Strait đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và hắn không thể tin nổi là tất cả đã tan thành mây khói. Câu chuyện đời hắn thế là đi tong. Hắn gí sát súng vào đầu Claire và rút giẻ trong miệng cô ra. Hắn cũng đã cởi trói để không còn phải vác cô trên vai nữa.

"Sợ rằng em sẽ là tấm vé để ta ra khỏi đây, cô em ạ. Và thậm chí như thế cũng chưa chắc đã ăn thua. Nhưng cô em cũng đừng nên hy vọng làm gì, vì đằng nào trong trường hợp chúng sắp tóm được ta thì ta sẽ bắn cô thôi."

"Tại sao?" Claire tuyệt vọng hỏi.

"Vì đời ta thế là đi đứt rồi, tại vì thế đấy. Vì ta đã làm mửa mật để rồi tất cả thành công dã tràng, tại vì thế đấy. Giờ thì đi nào."

Hắn lôi xềnh xệch cô về phía khu luyện ngựa. Ở đó vẫn còn nhiều xe mà hắn có thể, chỉ là có thể thôi, sử dụng để trốn khỏi đây. Cảnh sát đang đến trang trại từ phía đông và khi nhìn thấy chóp cao vút của nhà kho chứa cỏ khô đồ sộ Strait bất giác mỉm cười. Trang trại rộng mênh mông và trải ra trên một địa hình phức tạp, chắc chắn cảnh sát sẽ vào đây từ phía trước, trong khi Strait đào thoát từ phía sau. Đến khi cảnh sát biết được chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã kịp vứt chiếc xe xuống một khe sâu nào đó và lẩn vào ngôi nhà bí mật mà hắn đã lo xa chuẩn bị cho những tình huống như thế này rồi lẳng lặng biến mất, dù không phải là với tất cả số tiền mà hắn có thì cũng là một ít.

Họ trèo lên một đỉnh dốc nhỏ và bắt đầu đi xuống, về phía những chuồng ngựa. Một người bỗng từ trong bóng đêm bước ra chặn lối cả hai.

Ban đầu Strait cứ ngỡ đó là Macy, nhưng rồi mây tan đi và dưới ánh trăng hiện rõ Billy Canfleld đang đứng đó, tay cầm khẩu súng săn. Strait vội kéo Claire chắn trước mặt, họng súng gí sát thái dương cô.

"Tránh đường ngay, ông già, tôi không có thời gian cho ông đâu."

"Tại sao, vì cảnh sát đang đến à? Đúng là họ đang đến đấy, vì chính tao đã gọi điện mà."

Strait lắc đầu, vẻ căm tức hiện rõ trên mặt hắn. "Và tại sao ông lại làm thế?"

"Tao không biết bọn mày đã làm chuyện quái gì trong trang trại của tao, nhưng tao biết mày đã ngủ với vợ tao. Mày tưởng tao là thằng ngu hay đại loại như thế chắc."

"Hừ, phải có ai đó làm cô ả thỏa mãn chứ, Billy, vì ông có làm đâu."

"Đó là việc của tao," Canfield gầm lên, "không phải việc của mày."

"Ồ, đó là việc của tôi đấy, được rồi, để tôi nói cho ông biết nhé, đó còn là một công việc cực kỳ mê ly nữa kìa. Ông không biết ông đã đánh mất những gì đâu, ông già."

Canfield nâng khẩu súng lên.

"Ừ cứ bắn đi, Billy, và với khẩu súng bắn đạn ghém đó thì cả cô em xinh đẹp này cũng đi đời."

Hai người trừng trừng nhìn nhau cho đến khi Strait giương giương đắc chí nhận ra lợi thế của mình.

Vẫn dùng Claire như một tấm lá chắn, hắn chĩa súng vào Billy và chuẩn bị bóp cò.

"Billy!"

Strait vừa ngoảnh mặt lại thì nhận ra Gwen và con Baron đang lao thẳng vào hắn. Hắn thét lên, đẩy Claire ra và nổ hai phát súng liên tiếp.

