Yến Sâm rầu rĩ khó nén, ngồi trên lan can suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem tội lỗi đổ xuống chiếc bụng lớn dị dạng xấu xí của mình.

Dáng vẻ này.... Không nên để cô nương chưa chồng nhìn thấy.

Các nàng chỉ là một nhành liễu đầu xuân mảnh dẻ, dây lụa thắt trên eo thon, lại đem so với cái bụng đẫy đà có thể thắt thành một hình cầu nhỏ của mình. Dù cho dáng dấp có thon thả hơn nữa, sau này đem gả làm vợ người ta, hoài hài tử, bụng cũng sẽ lớn thành một cái vò rượu nhỏ. Dáng người uyển chuyển không còn nữa, trái lại giống như một con ngỗng lớn, ưỡn bụng lạch bà lạch bạch bước đi.

Tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh, ai cũng yêu thích, có điều dáng vẻ bụng lớn đần độn này, ai sẽ yêu thích đây?

Ngay cả Yến Sâm cũng không thích.

Hắn là một cây trúc xanh xinh đẹp, hóa ra nhân dạng, cũng là một diện mạo tốt. Sống ở nhân gian, phải là một danh môn quý tộc mới có thể nuôi ra dáng vẻ tuấn tú thanh cao nhường này. Trước mắt vẫn là hình dáng thiếu niên, có chút gầy yếu, sau này nảy nở, dù là ai nhìn cũng không nhịn được mà khen một câu tuấn lãng.

Bóng dáng phản chiếu, một đôi chân thon dài thẳng tắp, chính hắn cũng yêu thích vô cùng.

Nhưng vừa mới nhìn được mấy tháng, còn chưa kịp thưởng thức đủ đâu, hắn đã bị Lục Hoàn Thành làm lớn bụng, chân cũng phù thũng, biến thành một quả hồ lô tức cười. Đi ngang qua gương đồng đều phải tránh mắt không nhìn, chỉ lo vô ý thấy được, bản thân cũng ngại mình xấu xí.

Yến Sâm phiền muộn ôm bụng, nhớ tới hai cô nương vô tội bị hắn dọa vỡ mộng, lòng tràn đầy áy náy.

Khí trời ấm dần, áo khoác mỏng cũng sẽ thấm ra tầng tầng mồ hôi, hắn cảm thấy không thoải mái, hôm nay lúc ra cửa cũng không mang theo, tiện tay đặt trên ghế, lúc này mới đột ngột lộ ra vòng eo mập mạp.

Yến Sâm muốn về tiểu uyển đi lấy áo choàng, mới vừa đứng lên, đầu Duẩn Nhi không thiên lệch mà chúi xuống, khung xương dâng lên một trận đau nhức mãnh liệt.

.... Hay là thôi đi.

Quay trở lại, ít nhất cũng phải đi thêm trăm bước, thân thể hắn không chịu nổi dằn vặt, không bằng đi nhanh về nhanh, sớm chút trốn vào Ngẫu Hoa tiểu viện, không làm người khác sợ hãi nữa.

May mà nửa hành trình còn lại an bình, cho đến khi đi qua đường mòn tĩnh mịch, đẩy ra hàng rào gỗ, Yến Sâm cũng không gặp người nào khác.

Trúc đình vẫn như trước, trúc xanh sinh trưởng mảnh mai đẹp đẽ. Một vỏ măng cứng bao lấy Tiểu Duẩn (măng nhỏ) ẩn bên trong, im hơi lặng tiếng, dốc hết sức cất cao đỉnh đầu.

Yến Sâm nghĩ, lần sau khi hắn trở lại, trong lồng ngực nhất định đã ôm Tiểu Duẩn Nhi bụ bẫm rồi. Đến khi đó, nguyên thân Duẩn Nhi cũng dài thành một cây trúc nhỏ, khiến người khác yêu thương vô cùng. Hài tử vô tri ngửi thấy trúc khí, có khi nào khóc nháo muốn nhào vào, vạn nhất nhào vào rồi, thì có chịu đi ra hay không.

