Đoạn Di vỗ một cái vào tay Tưởng Vọng Thư, quay sang nói với Thịnh Vân Trạch: “Cậu đừng để ý đến bọn họ.”

Từ sau khi học chung lớp với Thịnh Vân Trạch, mọi người phát hiện ra đóa hoa cao ngạo trong truyền thuyết hình như cũng không quá lạnh lùng, xa cách như vậy. Dần dần, lá gan của mọi người càng lúc càng lớn. Dưới sự dẫn dắt của Đoạn Di, càng ngày càng bất kính với “Lớp trưởng Thịnh”.

Đoạn Di ý thức được đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa còn lôi kéo Thịnh Vân Trạch xem truyện tranh người lớn?

Cậu vừa định nói Thịnh Vân Trạch đã có hai đứa con rồi, tư thế trên giường còn nhiều hơn cả tuổi của mấy đứa, sao có thể chưa từng xem mấy thứ ấu trĩ này?

Kết quả vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo, ưu tú của Thịnh Vân Trạch liền lọt vào mắt Đoạn Di.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy biểu cảm của hắn hơi cứng lại.

Đoạn Di chợt sực tỉnh.

—— Thịnh Vân Trạch chỉ mới học cấp ba thôi mà!

—— Thịnh Vân Trạch thời cấp ba đã từng xem truyện người lớn chưa nhỉ?

Đoạn Di hơi sững sờ, Tưởng Vọng Thư đã nói rõ mục đích đến.

Trong nháy mắt, sắc mặt Thịnh Vân Trạch thay đổi.

Tên đầu đinh cảm nhận được một luồng sát khí xẹt qua, là người đầu tiên sinh ra ý định rút lui, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, rủ lớp trưởng Thịnh xem truyện người lớn, tớ chán sống rồi à?”

Đoạn Di nhìn thấy biểu hiện bình thường của Thịnh Vân Trạch, thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, sao hắn có thể đồng ý xem truyện tranh người lớn với Tưởng Vọng Thư?

Thịnh Vân Trạch là tên trung nhị mắc bệnh sĩ diện, cho dù có xem thì cũng sẽ lén lút xem. Đoạn Di quay đầu lại, tịch thu điện thoại của Tưởng Vọng Thư: “Dám làm trò bậy bạ trong lớp học, nơi linh thiêng này? Có tin tớ báo cáo cho bắt cậu đi xử bắn không?”

Tưởng Vọng Thư cũng chỉ thuận miệng nói thế, lá gan chưa lớn đến mức dám làm mấy chuyện này trong lớp học, mọi người giải tán. Cậu ta lấy ra bài tập: “Tiểu Đoạn, cậu đừng căng thẳng, tớ chỉ nói đùa thôi.”

Nhưng mà, đoạn nhạc đệm nhỏ này giống như một cây gậy trêu mèo, rơi vào lòng Đoạn Di, khiến cậu tò mò, ngứa ngáy trong lòng: Thịnh Vân Trạch thật sự chưa xem sao?

Không thể nào? Đã học cấp ba rồi mà.

Buổi chiều, trường công bố danh sách đội tuyển thi Olympic Vật lý cấp tỉnh, Thịnh Vân Trạch và Phương Vân hiển nhiên nằm trong danh sách.

Thịnh Vân Trạch đứng nhất, Phương Vân thứ mười sáu.

Ngoài hai người bọn họ, lớp 2 còn một người nữa, đứng thứ hai mươi mốt, trường Nhị Trung tổng cộng ba người.

Đoạn Di đứng ở bảng thông báo một lúc, vừa vãy gặp Bắc ca.

Cậu dựa vào cửa kính hỏi thăm Bắc ca một hồi, biết được Thịnh Vân Trạch đứng đầu, còn lại cơ bản đều là học sinh trường Nhất Trung.

Đoạn Di tặc lưỡi, Bắc ca lại rất hào hứng: “Sao cậu lại hỏi chuyện này? Định chăm chỉ học hành rồi à?”

“Với thành tích của em thì chăm chỉ kiểu gì?” Đoạn Di như bị người ta chọc trúng chỗ đau, vội vàng phản bác.

