“Ê ê, tao kể cho tụi bây nghe, ký túc xá chúng ta có một nàng Lọ Lem bí ẩn xuất hiện nè.”

Giờ ra chơi, Tưởng Vọng Thư vừa gặm bánh tráng vừa thần thần bí bí kể: “Sáng sớm nay, tao vừa mở cửa phòng thì thấy trước cửa ký túc đặt một túi đồ ăn vặt siêu to khổng lồ. Mẹ kiếp, hỏi hết một vòng mà không ai biết của ai luôn!”

Hách San San “Woa” một tiếng: “Có khi nào là ai đó thầm mến bố tao, mua đồ ăn tặng bố tao không?”

Tưởng Vọng Thư: “Cũng có khả năng đấy, mà con bé đó cũng ngốc thật, trong đây có mấy gói còn bị bóc ra rồi kìa.”

Hách San San nuốt nước miếng: “Có gì nào, thèm quá.”

Tưởng Vọng Thư lắc ngón tay: “Nghĩ gì vậy con gái, tất cả đều bị bố mày tịch thu rồi. Mới có hai tiết học buổi sáng mà lão ấy đã càn quét sạch sẽ cả túi đồ ăn rồi.”

Đoạn Di gục mặt trên bàn ngủ ngon lành.

Tưởng Vọng Thư gặm bánh tráng, Hách San San uống chai nước tăng lực mà cậu ta được tài trợ, ánh mắt hai người bất giác cùng lúc rơi xuống khuôn mặt bầu bĩnh của Đoạn Di.

“Ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, y như heo con vậy.” Tưởng Vọng Thư hiền từ nhận xét: ” Nhìn cái mặt kìa, ôi, heo con bảo bối của mẹ, mũm mĩm dễ thương ghê.”

Hách San San: “Mẹ ơi, mẹ ghê quá.”

Tưởng Vọng Thư: “Chính xác mà nói, tao chỉ có thể coi là mẹ nhỏ của mày thôi. Mẹ mày lúc nãy bị gọi lên phòng giáo vụ in đề kiểm tra, giờ vẫn chưa về.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Thịnh Vân Trạch ôm một chồng bài kiểm tra bước vào từ cửa trước, tiện tay đặt chồng bài lên bục giảng.

Hách San San nhìn gương mặt điển trai của Thịnh Vân Trạch, cảm khái: “Mày nói xem, tao có nên viết một bộ truyện về loạn luân mẹ con không nhỉ?”

Tưởng Vọng Thư: “Cô Hách à, xin hãy tự trọng.”

Giữa trưa, trời đổ mưa phùn.

Mưa không lớn, cũng không nhỏ, vừa đủ để biến tiết thể dục thành tiết vật lý.

Đoạn Di ủ rũ trong nháy mắt, ôm quả bóng rổ, tựa vào cửa sau nhìn về phía sân thể dục xa xa, để lại cho cả lớp một bóng lưng cô đơn.

Liên tiếp hai tiết vật lý và một tiết toán trôi qua, học sinh trong lớp như bị lột một lớp da.

Kết thúc mỗi tiết học, giáo viên bộ môn đều để lại bài tập về nhà. Đến tiết tự học cuối cùng buổi chiều, trong lớp chỉ còn lại tiếng lật giở sách vở và tiếng bút viết sột soạt.

Tưởng Vọng Thư cố gắng hết sức giải quyết xong đề vật lý, ném cho Đoạn Di chép, sau đó nằm vật ra bàn: “Không làm nữa, không làm nữa, não tao muốn nổ tung rồi, nhắm mắt lại là thấy quả cầu gia tốc. Đoạn bảo bối, chép nhanh thế, không sợ phần trắc nghiệm chép lệch à?”

Vừa dứt lời, Đoạn Di đã bỏ trống câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng của bài vật lý.

Đoạn Di: “Tao chép theo thứ tự mà.”

Tưởng Vọng Thư: “Không sao, lão Từ chắc chắn sẽ cho rằng mày đang phát huy bình thường.”

Đoạn Di lại mượn bút xóa, xóa toàn bộ đáp án phần trắc nghiệm, sau đó lại nghiêm túc đối chiếu từng câu một, còn dùng thước kẻ để canh cho thẳng hàng.

