Ảnh trên: Hoa Mẫn Y 

Phương Tịch bắt taxi về nhà, đang đi giữa đường thì chiếc điện thoại reo inh ỏi trong khi cô đang ngắm cảnh đêm Hongkong. Cô nhấc máy, là số của Mẫn Y, con nhỏ đồng nghiệp học cùng kế toán với cô

- Alo... -

- Phương...Phương...hức hức, ức... Tịch... -

Nếu cô không lầm, có lẽ đó là tiếng khóc nấc

- Sao á, Tiểu Y... mày bị sao vậy, khóc à... -

- hức...hức... - Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng nấc đang khóc

Cô bực mình, trước giờ cô không có sự kiên nhẫn với tiếng khóc vô dụng, mà Tiểu Y nhà cô lại là đứa mít ướt trong chuyện tình cảm, cô có phải chuyên gia ngôn tình ngược đâu. Búp bê xanh mít ướt này khi nào mới trưởng thành nổi

- Mày không nói tao cúp máy nhá...Nếu mày gọi cho tao chỉ để gọi tên tao và ức ức như thế thì khi nào hết khóc rồi hãy gọi tao. Ok? -

- Khoan!Con nhỏ vô tình, mày quá đáng. Phải cho tao trút hết nỗi lòng ấm ức ra đã chứ, như thế tao mới đủ bình tĩnh nghe...ức...ức-

Phương Tịch ngán ngẩm, rõ ràng chẳng liên quan đến cô, rồi rốt cuộc cũng phải ngồi cầm điện thoại nghe nó trút hết nỗi lòng

- Rồi. Nói lẹ đi cô nương-

- Hức...hức, tao bị đá, là anh ấy đá tao. Đá như ném tao vào thùng rác zậy á... -

Cô không mấy bất ngờ khi nghe được tin này, vì xưa giờ nhỏ Mẫn Y này có yêu nổi được một người đàng hoàng đâu. Toàn quen mấy đứa trong giới hắc đạo giang hồ, để rồi dính vô luôn. Hết gỡ, lúc đầu cô cũng khuyên can nên tập yêu một người đàng hoàng cho đỡ khổ, thế mà nó không chịu, cứ thích yêu mấy anh lớn hơn mình 2,3 tuổi, xăm hình đầy mình để ngầu ngầu. Chả hiểu sao, Mẫn Y chẳng thể duyên dáng như mẹ, thông minh như ba, tài giỏi như anh hai chứ. Chỉ có thể trở thành một đứa ngang ngược hay lầm đường yêu sao?

- Đó thấy chưa, tao đã bảo mày bỏ mấy cái tật yêu lung tung đi không chịu, giờ ngồi than thở này nọ để tao nghe mày bức xúc -

- Nhưng...nhưng tao tức lắm, ảnh lúc đầu nói yêu thương tao, chăm sóc cho tao, rồi còn mua đồ cho tao, dẫn tao đi chơi. Cuối cùng lại bảo anh ấy chán, không muốn bỏ tiền công vô mấy việc rảnh rỗi đó. Hức...hức... nghĩ lại đau lòng oa...oa-

- Thôi thôi... về nhà rồi nói, tao sắp về rồi, ở đây có người bất tiện - Cô nói rồi liếc qua chú lái taxi vừa liếc vừa nhìn cô này nọ nhưng tỏ ra không để ý

Cô lập tức ngắt máy, ôm chặt trong lòng bàn tay, thả lỏng cơ thể mình rồi xoa xoa đầu mình. Từ nãy đến giờ ở trong nhà Thất Thiên có mùi nước hoa oải hương nhẹ, mà cô lại là người rất ghét hoa oải hương, không ưa chút nào. Vậy nên, cô đang mệt lừ người đây

____Nhà Hoa Mẫn Y___

Vừa mới về đến nhà, Phương Tịch đã ngán ngẩm lắc đầu với tình cảnh trước mắt. Một đống giấy vệ sinh dính đầy chất nhẩy nước mũi văng tùm lum trong phòng khách. Nhà cửa bề bộn, chén bát chưa rửa, sàn nền chưa lau. Chỉ toàn một đống gói bim bim, ghế salon nghiêng ngả. Nổi bật nhất chính là một cô gái với mái tóc dài màu hồng nhạt đáng yêu, nước mắt giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp. Ngồi bệt xuống đất trông rất thê thảm

Đâu cần phải đến mức đó đâu, thất tình thôi mà -.-

Phương Tịch bước tới ngồi xuống bên cạnh Mẫn Y: " Mày làm gì để cái nhà thành ổ để bò ở vậy hả? Thất tình cũng đừng có bày ra rồi ném lung tung chứ "

