Lý tính cuối cùng thua lý trí.

Văn Vũ chậm rãi buông điện thoại xuống.

Sau khi Ứng Thần xuất hiện, khiến cậu sợ hãi bất an không thôi, giờ gửi một tin nhắn như vậy chẳng khác nào bảo hắn quay về ngủ cùng mình.

Mà Ứng Thần kia, không chừng lại muốn làm gì cậu.

Mãi cho đến sáng sớm, Ứng Thần cũng không trở về.

Trong lòng Văn Vũ nhớ tới linh hồn lững thững bên bồn hoa ở trường cùng cuộc hẹn với Hoàng Hạ.

Cuối tuần, phụ huynh có thể cung cấp đồ đạc cho học sinh nội trú lên có thể ra vào trường học.

Hoàng Hạ thay đạo bào, mặc áo sơ mi, quần tây, giày da giả làm người nhà, đi theo Văn Vũ vào.

Lão quan sát xung quanh, vuốt râu trầm tư nói: "Trường học của cậu rất sạch sẽ, thư thái sáng sủa, sinh khí tràn đầy, nói chung là những thứ xấu xa không thể dễ dàng vào được."

Tay sờ lên cằm một nửa mới nhớ tới buổi sáng lão đã cạo đi bộ râu dê của mình.

Không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng buông tay, nói: "Không hổ là trường trung học trọng điểm của thành phố.

Văn Vũ hỏi lão: "Sao ông thấy được?"

Hoàng Hạ haha cười: "Đoán xem.

Những lời này, đều là những lời nói tất phải nói khi xem phong thủy cho người ta.

Văn Vũ không nói gì liếc lão.

Rõ ràng có pháp lực trừ tà chân chính, lại trông chẳng khác nào kẻ lừa gạt.

Vài người đi qua dừng lại trò chuyện gần bồn hoa.

Thế nhưng, Văn Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nữ sinh ngồi trên đó.

Nữ sinh cũng giống như cậu mặc đồng phục học sinh ngồi trên bồn hoa nhìn lên bầu trời, hai mắt trống rỗng vô thần.

Hơi thở trên người không hợp với hơi thở của bạn học đứng cạnh.

Nhưng rốt cuộc là khác nhau chỗ nào, Văn Vũ cũng không phân biệt được.

Cho đến khi cậu nhìn thấy nữ sinh kia không ngừng đong đưa chân, mặt trời chiếu vào nhưng không có bóng.

Cô ấy không phải là con người.

Đôi mắt Văn Vũ chợt mở to, dừng bước không thể tin nổi quan sát nữ sinh.

Lúc này bạn học đang nói chuyện bên cạnh chuẩn bị rời đi, đi ngang qua nữ sinh, vừa nói vừa cười như không nhìn thấy cô.

Bởi vì quá gần bồn hoa, thân thể vài bạn học xuyên thấu qua hai chân nữ sinh không ngừng lắc lư.

Còn có hai học sinh đùa giỡn, xô đẩy lảo đảo ngã về phía nữ sinh.

Nữ sinh cũng không trốn, ngơ ngác nhìn thân thể bạn học xuyên qua thân thể mình ngã vào trong bồn hoa.

Cô muốn đưa tay đỡ, cánh tay mảnh mai sau khi chạm vào thân thể bạn học liền biến thành trong suốt, trống rỗng.

Chẳng nắm bắt được thứ gì.

Trong nháy mắt đó, cô giống như là một ảo ảnh.

Văn Vũ nén giọng nói: "Hoàng Hạ, tôi nhìn thấy cô ấy.

Hoàng Hạ: "Hả? Cậu đã thấy gì? ”

Văn Vũ chỉ tay qua: "Linh hồn cô gái ngồi trên bồn hoa, bây giờ tôi có thể nhìn thấy cô ấy.

Hôm qua còn không nhận ra được hơi thở, Giờ lại có thể nhìn thấy một người chân thật, giống như có sinh mệnh ngồi ở trước mắt cậu.

Cậu vô thức sờ vào vai mình, vết răng của Ứng Thần vẫn còn đó.

Chẳng lẽ, chỉ cần dính chút hơi thở của Ứng Thần là có thể nhìn thấy những thứ này?

Hoàng Hạ cũng nhận ra khác biệt, lão nhìn theo tầm mắt Văn Vũ, miệng đọc vài câu chú ngữ mơ hồ mới có thể nhìn thấy cô gái mà Văn Vũ nói

"Linh khí rất yếu, ta phải tập trung cao độ mới nhìn thấy."