“Mày định nói thẳng với lão Từ là bài kiểm tra của mày là chép à?” Tưởng Vọng Thư hỏi.

“Dù sao không nói thì lão ấy chắc chắn cũng biết tao chép mà.” Đoạn Di rốt cuộc cũng chép xong.

Tưởng Vọng Thư thấy cậu chép bài nghiêm túc đáng yêu, giống như chú cún con nằm úp sấp trên bàn, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi ẩn hiện, trên đầu còn dựng đứng một nhúm tóc, trông rất giống Jun Ji Hyun trong phim Cô nàng ngổ ngáo.

Thế là cậu ta đổi một tư thế thoải mái hơn, bắt đầu thưởng thức khuôn mặt của Đoạn Di.

“Tiểu Đoạn, sao tao thấy mày có chút giống với Đoạn Thiệu Hành nhỉ?” Hách San San bỗng lên tiếng.

“Chồng yêu! Ai đang nhắc đến chồng yêu của em vậy?” Phương Vân lập tức quay đầu lại, sau đó lôi ra một cuốn tạp chí: “Có ai muốn ăn kẹo ngọt ngào không nào các chế ơi? Người phát ngôn duy nhất trên toàn cầu của nhãn hiệu LN, nam thần xuất hiện trên đủ chín tờ tạp chí lớn, doanh thu phòng vé bộ phim đầu tay vượt mười tỷ, tài năng ca hát và vũ đạo đều đỉnh cao, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, vừa ngầu vừa đáng yêu, đó chính là đội trưởng kiêm giọng ca chính của nhóm nhạc S.U.N – Đoạn Thiệu Hành của chúng ta!”

Đoạn Di: “…”

“Cậu đang nói tiếng địa phương nào vậy, từng chữ tôi đều nghe hiểu nhưng ghép vào nhau thì không hiểu gì hết.”

Hách San San: “Đoạn ban, mày không biết Đoạn Thiệu Hành là ai á? Dù sao 500 năm trước hai người cũng là người một nhà mà.”

Đoạn Di thầm nghĩ: Tao biết chứ.

Chúng tao không chỉ 500 năm trước là người một nhà, mà bây giờ cũng là người một nhà, trước kia còn cùng nằm chung một cái bụng, uống chung một dòng sữa mẹ.

Đoạn Thiệu Hành lớn hơn cậu bảy tuổi, là anh trai ruột của cậu, là Alpha, loại Alpha sẽ không biến thành Omega.

Hiện tại là ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, lượng antifan cộng lại có thể quấn quanh Thái Bình Dương một vòng, ngủ gật ở sân bay cũng có thể bị gán cho cái mác “phá hoại tài sản công cộng”, không ngáp dài thì bị nói là phẫu thuật thẩm mỹ thất bại nên mặt đơ, đứng gần sao nữ một chút thì bị vu oan là quấy rối tình dục, diễn xuất thì giả trân, hát thì nhép, video bóc phốt lan tràn khắp các trang mạng xã hội, chỉ cần click vào một cái là có thể chiêm ngưỡng “cuộc sống muôn màu” của Đoạn Thiệu Hành.

Trong đó bao gồm cả những pha giả nai thất bại, khoe IQ thất bại, đăng ảnh selfie lên Weibo nhưng vô tình đăng cả ảnh gốc, lỡ tay nhấn like bài đăng nói xấu đồng đội, dùng nick clone giả làm fan để cãi nhau với antifan và ra sức tâng bốc bản thân, sau đó bị bóc phốt và chết chìm trong xã hội, quên mất chuyển sang nick clone nên follow tài khoản bán phim lậu, nửa đêm trèo tường ra tiệm tạp hóa mua bánh quy bị quản lý tóm sống, giả khóc trong tiệc sinh nhật của đồng đội, đọc sai chính tả, là một con cá lọt lưới của nền giáo dục bắt buộc chín năm đúng nghĩa, một nam idol với khí chất kỳ lạ.

Lượng fan chân chính đông đảo, lượng antifan còn đông đảo hơn, xứng đáng với danh hiệu “vua scandal”.

Nghĩ theo một khía cạnh nào đó, quả thật anh ta và Đoạn Di đều là do một tay mẹ ruột dạy dỗ.