Bắc ca: “Cậu cũng không ngốc, khác với lớp trưởng lớp các cậu, cậu đi theo con đường nghệ thuật, thi được năm trăm điểm là đủ rồi.”

Đoạn Di ở lớp 1 có thể coi là một học sinh điển hình “có quan hệ”, vững vàng làm một học sinh kém giữa một lớp toàn học bá.

Tuy nhiên, lớp nào cũng sẽ có một hai học sinh nghệ thuật, sự tồn tại của cậu dường như cũng không quá lạc lõng.

Nhưng trong trường vẫn có lời đồn đại, cho rằng Đoạn Di dựa vào cửa sau mới vào được lớp 1, còn chiếm một suất của lớp 1, nói cách khác là “đức không xứng với vị”.

Đến bây giờ cũng chỉ mới có một hai bài đăng trên diễn đàn, chưa gây ra chuyện gì lớn.

Bắc ca: “Em có muốn đi xem cuộc thi Olympic Vật lý tuần sau không?”

Đoạn Di: “Nhanh vậy ạ? Không cần bồi dưỡng thêm sao?”

Bắc ca: “Một tuần là đủ rồi, không thì sao? Thời gian của học sinh lớp 12 rất quý giá đấy, chàng trai trẻ à.”

Đoạn Di nhanh trí, vội vàng hỏi: “Bắc ca, chỉ tiêu tuyển thẳng của trường Nhị Trung đã có chưa?”

Bắc ca lộ ra vẻ mặt cao thâm: “Chuyện này đừng hỏi tôi, trò tự đi hỏi chủ nhiệm lớp các trò đi.”

Đoạn Di nhún vai, liếc mắt một cái, nhìn thấy cậu bạn lớp 4 thường chơi bóng rổ cùng cậu, trong nháy mắt tâm tư đã bay đến sân bóng rổ. Nói chuyện với Bắc ca cũng không còn hứng thú nữa, vẫy tay một cái liền khoác vai cậu bạn lớp 4 chạy đi.

Buổi chiều, chủ nhiệm lớp đến lớp thông báo đổi chỗ, bảo mọi người thu dọn đồ đạc trước, giờ sinh hoạt lớp sẽ đổi.

Đây là một hoạt động truyền thống của lớp 1, cứ cách một tuần sẽ đổi chỗ theo nhóm, toàn bộ lớp dịch chuyển sang trái.

Như vậy, mỗi người đều có cơ hội ngồi ở giữa.

Lúc khai giảng, vì chuyện Đoạn Di trộm quần lót của Thịnh Vân Trạch – Đoạn Di đến giờ vẫn chết cũng không nhận, khăng khăng đây chỉ là một hiểu lầm – nhưng lúc đó cậu vẫn bị Thịnh Vân Trạch ghét bỏ. Khi đổi chỗ ngồi, Thịnh Vân Trạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cách chỗ ngồi gần cửa sổ của Đoạn Di tận ba nghìn cây số.

Bây giờ đổi chỗ một cái, hai người bọn họ lại ngồi cùng một dãy, chỉ cách nhau một lối đi, nói cách khác, đã trở thành bạn cùng bàn.

Tiết tự học tối…

Hách San San không nhịn được hít một hơi thật sâu, ngửi ngửi.

“Thơm quá! Dầu gội của ai vậy! Mau khai báo cho tớ biết, tớ muốn mua cùng loại.”

Tưởng Vọng Thư vừa ngửi mùi này đã biết là của ai: mùi sữa tắm mà Đoạn Di dùng.

Chính xác mà nói, cũng không thể gọi là sữa tắm. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều thích dùng loại này, mẹ Tiểu Đoạn không biết từ xưởng thủ công nào ở nước ngoài mua về, giống như tinh dầu hơn, rất đắt. Mấy ml đã lên đến hàng nghìn tệ. Tóm lại, theo Đoạn Di nó cũng giống như sữa tắm, bị cậu ta phung phí không chút tiếc nuối, vừa mua về đã đổ vào chai sữa tắm rỗng của một nhãn hiệu bình thường, đặt trên giá đựng đồ vệ sinh, nhìn sơ qua không khác gì sữa tắm của bạn cùng phòng.

