“Nhẹ thôi, đau chết đi được.” Tưởng Vọng Thư kêu la.
“Phế vật!” Đoạn Di nhận xét.
Bọn học sinh trường Thất Trung thua thảm hại, quặp đuôi chạy mất dạng.
Đoạn Di mua nước sát trùng và một bịch băng cá nhân, chia cho mỗi người vài miếng.
Tưởng Vọng Thư là người đầu tiên được hưởng dịch vụ băng bó của Đoạn Di, bị Nam Dã đẩy một cái: “Cậu xong chưa? Vết thương bé tí mà loay hoay cả buổi trời.”
Tưởng Vọng Thư không ngẩng đầu lên: “Tiểu Nam, đừng có ghen tuông vô lý, bệnh nhẹ không chữa, để lâu thành bệnh nặng lại hóa ung thư đấy. Còn cậu nữa, chỉ xước da tí ti mà cũng mặt dày đến tìm Đoạn Di băng bó, tí nữa vào bệnh viện là tự khỏi rồi. Muốn nối lại tình xưa? Không có cửa đâu, cánh cửa Đông Cung mãi mãi đóng chặt với cậu.”
Đoạn Di, Tưởng Vọng Thư, Nam Dã, ba người là thanh mai trúc mã.
Cùng nhau lớn lên từ hồi còn mặc quần thủng đít đến tận cấp hai.
Hồi tiểu học Đoạn Di là đứa xinh xắn nhất, thay phiên làm bạn gái nhỏ của Tưởng Vọng Thư và Nam Dã.
Lên cấp hai, Đoạn Di “phản bội cách mạng”, cùng Nam Dã yêu sớm, biến Tưởng Vọng Thư thành bóng đèn suốt nửa năm trời.
Sau đó, cả hai cùng phân hóa thành Alpha, giữa chừng xảy ra chút mâu thuẫn, Nam Dã ra nước ngoài, Đoạn Di lên cấp ba, Tưởng Vọng Thư quyết định đứng về phía Đoạn Di, cùng cậu đối phó với tên bạn trai cũ Nam Dã.
Cả bọn cùng nhau trải qua thời thanh xuân tươi đẹp, mặc dù tình yêu không còn, nhưng tình bạn vẫn luôn bền chặt.
Mâu thuẫn cũng không đến mức không nhìn mặt nhau.
Hơn nữa, với Đoạn Di mà nói, chuyện giữa cậu và Nam Dã ít nhất cũng là hồi ức từ hai mươi năm trước, giờ đây trong lòng không còn chút gợn sóng nào, cậu thật sự không còn chút cảm giác gì với Nam Dã.
Chỉ là trong mắt người ngoài, ba người bọn họ tự tạo thành một vòng tròn nhỏ, không cho phép ai khác xen vào.
Mà “ai khác” ở đây chính là Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch mặc áo khoác đồng phục vào, không nói không rằng bỏ đi.
Đoạn Di vội vàng muốn đuổi theo hắn, “bốp” một cái dán băng cá nhân cho Nam Dã, dán lệch luôn, đau đến mức Nam Dã phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đuổi theo làm gì.” Nam Dã nói móc: “Cậu nhìn xem người ta có thèm để ý đến cậu không kìa?”
Thịnh Vân Trạch đã biến mất ở đầu ngõ, ngay cả bóng lưng cũng chẳng còn.
Đoạn Di thất vọng đứng tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng Nam Dã chua xót đến phát khổ: “Này, Đoạn Di, cậu thích hắn ta thật à?”
Đoạn Di ngồi thụp xuống: “Tôi thích cái cm cậu ấy, cút! Chân không què thì đi đi.”
Tưởng Vọng Thư vừa lắc đầu vừa thở dài: “Phi Phi quả nhiên là đóa hoa cao ngất ngưởng nổi tiếng của trường Nhị Trung, tiểu Di à, khuyên cậu nên sớm dứt tình đi, cậu là Alpha cơ mà, sao cứ phải theo đuổi một Alpha khác chứ?”
Đoạn Di: “Phi Phi là ai?”
Tưởng Vọng Thư ngả người ra sau: “Biệt danh vừa nghĩ ra cho chồng cũ của cậu đấy, Thái tử phi Đông cung, gọi tắt là “Phi Phi”. Hay không, nghe bình dân gần gũi chưa, Thái tử gia?”
Đoạn Di đạp cậu ta một cái: “Cút, bớt bịa đặt đi, cậu lấy đâu ra cái con mắt nào nhìn ra tôi thích Thịnh Vân Trạch hả, tôi chỉ là quan tâm đến sức khỏe của bạn học thôi.”