Lão kỳ quái hỏi Văn Vũ: "Lệ quỷ lệ khí nặng ngày hôm trước cậu không nhìn thấy, hôm nay linh hồn yếu ớt thổi phát là bay sao cậu nhìn thấy được vậy? ”

Văn Vũ không giải thích, lại sờ sờ vai đi về phía cô gái.

Cô gái dường như cảm nhận được ánh mắt của người khác, quay mặt nhìn về phía họ.

Thời điểm bắt gặp Văn Vũ, đôi mắt trống rỗng của cô gái tỏa ra ánh sáng, hô: "Văn Vũ? ”

Văn Vũ gật đầu.

Giọng nói của cô gái, chính là giọng nói của linh hồn ngày hôm qua doạ giáo viên chủ nhiệm.

Giúp cậu lấy lại điện thoại.

Cậu thấy cô gái háo hức nhảy ra khỏi bồn hoa, trên khuôn mặt tái nhợt của cô tràn đầy hy vọng vội vàng hỏi: "Cậu đến để giúp tôi, cậu đến để giúp tôi phải không?" ”

Hoàng Hạ xen vào: "Này, hai người quen nhau rồi hả?"

Văn Vũ: "Hôm qua tôi mới tìm thấy cô ấy ở đây.

Hoàng Hạ: "Cậu ở trường này cũng đi gần ba năm rồi, sao hôm qua mới phát hiện ra cô ấy? Lúc trước không để ý sao?"

Văn Vũ vẫn chưa trả lời, cô gái cười khanh khách: "Tôi đã từng gặp cậu rồi, mấy nữ sinh khác hay nhắc tên cậu lắm.

Họ đều thích cậu, nhưng cậu lạnh lùng quá, họ chẳng theo đuổi nổi.

Hoàng Hạ đồng tình, nhìn Văn Vũ thở dài: "Đúng vậy, từ lúc nhìn thấy cậu chưa từng thấy cậu vui vẻ, cái bộ mặt lạnh cau mày này của cậu ngay cả nữ quỷ cũng không dám tới gần.

"Nếu tính tình dịu dàng hơn một chút, bạn gái tới mười ngón tay cũng không đếm hết được."

Văn Vũ:...

Cậu chuyển chủ đề và hỏi cô gái: "Hôm qua chị cũng nói rằng muốn tôi giúp chị, chị muốn thế nào?"

Cô gái ảm đạm thở dài: "Tôi muốn được giải thoát."

Cô không thể nhớ tại sao mình lại nhảy lầu.

Chỉ biết lúc đó cô đứng trên nóc nhà, hơi nghiêng người, cứ thế hoàn toàn mất đi tất cả.

Sau đó, là đầy trời hối hận, áy náy.

Những cảm xúc này khiến cô bị mắc kẹt ở đây nhiều năm, những khúc mắc đau đớn đã vượt qua ngày ngày tháng tháng, theo dõi từng tốp từng tốp em trai, em gái nhỏ vào trường.

Cô thật sự quá muốn hóa thành hư không, triệt để giải thoát.

Nhưng khi cô nhìn thấy Văn Vũ lấy ra một lá bùa màu vàng trong cặp sách, sắc mặt bị dọa tái nhợt lui về phía sau vài bước, nhỏ giọng cầu khẩn nói:

"Nhưng mà, trước đó có thể dẫn tôi đi xem một vòng quanh trường không?"

"Đưa chị đi xem một vòng quanh trường?"

Văn Vũ nghi hoặc.

Hoàng Hạ hiểu rõ tâm lý linh hồn nhỏ, giải thích: “ Có lẽ đây là di nguyện của cô ấy, khiến cô lưu luyến trong lòng trở thành linh hồn đầy chấp niệm không thể giải thoát.

"Một linh hồn yếu ớt như cô ấy, một lá bùa vàng là có thể xua tán."

"Đương nhiên cậu cũng có thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy giúp cô ấy hoàn thành di nguyện, để cho cô ấy có thể siêu thoát."

Lão khuyên Văn Vũ: "Dù sao cũng chỉ đưa cô ấy đi một vòng trường học, cứ đồng ý đi".

"Nếu cậu có thể giúp cô ấy siêu thoát sẽ gia tăng không ít tu vi.