Chỉ có Tưởng Vọng Thư biết, Đoạn Di cũng giống như sữa tắm của cậu ta, bề ngoài trông giống như người bình thường, nhưng bên trong là một cậu ấm “quý giá” đến chết người.

“Chiều nay cậu chạy về tắm rồi à?” Tưởng Vọng Thư cũng hít hít một hơi.

Trong phòng học đều tràn ngập mùi hương thoang thoảng, mùi hương khá cao cấp, không ngửi ra được là mùi gì, chỉ là cảm giác ngửi thấy mùi tiền.

Mỗi tối trước khi ngủ Đoạn Di đều phải tắm, sau khi dùng tinh dầu này xong sẽ buồn ngủ, giống như đồng hồ báo thức của cậu đã hình thành thói quen.

Thêm vào đó cả buổi chiều trốn học ra sân bóng rổ, khó tránh khỏi mệt mỏi.

“Chiều nay tớ chơi bóng rổ với lớp 4.” Đoạn Di giả vờ thản nhiên ngồi xuống, quay sang trái nhìn thấy chỗ ngồi của Thịnh Vân Trạch ngay bên cạnh, định nói ra lời chào hỏi đã tập luyện cả buổi chiều, kết quả lời đến miệng lại nghẹn lại.

Thịnh Vân Trạch yên lặng ngồi trên chỗ của mình làm bài tập, vẫn đeo tai nghe, dường như không hứng thú với sự xuất hiện của Đoạn Di.

Đoạn Di không biết tại sao đột nhiên chán nản, thầm nghĩ: Thôi, hắn ta đang đeo tai nghe, nếu mình chào hỏi mà hắn ta không để ý thì sao? Chẳng phải mình sẽ rất xấu hổ?

Tưởng Vọng Thư: “Mọi khi cũng không thấy cậu thích sạch sẽ như vậy, chẳng phải trên sân bóng rổ phơi nắng một chiều cho khô là xong à?”

Đoạn Di ủ rũ gục xuống bàn: “Tớ không có, cậu đừng bôi nhọ tớ.”

Tưởng Vọng Thư: “Đúng rồi, cậu thấy Nam Dã chưa? Sau Hội thể thao, lão Hà cho cậu ta một hình phạt, phạt cậu ta dọn dẹp sân bóng rổ, tớ đã mấy ngày không gặp cậu ta rồi.”

Ngòi bút đang viết trên bài tập của Thịnh Vân Trạch hơi dừng lại, mực đen từ bút bi loang ra một vệt nhỏ.

Đoạn Di ủ rũ: “Cậu quan tâm cậu ta làm gì? Lo lắng cho bài kiểm tra giữa kỳ của cậu đi.”

Tưởng Vọng Thư như phát hiện ra một vùng đất mới: “Tiểu Đoạn, không tệ nha, vậy mà từ miệng cậu có thể nghe được ba chữ “kiểm tra giữa kỳ”?”

Đoạn Di không biết sao lại có chút xấu hổ, lại muốn che giấu sự không tự nhiên của mình, lấy ra tờ bài kiểm tra hàng tuần trắng tinh như mới. Cậu không hỏi bài Tưởng Vọng Thư để chép mà trải phẳng trên bàn, ho khan một tiếng: “Tớ chỉ viết bừa thôi.”

Tưởng Vọng Thư nhìn biểu cảm đó, đừng nói là ngạc nhiê. Để tránh Đoạn Di tức giận đánh cậu ta, cậu ta cũng bổ sung một câu: “Tớ cũng chỉ ngạc nhiên bừa thôi.”

Chủ nhiệm lớp hôm nay nghỉ luân phiên, tiết một buổi tối cô Ami giám sát.

Đến tiết hai, hội đồng kỷ luật họp, gọi điện thoại triệu tập cô Ami đi, lớp 1 lập tức biến thành trạng thái tự học không chính phủ, không lãnh đạo.

Lớp học vốn yên tĩnh đến mức rơi cây kim cũng nghe thấy tiếng, vang lên tiếng thì thầm to nhỏ. Phương Trượng không làm bài tập, bấm đốt ngón tay tính toán: “Lão nạp cảm thấy có điều kỳ quặc.”

