Dưới cổng thành, Trương Hổ cùng Lưu Dương dẫn theo binh sĩ bận rộn không ngừng.
Vì lo thành trì Hòe Lý chắc chắn, cửa thành dày, cho nên Trương Hổ cùng
Lưu Dương mang đến bốn mươi binh sĩ. Trong tay mỗi binh sĩ đều cầm hỏa
dược, nhất định phải phá hủy cửa thành trong một lần.
Từng bao hỏa dược chất ở cửa thành, càng chất càng cao, giống như ngọn núi nhỏ.
Mỗi bao hỏa dược đều có kíp nổ thật dài, có thời gian đầy đủ để binh sĩ
Lang Nha doanh chạy đến khu vực an toàn. Trong nháy mắt, hơn bốn mươi
bao hỏa dược đều được chất ở cửa lớn, hơn nữa tất cả kíp nổ của hỏa dược đều nối lại nhau. Chỉ cần đốt một kíp nổ, kíp nổ khác cũng sẽ được đốt
theo.
Trương Hổ hít sâu một hơi, lấy hộp quẹt ra, nhanh chóng châm kíp nổ.
" Xì! Xì! "
Kíp nổ bốc cháy, phát ra tiếng xì xì, tia lửa lóng lánh kia giống như là một con rắn lửa lắc lư rất nhanh.
Trương Hổ thấy vậy, lập tức dẫn binh sĩ lui lại.
Có điều, hướng mà bọn họ lui lại cũng không phải là từ mặt bên thành
lâu, mà lại chạy thẳng về phía đại quân của Lã Mông. Khoảng cách thẳng
như vậy, không thể nghi ngờ là ngắn nhất nhanh nhất. Tốc độ của binh sĩ
Lang Nha doanh còn nhanh hơn kẻ trộm, khoảng cách hơn mười trượng cần
thời gian rất ngắn, hơn nữa chiều dài của hỏa dược cũng đủ thời gian cho bọn họ chạy về.
Trương Hổ vừa chạy, vừa hét lớn: “Đồ ranh con, muốn nổ chết à, chạy mau đi! "
Trong giọng nói, đầy vẻ đắc ý.
Tốc độ của Lưu Dương rất nhanh, cũng không chậm hơn Trương Hổ. Hắn nghe
thấy giọng của Trương Hổ, khẽ lắc đầu, người này luôn kiêu ngạo như vậy, nhưng lại được sự ưu ái của Thục vương, thật khiến người ta khó hiểu.
Hai người dẫn bốn mươi binh sĩ Lang Nha doanh vắt chân lên cổ mà chạy.
Trong khoảnh khắc bọn họ chạy ra khỏi cửa thành, lập tức thu sự chú ý
của binh sĩ trên cổng thành.
Mã Thiết thấy Trương Hổ mang theo binh sĩ từ dưới cổng thành chạy ra, nghi hoặc đầy bụng.
Hắn nhìn về phía Lương Quân, hỏi: “đại quân của Vương Xán ở phía trước, sao lại có binh sĩ từ dưới cổng thành chạy ra chứ? "
Lương Quân cũng lộ ra vẻ khó hiểu, ngơ ngác.
Hai tay hắn chống ở trên tường thành, thò đầu ra quan sát tình huống ở cửa thành.
Sau khi Lương Quân nhìn thấy rõ tình huống dưới cổng thành, lại càng khó hiểu, ánh mắt giống như là sơn dương lạc đường. Vì phía dưới chất một
đống bao, hơn nữa phía trên bao còn có một kíp nổ, kíp nổ kia đang cháy
không ngừng. Lương Quân chưa bao giờ thấy qua vật như vậy, không biết
bao kia có ích lợi gì.
Hắn rụt đầu vào, lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Mã Thiết thấy vậy, cũng có chút tò mò, vội vàng thò đầu ra nhìn thử một
phen. Lúc đầu Mã Thiết thò ra khỏi thành lâu, kíp nổ cũng vừa cháy hết,
sắp lập tức nổ tung.
"Ầm! "
Một tiếng nổ kinh thiên, từ dưới cổng thành truyền đến.
" ầm ầm! "
Theo sau đó, lại truyền đến tiếng nổ ầm ầm không ngừng.