" Hức....hức.... Phương Tịch à, sau khi kết thúc cuộc điện thoại của mày xong.... hức....Tao cố gắng gọi anh ấy mấy lần, rồi anh ấy cũng bắt máy, nhưng lại có giọng phụ nữ nữa. Ảnh bỏ tao rồi, nhưng tao thương ảnh lắm, mày giúp tao giữ anh ấy lại với... oa oa "

Ôi thần linh ơi, thế này rồi còn kêu cô giữ lại người yêu của nó lại giùm, chả hiểu cái tư tưởng điên khùng nào mà khiến bạn cô như thế này

" Mày bị điên à, tao nói cho mà biết nhá. Níu níu cái gì, khi nào gặp được nó, mày tát thẳng mặt nó cái, hất đầy ly nước vô mặt nó cho nhục nó đi. Làm như nó có đủ giá trị để mày níu vậy. Bây giờ thì đứng lên rồi vô phòng ngủ ngay cho tao. Nhanh lên, cái mặt lương thiện của mày sắp trở thành mụ phù thủy trong Disney rồi "

" Hức... mày có cần phải chửi tao đâu.. hức... "

" Không chửi mày để mày ngồi khóc lóc thảm thiết ở đây à. Nếu thế thì cái đống bầy nhầy này dọn khi nào mới xong. Lẹ nhanh lên, đi đi "

Nói xong, Phương Tịch cô kéo Mẫn Y đứng cho vững, sau đó đẩy đẩy đi vài bước để cô ấy tự vô phòng, nước mắt vẫn dàn giụa trên gương mặt đỏ. Phương Tịch nghĩ lại mà thấy thương nhỏ bạn mình quá, si tình quá mức cần thiết

Phương Tịch dọn dẹp cả nhà hơn 1 tiếng, đã mệt rồi còn mệt hơn. Dọn xong cô lập tức nhảy vô phòng tắm rồi phi thẳng xuống giường. Hôm nay là ngày gì mà cô hỗn độn, rất hỗn độn. Nào là bị Hàn Mộc chuốc thuốc rồi ngủ với đàn ông lạ, có tiền, được Thất Thiên cưu mang khi ngất giữa đường, tối về lại phải nghe con bạn thân khóc lóc thảm thiết. Nếu như một ngày cứ như thế thì có mà xuống chầu ông bà à?

Cô quá mệt mỏi với cái thế giới này rồi.

Phương Tịch kéo chăn đắp mền lại, tắt đèn " Thôi, hôm nay ngủ sớm vậy "

- 1 tiếng -

- 2 tiếng -

- 3 tiếng -

...

Phương Tịch bật dậy, đầu tóc bù xù " Trời ơi sao chẳng ngủ được miếng nào vậy nè trời "

Cô để tay ra đằng sau nằm xuống, ánh sáng mặt trăng chiếu loé qua lỗ cửa sổ làm gương mặt cô dần chia nửa bóng tối và ánh sáng. Ngu ngốc nhìn lên trần nhà trắng, ánh ảo ảnh hiện ra với gương mặt của một người đàn ông tầm 27, điển trai và chững chạc.

" Ớ... con điên này, mày đang suy nghĩ gì vậy, tại sao lại nghĩ đến người phá hỏng màng nhện của mày chứ"

Cô vì đầu bứt tóc, trong não cô xuất hiện toàn hình ảnh của tối hôm qua. Phải công nhận, tận hưởng khoái cảm cùng anh ta rất vừa lòng

Cô gãi đầu " Con này... ngu thật "

- Không suy nghĩ gì nữa, phải đi ngủ thôi - Cô tự hứa với lòng mình như thế đấy

_____Sáng hôm sau_____

Phương Tịch đã dậy sớm từ 6 giờ hơn. Vì Tiểu Y bé nhỏ nhà cô thất tình lục đục như thế, làm gì có tâm trạng vô bếp làm cho cô miếng sandwich. Vả lại, cô cũng không ngủ được, không có việc gì làm cả. Tất cả đều có lý do thôi

Phương Tịch ăn xong bữa sáng đã đến 6 giờ rưỡi, kịp lúc phải gọi Tiểu Y Y nhà cô dậy

Cô lên phòng của Tiểu Y, rẽ người qua phải rồi dừng trước cánh cửa phòng. Tâm trạng tĩnh tâm từ lúc sáng, thay vào đó là gương mặt vô cùng lạnh lùng, vô cùng gắt.