Phương Vân nói: “Ai mà không biết Đoạn Thiệu Hành chứ? Anh ấy là người chồng thứ 165 của tôi đấy. Mọi người đừng có tin mấy lời đồn nhảm nhí trên mạng nói IQ của chồng tôi thấp, anh ấy chỉ là quá lương thiện, quá ngây thơ nên mới phạm phải những sai lầm nhỏ nhặt không đáng có như vậy thôi!”

Đoạn Di đổi sang tư thế nằm khác, ỉu xìu nói: “Vậy cậu đổi chồng khác đi, anh ta không phải quá ngây thơ quá lương thiện đâu, anh ta là vừa ngu vừa ngốc, mạch não của người ngây thơ không đến mức như vậy đâu.”

Phương Vân: “…”

“Đoạn ban, có phải mày là antifan của Đoạn Thiệu Hành không đấy?”

Đoạn Di: “Nói thật nhé, tiện thể nói luôn, cái nhãn hiệu LN mà anh ta làm người đại diện là nhãn hiệu do nhà anh ta sáng lập đấy.”

Phương Vân: “…”

Quả nhiên là antifan mà…

Đoạn Di nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết mưa phùn khiến tâm trạng cậu chùng xuống.

Cậu hơi nhớ Thịnh Minh và Thịnh Tịch.

Thịnh Minh là anh trai, Thịnh Tịch là em trai, hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, không phân biệt nổi ai với ai, đều rất thông minh, giống Thịnh Vân Trạch.

Vừa nghĩ, cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Quả nhiên tâm trạng buồn man mác thế này quá phức tạp, không hợp với não bộ của cậu, chưa “buồn” được bao lâu đã ngủ quên mất.

Tỉnh lại vừa đúng lúc tan học, Tưởng Vọng Thư rủ cậu chơi game.

Đoạn Di không muốn chơi game chung với Tưởng Vọng Thư, tay mơ này bắn súng không có độ chính xác, bắn mấy chục phát súng mà viên nào cũng sượt qua mục tiêu, xem súng như bút vẽ, xứng đáng với danh hiệu “bậc thầy vẽ tranh viền người”.

Mỗi lần cậu mỉa mai Tưởng Vọng Thư là “bậc thầy vẽ tranh viền người”, Tưởng Vọng Thư sẽ mắng cậu là “phóng viên chiến trường”, ý là cậu trên chiến trường game chỉ là một cái camera di động, chẳng liên quan gì đến trò chơi cả.

Phương Vân làm xong bài tập, rảnh rỗi sinh nông nổi, quay sang giới thiệu cho Đoạn Di loại sơn móng tay mới mua trên mạng, màu hồng phấn rất xinh.

Đoạn Di một tay chơi điện thoại, một tay ngoan ngoãn đặt trên bàn, mặc cho Phương Vân sơn móng tay cho mình.

Lúc thì sơn màu hồng, lúc lại vẽ hình trái tim.

Hách San San huých cậu: “Đoạn ban, nhìn ngoài kia kìa.”

Đoạn Di ngẩng đầu lên, thấy Giản Kiều tay cầm ly trà sữa, đứng ở cửa sau.

Phương Vân khựng tay lại, Đoạn Di đã đứng dậy.

Hách San San cảm thán: “Tao nói này, thôi đừng thích Đoạn Di nữa.”

Phương Vân thản nhiên đáp: “Ai thích cậu ta.”

Cô cất lọ sơn móng tay còn lại, nhìn bóng lưng cao lớn, rắn rỏi của thiếu niên Alpha kia đang bước về phía cô gái xinh đẹp, rực rỡ khác, trong lòng bỗng dâng lên một tia chua xót.

“Cho cậu này.” Giản Kiều đưa ly trà sữa cho Đoạn Di.

Đoạn Di nhận lấy: “Sao cậu lại đến tìm tôi? Hối hận rồi, muốn đồng ý hẹn hò với tôi sao?”

Giản Kiều trợn mắt: “Bình thường chút đi Tiểu Đoạn, Alpha trên thế giới này chết hết thì tôi cũng không thèm hẹn hò với cậu đâu. Tình cảm giữa tôi và cậu là tình chị em tốt đẹp, tôi không có hứng thú chơi les với cậu.” 

Đoạn Di chua chát lên tiếng: “Vậy cậu với Thịnh Vân Trạch ở bên nhau là trời đất tác thành sao?”