Ánh sáng mãnh liệt mà chói mắt đột nhiên tán phát ra từ phía dưới cổng
thành, khiến Mã Thiết cũng hoa mắt. Nhưng mà, sau khi ánh sáng mãnh liệt biến mất, Mã Thiết cảm giác được rõ ràng dưới cổng thành truyền đến một cỗ lực lượng cực lớn. Cỗ lực lượng này nghiền nát cửa thành, khiến
thành lâu đều chấn động không ngừng.
Sóng nhiệt cực lớn ập vào mặt, thân thể Mã Đằng thoáng cái ngửa ra sau, đập vào thành lâu.
Thành lâu lắc lư không ngừng, trên mặt Mã Thiết cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lương Quân cũng bị một màn vừa rồi làm sợ tới mức ngơ ngẩn, lộ ra vẻ sợ hãi.
Đây là cái quái gì vậy? Không ngờ bá đạo như thế!
Binh sĩ trên cổng thành càng chịu không nổi, một số binh sĩ không ngờ sợ tới mức ngồi co quắp dưới đất, hai chân run rẩy, biểu lộ trên mặt giống như khóc. Bọn họ mới vừa rồi còn hùng tâm tráng chí muốn ngăn cản đại
quân của Vương Xán, nhưng động tĩnh dưới cổng thành giống như là mãnh
thú hồng hoang giáng lâm, khiến người ta cảm thấy khó tin nổi, hơn nữa
không có cách nào ngăn cản.
Mã Thiết phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Lương Quân, chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? "
Lương Quân cũng không rõ tình hình, chỉ có thể lắc đầu.
" cửa thành phá rồi, cửa thành phá rồi! "
Đột ngột, dưới cổng thành truyền đến tiếng binh sĩ rống to.
Lúc tiếng nổ mạnh vang lên, cửa thành đã bị nổ tan. Không chỉ như thế,
những binh sĩ dựa sát cửa thành cũng bị nổ chết, ngay cả thi thể cũng
không còn. Sau khi binh sĩ trong thành chạy đến, phát hiện cửa thành đã
không còn, lớn tiếng gầm rú. Bọn binh sĩ nhìn chằm chằm cửa thành, trên
mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cảnh trước mắt, quá rợn người.
Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có cửa thành đổ nát đến mức vậy, hơn nữa trước cửa thành còn có một hố to.
Chỉ là tiếng ầm ầm ầm qua đi, cửa thành liền đã biến mất không thấy nữa, điều này làm cho binh sĩ trong thành rùng cả mình. Trong nháy mắt Mã
Thiết cùng Lương Quân mở to hai mắt nhìn, bất chấp kinh hãi trong lòng,
vội vàng dẫn binh sĩ chạy về phía cổng thành. Nếu không thủ ở cửa thành, huyện Hòe Lý chắc chắn sẽ bị đánh hạ.
Lúc hai người lảo đảo đi xuống dưới cổng thành, ngoài thành đã truyền đến tiếng hô rung trời.
Lã Mông cỡi ngựa, tay cầm đại đao dài một trượng, hét lớn: “giết! "
" giết! Giết!..”.
Ba trăm tên binh sĩ Lang Nha doanh đáp lại ầm ầm, tiếp sau đó, hai vạn
binh sĩ cũng cố sức gào thét. Bỗng nhiên âm thanh xông thẳng lên trời, ở yên tĩnh trong bầu trời đêm có vẻ đột ngột. Mấy đám mây đen trên bầu
trời giống như đều bị tiếng hò hét cực lớn kia đánh tan, rốt cuộc không
cách nào tụ lại nữa.
Lã Mông, Điển Mãn cùng Hoàng Tự giục ngựa trùng sát, dẫn theo binh sĩ xông về phía trước.
Bọn họ cách cửa thành chỉ hơn bốn mươi trượng, cưỡi chiến mã xông lên, trong nháy mắt đã tới.
Do sự công phá của hỏa dược, cửa thành xuất hiện một hố to, nhưng lúc
Điển Mãn, Lã Mông cùng Hoàng Tự vọt tới cửa thành, chợt gia tốc, giục
ngựa nhảy lên, trực tiếp xông vào trong thành.
Lã Mông vung đao bổ chém, rất nhanh giết ra một đường máu.
Hoàng Tự cũng không cam lòng yếu thế, phóng vào trong thành.