Có lẽ có thể khiến cho cậu nhớ những ký ức của kiếp trước.

Những lời sau của Hoàng Hạ có sức hấp dẫn lớn với Văn Vũ.

Bây giờ cậu càng ngày càng quan tâm đến mối quan hệ giữa cậu và Ứng Thần ở kiếp trước.

Nhưng xua tan ác linh hai lần, chỉ gợi cho cậu vài mảnh ký ức rời rạc, căn bản không đủ để nhớ tới giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như siêu độ linh hồn này, có thể làm cho cậu nhớ tới nhiều ký ức hơn.

Vậy thì ngại gì không thử một lần.

Cậu hỏi cô gái: "Tôi thực sự có thể đưa chị ra khỏi đây sao?".

Cô gái khẳng định: "Cậu khác với người khác, hôm qua nhìn thấy cậu, tôi biết chỉ có cậu mới có thể đưa tôi đi.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Văn Vũ, linh hồn vươn cánh tay cẩn thận cầm vạt áo ngắn của Văn Vũ.

Giống như cô nghĩ, khi chạm vào các bạn học khác, cô chỉ có thể giống như ảo ảnh, không bắt được gì cả.

Mà Văn Vũ, cô có thể bắt được.

Cô theo bước chân của Văn Vũ cẩn thận đi ra khỏi bồn hoa.

Một bước, hai bước, ba bước

Càng ra xa bồn hoa, vẻ mặt cô càng căng thẳng.

Cho đến khi đi đến giữa khuôn viên trường, cô gái đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt khóc.

Giống như nỗi buồn đè nén quá chặt trong quá khứ ập xuống như lũ lụt, hoặc giống như vui mừng đến phát khóc, tiếng khóc khe khẽ chứa đựng nỗi day dứt bấy lâu: "Tôi thực sự có thể rời khỏi nơi đó rồi."

Bao nhiêu năm rồi, cô chỉ có thể quanh quẩn bên bồn hoa nhìn khuôn viên rộng lớn sinh động mà không thể cất bước ra ngoài.

Văn Vũ rất ít khi chơi với nữ sinh, càng chưa từng thấy nữ sinh khóc như phát tiết như vậy.

Tuy rằng cô chỉ là linh hồn mờ ảo, nhưng Văn Vũ vẫn có chút luống cuống, đứng ở bên cạnh, nắm tóc vụn bên tai không biết nên nói cái gì.

Hoàng Hạ lại bình tĩnh cẩn thận quan sát cô gái, thì thầm nói: "Mau nhìn xem, cô ấy đã có dấu hiệu được siêu độ rồi.

"Mới rời khỏi bồn hoa đã nhốt cô ấy vài năm, có thể khiến cho cô ấy thỏa mãn thành như vậy.

Chờ cô ấy hoàn toàn được giải thoát, cậu và tôi khẳng định có thể đạt được tu vi cao hơn.

Văn Vũ: "Tại sao tôi không mở…"

Cậu nói một nửa chợt dừng lại, trong đầu đột nhiên phản chiếu rõ ràng cảnh tượng một đại điện.

Đại điện rộng lớn tráng lệ, khắp nơi trang nghiêm thiêng liêng.

Ở giữa có một nơi giống như noãn các*, đặt một chiếc giường mềm điêu khắc đường vân mây.

Một người đàn ông đang ngủ say trên đó.

Người đàn ông mặc áo bào màu đen thêu hoa văn màu vàng.

Bên eo đắp một chiếc chăn nhung sẫm màu.

Mái tóc đen dài như thác xoã bên gối, rải rác rơi xuống.

Lư hương cháy bên cạnh, khói xám bốc lên lượn lờ quanh người đàn ông.

Là bộ dáng Ứng Thần thời cổ xưa, đẹp trai đến không thể nói nên lời.

Trên bàn bên cạnh giường sập có một thiếu niên đang vẽ tranh.

Là chính cậu đang lén vẽ Ứng Thần.

Chỉ là, cậu cầm bút ngơ ngác nhìn người đàn ông, sắc mặt dần dần trở nên hồng hào.

Sau đó giống như là không thể kiềm chế tâm tư, cậu buông bút xuống, cực kỳ căng thẳng tiến đến trước sập, ngồi xổm xuống.

Cẩn thận hôn lên đôi môi người đàn ông đang ngủ.

Văn Vũ:???!!!.