Giản Kiều khẽ hừ lạnh, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt thoáng nét u buồn: “Cậu ấy cũng có thích tôi đâu, tôi theo đuổi cậu ấy không nổi.”

Không biết vì sao, Đoạn Di lại cảm thấy đồng cảm với cô bạn.

“Vậy thì cậu nhìn tôi này, Kiều tỷ, bờ vai và vòng tay của Tiểu Đoạn mãi mãi rộng mở chào đón chị.”

Giản Kiều lại trợn trắng mắt, nói vào vấn đề chính: “Thứ bảy tuần này là sinh nhật tôi, đến quán “Cao Khảo” ăn mừng nhé, gọi cả Tưởng Vọng Thư và bạn trai cũ của cậu cùng đi.”

“Cao Khảo”, một quán BBQ nằm đối diện cổng trường cấp ba số 2 Hàng Châu.

Đoạn Di: “Gọi Nam Dã làm gì?”

Giản Kiều ngượng ngùng: “Nam Dã là để phòng ngừa cậu say xỉn, lỡ có hành động quá khích với bổn tiểu thư, khiến Thịnh Vân Trạch hiểu lầm, nhân tiện nói cho rõ, mục đích chính là muốn nhờ cậu giúp một việc, đó là gọi cả Thịnh Vân Trạch đến.”

Đoạn Di: “…”

Giản Kiều tinh nghịch nháy mắt: “Nếu cậu thật lòng yêu mến tôi, chi bằng giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này đi. Sao cậu không thể hóa tình yêu nhỏ bé thành tình yêu to lớn, giúp tôi theo đuổi Thịnh… Thịnh Thư Hoàn chứ, Đoạn Phi!”

“Giản Như Bình, mời ra cửa rẽ trái.”

“Wow…” Tưởng Vọng Thư ghé sát vào cửa sổ lớp học: “Gay cấn đấy.”

Hách San San ghé sát vào: “Sao tao lại thấy cảnh tượng này quen quen thế nhỉ?”

Cô nàng hỏi: “Giản Kiều tìm Đoạn ban làm gì vậy?”

Hội bạn cùng lớp 1 2 3 4 cộng thêm Phương Vân trong nháy mắt đã xếp chồng lên nhau như tháp, chen chúc bên cửa sổ.

Tưởng Vọng Thư: “Tại vì Đoạn ca đào hoa quá đấy.”

Phương Vân: “Đoạn ban thâm tình thật đấy, vẫn chưa quên được Giản Kiều.”

Tưởng Vọng Thư: “Nói như thế là sai rồi, quan hệ của cậu ta và Giản Kiều không thể dùng hai chữ ‘nữ thần’ và ‘lốp xe dự phòng’ đơn giản như vậy để hình dung được.”

Phương Vân:?

Tưởng Vọng Thư: “Cậu lớp 12 mới học chung với Đoạn Di đúng không, trước kia cậu ta học chung lớp với Giản Kiều tận hai năm. Giản Kiều là cán sự văn nghệ lớp chúng ta, vừa biết múa vừa biết đàn piano, Đoạn Di thích kiểu con gái tóc tai thướt tha như mì sợi ấy. Ban đầu, hai người họ là kiểu quan hệ theo đuổi và được theo đuổi bình thường. Sau này, khi Giản Kiều biết chuyện của Đoạn Di và Nam Dã…”

Cậu ta dùng vẻ mặt khó diễn tả thành lời: “Kể từ đó, Giản Kiều và cậu ta tuy vẫn chơi thân với nhau, nhưng lại có chút tình cảm ‘mẹ hiền con thơ’. Cậu biết đấy, mặc dù là Alpha, nhưng Đoạn ban không hề hung dữ, trái lại còn khiến người khác không nhịn được có tình mẫu tử, có lẽ đây là là nãi A trong truyền thuyết.” 

Phương Vân suy nghĩ một hồi, cảm thấy khá tán đồng: “Đúng là vậy thật.” Rồi bổ sung: “Ngốc nghếch, đáng yêu thật đấy, không giống với những lời đồn mà tôi nghe được trước kia. Trước khi học chung lớp, trong lòng tôi, cậu ta là một tên côn đồ học đường, thích làm màu.”

Tưởng Vọng Thư: “Vậy còn bây giờ thì sao?”