Đoạn Di gãi tai gãi má mãi không làm được ba bài, lề mề định đi trêu chọc Thịnh Vân Trạch.

Vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Vân Trạch đã làm xong hai tờ bài tập, cậu ta làm bài khá kén chọn, trên bài tập cũng có chỗ trống, cơ bản chỉ làm bài tập lớn.

Đoạn Di cũng không nhìn ra Thịnh Vân Trạch đang làm bài gì, vừa lúc cậu ta không có hứng thú làm bài, nghe Phương Trượng nói chuyện, lập tức chuyển sự chú ý: “Kỳ quặc gì?”

Phương Trượng thần bí nói: “Truyền thuyết trường học Nhị Trung gần đây, cậu muốn nghe không, Lớp phó Đoạn?”

Truyền thuyết trường học?

Đoạn Di lập tức ngồi ngay ngắn, không còn suy nghĩ gì nữa, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, chỉ tập trung vào cuốn sách trên bàn: “Sau khi lập quốc cấm mê tín dị đoan.”

Tưởng Vọng Thư đồng thời lên tiếng: “Cậu nói chuyện bắt yêu sớm đó hả?”

Hách San San nghe vậy liền tò mò: “Yêu sớm? Ở đâu có yêu sớm?”

Phương Vân và Hách San San ngồi trước mặt hai người bọn họ quay đầu lại nói chuyện phiếm rất tiện. Bốn người ngày nào cũng buôn chuyện, bây giờ càng ngày càng quá đáng, còn tự mang theo hạt dưa.

“Tách tách tách”, Phương Vân vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Mấy cậu không xem newsfeed hả?”

Đoạn Di lắc đầu.

Cậu không thường xuyên lướt dòng thời gian, chỉ là có thói quen đăng nhập vào xem chữ ký của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch không dùng Wechat nhiều lắm, nhưng chữ ký QQ lại thay đổi rất thường xuyên. Gần đây đã đổi thành biểu cảm “phiền não”, Đoạn Di cứ nghiên cứu cậu ta, cuối cùng đưa ra kết luận là Thịnh Vân Trạch đang phiền não vì cuộc thi Olympic Vật lý.

Tưởng Vọng Thư nhìn cậu như hòn vọng phu nghiên cứu chữ ký của người ta lại không kết bạn nên gọi Đoạn Di bây giờ là “nhà Thịnh học”, tên đầy đủ là “nhà nghiên cứu nghệ thuật hành vi chuyên nghiên cứu Thịnh Vân Trạch”.

Hơn nữa dòng thời gian rất nhàm chán.

Tường tỏ tình của trường chia làm hai phe, cơ bản đều tỏ tình với Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di. Ngoài ra là những bài đăng vô vị chia sẻ về Hội thể thao, chia sẻ của lớp học, chia sẻ của Nhị Trung, không chia sẻ không xứng đáng là học sinh Nhị Trung. Hôm nay là sinh nhật của học sinh lớp xx, chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ, hoặc là ảnh chế thầy Hà mặc đồ nữ, ảnh chế thầy Hà và bạn bè kết hôn, chụp trộm ảnh hot girl làm hình nền điện thoại độ nét cao ai muốn tự lấy, mai mối cô quản lý ký túc xá với chú bảo vệ, phàn nàn về căng tin của trường, thỉnh thoảng còn khiêu khích các trường trung học khác, đôi khi còn “gây chiến” trên đó.

Tóm lại, Đoạn Di cảm thấy những hành vi này rất trẻ con.

Phương Vân lấy điện thoại từ trong ngăn bàn, mở dòng thời gian, nhấp vào một video ngắn.

Phía sau là sân thượng của thư viện Nhị Trung, ở đó có một khoảng sân rất khuất, lại không có camera, video được quay lén. Trên sân thượng thư viện dường như có một cặp đôi đang ôm nhau lăn lộn, mặc đồng phục Nhị Trung.

“Trời ạ?” Đoạn Di chậm rãi kêu lên kinh ngạc.

Phương Vân: “Không gian đều chia sẻ ầm ầm, vừa sáng nay quay đấy. Bây giờ thầy Hà họp chắc chắn là vì chuyện này.”