Triệu Lai với Lạc Thành Dương không tham gia đánh nhau, chỉ đứng ngoài xem suốt buổi.
Giữa chừng thấy chán, còn chuồn đi ăn cơm, lúc quay lại thì đã đánh xong rồi.
“Thịnh đoàn tọa đâu?” Triệu Lai đảo mắt tìm kiếm.
Tưởng Vọng Thư: “Đoàn tọa của cậu đã về trường rồi.”
Triệu Lai xách một túi đồ ăn: “Mang theo mì với cơm nè, ai đói không?”
Đoạn Di cướp lấy một hộp cơm, ăn như hổ đói, sau đó hất tay Tưởng Vọng Thư đang thò sang bát mì, cướp về.
“Ăn cái khác đi, cái này tôi muốn.”
Tưởng Vọng Thư sờ sờ tay: “Một mình cậu ăn hai phần, không sợ bội thực à?”
Đoạn Di: “Tôi mang về ăn khuya không được à?”
Cậu xách theo bát mì bò Lan Châu chạy biến, đi ngang tiệm thuốc, lại như giặc vào làng càn quét một đống thuốc đỏ, cồn, bông, gạc, thuốc giảm đau,…
Sau đó, đứng trước cửa phòng ký túc xá của Thịnh Vân Trạch.
Có nên gõ cửa không nhỉ?
Đoạn Di xoắn xuýt.
Vừa rồi Thịnh Vân Trạch hung dữ như vậy, mấy tên học sinh trường Thất Trung đánh một mình hắn, tuy không đánh ngã được hắn, nhưng chắc chắn là bị thương rồi.
Lại còn bị Tưởng Vọng Thư trì hoãn bữa tối, giờ này chắc chắn là chưa ăn no.
Đoạn Di đi tới đi lui trước cửa phòng, giơ tay lên, lại buông xuống, giơ tay sờ đến nắm cửa, rồi lại buông xuống.
Đi qua đi lại, tạo nên kỳ tích vật lý đi bộ ba nghìn bước trước cửa phòng Thịnh Vân Trạch mà không bước vào phòng.
Lần một, lần hai, ba lần bốn lượt —— cuối cùng không còn dũng khí nữa.
A a a a a a a a a!
Mình còn do dự cái gì nữa?
Đoạn Di hít sâu một hơi, sau đó hung hăng gõ cửa.
Ai ngờ cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Đoạn Di theo quán tính đập thẳng vào ngực Thịnh Vân Trạch, đau đến mức cậu phải “hít” một hơi.
Đoạn Di giật nảy mình: “Cậu sao lại đột nhiên mở cửa?”
Thịnh Vân Trạch cúi đầu nhìn cậu: “Không mở cửa để ngắm cậu trình diễn Victoria’s Secret ở ngoài à?”
Đoạn Di: = O =!
“Tôi nào có trình diễn gì đâu?”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy cậu đi tới đi lui làm gì, đang làm nghi lễ thần bí nào à?”
Đoạn Di nghẹn lời: “Tôi —— sao cậu biết tôi đi tới đi lui?”
Mặt cậu đỏ bừng.
Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Nghĩ nhiều rồi, không có rình xem cậu đâu, tiếng bước chân nặng như quái vật ấy, tôi còn chưa điếc.”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, rất nhanh đã chuyển thành đen sì: “Tôi không có nặng như vậy nhé! Rất nhẹ nhàng luôn!”
Nói xong, ánh mắt đảo đi, không phục hỏi một câu: “Cậu… bị thương à?”
Thịnh Vân Trạch cúi đầu nhìn đống vật dụng y tế trên tay cậu.
Đoạn Di ngẩng cao đầu: “Đừng có mà suy diễn lung tung, tôi chỉ là muốn quan tâm bạn học một chút thôi, tôi là lớp trưởng mà.”
Thịnh Vân Trạch lại nhìn đến bát mì bò Lan Châu trong tay cậu.
Đoạn Di cứng miệng: “Cái này là để tự tôi ăn.” Cậu đẩy Thịnh Vân Trạch ra: “Mau cho tôi vào đi, tôi đứng mỏi chân chết rồi.”
Trên eo Thịnh Vân Trạch có một mảng bầm tím, hắn không khách khí lấy chai cồn Đoạn Di mang đến, tự mình bôi thuốc.
Trong không gian chật hẹp, Đoạn Di ngửi được mùi tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Mèo ngửi phải cỏ bạc hà muốn làm gì, bây giờ cậu liền muốn làm cái đó.
Muốn lăn lộn trên đất.
