Tây Song Trúc

Chương 83: [Tiểu kịch trường 1] – Gia đình nhà ly tử – Chuyện phòng the

Mèo là một loài động vật không được người ta quá mức yêu quý.

Lục Hoàn Khang lại không hề có tôn nghiêm của một người chủ, thường xuyên đi theo lưng A Huyền ra sức lấy lòng, thế nhưng A Huyền cho tới bây giờ vẫn luôn trả về cho y sắc mặt kiêu chảnh.

“Mèo ơi, ăn cá nào!”

No rồi, cám ơn.

Không thèm để ý.

“Mèo ơi, tới chơi nào!”

Không thèm để ý.

“Mèo ơi, tới đây!”

“Ngao ~~~~~~~~~~”

A Huyền nhảy xuống từ cành cây, vểnh đuôi nhào vào ngực Lục Hoàn Khang.

Mèo là một loài động vật tương đối thích ảo tưởng.

Chứng cớ chính là, tất cả những thứ phía trên đều là tưởng tượng.

Thực tế luôn luôn tàn khốc.

Lục Nhị thiếu gia đúng là thích mèo yêu*, điều kiện tiên quyết là trong tay không cầm sách. Chỉ cần mở sách ra một cái, mèo yêu liền tự động bị tống vào lãnh cung, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thông. A Huyền còn thử nằm trên giường kêu, suýt chút thì bị đè bẹp.

*”Yêu” trong từ “yêu tinh”.

Lục Hoàn Khang thường xuyên chìm ngập trong những chồng sách lớn, ba phương tám hướng, vây tới mức nhìn đâu cũng chẳng thấy.

A Huyền đứng trên ghế, ảo tưởng Lục Hoàn Khang ngày nào đó đột nhiên không đọc sách, mỗi ngày đều câu cá, mỗi ngày đều bưng một con cá nhỏ tươi sống để lấy lòng hắn.

Hừ ╭(╯^╰)╮

Lạnh lùng với ta lâu như vậy, cho là ta sẽ tùy tiện khuất phục sao?

Hàm A Huyền hếch lên, ngạo kiều nói: “Cút, không ăn!”

“?”

Lục Hoàn Khang từ trong sách ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Ài, thật là mất mặt.

A Huyền cúi đầu che mặt, kẹp chặt đuôi, từ trên ghế ngã xuống.

Mèo còn là một loài động vật có dáng hình mềm mại.

Ở trên giường có thể bày ra các loại tư thế khiến huyết mạch người ta muốn nổ tung.

Đáng tiếc đại đa số thời điểm, A Huyền cũng chỉ có thể tự bày cho mình nhìn. Hai chân lẳng lơ cọ cọ, chóp đuôi vểnh lên, cực kì kích động mà run rẩy.

“Meo!”

Mau nhìn mau nhìn, chiêu thức giun cuốn, loài người không làm được!

Lục Hoàn Khang bịt tai không nghe, tiếp tục vùi đầu kham khổ học hành.

Thật ra thì liên quan tới mấy chuyện này, A Huyền thực rất hâm mộ cây trúc sát vách kia. Lúc cây trúc đó muốn, Lục Đại thiếu gia cầu được ước thấy, lúc Lục Đại thiếu gia muốn, cây trúc kia ngượng ngượng ngùng ngùng, cuối cùng cũng vẫn là cầu được ước thấy.

Mỗi khi trời mưa, A Huyền thật là muốn nổi lửa đốt trúc đình.

Làm cái trò gì mà cách hai vách tường cũng có thể nghe được tiếng rên rỉ, có cân nhắc qua cảm nhận của quả phụ này không?

A Huyền bị tức giận bỏ nhà ra đi một lần. Lúc ấy là lúc oắt con Lục Lâm chạy đến nói, nó sắp có muội muội, sau này khi muội muội ra đời, cũng có thể cưỡi lên người A Huyền chơi chứ?

Lại còn cưỡi?

Nghĩ ta là chó à?

Năm đó ngươi sinh ra được sáu cân bốn lượng, lão tử ngay cả mỡ lẫn thịt mới được mười hai cân! Thiếu chút nữa thì đền mạng!

A Huyền cảm thấy căn bản là mình không ở lại Lục gia được, cây trúc cứ sinh rồi lại sinh, cây măng nào cũng sẽ cưỡi lên người hắn. Xem ra nhà này trời sinh khắc mèo, tương đối thích hợp nuôi chó, hắn phải đi tìm một chủ nhân hiền lành dẫu có chết cũng không muốn đọc sách, theo đuổi một cuộc đời hạnh phúc vui sướng.

Mèo yêu rất có cốt khí, bỏ nhà ra đi suốt hai giờ.

