẫn ghì chặt ông mà hung ác hỏi, “Tưởng ông làm gì, ai dè rõ ràng là ông dẫn người đến đập phá quán bar của Dương Đại Vĩ mà. Nhờ bên trên không đủ chứng cớ nên ông mới còn nhởn nhơ đến giờ này đấy! Thật tiện cho ông quá mà!”

“Anh là người thiện lương, làm sao có thể đi dẫn người phá phách cướp bóc được cơ chứ?” Ông nhún vai tỏ vẻ vô tội.

“Móa, ông mà là người lương thiện chắc tôi là Chúa Giê-xu quá!”

Cảnh sát Lý giận không kềm được, hắn vẫn không hiểu nổi vì sao ông lưu manh như này mà vẫn có thể ung dung tự tại tới lúc này được.

Cảnh sát Lý đang trút giận lên ông, bỗng cảm thấy có một người đang nhìn vào lưng mình chằm chằm. Vừa quay đầu lại, hắn liền bắt gặp một bà già nhỏ nhắn đeo kính chống gậy nhìn mình. Bà già cười chân thành: “Đồng chí cảnh sát, cậu cũng thờ phụng Chúa Giê-xu như tôi sao?”

“Cái gì?” Cảnh sát Lý ngơ ngác.

“Tôi có bản Kinh Thánh này, cậu lấy về đọc đi. Trong Kinh Thánh toàn nói về đạo lý làm người, người tốt lên Thiên đường, người xấu xuống Địa ngục, nếu tin thờ Chúa sẽ được bất tử…”

Làm tốt lắm, cụ bà! Cụ cố gắng lôi kéo thằng cảnh sát này vô đạo giùm cháu với. Ngày mai cháu sẽ qua quyên góp tiền cho Giáo hội của cụ! Chúa Giê-xu à, bằng mọi giá ngài phải khiến tên cảnh sát này thờ phụng ngài nghen chưa…

Rốt cục bà già cũng bị đồng chí cảnh sát khích lệ về nhà, còn bản thân đồng chí cảnh sát thì thở gấp ra một hơi. Thời nay cực nhất là đối phó với mấy ông già bà già đấy. Cho dù họ có đứng lại giữa đường thì bất cứ lái xế nào cũng phải phanh cho bằng được, cho dù họ có vượt đèn đỏ bị xe đụng phải nhập viện thì người bồi thường vẫn luôn là lái xế, mà cảnh sát cũng sợ vạ lây nốt.

Cảnh sát Lý định tiếp tục tình tứ với ông nữa, nhưng ông đã ngồi xổm trước cửa hiệu sửa chữa đồ điện của hàng xóm mà xem tin tức. Ông là ông mê xem tin tức lắm, đã thế chủ cửa tiệm còn luôn đặt một cái TV to đùng sau cửa kính nữa.

TV phát tin về bản án của Dương Đại Vĩ, bảo rằng hắn cầm súng giết người và buôn lậu thuốc phiện. Cảnh sát đã tịch thu được tang chứng, dẹp tan bọn thủ ác.

Lý Nhất Minh cũng ngồi xuống xem tivi với ông luôn. Lúc TV chiếu đến cảnh Lý Nhất Minh và đồng nghiệp áp giải Dương Đại Vĩ lên xe cảnh sát, cái bản mặt chú ấy bỗng nghiêm nghị chính trực hẳn lên, camera bèn quay thẳng vào mặt chú ấy luôn.

Ông lấy thuốc lá, đưa cho cảnh sát Lý một điếu. Lý Nhất Minh thẳng tay lấy ngay rồi châm lửa hút thuốc.

Ông ngậm điếu thuốc chỉ tay vào TV nói, “Các chú được lên TV mà còn trừng mắt gây khó dễ với anh.  Thiệt đúng là ăn cám đá máng mà.”

“Chuyện này rõ ràng là có anh tham dự, tại tôi không bắt được anh thôi.” Lý Nhất Minh không phục.

“Đồng chí cảnh sát, nếu tôi vào tù thì con tôi và thằng đệ nhà tôi làm sao bây giờ? Chú nỡ lòng nào nhìn cảnh con mất cha em mất anh trai sao?” Ông nghiêng đầu nhìn cảnh sát Lý.

“Anh đã biết vậy thì tại sao còn làm?” Cảnh sát Lý phiền muộn hút thuốc, nào biết thuốc lá của ông là quà tặng của người mà hắn hết sức muốn bắt —— đồng chí Hồng Đào.

“Đồng chí cảnh sát à, trên thế giới này có một số việc không phải lúc nào cũng dùng pháp luật mà giải quyết được đâu. Dòng đời đưa đẩy buộc anh làm vậy thì anh phải làm vậy thôi. Có ai dám cam đoan đời mình chưa bao giờ làm chuyện gì xấu đâu? Chú cũng vậy thôi. Cho nên chú tích cực như vậy làm gì? Mệt mỏi lắm.”

Ông khinh thường quay đầu đứng lên duỗi lưng, bỗng nhiên điện thoại di động của ông vang lên, “Ở bên kia núi bên kia biển có một chú Xì Trum…” Ông lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Lam Thiếu Bằng. Hắn nói công ty đã xuất hóa đơn mua bán nhà đất chính thức rồi, muốn ông mang hợp đồng mua nhà ra đó để lấy hóa đơn chính thức.

“Cảnh sát Lý, anh qua công ty nhà đất lấy hoá đơn cái. Chú khỏi tiễn.” Ông cười vô cùng dâm đãng. Cầm hóa đơn trong tay mới an tâm hơn chứ.

Cảnh sát Lý ngậm thuốc lá hỏi ông, “Sao nhạc điện thoại di động của anh lại cài nhạc Xì Trum vậy?”

“Tại anh mê Xì Trum lắm.” Ông nhớ đến chú Xì Trum ở công ty bất động sản kia, trong lòng liền cảm thấy ngọt như mía lùi. (Nhắc xíu, Xì Trum hay chính là Smurf có tên tiếng Bông là Lam Tinh Linh, gợi nhớ đến Lam Thiếu Bằng nên anh Khỉ ảnh chơi chữ đó:3)

“Dở hơi vãi.” Cảnh sát Lý nói.

Ông cưỡi mô-tô, quay đầu nói với cảnh sát Lý, “Cảnh sát Lý này, thuốc lá chú đang hút là hàng ngoại mà đồng chí Hồng Đào mua tặng anh đấy. Thấy có phê hơm?”

Cảnh sát Lý nổi giận, vứt phăng điếu thuốc xuống đất rồi ra sức giẫm nát. Tâm tình phơi phới, ông đạp ga lái mô tô vọt thẳng.

“Tôn Anh Hùng, ông chờ đó! Một ngày nào đó tôi sẽ bắt được ông cho mà xem!!!”