Ánh mắt Đoạn Di né tránh, không dám nhìn Thịnh Vân Trạch.
Rất nhanh cậu nhận ra hành vi của mình, đột nhiên cảm thấy chán nản, trong lòng dâng lên một cỗ uất ức khó tả.
Trong căn phòng này, chỉ có một mình cậu si mê, tâm thần bất định.
Nhìn Thịnh Vân Trạch kìa, thản nhiên bình tĩnh, hoàn toàn không hề đề phòng cậu, lau cồn xong liền mặc áo phông vào, mái tóc bị vò đến rối bời, khiến đường nét trên khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn không ít.
Cũng phải, đề phòng “Alpha” như cậu làm gì chứ?
Đoạn Di thở dài, gãi đầu.
Thịnh Vân Trạch đi vệ sinh rửa tay, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đoạn Di đang loay hoay mở túi nilon đựng mì.
Mở xong lại chê bai liếc mắt một cái, sau đó uể oải thắt túi nilon thành một cục.
Thịnh Vân Trạch đi tới, kéo ghế ngồi đối diện Đoạn Di, không đợi cậu kịp phản ứng đã kéo bát mì về phía mình, “bộp” một tiếng bẻ đôi đũa, xé toạc túi nilon, nhìn thấy cục mì dính chặt vào nhau.
Ngay cả đũa cũng không ghim vào được.
Đoạn Di ngượng ngùng nhìn hắn, xấu hổ muốn độn thổ, vừa định nói hay là đừng ăn nữa.
Lại thấy Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc gắp một đũa mì lên —— nhấc cả bát mì lên, sau đó cắn một miếng, ung dung thong thả ăn mì.
Sự hụt hẫng trong lòng Đoạn Di tan biến, âm thầm cười hì hì, nằm bò ra bàn nhìn hắn.
Mắt cậu rất tròn, đuôi mắt hơi xếch, giống như kẻ mắt tự nhiên, khiến đôi mắt trông giống như mắt mèo.
Khi chăm chú nhìn một người nào đó, hai mắt sáng long lanh, tựa như phản chiếu cả dải ngân hà.
“Tiểu Di, tâm trạng cậu tốt ghê nhỉ? Ngâm nga bài gì thế?” Tưởng Vọng Thư ngậm nắp chai nước, ngửa đầu ra sau.
Buổi tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, trong lớp học chẳng có ai.
“Bác Lý muốn làm hồng quân.” Đoạn Di giật chai nước uống của cậu ta, uống một ngụm, cau mày: “Ặc, kinh quá, mùi gì thế này?”
Hách San San phát đề nghe tiếng Anh, Tưởng Vọng Thư ngửa mặt lên trời kêu gào: “Tớ không muốn làm bài nghe, cho tớ chép bài với.”
Kiểm tra nghe.
Là bài kiểm tra hàng tối được thêm vào để ứng phó với kỳ thi đại học môn tiếng Anh, là một trong những bài tập về nhà mà học sinh lớp 12 phải hoàn thành mỗi tối, dù có nghỉ hai ngày cuối tuần cũng phải đến trường làm bài, chỉ những bạn ở xa trường thì không cần.
Giáo viên tiếng Anh vừa chữa vừa giảng giải ngay tại lớp.
Trong lớp còn chưa đủ người, A Mi đã đến.
A Mi, tên tiếng Anh là Amy, giáo viên tiếng Anh của trường Nhị Trung, người đã sáng tạo ra giọng tiếng Anh mang âm điệu Phúc Kiến của riêng mình, lần đầu tiên tự giới thiệu đã đọc “Amy” thành “A Mi”, từ đó về sau không ai trong trường Nhị Trung còn nhớ tên tiếng Anh của thầy.
Vừa vào lớp, A Mi đã tìm Đoạn Di: “Đoạn Di, phát đề chưa?”
“Hách San San phát rồi, A Mi, em đâu phải lớp phó học tập của thầy, sao thầy cứ thích gọi em thế?”
A Mi trừng mắt: “Không gọi lớp trưởng thì gọi ai? Mọi người chú ý nghe cho kỹ, đài sắp phát rồi, về chỗ ngồi đi.”
Đoạn Di liên tục ngoái đầu nhìn ra sau, mãi đến lúc chuông reo, Thịnh Vân Trạch mới xuất hiện từ cửa sau.
Đoạn Di nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm đề thi tiếng Anh với vẻ mặt đau khổ, giả vờ cắn bút làm bài.
Tưởng Vọng Thư tốt bụng xoay đề tiếng Anh của cậu lại: “Mặc dù nhưng mà, cậu đang xem ngược đề tiếng Anh đấy.”