Và rồi một phát đạn xuyên thẳng vào giữa đầu hắn, làm hắn đổ gục xuống ngay lập tức.

Web đã lao từ trong rừng ra, nhanh chóng chứng kiến tất cả và nổ súng kịp thời, giết chết Strait. Con Baron hý lên và tung vó giáng thẳng xuống xác Strait.

Web vội chạy lên bên Claire. Anh không cần nhọc công kiểm tra Strait. Anh biết chắc là hắn đã chết "Cô vẫn ổn chứ?" anh hỏi Claire.

Cô gật đầu, rồi gượng ngồi dậy và bắt đầu òa khóc. Web ôm choàng lấy cô rồi quay sang nhìn Billy vừa đổ sụp xuống thành một đống, chết lặng. Web vội nhổm dậy, chạy lại bên ông ta, rồi nhìn xuống mặt đất chỗ Gwen vừa ngã xuống, ngực cô bê bết máu vì ít nhất một viên đạn của Strait đã tìm trúng mục tiêu. Cô hé mắt nhìn cả hai người, hơi thở đã bắt đầu ngắt quãng, đau đớn. Web cũng quỳ sụp xuống, xé toang áo sơ mi của cô và nhìn rõ vết thương. Anh từ từ nâng đầu cô lên và nhìn cô lo lắng. Rõ ràng ánh mắt Web lúc này đã nói cho cô biết tất cả sự thật..

Cô bíu chặt tay anh. "Tôi sợ, Web." Web quỳ xuống, ghé tai sát mặt cô, trong khi Billy vẫn ngồi chết lặng, bàng hoàng nhìn vợ mình đang hấp hối.

"Cô không cô đơn mà, Gwen." Đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ ra. Anh rất muốn căm ghét người phụ nữ này vì những điều cô đã gây ra cho anh, cho Teddy Riner và mọi người. Nhưng anh không thể. Và không chỉ bởi vì cô đã cứu mạng anh, cứu Claire và cả Kevin nữa. Mà bởi vì Web cũng không biết chắc nếu phải ở vào cương vị cô thì anh đã hành động như thế nào nữa, với tất cả những thù hận và giận dữ chất chứa theo năm tháng. Có lẽ anh cũng sẽ làm giống cô thôi, anh chỉ dám hy vọng là không.

"Tôi không sợ chết, Web. Tôi chỉ sợ tôi sẽ không được gặp David."

Máu ứa ra từ khóe miệng cô và những lời cô nói như bị nghẹn lại, nhưng Web vẫn hiểu được.

Thiên đường và Địa ngục; vì chuyện này sao? Có lẽ với những gì cô đã gây ra thì ánh lửa nơi luyện ngục vẫn còn là quá nhẹ.

Mắt cô bắt đầu giãn rộng và Web có thể cảm thấy bàn tay bíu lấy vai anh đang lỏng dần ra.

"David," cô thì thào yếu ớt. "David." Cô nhìn thẳng lên trời. "Xin tha thứ cho con, thưa Cha, vì con là kẻ có tội…" Giọng cô lạc đi và cô bắt đầu thổn thức.

Web thầm nghĩ nếu có thể thì chắc người phụ nữ này sẽ thu hết chút sức tàn để lết được ra nhà nguyện của mình. Anh nhìn xung quanh như tìm kiếm một điều gì đó, bất kỳ điều gì. Và điều đó đã xuất hiện trong hình hài của Paul Romano đang tập tễnh lết chân đến chỗ họ. Anh đã đến đây bằng chiếc xe tải nối với chiếc rơ moóc chở ngựa ở gần bể bơi, toàn bộ lốp xe đã bị bắn xẹp lép, tác phẩm của Web.

Web chạy vội lại bên bạn và chăm chú nhìn ống chân đang rỉ máu.

"Cậu vẫn ổn chứ?"