Hắn cũng không muốn ngồi xổm bên cây trúc nhỏ, ôm lấy tã lót trống không. Giữa đường bị Lục Hoàn Thành bắt được, hỏi hắn hài tử ở chỗ nào, hắn ngơ ngác nhìn ấu trúc, một câu cũng không trả lời được.

Bí mật trúc đình quá quan trọng, tuyệt đối không nên để Duẩn Nhi làm lộ ra mới được.

Yến Sâm không thể đứng quá lâu, liền ở trong thư phòng nghỉ ngơi, nằm nhoài trước cửa sổ nghiêm túc ngắm Duẩn Nhi. Cảnh tượng trúc đình mấy tháng chưa từng biến hóa, cho dù là một tác phẩm hội họa đẹp cũng nên xem chán, Yến Sâm lại xem trăm lần cũng không ngại, ngay cả bùn đất bên ngoài vỏ măng cũng cảm thấy đáng yêu.

Mỗi ngày qua, Duẩn Nhi đều thay đổi, sẽ cao lên một ít, sẽ thẳng thêm một ít.

Người khác nhìn không ra, nhưng hắn là cha, hắn nhìn ra được.

Yến Sâm đem dáng vẻ Duẩn Nhi hôm nay khắc sâu trong lòng, nhẹ nhàng bò xuống giường, định đi về đường cũ. Không ngờ mới đẩy ra hàng rào gỗ, trong bụi rậm bên cạnh bỗng nhiên quăng đến một hòn đá, “Ầm” một tiếng, liên tiếp đáp vào eo hắn.

Có người kêu to: “Yêu nghiệt!”

Người còn lại hét: “Ai cho phép ngươi sinh tiểu yêu nghiệt!”

Hòn đá kia to chừng nắm tay, nặng vô cùng, đánh vào người bình thường cũng không phải chuyện nhỏ, nhẹ thì tụ huyết, nặng thì phủ tạng bị thương. Bụng Yến Sâm đang ở thời điểm yếu ớt nhất, như một khối đậu phụ non, đập vào là sẽ nát, sao có thể chịu được tảng đá ném tới. Đừng nói to bằng nắm tay, lớn bằng hạt dẻ cũng có thể động thai khí, huống hồ đòn đánh này còn mạnh mẽ hung hãn, hướng thẳng đến bụng mà ném, giống như có chủ ý muốn hại hắn sảy thai.

Va chạm mạnh khiến cả bụng nghiêng sang bên, bụng mềm mại lõm xuống một khối lớn.

Duẩn Nhi đang ngủ yên lành, cảm thấy đột nhiên vai bị đập vào đau đớn, nước ối xung quanh khuấy động kịch liệt, tầng da che chở nó tựa như tan vỡ. Nó sợ hãi phát điên, trốn bên trong cung mô (tử cung/dạ con) lăn lộn, cánh tay cùng cẳng chân nhỏ bé ra sức đạp, tư thế nhập bồn tốt là thế cũng không quan tâm, đầu nhỏ xoay ra, ngang dọc tứ tung mà húc lên.

Trong giây lát, Yến Sâm còn chưa kịp nhận thức, cả người đã đau đến mềm nhũn.

Hắn đứng cũng đứng không vững, ôm bụng đang rung động mà lảo đảo ngã ra sau mấy bước, vai va vào vách tường, hai mắt trợn tròn, đôi môi trắng bệch co quắp ngồi sụp, tựa như một bãi bùn bắn lên, dọc theo mặt tường chậm rãi chảy xuống.

Vạt áo phanh ra, xuân sam (áo mặc mùa xuân)xốc xếch, lộ ra bụng nhỏ trắng như tuyết đang rung động không thể chịu được.

Hắn giống một con thú giãy chết, khom lưng gắt gao ôm lấy bụng, ngửa mặt, bi thương rên lên từng tiếng, lệ từ khóe mắt từng giọt tuôn rơi. Chỉ mới một lát, mồ hồi đã thấm đẫm toàn thân, giống như tiết trời mùa hạ, mặt trời treo trên đỉnh đầu, nước trong cơ thể cũng sắp bốc hơi.