Điển Mãn quơ thiết chùy dữ dằn, hai thanh thiết chùy phát ra tiếng vù
vù, đập nhanh xuống. Nơi Điển Mãn đi qua, không ai có thể địch nổi,
không hề có binh sĩ nào có thể ngăn cản Điển Mãn. Ba người bọn họ nhảy
vào trong thành, binh sĩ ngăn cản liền giống như là giấy, trong nháy mắt liền đánh tan phòng tuyến do binh sĩ tạo thành.
Theo sát sau đó, binh sĩ Lang Nha doanh cùng binh sĩ bình thường cũng gào thét giết vào, hung hãn vô cùng.
Mã Thiết cùng Lương Quân xuống thành lâu, tổ chức binh sĩ chống cự.
Trong tay Mã Thiết cầm trường thương, quét mạnh, quát to: “tặc tử, chớ có càn rỡ! "
Ánh mắt hắn quét một vòng, thấy bộ dạng Hoàng Tự cực gầy, lập tức nhắm
vào Hoàng Tự, định giết Hoàng Tự trước, rồi lại giết Lã Mông cùng Điển
Mãn. Lúc Mã Thiết phóng về phía Hoàng Tự, Hoàng Tự lập tức nở nụ cười.
Có thể có cơ hội chém chết tướng địch, điều này chính hợp ý hắn. Nhưng
mà, lúc Mã Thiết phóng về phía Hoàng Tự, Điển Mãn lại hoành không giết
ra, hai thanh thiết chùy duỗi ra, lập tức ngăn Mã Thiết lại, giao chiến
với Mã Thiết.
Trường đao của Hoàng Tự vung lên, mắng to: “Điển hắc tử, ngươi thật không biết xấu hổ”.
Điển Mãn cười hắc hắc, quát: “đều là nam nhân, dựa vào năng lực của mình mà tranh đi”.
Hoàng Tự bĩu môi, chỉ có thể thở dài.
Lúc này, Lương Quân cũng xách đao vọt lên. Hắn và Mã Thiết giống nhau
như đúc, đều cẩn thận quan sát, thấy Hoàng Tự gầy ốm, lập tức giết về
phía Hoàng Tự.
Lương Quân cùng Mã Thiết đều cho rằng Hoàng Tự rất yếu, cảm thấy rất dễ ra tay.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết Hoàng Tự cũng rất lợi hại.
Trong lòng Hoàng Tự khó chịu, lại nhìn thấy có một người vọt tới, trong
lòng liền vui vẻ. Hoàng Tự sợ Lã Mông lại hoành không giết ra, trực tiếp giục ngựa nghênh tới. Hoàng Tự khẽ quát một tiếng, vung trường đao
trong tay. Lúc vung trường đao, một cỗ sát khí từ trên người Hoàng Tự
bành trướng ra.
Thần sắc hắn lạnh lùng, trực tiếp giết về phía Lương Quân.
Hoàng Tự chém ra một đao, trượt trên chiến đao của Lương Quân, trường đao chỉ trong giây lát đã gọt qua cổ Lương Quân.
" phốc! "
Lưỡi đao xẹt qua, giết chết Lương Quân.
Bên kia, Điển Mãn múa thiết chùy liên tục không ngừng, chỉ chớp mắt đánh trường thương trong tay Mã Thiết văng ra ngoài. Hắn mua thiết chùy,
chung quanh thân thể toàn là bóng thiết chùy.
"Bùm! "
Thiết chùy nện lên ngực Mã Thiết, đem Mã Thiết đánh văng ra ngoài.
Bùm một tiếng, người Mã Thiết rơi xuống đất.
Phóng mắt nhìn kỹ, lồng ngực Mã Thiết đã lõm xuống, lục phủ ngũ tạng đã
bị một búa của Điển Mãn đập nát. Mắt Mã Thiết sung huyết, đồng tử lồi
ra, trên mặt đầy vẻ không cam lòng. Hắn nằm dưới đất, khóe miệng trào
máu tươi không ngừng, chỉ chốc lát sau, một vũng máu tạo thành ngay dưới cơ thể hắn.
Lã Mông thấy Hoàng Tự cùng Điển Mãn giết chết chủ tướng thủ thành, trên mặt cũng nở nụ cười.
Hắn và Điển Mãn, Hoàng Tự trùng sát, giết binh sĩ trong thành tan tác,
ngay cả đội ngũ chống cự cũng không thể hình thành, chỉ có thể không
ngừng rút lui.