Ở độ tuổi trung học, chưa có khả năng phán đoán xem mình có nên giao phó cả cuộc đời cho một Alpha hay không, rất dễ xuất hiện dấu hiệu vĩnh viễn nhưng kết quả đều không như ý. Trước đây đã từng xảy ra trường hợp học sinh Omega vì bị đánh dấu rồi thất tình, năm lớp 12 nhảy lầu tự sát. Trường hợp như vậy không ít, mỗi năm trên toàn quốc ít nhất cũng có mấy trăm Omega trẻ tuổi tự tử, trung học là giai đoạn dễ xảy ra nhất.

Nhị Trung quản lý việc yêu đương rất nghiêm ngặt, phòng ngừa cẩn mật, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến việc nam nữ yêu đương, AO đánh dấu, tin tức tố, hễ bắt được là xử phạt nghiêm khắc, nếu xuất hiện hành vi đánh dấu vĩnh viễn, sẽ bị đuổi học không cần bàn cãi.

Lý do Đoạn Di che giấu thân phận Omega của mình cũng có liên quan đến nội quy nhà trường, nếu không bị đánh dấu thì thôi, trên người cậu ta có dấu hiệu của Thịnh Vân Trạch, bị bắt được là kết cục cả hai đều bị đuổi học.

Tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở của Thịnh Vân Trạch, không thể vì chuyện gì cũng chưa làm mà bị cậu ta liên lụy.

Nhưng xưa nay nhà trường ngăn cấm yêu đương thì cứ ngăn cấm, học sinh yêu đương thì cứ yêu đương, dưới sự phòng ngừa nghiêm ngặt vẫn có những cặp đôi lén lút bên nhau.

Chỉ cần không gây ra chuyện gì quá lớn, không liên quan đến đánh dấu vĩnh viễn, giáo viên của Nhị Trung cũng chỉ cảnh cáo bằng miệng, nhắm mắt làm ngơ.

Tình cảm ngưỡng mộ của thiếu nam thiếu nữ đâu phải chỉ với vài quy định của trường học là có thể ngăn cấm được.

“Điên rồi, trước sau kỳ thi giữa kỳ lại làm ra chuyện này, vốn dĩ thầy Hà đã quản lý rất chặt rồi.” Đầu đinh cũng ghé lại lẩm bẩm, “Haizz, lại sắp bắt đầu chiến dịch càn quét rồi.”

Tưởng Vọng Thư: “Hai người này lớp mấy vậy? Thật xui xẻo, bây giờ cả trường đều đang theo dõi tiến độ yêu đương của hai người đó.”

Hách San San: “Xui xẻo còn ở phía sau, nếu thật sự bị thầy Hà túm được, chắc chắn sẽ bị đuổi học. Ầm ĩ như vậy, tớ thấy học sinh trường Nhất Trung và trường Tứ Trung bên cạnh cũng đang chia sẻ.”

“Chán thật.” Tưởng Vọng Thư: “Còn không hay bằng truyện người lớn của tớ.”

Đoạn Di cũng cảm thấy chán, cậu không thích hóng hớt chuyện bày đặt.

Vì vậy, khi bọn họ đang bàn tán, cậu ta đã quay đầu lại vật lộn với bài toán hàm số của mình.

“Sai rồi.” Thịnh Vân Trạch đột nhiên lên tiếng.

Đoạn Di suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Thịnh Vân Trạch không biết từ lúc nào đã tháo tai nghe, đưa ngón tay chỉ vào bài thi Toán của Đoạn Di: “Ba câu đầu tiên.”

Đoạn Di: “Tớ chỉ làm được ba câu đấy.”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên gật đầu: “Nói tất cả đều sai sợ cậu mất mặt.”

Đoạn Di: “… Cám ơn cậu nhé.”

Cậu suy nghĩ một chút, hỏi: “Vừa nãy cậu cũng nghe thấy à?”

Thịnh Vân Trạch: “Nghe thấy gì? Yêu sớm sao?”

Đoạn Di gật đầu, Thịnh Vân Trạch: “Ồ, rồi sao?”

“Cậu không thấy hứng thú sao?” Đoạn Di hỏi hắn ta.