Mồ hôi nóng thấm ướt mái tóc dài tán loạn, từng giọt từng giọt lấm tấm, thấm từ gò má xuống cổ.

Hai người thị nữ quan sát từ xa, thấy hắn không có sức chống cự, mới từ trong bụi rậm kia đia ra. Người áo xanh ôm một bọc đá, chọn lấy mấy hòn, tàn nhẫn giơ tay ném tới, vào giữa ngực Yến Sâm.

“Các người..... đừng ném nữa.... ”

Yến Sâm liều mạng co lại thân thể, đôi mắt rưng rưng nhìn các nàng khổ sở cầu xin – hắn không làm gì sai, đừng không phân tốt xấu cướp mất đường sống của hắn.

Người áo vàng giật nhẹ áo người áo xanh, sốt sắng nói: “A Tú, yêu nghiệt kia đang nhìn chúng ta kìa!”

A Tú nhếch đôi lông mày nhỏ nhắn, gay gắt nói: “Tiểu yêu nghiệt trong bụng cũng sắp chết rồi, còn dám hung hăng! Xem ta giết chết hắn!”

Nói xong liền nâng lên bọc đá, hướng Yến Sâm đổ ập xuống, lại sợ Yến Sâm có phép thuật, vươn cổ phỉ* một cái, kéo người áo vàng quay đầu chạy không thấy bóng dáng.

*Trung Quốc hay có cái động tác “Phì” giống như phì nước bọt, nhưng thực ra nó cũng là một âm của người Trung. Nói về từ này thì có rất nhiều nghĩa vì nó vốn là một từ để cảm thán, chủ yếu là để tỏ ý cái đang đc nói tới rất không tốt.

Lúc trận mưa đá rơi xuống, Yến Sâm cố chịu đau đớn, theo bản năng né người, khó khăn bảo vệ bụng.

Cạnh sắc đâm trên lưng, đâm rách quần áo, giống như bị roi gai mạnh mẽ quật lên. Liên tiếp mấy khối đập trúng đầu, trán một trận choáng váng, máu chảy ngược, Yến Sâm thậm chí đã mất ý thức trong vài giây. Dạ dày bỗng nhiên phản ứng, khóe môi không thể kiềm chế tràn ra một luồng uế vật, cúi người đứt quãng ngôn mửa, làm cho vạt áo khắp nơi bừa bộn.

Hắn vô lực nằm dưới chân tường, mồ hôi đầm đìa, bụng dưới không ngừng co giật.

Giữa hai chân chảy xuống một luồng ẩm ướt, ban đầu chỉ là ẩm nóng, sau đó trở nên nhầy nhụa sền sệt. Yến Sâm duỗi tay lần mò, năm ngón tay giống như đi ra từ trong vại nhuộm, máu đỏ ướt đẫm.

Tại sao... đối xử với hắn như vậy?

Hắn không phải yêu nghiệt.

Yêu có tà niệm, hắn không có. Hắn chẳng qua chỉ là một linh thể ẩn bên trong cây trúc, vì muốn thân cận Lục Hoàn Thành mới kết thành xác phàm. Ngoại trừ Lục Hoàn Thành, hắn đối với trần thế phồn hoa, không có một chút ham muốn.

Một cây trúc ruột rỗng, xẻng đứt rễ là không thể sống, không giống người, còn có thể bỏ chạy, còn có thể phản kháng. Hắn yếu ớt như vậy, linh hồn cùng tình ái ăn bữa nay lo bữa mai, hận không thể co thành một hạt cát, trốn vào đốt cây chật hẹp tham sống sợ chết, nào dám làm hại nhân gian?

Trần thế thêm một người là hắn, cũng ngại chen chúc hay sao?

Cớ gì ngay đến một phần thiện ý nho nhỏ, cũng không nguyện cho hắn?