"Chỉ là vết xước xoàng thôi mà. Cám ơn cậu đã hỏi."

"Paulie, cậu có thể nhận lời xưng tội cuối cùng của Gwen được không?"

"Gì cơ?"

Web chỉ về phía Gwen đang nằm trong cỏ. "Gwen đang hấp hối. Tớ muốn cậu nghe lời xưng tội cuối cùng của cô ấy."

Romano sững sờ lùi lại. "Cậu có điên không? Trông tớ giống một linh mục lắm à?"

"Cô ấy đang sắp chết, Paulie, cô ấy không hề biết. Cô ấy tin là cô ấy sẽ phải xuống địa ngục và sợ không được gặp lại con trai mình nữa."

"Đó chính là người phụ nữ đã đứng đằng sau vụ phục kích Đội Charlie và cậu muốn tớ tha thứ cho cô ta vì tất cả những gì cô ta đã gây ra sao?"

"Đúng vậy, chuyện này rất quan trọng."

"Đừng hòng tớ chịu làm việc đó."

"Thôi mà, Romano, có hại gì đến cậu đâu."

Romano lặng thinh ngửa mặt lên trời trong giây lát. "Làm sao cậu biết được?"

"Paulie, xin cậu, tớ biết tớ chẳng có quyền gì đòi hỏi cậu làm việc này, nhưng xin cậu đấy, không còn nhiều thời gian nữa. Đó là việc nên làm mà." Anh tuyệt vọng nói thêm, "Chúa sẽ hiểu."

Hai người trân trối nhìn nhau hồi lâu, sau đó Romano lắc đầu, khập khiễng lê lại và quỳ xuống bên cạnh Gwen. Anh nắm tay cô trong bàn tay mình, làm dấu thánh trước mặt cô và hỏi cô có muốn thực hiện lời xưng tội cuối cùng không. Cô yếu ớt trả lời là có.

Xong xuôi, Romano đứng dậy và bước sang một bên.

Web lại quỳ xuống bên Gwen. Mắt cô đang bắt đầu dại đi, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô vẫn thu hết chút sinh lực đang dần cạn để nhìn thẳng vào anh và thậm chí còn trao cho anh một nụ cười nhợt nhạt như muốn cảm ơn, và với mỗi hơi thở tàn máu lại trào ra từ vết thương trên ngực cô. Trông giống hệt như vết thương đã cướp đi mạng sống của con trai cô ngày trước.

Cô chụp lấy tay Web với tất cả sức mạnh còn lại trong người và thều thào "Tôi xin lỗi, Web, anh có thể tha thứ cho tôi được không?"

Web nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp đang mờ dần đi rất nhanh. Trong đôi mắt trên gương mặt của người phụ nữ anh nhìn thấy một hình ảnh khác, hình ảnh của một cậu bé đã tin tưởng Web để rồi bị chính anh phản bội lòng tin đó.

"Tôi tha thứ cho cô," anh nói với người phụ nữ đang hấp hối, và anh hy vọng ở một nơi nào đó, bằng cách nào đó, David Canfield cũng đang làm như vậy với anh.

Sau những lời đó, Web bước lùi lại và cầm tay cô đặt vào tay Billy, ông ta cầm lấy tay vợ và quỳ xuống bên cô. Web cúi nhìn ngực cô phập phồng mỗi lúc một yếu ớt, trước khi ngừng lại, mãi mãi, bàn tay cũng cứng đờ, bất động. Trong khi Billy đang khe khẽ thổn thức bên xác vợ mình, Web giúp Claire đứng dậy, luồn tay được nách Romano để đỡ anh ta, và cả ba người bắt đầu cùng nhau đi khỏi.

Tiếng súng nổ đanh giòn làm cả ba giật nảy người. Họ quay lại và nhìn thấy Billy đang bước khỏi xác Strait, một làn khói mỏng đang bốc lên quanh nòng khẩu súng săn của ông ta.