Phương Vân hùng hồn tuyên bố: “Là cục cưng của mẹ!”

“Đoàn trưởng tới rồi kìa, giải tán giải tán.” Hách San San vội vàng xua đuổi mọi người.

Thịnh Vân Trạch ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Vọng Thư chạy vội về chỗ ngồi, Hách San San hỏi: “Tình tay ba, Đoàn trưởng chắc chắn đã nhìn thấy Đoạn Di với Giản Kiều rồi nhỉ.”

Phương Vân: “Phiền phức rồi.”

Tưởng Vọng Thư vuốt vuốt cằm: “Đúng là phiền phức thật, harem của hoa khôi tự sinh tự diệt rồi.”

Phương Vân: “…”

Tưởng Vọng Thư: “Chuyện tình cảm của ba người bọn họ rối rắm phức tạp thật đấy, đến giờ tao vẫn không biết ai mới là người bị cắm sừng.”

“Nữ thần của mày tìm mày làm gì thế?”

Đoạn Di tay xách ly trà sữa quay trở lại, Tưởng Vọng Thư thò đầu ra nhìn: “Lúc nãy hai người bị Đoàn trưởng bắt gặp rồi.”

“Bắt gặp thì bắt gặp chứ sao, Giản Kiều cầu còn không được ấy chứ.” Đoạn Di nói: “Tuần này cậu ấy sinh nhật, rủ chúng ta đến quán “Cao Khảo” ăn mừng, kêu gọi cả Thịnh Vân Trạch nữa.”

Tưởng Vọng Thư: “Tao không đi rủ rê hoa khôi đâu, nhiệm vụ gian nan lắm, mày đi đi.”

Đoạn Di bĩu môi: “Tao cũng không đi.”

Tuy nói vậy, nhưng sau khi tan học, Đoạn Di vẫn lê la đến bên cạnh Thịnh Vân Trạch, lấy cán chổi huých huých vào người hắn: “Ê.”

Hôm nay, cậu và Thịnh Vân Trạch là học sinh trực nhật ở lại dọn dẹp vệ sinh lớp học. Thịnh Vân Trạch phụ trách lau cửa sổ và bảng đen, còn Đoạn Di phụ trách quét nhà.

Trong lớp học trống không, những chiếc ghế đều được úp lên trên bàn, ánh đèn trắng sáng trưng hắt xuống từ trên cao.

Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu: “Chuyện gì?”

Đoạn Di: “Giản Kiều mời cậu tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấy.”

Thịnh Vân Trạch: “Ờ.”

Đoạn Di: “Vậy cậu có đi không?”

Thịnh Vân Trạch: “Buổi chiều cậu đã nói chuyện này với cô ấy rồi à?”

Đoạn Di châm chọc: “Phải, sung sướng lắm đúng không? Cậu ấy muốn tìm cậu, không phải tìm tôi.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu thích cô ấy?”

Đoạn Di cứng họng.

Thích…

Đúng là cậu thích Giản Kiều thật.

Giản Kiều đa tài đa nghệ, tính cách hoạt bát, thẳng thắn, hòa đồng với mọi người.

Nói cậu thích cô ấy cũng giống như việc thích một bức tranh đẹp, một đóa hoa rực rỡ vậy.

Cậu đã thích cô ấy hai năm rồi, cũng đâu thể nói không thích là không thích ngay được.

Hơn nữa quan hệ của cậu và Giản Kiều rất tốt, cho dù tình yêu không còn, thì tình bạn vẫn có thể kéo dài – Tình cảm giữa cậu và Nam Dã chính là như vậy.

Ngoài kia, cơn mưa phùn vẫn tí tách rơi.

Đoạn Di bỗng bừng tỉnh, giật bắn mình lùi về phía sau một bước: “Mẹ kiếp! Hù chết người ta!”

Cách cậu một lớp kính cửa sổ, Nam Dã đứng ở bên ngoài: “Vừa rồi tớ gõ cửa sổ, cậu mải ngẩn ngơ nên không nghe thấy.”

Không biết vì sao Đoạn Di lại có chút chột dạ: “Sao cậu còn chưa về ký túc xá? Lớp 11 tan học sớm hơn chúng ta nửa tiếng mà.”

Nam Dã: “Không mang ô, ngoài kia mưa to rồi, qua tìm cậu cùng về.”