“Chẳng phải tôi yêu sớm, có gì đáng hứng thú?” Thịnh Vân Trạch nói như một lẽ đương nhiên.

Đoạn Di đã hoàn toàn tách khỏi nhóm bốn người Tưởng Vọng Thư đang buôn chuyện rôm rả, tự mình hành động. Tưởng Vọng Thư bọn họ bàn tán sôi nổi, cậu lại thích chơi trò “ép kem đánh răng” với Thịnh Vân Trạch, đóa hoa cao ngạo này.

Cậu hỏi một câu, Thịnh Vân Trạch trả lời một câu.

Trong video, cặp đôi ôm ấp nhau quá mức thân mật, thậm chí cả đồng phục cũng bị xé rách, lại còn bị quay lén, trông rất giống video bậy bạ trên trang web đen, suy nghĩ đó lại nảy ra trong lòng Đoạn Di.

Cậu hạ giọng hỏi một câu: “Này, Thịnh Vân Trạch.”

“Ừ.”

“Cậu xem phim chưa?” Đoạn Di dùng ánh mắt cực kỳ ngây thơ, tràn đầy ham muốn học hỏi nhìn Thịnh Vân Trạch.

Giống như đang hỏi một vấn đề rất bình thường, giống như: Hôm nay cậu ăn cơm chưa?

Đoạn Di sợ Thịnh Vân Trạch ngại nói, vội vàng bổ sung: “Cậu yên tâm, bây giờ chỉ có hai chúng ta, cậu nói nhỏ cho tớ biết, tớ sẽ không nói với người khác.”

Thịnh Vân Trạch đột nhiên nở nụ cười, cười mà không thấy mắt, trông rất giống đang bắn tên lạnh.

Điều này dự báo hắn sắp bắt đầu chế nhạo rồi, Đoạn Di chợt thấy không ổn.

Thịnh Vân Trạch dùng ánh mắt ra hiệu cho Đoạn Di ghé tai lại nghe, Đoạn Di cảm thấy hắn ta như vậy rất cấm dục, liền ngây ngốc ghé sát lại.

Cậu thấp hơn Thịnh Vân Trạch một chút, lại luôn thích dùng đôi mắt ngây thơ như cún con nhìn Thịnh Vân Trạch. Mặc dù bản thân Đoạn Di không có ý đó, nhưng không chịu nổi người khác nhìn cậu có chút ý tứ câu dẫn.

Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Cậu muốn bị chịch à?”

Đoạn Di lập tức đơ người.

Thịnh Vân Trạch dùng ánh mắt dò xét nhìn Đoạn Di từ trên xuống dưới, ánh mắt như có thực chất, ánh nhìn mang đầy tính xâm lược chui vào khe hở của đồng phục cậu ta.

Đoạn Di bị nhìn đến rùng mình một cái, lập tức ngoan ngoãn, im lặng như gà.

Thịnh Vân Trạch nhìn qua, thấy tai Đoạn Di đỏ ửng, liền nhướng mày: Cậu sẽ không thật sự muốn đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, lại có chút vui vẻ.

Không còn bị Đoạn Di quấy rầy, Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng có thể yên tĩnh làm bài tập.

Làm được vài câu, Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy bên cạnh quá yên tĩnh. Đáng lẽ hắn nên rất quen với sự yên tĩnh, nhưng sau khi bị Đoạn Di phá vỡ, hắn ta lại không quen lắm.

May mà Đoạn Di không phụ sự mong đợi, một lúc sau lại hồi máu, lề mề lại gần chất vấn hắn: “Sao cậu có thể nói như vậy?”

“Tại sao không thể?” Thịnh Vân Trạch tâm trạng rất tốt.

Đoạn Di suy nghĩ một chút: “Cứ… cậu nói như vậy là không đúng, chịch tới chịch lui, cũng đâu có yêu đương…”

“Ồ.” Thịnh Vân Trạch nghe thấy tiếng tim mình đập như muốn ngừng lạ. Vết mực loang ra trên giấy càng lúc càng đậm, mới thản nhiên, giả vờ như vô ý hỏi một câu: “Vậy cậu muốn yêu đương không?”