Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 216: Yêu là cần phải dũng cảm

Lance chỉ cười cười, trong nhà có một ông nội ‘vui tính’ như vậy, cuộc sống của Ti Hạo nhất định là không xong, Ti Hạo chỉ biết bất đắc dĩ thu tay về, anh đã quen với cái kiểu tính cách nhìn gió thì nói là gió, thấy mưa thì nhất định phải là mưa này của ông nội, có điều, anh hiện tại phỏng chừng sắp được tự do rồi, ông nội anh đã có vật yêu thích mới, chính là Tiểu An. Thằng bé đã dời đi toàn bộ sức chú ý của ông, say này, cuộc sống của anh sẽ thảnh thơi hơn, nhưng là, cũng sẽ nhàm chán hơn rất nhiều.

Anh nhìn về phía bàn tay của Lance đang nắm chặt lấy tay Diệp An An, em họ của anh, lần đầu tiên động tâm, đến giờ chỉ còn có thể nói lời chúc phúc từ tận đáy lòng, kỳ thật làm anh trai cũng không tồi.

Anh xoay người đi, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng ngời, thế này, đã tốt lắm rồi.

______pingki__________

Buổi tối, Lance ôm Diệp Tiểu An ngồi trong căn phòng mà Ti gia đã đặc biệt chuẩn bị cho họ, họ dự định ở nơi này vài ngày, anh cúi đầu nhìn con trai đang nằm trong lòng mình, lúc này, Diệp Tiểu An đang măm măm ngón tay mình vừa ghé vào lòng cha, dường như đã ngủ say, hôm nay thằng bé quả thực đã chơi đùa đến mệt lừ người, vừa sà vào lòng cha liền ngủ say không biết gì nữa.

Trong tay Diệp An An cầm bình sữa, có chút bất đắc dĩ thở dài, một nhóm ông già tính tình trẻ con, thêm một đứa trẻ, thật đúng là chơi đùa như điên. Có điều, hôm nay với cô mà nói, thật sự là rất hạnh phúc.

Lance đem Diệp Tiểu An đặt lên trên giường, thằng nhóc này mệt quá rồi, nó xoay người một cái, phơi cái mông nhẵn nhụi rồi ngủ tiếp. Xong đâu đó, anh mới đứng lên, trực tiếp đi qua, ôm lấy thắt lưng của Diệp An An, để cô vùi mặt vào lòng mình.

"An, quá khứ chúng ta không thể thay đổi được, nhưng là, hãy tin tưởng anh, sau này những thứ em có chỉ có thể là hạnh phúc cùng vui vẻ mà thôi", ở trên trán cô anh hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

"An, anh yêu em", thanh âm anh rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ thực rõ ràng mà rót vào tai Diệp An An.

Diệp An An đưa tay ôm lấy anh, ôm lấy người đàn ông đã cho cô tất cả.

"Em cũng yêu anh", lời của cô vừa nói ra, liền nhận lại một cái ôm càng thêm chặt của người đàn ông. Cảm tạ ông trời, để cho họ được gặp nhau, tìm được lẫn nhau, từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ, không bao giờ xa nhau nữa....

Trên giường Diệp Tiểu An chu chu cánh môi phấn nộn của mình lên, cái chân be bé đạp một cái, không biết có phải đang chìm vào trong mộng đẹp gì hay không, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kì đáng yêu.

Thời gian ba người ở lại Ti gia rất lâu, đến mức cuối cùng cả Hứa Lam Thanh và Dean cũng sang luôn bên này, trong nhà chỉ còn hai người họ, thiếu đi Tiểu An, bọn họ thật đúng là không quen chút nào, vì thế hai người cũng đến Ti gia luôn, dù sao phòng ở Ti gia có rất nhiều, mà Ti lão gia cũng rất hoan nghênh họ đến chơi.

Diệp Tiểu An hiện tại chính là người được sủng ái nhất, ngày nào cũng chạy hết vào cái ôm của người này rồi đến người kia, Giản Tiểu Phương ngồi ở một bên, đỏ mắt nhìn Diệp Tiểu An bị Ti lão gia ôm, Diệp Tiểu An thực thích ông ấy, cơ mà hình như sự thật là thích bộ râu của ông mới đúng.

Cô bây giờ ngày nào cũng chạy đến Ti gia, cả Thượng Quan Thuyên cũng vậy, bọn họ vốn chỉ là qua lại sơ sơ, nhưng với thân phận hiện tại của Diệp An An, chính ra thân lại càng thêm thân, Giản Tiểu Phương và Diệp An An mới đầu là bạn tốt của nhau, mà cô lại cực kì thích con trai của cô ấy, bọn họ ai cũng không thể ngờ được, Diệp Tiểu An ấy vậy mà lại là con của Lance, người đàn ông đến từ Anh quốc, duyên phận trên thế gian này cũng thực kỳ diệu, hai người không cùng một đất nước, thế nhưng lại có thể gặp được nhau, hơn nữa, cuối cùng còn bên nhau được.

Anh nhìn về phía Giản Tiểu Phương, nếu yêu đứa nhỏ như vậy, thế thì liền phấn đấu sinh một đứa như vậy đi, ôm con của người khác, chắc chắn là không thích bằng ôm con mình.

Ti Hạo, anh, còn có Lance, chỉ là, thiếu một người, anh cúi đầu, luôn cảm giác có chút bất an, người đàn ông kia, người đàn ông mà cách đây không lâu mới chính miệng thừa nhận mình yêu Diệp An An, đã lâu rồi anh chưa gặp được cậu ta.