Khi trở lại, Lục Hoàn Khang đã đổi một cuốn sách khác, chén nước rửa bút của A Huyền vẫn còn, trong nước lờ mờ nổi lên váng mực, tựa như ưu thương của A Huyền.

A Huyền chưa từng nói, hắn cũng có kỳ phát tình.

Mặc dù không phóng túng như cây trúc kia… Sóng tình của cây trúc là một trận mưa, còn sóng tình của hắn là cả một mùa xuân!

Mùa xuân của trời xuân, chính là mùa xuân của xuân dược.

Vạn vật sống lại, chỉ có tiết tháo là chết hẳn.

Trước khi A Huyền thành tinh, đã từng làm bạn với một con hồ ly. Thời điểm hắn còn đang mò tôm bắt cá, hồ ly đang luyện mị thuật, thời điểm hắn dọa chó, hồ ly đang luyện mị thuật, thời điểm hắn bị heo rừng chạy khắp núi, hồ ly đang luyện mị thuật.

Lần đầu tiên hồ ly sử dụng mị thuật, liền xác định muốn giúp cho A Huyền lừa được một nhân vật tai to mặt lớn. Hồ ly dương dương tự đắc, tốt bụng muốn dạy hắn, hắn lại ghét bỏ ra mặt, lập chí làm một con mèo chính trực. Hồ ly khai sáng cho hắn mấy lần, nói có hối hận cũng chớ có cầu ta.

“Ai muốn cầu ngươi.”

A Huyền vung vẩy cái đuôi xù.

Sau đó liền hối hận muốn chết.

A Huyền ngồi bên bệ cửa sổ, hai đôi chân dài trắng như tuyết co lên, đầu gối sát đến ngực, lộ ra cái mông trắng nõn trắng nà. Một cái đuôi dài vòng từ cổ ra ngoài, yêu mị cuốn tới bên mép, răng ngậm lấy, đầu lưỡi khẽ liếm lên chóp đuôi lông mềm.

Hắn xuân tình rạo rực liếc nhìn Lục Hoàn Khang, đối phương không ngẩng đầu, chuyên tâm dồn chí dựa bàn dùi mài kinh thi, múa bút thoăn thoắt.

“Ngươi có bệnh à?”

A Huyền sụ mặt chu miệng, không vui nói: “Nói thế nào nhỉ? Trong sách có Hoàng Kim Ốc, Hoàng Kim Ốc ngươi cũng đã kiếm được, trong sách có Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc đang ở trên bệ cửa sổ giương mắt chờ ngươi. Hai người kia ngươi cũng không muốn, vậy thì còn đọc mấy thứ sách vở rẻ rách kia làm cái gì? Xuất gia làm hòa thượng cho rồi, ta cũng bớt phải lao tâm lao lực, tự xỉ nhục bản thân.”

Lục Nhị thiếu gia ngẩng đầu lên, liền thấy mèo yêu bên cửa sổ đang cắn đuôi, vặn vẹo hai chân, chân mày rũ xuống như đưa đám, hai lỗ tai hoàn toàn xìu xuống, uể oải không động đậy nằm rũ trên đỉnh đầu, cả người phát ra vẻ oán phụ.

Lục Nhị thiếu gia suy nghĩ một chút, khép sách lại, từng quyển từng quyển xếp vào.

Mỗi lần y xếp vào một quyển, lỗ tai của mèo yêu liền thẳng lên một chút, cuối cùng vui mừng vểnh trên đỉnh đầu. Cái đuôi đột nhiên dựng lên, miệng hé ra, chóp đuôi run rẩy kịch liệt.

Lục Hoàn Khang tới ôm hắn, lập tức bị hai chân quấn chặt sau lưng.

A Huyền ôm cổ y, con ngươi mở lớn, ánh mắt quyến rũ như tơ, eo đong đưa như xuân liễu.

“Meo!”

Chiều nay, toàn phủ đều biết Lục Nhị thiếu gia không đọc sách.

Trong phòng Lục Đại thiếu gia còn nuôi hai trẻ vị thành niên, liền dứt khoát đóng kín cửa sổ, kín như bưng, chỉ thiếu điều không dùng băng dán lại.

Ngày hôm sau, vẻ mặt Lục Hoàn Khang như bình thường, ôm mèo nhỏ ăn điểm tâm.

Lục Lâm ăn cháo, cực kì hăng hái nói: “Nhị thúc, tối hôm qua thúc có nghe thấy âm thanh gì kì lạ không? Muội muội còn sợ quá phát khóc.”

Lục Hoàn Khang nhíu mày nói: “Thế à? Sợ quá phát khóc? Ta cảm thấy rất dễ nghe mà.”

Mèo nhỏ run rẩy cả mình mẩy, co lại như quả cầu, ngượng ngùng ngủ trên đùi y, bốn chân nhỏ cà qua cà lại.

Như vậy, hình như cũng là một con mèo ngoan.