Ngừng một hồi, nàng rút điện thoại ra gọi. Ở đầu bên kia, một giọng nữ quen thuộc vang lên

" Tiểu Phương à, mình đây, mình có chuyện muốn hỏi cậu", Diệp An An nói, giọng điệu hết sức lo lắng. Ở đầu bên kia, Giản Tiểu Phương cũng vì thế mà có chút khẩn trương. Cô nôn nóng hỏi : " An An, cậu làm sao thế, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi" rồi đứng lên, không ngừng đi tới, đi lui ở trong phòng.

Diệp An An hít một hơi lấy lai bình tĩnh nói : " Tiểu Phương, Mục Nham đến bây giờ vẫn chưa về, mình phải làm sao đây?". Nàng không ngừng lặp đi lặp lại câu "phải làm sao đây?", âm thanh chậm rãi. Đối với chuyện của anh, nàng đều bất lực như vậy, thực không biết phải là gì.

Giản Tiểu Phương nghe xong, thì ngồi xuống sô pha " Diệp An An, cô gái này thật hết thuốc chữa rồi". Cô cắn răng nói. Lúc này, cô chỉ muốn bổ đầu nàng ra xem nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Người đàn ông đó đâu đáng để nàng phải lo lắng như vậy?

" Cậu quản hắn làm gì Có khi bây giờ hắn đang cùng một cô gái nào đó ân ân ái ái đấy. Chồng của cậu với cái gã Thượng Quan Thuyên quả thực rất giống nhau, đều cùng một loại". Giản Tiểu Phương không nói thì thôi, đã nói thì liền nói một hơi.

Thật là, sao lúc nào cũng nghĩ tới gã đàn ông đáng ghét kia. Dù mở mắt hay nhắm mắt cũng đều là bóng dáng của hắn.

Diệp An An vừa nghe đến đây thì mỉm cười. Trong lời nói của Giản Tiểu Phương còn ẩn chút đau đớn. Nàng hiểu những lời của cô đều là thật lòng.Nhưng nàng vẫn không thể ngăn được trái tim mình hướng về anh.

" Tiểu Phương, mình chỉ muốn biết anh ấy không có việc gì là tốt rồi." Nàng cúi đầu, thanh âm truyền đi. Có một số việc dù đã biết rõ, nhưng vẫn là nhịn không được đi quan tâm, đi dò đoán, rồi lo lắng. Giống như nàng hiện tại. Dẫu biết, rất có thể giờ này anh đang ở bên một người đàn bà khác, nàng vẫn muốn biết anh không sao là tốt rồi.

Giản Tiểu Phương tựa đầu vào sô pha nói " Mình thật không biết anh ta đi đâu, chỉ biết là giờ tan tầm, anh ta không đi đâu cả. Hắn đúng là một người cuồng công việc, thường về rất muộn". Cô nói xong, nghe ở đầu dây bên kia có tiếng thở dài, bất giác an ủi " Cậu đừng quá lo lắng, anh ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ"

" Đúng rồi, cậu từ từ, mình đi hỏi người khác một chút" Cô nói xong liền cúp điện thoại và gọi cho người đó

" Ti Hạo à. Tôi, Giản Tiểu Phương đây. Tôi có chuyện muốn hỏi anh". Bọn họ thường đi cùng với nhau. Hỏi anh ta chắc chắn là không sai.

Ti Hạo lắc lắc chiếc điện thoại trong tay. Anh đang ngồi đối diện với Thượng Quan Thuyên. Thượng Quan Thuyên hơi nhíu mày nhìn anh một cách khó hiểu, lại không biết nói gì trước ánh mắt kỳ lạ của Ti Hạo dành ình, cảm giác như sắp có tai họa , nhưng cũng lại có cảm giác giễu cợt.

" Ừ, anh đây, Tiểu Phương". Ti Hạo cố ý nói to tên của đối phương. Thượng Quan Thuyên nghe được, đứng lên cướp lấy điện thoại trên tay anh. Trên đời này, người có tên là Tiểu Phương rất nhiều, nhưng có thể làm cho Ti Hạo lộ ra cái vẻ mặt ấy chỉ có thể là cô ấy - Giản Tiểu Phương.

" A Thuyên, không cần cướp trên tay của ta như thế chứ?" Ti Hạo nhìn di động của mình bọ Thượng Quan Thuyên cướp đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Người đàn ông này, hễ là chuyện liên quan đến người con gái đó thì một chút phong độ cũng không có, thật là bá đạo mà.

" Tiểu Phương, là anh đây". Anh cầm lấy di động, vừa mới nói một câu đã thấy ở đầu dây bên kia đã tắt máy. Mặt anh tối sầm lại " Ti Hạo, cô ấy tìm cậu có chuyện gì, sao lại không tìm tớ", Thượng Quan Thuyên gằn từng tiếng nặng nề, âm thanh như rít qua kẽ răng.

" À, chuyện này..." Ti Hạo dáng vẻ bình tĩnh, rồi lại nhìn cái điện thoại của mình đang ở trên tay Thượng Quan Thuyên mới chậm rãi nói " Cô ấy hỏi Nham có ở chỗ chúng ta không?"

Thượng Quan Thuyên nghiêm mặt ngồi xuống. Bộ dáng tỏ ra vô cùng ghen tị . Đột nhiên, anh nhìn về phía Ti Hạo hỏi : " Hạo, cậu nghĩ Nham đi đâu?". Bọn họ vốn là định rủ anh ra ngoài chơi nhưng anh lại từ chối. Mà giờ Giản Tiểu Phương lại hỏi anh, chắc hẳn là có quan hệ tới Diệp An An.

" Mình cũng không biết, mình đâu phải là thư ký của hắn, làm sao mà cái gì cũng hỏi mình vậy?" Ti Hạo bưng li rượu, nhẹ nhàng hớp một ngụm. Lại không biết vì lý do gì, ánh mắt đột nhiên trở lên ảm đạm.