Phương Tịch thở dài một tiếng, cô đã biết cái việc làm cỏn con của Mẫn Y, nó là đứa ham ngủ đến thành heo, sợ cô cứ vô làm phiền nó ngủ nên cứ khóa trái cửa phòng, khóa luôn cửa sổ và cũng khóa luôn cửa sổ tầng 3 thông qua phòng tắm. Lúc nào cũng khóa khóa.

Mỗi buổi sáng cô phải gọi nó dậy bằng cách phá cửa, gia đình đã tốn kém rồi mà nó còn để cô phải phá hoại như vậy.

- RẦM.... - Một tiếng động lớn xảy ra, Phương Tịch không muốn đá mạnh, chỉ muốn dọa cho nhỏ sợ thôi, cô không muốn cánh cửa này phải ở dưới nhà kho, càng không muốn tiền tài cứ thế mà sập xuống

Nó vẫn im lìm như tượng 15 giây, mất kiên nhẫn, cô bắt đầu bực mình

" Hoa Mẫn Y, tao nói cho mày biết, mày mà không dậy, tao cả đời không giúp mày việc gì "

Tiểu Y hét lên: " KHÔNG CẦN "

" Vậy được, tao hôm nay không cần phải cùng mày tới quán bar nữa rồi nhỉ? "

Thời gian rất ngắn sau đó, một cánh cửa gỗ đã đẩy ra trước mặt Phương Tịch, một nửa chùm bím tóc bù xù lộ ra sau cánh cửa, nửa gương mặt cũng lộ ra

" Phương...Tịch "

Cô ngoảnh mặt, mắt liếc nhìn Mẫn Y " Sao... chịu ra rồi à "

Hoa Mẫn Y thấy thế, đi tới chỗ của Phương Tịch, nắm nhẹ vạt áo của cô, nhỏ giọng " Phương Tịch, tháng này tao đưa tiền cho cả nhà dưới Hồ Nam rồi, không có tiền để tiêu tháng này. Mày nhìn đi, tao lỡ trao căn nhà bé nhỏ này lại cho mày rồi, cho mày chỗ ăn, cho mày chỗ uống, cho mày chỗ ngủ, làm cho mày vui. Sướng như tiên mà còn không giúp tao à "

" Này, này... tao mới làm có 6 tháng thôi, khi nào tao có đủ tiền rồi sẽ cho mày ăn chơi thoải mái, tiếc cái gì chứ... Thôi thôi mệt quá, xuống nhà ăn sáng rồi còn đi làm. Sắp muộn rồi "

Tiểu Y gượng gạo gật đầu, trà lời nhỏ" ừm... "

Mẫn Y ăn xong bữa sáng, cấp tốc lên thay đồ rồi cùng Phương Tịch lên xe bus đi làm.

( Một chút thông tin về Hoa Mẫn Y: Cô xuất thân từ người Hồ Nam, có bằng đại học của một ngôi trường vô cùng giỏi ở Hongkong. Tất cả vũ công, nghệ thuật, đàn hát này nọ cô đều thành thục, đây chính là điểm tự hào nhất của cô. Năm 21 tuổi chuyển tới Thượng Hải làm nhân viên kế toán. Lúc đầu, cô chỉ là nhân viên tài vụ nhỏ bé, nhưng suốt 2 năm làm việc cực lực đã giúp cô chuyển tới phòng kế toán, trở thành nhân viên cao cấp nhất tổ kế toán. Công việc phát triển giúp cô chuyển tới chi nhánh số 1 của Tập đoàn khách sạn The Ritz-Carlton ở Hongkong. Tính cách vô cùng nhỏ nhặn nhẹ nhàng, khá yếu đuối trong việc tình cảm, quan hệ "

...

Tề Sở Đằng ở bên trong căn phòng tối mù mịt, hai tay đang lạch cạch lạch cạch tiếng bàn phím máy tính, trên màn hình chỉ xuất hiện vô số hình chữ ký tự, chạy nhảy liên tục. Anh dừng tay 1 giây rồi bấm " Enter ". Lập tức một tiếng xẹt ngang qua máy tình của anh.

Xong công việc, Sở Đằng xoa bóp cổ tay của mình để đỡ mỏi. Anh búng tay một cái, một người đàn ông mặc đồ âu phục nước anh xuất hiện đối diện anh, trông chừng hai mấy tuổi, cúi gập người

Anh ta cung kính hỏi, chắp tay giữa bụng " Ngài căn dặn "

" Hacker Định Luân Trung Quốc số 427 ở sóng bài Lục Đặc " Sở Đằng phát lên tia lạnh lẽo đáng sợ

" Đã rõ " Người đàn ông đó vẫn cúi gập người, trả lời rồi lui ra ngoài