Đoạn Di: …
Tưởng Vọng Thư tự giác dịch sang chỗ khác hai mét: “Nhắc nhở một câu, giết người vì phẫn nộ sau khi bị bẽ mặt là phạm pháp đấy.”
Đoạn Di vừa định đánh cậu ta, đèn trong lớp học vụt tắt, tiết mục truyền thống có từ lâu đời của trường Nhị Trung —— đội thi công đào đường ống nước khiến trường mất điện.
A Mi sững người, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên:
“Hôm nay không cần học tự học buổi tối nữa nhỉ? Có thể về rồi nhỉ?” Là Hách San San.
“Mất điện hả? Thật sự mất điện rồi sao? Ủy viên lao động, cậu đi xem sao đi!” Là Đầu bằng.
“Chết tiệt, đã bảo đừng gọi tao là ủy viên lao động nữa mà, sao mày không bảo lớp trưởng đi?” Là Tưởng Vọng Thư.
“Tối om thế này đừng sờ soạng tao.” Là Đoạn Di.
“Lựa chọn:”
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong lớp học ồn ào, chỉ có mình Đoạn Di nghe thấy, đây là ——
—— Đây mẹ nó là giọng nói của thần chết đang giáng thế a a a a a a a!!
Đoạn Di sởn hết cả gai ốc.
“A: Nhân lúc hỗn loạn tìm Thịnh Vân Trạch, lặng lẽ nắm tay hắn.”
“B: Nhân lúc hỗn loạn chui vào lòng Thịnh Vân Trạch, nói với hắn là đêm nay tối quá, đèn tối quá, em cô đơn quá ~”
“C: Nhân lúc hỗn loạn đứng trước mặt Thịnh Vân Trạch, biểu diễn màn thoát y trong bóng tối cho hắn xem.”
Mẹ kiếp…
Đoạn Di sụp đổ.
Đây là cái thể loại lựa chọn gì thế? Có tí tẹo lựa chọn nào của người bình thường không vậy?
Điều khiến cậu càng thêm sụp đổ chính là đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu hoạt động.
“Chọn A! A được chưa!” Đoạn Di nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Trong bóng tối, cậu lom khom mò mẫm về phía Thịnh Vân Trạch.
Cả lớp hỗn loạn, A Mi vốn không có uy quyền gì, gào khản cả cổ họng mà chẳng ai thèm nghe.
Mấy đứa học sinh nghịch ngợm nhất bày trò náo loạn, tạo điều kiện cho Đoạn Di hành động.
Cậu nuốt nước miếng, hai mắt dần thích nghi với bóng tối, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi nghiêm chỉnh.
Chồng quả nhiên là chồng, đại ca đúng là đại ca, ngay cả trong hoàn cảnh tối tăm mù mịt thế này, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh, khí chất ngời ngời.
Đúng vậy, soái ca đích thực phải đạt đến cảnh giới người soái việc soái, điều quan trọng là phải giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống.
Đoạn Di nhanh chóng tìm được tay hắn, thầm nghĩ: Tối như thế này, hỗn loạn như thế này, mình chỉ là nhân cơ hội nắm tay hắn một cái thôi, sau này hắn cũng không tìm ra được là ai đâu.
Tự an ủi bản thân xong, Đoạn Di lấy hết can đảm, đột nhiên nắm chặt tay Thịnh Vân Trạch, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
Đúng như dự đoán, Thịnh Vân Trạch lập tức vùng vẫy, nhưng ngay khi hắn định hất tay Đoạn Di ra thì ——
—— Điện sáng.
Đèn đuốc sáng trưng ——
—— Điện sáng rồi.
Cả lớp bỗng chốc im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Đoạn Di, sau đó là tay cậu, rơi trên bàn tay phải đang nắm chặt tay Thịnh Vân Trạch kia —— hơn nữa thoạt nhìn chính là kiểu nắm tay cố ý thừa dịp lúc mất điện của Đoạn Di.
Đoạn Di vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm xấu hổ, trên mặt vẫn còn nét bối rối chưa kịp phản ứng.
Thịnh Vân Trạch cũng ngừng vùng vẫy, chỉ là sắc mặt khó tả: “…”
Đoạn Di: …
“Cậu đừng hỏi gì cả.”
“Cậu đừng nói gì cả.”
Nói xong hai câu di ngôn, Đoạn Di chậm chậm nhắm mắt.
Giây phút này, cậu ra đi thanh thản, lúc ra đi, trên môi vẫn còn vương nét cười.
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Di: Cho tôi chết quách cho xong, tôi không muốn làm người nữa