Không biết cậu ta hiện tại thế nào, kết quả tàn khốc như vậy, không thể tưởng tượng được, không ai nghĩ rằng lúc đó Diệp An An lại mang thai, càng thật không ngờ Cố Nghê Y sẽ vì đứa nhỏ của mình mà tàn nhẫn xoá sạch cái thai đã bốn tháng của Diệp An An, thế cho nên, mới có chuyện Diệp An An lại mang thai con người khác, và gặp Lance.

Muốn trách ai, Cố Nghê Y, thế nhưng là ai cho cô ta cơ hội để làm vậy???

Nói đến nói, kỳ thật đều là trách nhiệm của Nham, nếu cậu ta ban đầu không bị Cố Nghê Y mê hoặc, nếu nhận ra lòng mình đúng lúc, như vậy sẽ không xảy ra những chuyện như thế này. Nếu lúc ấy Cố Nghê Y không trở về, cậu ta và Diệp An An có phải sẽ không lâm vào tình trạng này hay không.

Bọn họ cũng sẽ hạnh phúc giống như bây giờ.

Chính là nói gì đi chăng nữa, cũng đều đã muộn rồi, tất cả đều là sự thật, không thể thay đổi được nữa.

Anh thở dài một hơi, vừa vặn nhìn đến Ti Hạo, nhìn đến đứa nhỏ trong lòng Ti lão gia, trong mắt anh loé lên một tia trầm mặc, Ti Hạo phỏng chừng cũng ổn rồi, còn Nham bây giờ, kỳ thật, thật sự có chút đáng thương.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, so với anh, tình cảm của Nham quả là khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Con gái không phải của cậu ta, còn con ruột thì lại không còn, cậu ta bây giờ, nhất định là rất đau khổ...

So với những lo lắng này của anh, Giản Tiểu Phương quả thực là nghĩ không nhiều như vậy, cô đang mải miết nhìn Diệp Tiểu An trong lòng Ti lão gia, tưởng chừng như đang muốn đi lên đoạt lấy thằng bé, đó là con nuôi của cô, cô còn chưa được ôm chút nào đâu, ôi, gương mặt mềm mại của Tiểu An, hai cái chân mập mạp...

Cô hai mắt mở lớn nhìn Diệp An An đang ngồi bên cạnh mình, thế giới này đúng là nhỏ bé, không thể tưởng tượng được Diệp An An căn bản không phải là cô nhi, càng bất ngờ hơn là cô ấy thế nhưng lại là người của Ti gia, còn có người đàn ông mà cô từng gặp qua một lần, Lance Corrine, vả lại, hai người có ánh mắt màu tím mà cô từng gặp, chính là cha con.

Cha của Tiểu An vậy mà lại là anh ta, chuyện này quả thực làm cho cô lúc ấy thiếu chút nữa té xỉu, cô làm sao cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc An An sao lại có liên quan dây dưa cùng một chỗ với anh ra, thậm chí, đến cuối cùng còn có Tiểu An.

Mãi cho đến khi Diệp An An nói cho cô biết một chuyện, cô không khỏi cảm thán cảm thán, thằng bé Tiểu An này, thì ra, thật đúng là cứu tinh của mẹ nó, có điều, bây giờ, cô không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa, cô nhìn ra được, An An hiện tại rất hạnh phúc, có ông ngoại, có anh họ, có con trai, cũng sắp có một người chống yêu thương cô ấy.

Cô từng hỏi Diệp An An, 'An An, cậu yêu anh ta sao?', Dù sao, Diệp An An trước đây vốn yêu Mục Nham như vậy. Nhưng Diệp An An chỉ cười nhàn nhạt, cô ấy nói, chẳng có ai ngốc nghéch mà đứng một chỗ chờ đợi tình yêu, không nỗ lực sao có thể nhận được đền đáp, cô không có được nhiệt tình như vậy, cho nên, cô ấy đã quay sang yêu thương một người đàn ông khác. Huống chi, người đàn ông đó còn là cha của con trai cô, có lẽ lúc ban đầu chỉ là nhớ nhung, nhưng càng về sau, cứ như vậy từng chút từng chút một mà yêu anh, không phải nhất kiến chung tình, mà là ngày qua ngày gom góp yêu thương từng chút một. So với nhất kiến chung tình còn chân thật hơn.

Giản Tiểu Phương quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Thuyên đang nhìn Diệp Tiểu An, An An nói, sẽ không có ai chờ đợi mình, có thể chờ bao nhiêu lâu, cũng không ai biết, có lẽ ngày mai sẽ buông tay, yêu một người quá mệt mỏi, rất đau khổ, cũng quá khó để kiên trì, cho nên, yêu cũng cần được đáp lại.

Cần đáp lại sao? Cô nắm chặt hai tay mình, cô và Thượng Quan Thuyên như vậy, có tính là đang nỗ lực hay không, kỳ thật không phải, cô cũng yêu anh, không thể lừa chính mình rằng không yêu thương anh, nhưng là, cô lại sợ hãi, dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Con người nên học cách dũng cảm lên, ình một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội, đây là Diệp An An nói, cô cũng có thể làm như vậy, cũng có thể có phải hay không...

Cô không muốn phải lãng phí thêm chút thời gian nào của nhau nữa...