Đoạn Di: “Tớ chỉ có một cái ô.”

Nam Dã: “Vừa hay, hai chúng ta dùng chung.”

Trong đầu Đoạn Di lóe lên một suy nghĩ: Vậy Thịnh Vân Trạch thì sao? Cậu ấy có mang ô không?

Nam Dã đẩy cửa sổ bước vào, động tác nhẹ nhàng như bay: “Quét dọn xong chưa?”

Đoạn Di: “Chưa, cậu không có bạn nào để mượn ô sao?”

Nam Dã: “Cũng có. Nhưng mà tớ muốn về chung với cậu, cho dù họ có đưa ô, tớ cũng sẽ không nhận đâu.”

Đoạn Di: “…”

Nam Dã quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch.

Chiều cao của hai người tương đương nhau. Ánh mắt của Thịnh Vân Trạch vẫn luôn dừng trên bảng đen, không hề liếc mắt nhìn sang phía này.

Nam Dã lẩm bẩm: “Sao cậu lúc nào cũng ở cùng cậu ta vậy, lần nào đến tìm cậu tớ cũng thấy cậu ta.”

Đoạn Di mất kiên nhẫn: “Giáo viên chủ nhiệm xếp trực nhật đấy, cậu không vui thì đi tìm thầy ấy mà nói.”

Nam Dã vừa đi vòng quanh cậu vừa làm nũng, giúp Đoạn Di sắp xếp sách vở vào cặp.

Đoạn Di do dự một lát: “Đoàn trưởng, tôi về trước nhé?” Sau đó nghĩ ngợi gì đó: “Cậu có ô không?”

Thịnh Vân Trạch quay lưng về phía hai người họ, không nói lời nào.

Nam Dã khoác vai Đoạn Di kéo đi: “Nhanh lên, tớ đói chết rồi, tí nữa cùng tớ đi siêu thị nhé, trễ là đóng cửa đấy.”

Đoạn Di bị cậu ta lôi kéo ra khỏi lớp học.

Trong phút chốc, căn phòng học rộng lớn trở nên yên ắng.

Thịnh Vân Trạch lau bảng đen với tốc độ ngày càng chậm, sau đó dừng hẳn lại ngay trước mặt, im lặng hồi lâu, rồi buông miếng lau bảng xuống, thu dọn cặp sách.

Chờ mưa nhỏ hơn một chút rồi về vậy.

Hắn tùy ý dựa vào tường lấy sách ra đọc, kết quả đọc mà trong lòng bồn chồn, không thể tập trung: Hay là về thẳng nhà luôn cho rồi.

Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu lên, sân trường ngoài kia chìm trong màn mưa bụi mịt mù. Hắn vừa định cất bước, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen trong mưa, không những không bung ô, mà còn đang tiến về phía hắn.

Bất thình lình, Đoạn Di xuất hiện trước mặt hắn, giũ giũ mái tóc ướt nhẹp, giống hệt chú cún con.

“Lạnh chết mất!” Cậu bỏ chiếc cặp đang úp trên đầu xuống, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, hai mắt bỗng sáng lên: “May quá cậu vẫn còn ở đây!”

Trên mặt Thịnh Vân Trạch hiếm khi xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu đi: “… Sao cậu quay lại đây làm gì?”

Đoạn Di: “Tớ đến đón cậu về!”

Thịnh Vân Trạch: “Đón tôi?”

Đoạn Di gật đầu: “Ừm ừm ừm!”

Thịnh Vân Trạch lùi về phía sau một bước, vẻ mặt khó hiểu, muốn nói lại thôi: “Xin lỗi chứ, cho hỏi ô của cậu đâu?”

Đoạn Di không hề nhận ra có gì đó sai sai, ngây thơ nói: “Tớ đưa ô cho Nam Dã che rồi, nên tớ mới có thể quay lại đón cậu.”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Mắt Đoạn Di sáng rực, một lúc sau mới phản ứng kịp, vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói kia, hỏi chính mình: “Vậy… vậy chúng ta về bằng cách nào?”

Thịnh Vân Trạch: “…”

“Ngốc.”

Hắn đưa tay che mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Vân Trạch: Làm sao bây giờ, vợ tôi quá ngốc rồi, cầu cao nhân online chỉ giáo, gấp lắm rồi!